Chương 34: Bác sĩ tâm lý

Khoảng Cách Của Người

Đăng vào: 2 năm trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu đó là con trai tôi…

Sếp Bách nghĩ thầm, đó không thể nào là con trai tôi được.

“Làm ba mẹ đúng là không dễ dàng.” Bách Xương Ý cười nói: “Tôi có một người bạn cũng trải qua trường hợp tương tự, đó là một bước ngoặt khó khăn, tôi hiểu mà.”

“Ồ?” Chúc Ngao hỏi: “Vậy cuối cùng người kia có giải quyết được vấn đề không? Chuyện này không dễ xử lý đâu.”

Bách Xương Ý nói: “Đúng là không dễ xử lý, đại khái cũng phải mất nửa năm mới giải quyết triệt để.”

Chúc Ngao nói: “Nửa năm? Thế thì cũng nhanh mà. Giải quyết thế nào? Tôi cũng muốn học hỏi kinh nghiệm của vị lão huynh kia.”

Hai người đi rồi lại đi, vừa vặn đi qua chỗ cửa hông của gian triển lãm, Bách Xương Ý liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi: “Vẫn còn thời gian, chi bằng chúng ta ra ngoài tán gẫu một chút nhé?”

Bên trong khu vực triển lãm có thể bất chợt gặp phải nhân viên công ty hoặc phía đối tác, quả thật không phải địa điểm tốt để nói mấy chuyện này. Chúc Ngao gật đầu, đi cùng với Bách Xương Ý ra khỏi gian triển lãm, vừa vặn cách đó không xa có một khu dành cho người hút thuốc, Chúc Ngao nói: “Hai anh em ta ra đó hút một điếu thuốc đi?”

Hai anh em ta?

Tâm tình của sếp Bách hơi phức tạp.

Hai người ngồi trên ghế sô pha trong khu vực hút thuốc, ở giữa cách một cái bàn nhỏ.

Tay trái của Bách Xương Ý cầm một điếu thuốc đang cháy, nhưng anh không hút, chỉ thỉnh thoảng gạt khói bụi vào trong khay gạt tàn.

“Người kia là bạn vong niên của tôi, lúc ông ấy gặp phải vấn đề khó khăn này, con trai ông ấy đã hơn 30 tuổi rồi.” Bách Xương Ý nói.

(bạn vong niên: bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa)

Chúc Ngao rít một hơi thuốc lá, hỏi: “Con trai ông ấy hơn 30 tuổi mà còn chưa kết hôn sao?”

“Kết hôn rồi.” Bách Xương Ý nở nụ cười: “Sau đó có một ngày, con trai ông ấy đột nhiên gọi điện tới, bảo là ba ơi, con là đồng tính luyến ái, vừa ly dị xong rồi ạ, hiện tại đang ngồi trong xe, chẳng biết nên đi về đâu nữa, cảm giác chẳng có chỗ nào để đi cả.” Nói tới đây, Bách Xương Ý dừng lại một chút để gảy tàn thuốc, đồng thời cũng liếc Chúc Ngao một cái.

Chúc Ngao giống như đang nhớ lại chuyện gì đó, đôi mắt sau làn khói lượn lờ hơi nheo lại, một lát mới nói: “Do vợ cũ của cậu ta biết chuyện, cho nên chủ động ly hôn à?”

Bách Xương Ý: “Đúng vậy.”

Chúc Ngao nở nụ cười, vết chân chim nơi khóe mắt càng sâu hơn: “Đàn ông ấy mà, lúc còn trẻ không hiểu chuyện, luôn luôn phạm sai lầm. Có mấy người phụ nữ… trong mắt không chứa nổi một hạt cát, nói đi là đi ngay. Người bạn vong niên của cậu thì sao? Ông ấy không khuyên nhủ con dâu à, để cho hai vợ chồng họ suy xét chuyện này kỹ hơn?”

Bách Xương Ý nói: “Ly hôn là kết cục đã định, người bạn vong niên của tôi bị đả kích rất lớn, nhất thời không chấp nhận được việc con trai mình thích đàn ông.”

