Q.1 - Chương 1: Thủy quỷ chặn đường

Hoa Thiên Cốt

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trời không sao, cũng không trăng, tối đen như một cái vực sâu, khiến người qua có chút băn khoăn không phân biệt rõ đâu là trên đâu là dưới, giống như chỉ cần đi nhầm một bước thì sẽ rơi xuống đó.

“Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật…” Một đứa bé khoảng mười hai mười ba tuổi một mình đi nhanh trên đường. Tay phải cầm một chuỗi tràng phật lẩm bẩm niệm, tay trái cầm một chiếc đèn lồng làm bằng giấy dầu.

Nói cô bé đang đi chẳng thà nói cô bé đang chạy, bởi vì cái thứ vẫn luôn theo sau cô bé chỉ vì e ngại chuỗi hạt phật kia mới không dám tiếp cận. Xung quanh tối đen như mực, chỉ thấy đốm lửa nhỏ giống đèn lồng đang bay lơ lửng trong không. Khắp nơi yên tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả tiếng nước chảy, tiếng chim chóc côn trùng cũng không thấy đâu.

Sắp tới thôn rồi, chỉ cần vào trong thôn là sẽ yên tâm, cô bé không ngừng nhắc nhở mình, mặt nàng trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa. Tay phải liên tục kéo chiếc áo làm bằng da tám con chó đen để nó kín hơn, hòng không để mùi của mình tản ra nhiều.

Nhưng khi đi đến chiếc cầu đá đầu thôn, cô bé liền đờ đẫn ở đó. Một người phụ nữ cầm ô giấy đứng trên cầu đối diện thẳng với cô bé, mặt ô thêu hình hoa đào đỏ chóe, bộ váy màu trắng cũng vậy. Chiếc ô che rất thấp, không nhìn rõ mặt. Rõ ràng là nóng bức đến mức không có một chút gió, nhưng làn váy kia lại tung bay phần phật.

Cô nhóc sợ tới mức đứng đờ tại chỗ, hai chân run rẩy, xong rồi, ma đưa lối quỷ dẫn đường rồi.

“Nam mô a di đà phật…” Cô bé tiếp tục khẽ niệm, ngiêng người muốn qua bên kia cầu, cúi đầu giả bộ không thấy ả. Nhưng chớp mắt một cái ả đã đứng trước mặt cô bé. Đôi giày màu trắng thêu hoa tinh xảo dính đầy bùn đất, cạnh chân là một vũng nước, còn có các loại rong xanh biếc cùng vỏ sò. Lúc này cô nhóc mới nhìn rõ, thứ trên vạt váy kia không phải là hoa đào, mà là máu tươi thấm ướt.

Đột nhiên, ngọn đèn lồng ánh vàng dịu dàng trong tay bắt đầu chuyển từ màu xanh sang màu đỏ một cách kì lạ, giống như đang bị nhiễm máu vậy. Không khí tràn ngập mùi gây của thịt trong sông cùng mùi tanh hôi của máu.

“Nam mô a di đà phật…” Kiên trì giơ chuỗi tràng về phía trước, nữ quỷ kia lùi hai bước, cô bé lại tiến lên hai bước. Khi sắp tới cuối cầu, một tiếng cười ghê rợn vang lên.

Nữ quỷ trước mặt nứt toác ra, tứ chi đứt ra thành vô số đoạn, giống như bị chém nát, mặt đất đều là máu và giòi bọ.

Cô nhóc bị dọa suýt chút nữa ném chuỗi hạt trong tay và đèn lồng bỏ chạy, hai chân run lẩy bẩy.

Rồi cô bé thấy có cái gì đó tròn tròn nhanh như chớp lăn ra từ dưới ô, mái tóc dài màu đen cuốn quanh, đó là đầu của nữ quỷ đó. Cả người cô bé như bị đóng băng, không thể cử động. Một giọng nói không ngừng hò hét trong đầu, chạy đi chạy đi, nhưng không thể bước nửa bước.

Cái đầu kia giống một quả bóng da, lăn qua lăn lại lộn xộn theo hình chữ S, đụng vào thành cầu bắn ngược trở lại, lập tức tới cọ tới bên chân cô bé, cô bé sợ tới mức thiếu chút nữa ngã liệt xuống đất.

Yên lặng một lúc, cô bé trừng mắt nhìn cái đầu đột nhiên bất động bên chân, tim sắp nhảy vọt khỏi họng. Bỗng nhiên, cái đầu kia lăn lại gần hơn, cô nhóc bây giờ mới nhìn thấy mặt của ả, trên mặt có hai cái hốc lớn đen sì, đôi mắt bị móc ra, một con mắt không biết đi nơi nào, một con mắt khác thì được mạch máu, dây thần kinh và các bộ phận liên kết dính nửa trên mặt, lúc ẩn lúc hiện, con mắt trắng dã hung ác bay nhanh đảo về phía trước trừng cô bé. Đôi môi như bị cá dưới sông cắn nát, đôi môi khiếm khuyết không trọn vẹn run rẩy giống như muốn nói gì đó với cô bé, lại chỉ phát ra tiếng lạch cạch giống như tiếng gió thổi qua khe cửa gỗ.

