Chương 5: Người chết không để lại dấu vết

Hồ tuyệt mệnh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Tạ ơn trời, thế là tối nay đã có mưa” ông chủ tàu thủy tươi cười bắt chuyện với Na Lan.

Tần Hoài đã đoán trúng nhược điểm lớn nhất của cô: cô sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, cho nên tối qua cô nói sẽ thôi việc chỉ là dọa vậy thôi. Nhưng nếu Tần Hoài vẫn ba que như cũ, vẫn hời hợt với vấn đề của cô, cô vẫn bị sa lầy thì sang đảo lần này sẽ là lần cuối cùng.

Na Lan nhìn bầu trời xanh thắm, mây trắng như bong: “Thời tiết dự báo là không mưa thì phải”

Ông chủ tàu chỉ tay vào cái đầu trơn bóng của mình: “Lái tàu hơn hai mươi năm, nghe gió, ngắm mây, ngửi mùi không khí, tôi nói chuẩn hơn cả máy Doppler, nếu cá cược với Nha khí tượng xem ai dự báo thời tiết đúng hơn, chắc tôi sẽ thắng to”

“Ông mắt tinh, tai thính., tiếp xúc nhiều, nhận xét người rất chuẩn. Hôm qua tôi đã được chứng kiến rồi. Kinh nghiệm của ông thật đáng nể” Muốn khích ai nói, mình phải tán dương người ấy đã.

Ông chủ tà cười híp mắt: “Nói ngọt quá! Tôi không dám nói mình nhìn thấu tim gan con người nhưng một ai đó đứng trước mặt, tôi có thể hiểu rõ bảy tám phần”

“Ông thử đoán về tôi xem?”

Ông ta hạ thấp giọng: “thế thì không công bằng với cô, vì cô đã cho tôi biết mình là trợ lý của Tần Hoài. Qua cách ăn mặc, cô phải có trình độ đại học trở lên. Ăn bận lại trang nhã, ít son phấn, không sơn móng tay, ngày hè vẫn đi bít tất lụa, chứng tỏ cô là người rất nghiêm túc chứ không như đàn ong bướm thường sang với Tần Hoài. Cô hay nhíu mày, chứng tỏ luôn có điều băn khoăn, không vì bất chợt, tôi đoán rằng cô thường xuyên như thế…” Na Lan nhớ đến người cha luôn rất yêu thương cô đã qua đời năm năm, đó là nỗi buồn thường trực của cô. “Ngoài tôi ra, cô không bắt chuyện với các hành khách, không hẳn vì tính cách nội tâm nhưng ít nhất chứng tỏ cô là người có chủ kiến, luôn có suy nghĩ và hiểu rằng nói nhiều thì dễ lỡ lời. Cô nói chuyện với tôi không vì quá rỗi rãi mà là vì muốn tìm hiểu về Tần Hoài. Anh ta khiến cô khó lường, nên cô muốn hỏi xem tôi biết được đến đâu”

Na Lan thấy rất nể ông ta.

“Nếu tôi hỏi thẳng…” cô khẽ hỏi

“Thì tôi sẽ ngậm miệng. Đôi khi có những chuyện chỉ có thể nói với người thông minh. Cô đã cho tôi thấy cô rất tinh khôn, cô khác với đám con gái hay sang gặp Tần Hoài… tức là… cô không phải là nước trong cùng một cái hồ”

“ông nói thế, không hiểu là khen hay chê tôi nhưng tôi vẫn xin cảm ơn ông. Ông quá khen rồi” Na Lan nhìn thẳng vào mắt ông ta.

“Trong đám con gái dập dìu với Tần Hoài cũng có một ngoại lệ, người đó rất giống cô, cô khiến tôi nhớ đến cô ta”

Câu này là bất ngờ đối với Na Lan “Thế ư? Đó là ai? Tôi thật may mắn…”

“Vợ anh ta!”

“Anh ta?”

“Tần Hoài”

“Vợ Tần Hoài ?” Na Lan nhìn chằm chằm vào ông chủ tàu, có phải ông ta đang khôi hài không?

“Là vợ Tần Hoài” ông ta nhắc lại “Tôi vừa nói là ha người rất giống nhau: đều xinh đẹp tuy mỗi người mỗi vẻ, nhưng về phong độ, tính cách, sự thông minh đều rất giống”

Na Lan cố nhớ lại, ở phòng khách, thư phòng của Tần Hoài đều không thấy treo ảnh cưới hay bức ảnh nào chứng tỏ nhà ấy có phụ nữ. Hình ảnh Tần Hoài vốn không thật cao trong mắt cô, lúc này đã bị lực hướng tâm của trái đất hút xuống sàn. Đào Tử nói các biểu hiện của Tần Hoài hôm qua là tung ra một cái ngưỡng thật thấp, nào ngờ nó lại thấp một cách khó lường.