Chúc Ngao nói: “Cậu thấy đấy, có phải chỉ riêng mình tôi đâu, ai làm cha cũng đều không chấp nhận được… sau đó người kia giải quyết thế nào?”

Bách Xương Ý nói: “Người bạn vong niên của tôi tôn trọng khoa học, vì thế ông ấy tìm đến một bác sĩ tâm lý để giải quyết vấn đề này.”

Chúc Ngao nghe xong, đăm chiêu hút thuốc một lúc rồi mới bảo: “Tìm bác sĩ tâm lý ư? Nhất định phải làm như thế sao? Hơn nữa… có tác dụng à?”

Bách Xương Ý đáp: “Cũng khá có tác dụng, tuy rằng mất nửa năm trời, nhưng chung quy vẫn giải quyết được vấn đề.”

Chúc Ngao gật đầu, nói: “Sao trước đây tôi không nghĩ đến chuyện tìm bác sĩ nhỉ? Có đạo lý phết, tôi cũng là người tôn trọng khoa học, vấn đề thế này nên để bác sĩ tâm lý giải quyết. Haizz giáo sư Bách này, ông bạn vong niên của cậu tìm bác sĩ tâm lý người Đức hay Trung Quốc vậy? Nếu tiện thì giới thiệu cho tôi được không? Con trai bạn cậu mất nửa năm để chữa đồng tính luyến ái… vậy cậu nói thử xem, con trai tôi mất bao lâu mới có thể khôi phục lại bình thường?”

Bách Xương Ý khẽ cau mày, hình như không hiểu ý của Chúc Ngao cho lắm. Anh suy nghĩ hai giây, mới nhìn Chúc Ngao mà rằng: “Chúc tiên sinh, có lẽ ông hiểu sai ý của tôi rồi.”

Chúc Ngao cũng không hiểu ý của Bách Xương Ý: “Hiểu sai cái gì?”

Bách Xương Ý rít một hơi thuốc lá, thong thả ung dung nhả ra một làn khói, bảo: “Người bạn vong niên của tôi tìm bác sĩ tâm lý cho chính mình, chứ không phải cho con trai của ông ấy.”

Đầu óc Chúc Ngao mơ hồ lắm: “Thế là… có ý gì? Không phải khám bệnh cho con trai của ông ấy à?”

“Đương nhiên là không.” Bách Xương Ý nở nụ cười, dùng giọng điệu dạy học mà giải thích rõ ràng: “Sau khi nghiên cứu các vấn đề liên quan, người bạn vong niên của tôi hiểu được rằng, đồng tính không phải là bệnh, vấn đề nằm ở chính bản thân ông ấy. Ông ấy bị trạng thái tâm lý sợ hãi quấy nhiễu, điều này đã ảnh hưởng đến cuộc sống thường nhật, đồng thời cũng ảnh hưởng đến tình cảm cha con của ông ấy, cho nên ông ấy mời bác sĩ tâm lý đến để giải quyết vấn đề.”

Nói tới đây, Bách Xương Ý dập tắt điếu thuốc, vô cùng thông cảm mà nhìn Chúc Ngao: “Chúc tiên sinh, tôi rất hiểu cho ông, làm cha làm mẹ đã đủ nhọc nhằn vất vả, hơn nữa còn phải đối mặt với vấn đề tâm lý của bản thân, cảm thấy áp lực cũng là chuyện bình thường. Nhưng ông không cần lo lắng quá làm gì, tôi cũng biết một vài bác sĩ tâm lý, để tôi giới thiệu cho ông nhé? Tâm lý có vấn đề thì chúng ta phải giải quyết vấn đề đó, chúng ta là người của khoa học, không được giấu bệnh sợ thầy, phải tin rằng luôn có cách để giải quyết mọi vấn đề, đúng không?”

CHÚ THÍCH

[1] Khu vực dành riêng cho người hút thuốc [2] Tòa thị chính mới của Hannover [3] Khu phố cổ ở Hannover