Cô bé cố gắng nhịn cơn buồn nôn xuống, vượt qua cái đầu chạy về phía trước, bất chấp việc giẫm lên phần tay chân trên mặt đất. Đột nhiên chân bị chộp lấy, là một nửa cánh tay phải, ngón tay ngâm trong nước trương phình, thối rữa và trắng bệch, chỗ đứt của cánh tay có thể nhìn thấy những ống xương màu trắng dày đặc.

Trong nỗi sợ hãi, phát hiện cái đầu giống như đang bắn nhanh sang phía mình, há to miệng cắn cẳng chân bên phải, cơn đau hòa lẫn với không khí âm u lạnh lẽo rét thấu xương nháy mắt truyền khắp mọi nơi trong thân thể.

Cô nhóc quơ chuỗi hạt đánh sang phía kia, sau đó nghe thấy tiếng tí tách như thịt tươi đặt trên miếng sắt nóng đỏ, rất lâu sau cái đầu kia mới tróc ra. Cô nhóc co cẳng bỏ chạy, lại đột nhiên nghe thấy tiếng cái gì đó vỡ tan, dưới lòng bàn chân có cái gì lấn cấn. Vừa nâng chân lên xem thì không ngờ lại là một con mắt khác của nữ quỷ kia vừa bị mình bất cẩn giẫm nát, mủ và giòi bọ đang tuôn ra ào ạt.

Cô nhóc vừa nôn khan vừa chạy như bay khỏi cầu, chợt nhận ra cái tay kia vẫn đang nắm lấy chân mình, mà cái đầu kia vẫn còn bộp bộp trên cầu, răng trên răng dưới cùng gõ, gọi: “Tay, tay, tay…”

Tiếng gọi vừa thê thảm lại vừa khủng bố, nhưng không thể xuống cầu, cũng không thể đuổi theo. Người chết thảm trong nước, linh hồn vĩnh viễn chỉ có thể tồn tại ở nơi đây.

Cô bé cố hết sức kéo cánh tay gãy kia ra khỏi chân mình, gắng ném nó quay trở về cầu. Sau đó xoay người chạy thục mạng về phía trước. Gương mặt bị dọa sớm đã cắt không còn một giọt máu.

Người trong thôn lúc đó đều đã ngủ, yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng kêu gà chó cũng không nghe thấy. Cô nhóc chạy tới điên cuồng đập cửa một tiệm thuốc, nhưng tất cả mọi người trong thôn giống như đều chết trong mơ, không có lấy một chút phản ứng, không có lấy một nhà sáng đèn. Cô bé liều mạng đập cửa một lúc lâu mới có chút động tĩnh.

“Ai đấy…?”

“Trương đại phu, Trương đại phu, con là Tiểu Cốt! Mau tới cứu ba con, ông ấy sắp chết rồi!” Cô bé tên Tiểu Cốt lòng nóng như lửa đốt hét to.

“Được được, Tiểu Cốt, con đừng lo, đợi bác mặc quần áo và lấy đồ đã, nhanh thôi, nhanh thôi…”

Không lâu sau, một ông cụ đã bạc nửa đầu mang theo hòm thuốc bước ra, vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh cô bé.

“Sao con lại đi một mình trong đêm hôm khuya khoắt thế này! Đi đường không gặp thứ gì chứ?”

“Vừa nãy trên cầu có…Không còn cách nào khác, ba đột nhiên bị bệnh nặng…” Tiểu Cốt nắm chặt áo Trương đại phu, nấp phía sau ông, khập khiễng bước đi, người vẫn còn run lẩy bẩy. Khi đi gần tới cầu lén nhô đầu ra, lại thấy thi thể tàn tạ và con mắt mình giẫm nát lúc nãy bày đầy trên mặt đất đã biến mất. Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bát tự (1) của nàng rất hiếm, âm khí quá nặng, thiên sát cô tinh (2), trăm năm khó gặp. Lúc ra đời cũng là lúc mẫu thân vì khó sinh mà mất, cả thành vởn một mùi hương lạ lùng, rõ ràng là cảnh xuân tươi đẹp, ấy vậy mà chỉ trong nháy mắt trăm hoa úa tàn, vì thế tên nàng là Hoa Thiên Cốt.

Phụ thân nàng là một tú tài thi rớt nhiều năm, vì mệnh tốt nên vẫn nuôi nấng nàng đến bây giờ. Nhưng bởi vì thể chất Hoa Thiên Cốt rất dễ hấp dẫn yêu quái, mang đến cho thôn không ít phiền phức, nên đành phải để cô bé ở trong một căn nhà gỗ bên con sông đi qua thôn.

Hoa tú tài đã mời cao tăng tha phương đến xua quỷ sửa mệnh cho Hoa Thiên Cốt song vị hòa thượng đó cũng chỉ lắc đầu, cho Hoa Thiên Cốt một chuỗi tràng phật đã mang bên mình nhiều năm, và dùng da của tám con chó đen may thành áo khoác giấu đi mùi thơm lạ lùng mà người thường không biết yêu quái ngửi được trên người Hoa Thiên Cốt. Còn dặn dò sau khi mặt trời lặn nàng không được ra khỏi nhà, thế nên Hoa Thiên Cốt mới sống bình an được đến năm mười hai tuổi.