“Chẳng rõ liệu tôi có dịp gặp cô ta để xem xem ông nói có đúng không?” Na Lan tò mò nhưng không thật sự có ý muốn gặp

“Không thể có dịp đó… cô gặp sao được”

“Tại sao?”

“Cô ta chết rồi”

Tay Na Lan nắm chặt vào ghế ngồi, như thể con tàu bỗng tròng trành

“Chết rồi?”

“Một ai đó mất tích tròn ba năm không có tin tức gì, thì khó mà gọi là vẫn đang sống”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cô có nghe truyền thuyết về người mặc áo tơi câu tính mạng không?

Lời nguyền áo tơi trong mưa gió. Na Lan gật đầu rồi lại lắc đầu: “Có nghe nói nhưng tôi biết không nhiều, và cũng khó tin. Chỉ là truyền thuyết, chắc là truyện mê tín”

“ba năm trước, ban đêm, hai tên khốn đi đánh trộm cá ở hồ đã nhìn thấy một con thuyền nhỏ có người mặc áo tơi ngồi câu cá, nhớ đến truyền thuyết Người mặc áo tơi đi câu tính mạng, chúng sợ vãi đái, vứt bỏ lưới đánh cá rồi chuồn. Hôm sau Tần Hoài báo cảnh sát rằng vợ anh ta mất tích. Cô nói xem có phải mê tín hay không?”

“Không thấy xác à?”

“người mất hút, nhưng chẳng thấy xác, nên một năm sau tòa phán rằng coi như đã chết”

Na Lan cảm nhận cái ý này trong lời của ông chủ thuyền: tòa phán đoán rằng…

“Tôi biết cô đang thắc mắc. Tôi gợi ý vậy: trước khi vợ Tần Hoài mất tích, hai vợ chồng rất nghèo khó, chỉ thuê căn nhà dân xập xệ dột nát ở ven hồ, chẳng dám xa xỉ đi tàu thủy sang đảo Hồ Tâm ngắm phong cảnh. Nhưng sau khi tòa tuyên bố người mất tích đã chết thì Tần Hoài thường xuyên đi tàu của tôi, thậm chí mua hẳn biệt thự ở trên đảo”

“Chắc là được bảo hiểm bồi thường. Có lẽ vợ anh ta khi còn sống đã mua bảo hiểm rất lớn, anh ta dùng tiền bảo hiểm đó mua biệt thự trên đảo Hồ Tâm” Na Lan đoán thế. Trong phần lớn các trường hợp, công ty bảo hiểm sẽ từ chối bồi thường cho người bị mất tích, nhưng sau khi tòa án chính thức tuyên bố người ấy đã chết thì công ty bảo hiểm phải thực hiện hợp đồng và chi trả 100%.

“Nhưng cô đừng tin là thật, tôi là anh lái tàu chỉ hay nghe thông tấn xã vỉa hè thôi” Đã tiến sát đảo Hồ Tâm, ông ta chăm chú điều khiển con tàu cập bến.

“Liệu có khả năng vợ Tần Hoài chết… mất tích.. là do bị sát hại? Có ai bị nghi ngờ không?”

“Bị tình nghi? Có, đương nhiên là có” ông chủ tàu lái chạy thẳng, sang số, máy tàu đỡ ồn hơn. Ông ta ngẩng đầu, mỉm cười tinh quái: “Chính là anh ta”

Na Lan giật mình, ngước mắt nhìn: phía trước là Tần Hoài đang đứng, trông rất phong độ.

“Anh đang chờ ai à?” Na Lan lịch sự mỉm cười

“Tôi rất muốn biết mình đoán có đúng không, nên không bảo Văn Đông mà tự mình ra đón” Tần Hoài cười đắc ý khiến Na Lan thấy ngán ngẩm “Nói thẳng nhé: chờ cô mãi, tôi đã hơi thấp thỏm, tôi rất lo cô nghĩ nhầm và không sang đây nữa.”

Na Lan nói: “Tiếc rằng tôi đã nghĩ nhầm, và lại sang đây”

“Tôi biết cô sang đây không vì nén nhịn cầu toàn mà là vì muốn tìm câu trả lời. Có những lời nói hay sự việc tôi không thể hiện rõ ràng được, sẽ khiến cô không thiết sang đây nữa, nhưng hôm nay tôi nhất định sẽ đáp ứng cô” khi Tần Hoài không có tà ý trong đầu, anh ta giao lưu khá nhẹ nhõm. Có thể nói, đoán đúng ý nghĩ của Na Lan là một trong những tiến bộ của anh ta.

“Được, anh cứ bắt đầu nói từ Ninh Vũ Hân”

“Ninh Vũ Hân … chẳng giấu gì cô, giữa hai chúng tôi thật sự chỉ là quan hệ bạn bè trong sáng. Cô ấy là… một cô gái rất tốt, đã giúp tôi rất nhiều, tôi mắc nợ cô ấy” Tần Hoài mở cửa x echo Na Lan.

Tần Hoài tài thật, dù đã bị Ninh Vũ Hân đẩy vào chân tường, anh ta vẫn nói tốt cho cô ta, không nửa lời oán trách, không tỏ ra có mới nới cũ (người mới là cô), ứng xử rất chuẩn, có thể coi đây cũng là một tiến bộ.

“Đó là chuyện riêng giữa hai người, nhưng tại sao cô ấy cứ bám riết tôi như một âm hồn? Liệu anh có thể bảo cô ấy…”

“Tôi xin đảm bảo với cô một lần nữa, cô ấy không hề có ác ý, và sẽ không bám theo cô như một âm hồn nữa” Tần Hoài lái xe ra khỏi bến tàu

Na Lan hơi kinh ngạc vì cách giải quyết vấn đề lại đơn giản đến thế, và hôm nay anh ta tỏ ra rất dứt khoát, tiến bộ quá nhanh. Lập luận “nâng dần ngưỡng sàn” của Đào Tử là đúng hay sao?

Đào Tử rất ít khi sai.

“Anh không biết ai đã lẻn vào phòng tôi thật à?” Na Lan hỏi

“nếu biết, tôi sẽ quyết không để cho nó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật” Tần Hoài thật giống một cảnh sát trong các phim phá án.

“Tôi cho rằng ít ra anh cũng có vài phán đoán”

“Cô thật tinh tường. Ông Hải Mãn Thiên nói sao?”

Thì ra anh ta đã biết cô đã liên lạc với ông Thiên. “nói luôn rằng, hiện nay các bậc thầy đánh cắp ổ cứng tay nghề rất siêu, đột nhập, phá khóa, giải mật mã… còn cao tay hơn cả bọn trộm chuyên nghiệp”

Tần Hoài nghĩ ngợi rồi nói: “Cũng không loại trừ khả năng này. Nhưng còn một khả năng nữa, tuy hiếm hoi, đó là bọn phóng viên báo lá cải”

“ý anh là…”

“Chắc cô đã biết Ninh Vũ Hân tung tin trên blog. Cánh phóng viên kia ngắm vào tôi thì sẽ phát hiện ra sự tồn tại của cô, cho nên, nếu cô chẳng may ló mặt trên báo lá cải thì cô đừng quên thầy bói là tôi đây”

Na Lan càng nghe càng tuyệt vọng: “Không ngờ còn có cái mối nguy thường trực này, thế mà ông Thiên chẳng cho tôi biết, tệ thật”

Tần Hoài có vẻ khoái trá: “Chủ yếu vẫn là tại cô, lẽ ra cô không nên nhận lời… nhưng nếu thế thì hai ta lại không có dịp gặp gỡ, sẽ phí hoài một câu chuyện vui. Nhưng lúc này nói vậy cũng bằng thừa. Nếu cánh phóng viên ngành giải trí nhìn thấy các thư tín tán tỉnh trong máy tính của cô thì họ sẽ thổi phồng lên ngay”

“Anh cho rằng kẻ đột nhập là cánh phóng viên? Nhưng họ không cần thiết phải đánh thuốc mê con chuột Hamster của tôi”

“Bệnh nghề nghiệp của các văn sĩ tiểu thuyết kinh dị là phải tính đến vài khả năng. Tôi nghĩ đến khả năng rất lớn là những người ngày trước tôi đã làm phật ý, họ luôn để mắt đến mọi động tĩnh của tôi và sẵn sàng xử lý tôi”

“Là những người như thế nào?” Na Lan nghĩ bụng đúng là Tần Hoài chẳng sạch sẽ gì “đã từng làm phật ý”, là bọn cho vay nặng lãi, con bạc, xã hội đen? Mấy từ này nhảy nhót trong óc cô.

“Nếu không muốn sự việc tương tự tái diễn, tốt nhất là cô nên tiếp tục tỏ ra không hề hay biết gì cả thì bọn họ sẽ không là phiền cô” Thái độ Tần Hoài rất nghiêm túc khiến Na Lan gần như tin tưởng.

Xe đã chạy đến trước cửa nhà. Bước vào rồi, Na Lan nhìn kỹ khắp phòng khách.

Không có chút dấu hiệu nhớ thương người vợ mất tích ba năm trời, hình như cô ta chưa từng có mặt trong đời Tần Hoài. Thất đức như vậy thì khác gì loài cầm thú?