Trương đại phu thương cô bé tuổi còn nhỏ mà phải chịu nhiều kinh hoàng và đau khổ nên rất quan tâm đến hai cha con họ. Ông là thầy thuốc, tay nắm quá nhiều sinh mệnh, dính dáng tới sống chết của quá nhiều người, dương khí và sát khí trên người tương đối nặng, tiểu quỷ bình thường không dám tới trêu chọc. Nắm tay Hoa Thiên Cốt về nơi hai cha con họ ở, trên đường không gặp bất kì phiền phức gì.

Nhưng bệnh của Hoa tú tài rất nặng, sống bao năm với Hoa Thiên Cốt, không thể tránh khỏi một số loại tà khí quấn quanh, chưa tới bốn mươi mà lại già nua ốm yếu như người năm mươi sáu mươi. Trương đại phu lắc đầu thở dài, chỉ sợ đêm nay không qua khỏi.

Hoa Thiên Cốt chạy ra chạy vào đun nước, sắc thuốc, chùi người, lau mồ hôi cho Hoa tú tài. Không dám để mình rảnh rỗi, vì trong lòng đã mơ hồ nhận ra, cho nên luôn lo lắng sợ hãi. Thế gian này, cha là người thân duy nhất của nàng.

Hoa tú tài rốt cuộc vẫn không thể gượng đến hừng đông, lúc hấp hối vẫn lo lắng sau khi mình chết Hoa Thiên Cốt chỉ còn một mình sẽ ra sao. Trương đại phu an ủi ông sẽ thu dưỡng chăm sóc Hoa Thiên Cốt, nhưng Hoa tú tài lại không muốn liên lụy tới Trương đại phu, cũng sợ đại phu không bảo vệ Hoa Thiên Cốt được lâu. Vì thế dặn Hoa Thiên Cốt sau khi ông mất thì lên Mao Sơn (3) bái sư học nghệ. Đợi đến khi thành tài sẽ không sợ yêu ma quấn thân nữa.

Hoa Thiên Cốt nắm chặt bàn tay đang dần lạnh đi của cha mình mà buồn bã hiu quạnh, đến cả cha cũng đi rồi, một mình nàng đơn ở lại trên đời này còn ý nghĩa gì nữa? Cố ép mình không được khóc, từ nhỏ đến lớn, lúc cha nghiêm khắc nhất với nàng chính là không cho nàng khóc. Nàng biết một là vì mình khóc trời sẽ có chuyện lạ, hai là vì cha biết ông không thể ở bên nàng mãi, nên bắt nàng cố gắng học cách tự lập và mạnh mẽ.

Trương đại phu giúp nàng xử lý vết thương trên chân, lau sạch đống máu đen đặc, vẩy chút tàn hương, thoa ít thuốc mỡ, băng bó lại. Chỉ là chút độc của xác chết, cũng không nghiêm trọng lắm.

Ngày hôm sau Trương đại phu và vài người nhiệt tình trong làng giúp nàng làm một cái tang lễ đơn giản. Trương đại phu cho rằng nàng còn quá nhỏ, không thể ở một mình bên ngoài được, ông muốn nhận nuôi nàng trước, ít nhất vết thương trên chân nàng lành lại. Nàng lại quyết định một mình ra đi, vâng lời cha lên Mao Sơn học tập. Trương đại phu không lay chuyển được nàng, đành phải giúp nàng bán mấy món đồ có giá trong nhà lấy tiền, sau đó lại cho nàng thêm ít ngân lượng.

Đêm hôm sau Hoa Thiên Cốt bọc áo da chó, nghe tiếng gió to và tiếng kêu khóc inh ỏi, trong căn nhà gỗ trên ván giường trống trơn mở hai mắt thức cả đêm. Trong đầu chứa đầy âu sầu cùng băn khoăn về con đường tương lai. Sáng sớm tinh mơ, nàng chào từ biệt mọi người tiến lên Mao Sơn.

(1) Bát tự: là một hình thức bói toán được xây dựng trên cơ sở triết lý của Kinh Dịch với các thuyết Can Chi, âm dương, ngũ hành,… bằng cách lập quẻ Tiên thiên với hào nguyên đường và quẻ Hậu thiên; căn cứ vào giờ, ngày, tháng, năm sinh theo âm lịch và giới tính.

(2) Thiên sát cô tinh: Sao chiếu mệnh của một người, tức nghĩa tất cả những người thân xung quanh sẽ gặp tai hoạ.

(3) Mao Sơn: Mao Sơn được mọi người biết đến với uy danh đệ nhất khưu tà trừ ma,pháp thần thông quản đại cao siêu và còn lập đàn, bố trận pháp. Mao Sơn phái có các đời tông sư rất nổi tiếng, qua nhiều thời, sáng tạo ra những pháp thuật xuất chúng, có ảnh hưởng rất lớn đến văn hóa đạo giáo Trung Hoa