Nhớ đến cung cách tán gái chớt nhả trơ trẽn như không của Tần Hoài, Na Lan lại cảm thấy hôm nay lên đảo là một sai lầm lớn.

Điều gì đã khiến cô đổi ý, không bỏ việc nữa?

Có lẽ đó chính là cái tính “gan lỳ không bỏ cuộc” của cô, nói khó nghe hơn một chút là “chưa húc đầu vào tường vẫn chưa chịu thôi”.

Và cũng có thể chỉ vì Tần Hoài giống một câu đố.

“Tôi vẫn muốn hỏi về bản thảo” Na Lan tạm không tính đến nhưng câu ông chủ tàu thủy nghe từ “thông tấn xã vỉa hè”. Cô muốn điều tra nghiên cứu một vấn đề nghiêm túc đã.

“hoan nghênh cô lại đi làm” Tần Hoài cười, đôi môi như vầng trăng non, cặp mắt long lanh, nồng ấm như thái dương.

“Anh đừng kết luận vội, tôi chỉ muốn hỏi vài điều về bản thảo”

“Tôi xin trả lời tất”

“Nội dung Phần dẫn 2 có nguyên mẫu ngoài đời không?”

Đôi mắt Tần Hoài sáng lên: “Không chỉ là có, mà còn là sự kiện rất thật đã xảy ra”

“Còn năm cái xác ấy…”

“Xuất hiện ở gần hồ Chiêu Dương”

“Thế là sao? Lẽ nào dấu hiệu người mặc áo tơi câu cá đều là sự thật?” Na Lan biết mình nêu câu hỏi này thật ngớ ngẩn, thực ra cô không hề tin “Đâu có chuyện ngẫu nhiên kỳ lạ, hai cô gái nhìn thấy năm người mặc áo tơi, sau đó có năm người chết thật?”

Tần Hoài lại cười, nhìn vào mắt Na Lan: “Cô hỏi tôi ư? Cô có còn là trợ lý sáng tác của tôi nữa không? Cô giúp tôi tra cứu tài liệu và nghiên cứu kia mà?”

Dù sao cũng là một công việc nghiêm chỉnh chứ không hề bát nháo.

Tần Hoài nói: “Cô còn nhớ hôm qua chúng ta cá cược không: nếu tôi nộp bản thảo Lời nguyền áo tơi trong mưa gió đúng hẹn…”

“Anh đã tự nguyện nói thế rồi thì đừng tùy tiện làm sai lệch” Na Lan nói ngay, rất chặt chẽ.

“Cô đương nhiên vẫn chưa thua, trước mắt tạm thời chưa thua, nhưng sớm muộn gì cũng…”

“Ý anh là gì cứ nói rõ ra đi?”

“Tôi sẽ bắt cô phải thực hiện thỏa thuận trước thời hạn”

“Gì cơ?” Na Lan ngỡ mình nghe nhầm. Cô đâu có chấp nhận cá cược, và dù đã cá cược thật thì cô vẫn chưa thua, sao lại phải thực hiện lời hứa?”

“Ý tôi là có lẽ cô phải ăn bữa tối trước thời hạn”

“Tôi nghĩ trên tường phòng khách của anh còn thiếu bức tranh chữ”

“Sao?”

“Tôi có thể mời một nhà thư pháp nửa mùa viết cho anh mấy chữ để phô phang, ví dụ như ‘nan đắc hồ đồ’ (Hồ đồ hiếm thấy, dở hơi hiếm thấy…) gì đó mà nhiều nhà vẫn treo. Nhưng nên viết cho anh bốn chữ “thật quá vô lý” thì mới là hợp”

Tần Hoài cười không chút ngượng ngùng, nói: “Đúng là tôi yêu cầu hơi không bình thường..”

“Hơi không bình thường? nói cho dễ hiểu tức là ‘rất quá đáng’!”

“Cô đã nghe nói đến cái tên Tư Không Trúc chưa?”

Na Lan ngạc nhiên gật đầu: “Ngay tôi là người ngoài giới cũng biết, ông ta là khách mời thường xuyên của kênh kinh tế tài chính, là blogger có hạng, chuyên viết và nói chuyện về lĩnh vực nhà đất, là Phan Thạch Ngật (SN 1963, đại gia ngành địa ốc Trung Quốc) của Giang Kinh.”

“Cũng có người nói Phan Thạch Ngật là Tư Không Trúc của Bắc Kinh”

“Nói phép không bị đánh thuế! Mẹ tôi rất thích ông ta, con người rất tài ba, rất đáng nể, ăn nói lịch sự. Nghe nói ông ta xuất thân nghèo khó, gian khổ lập nghiệp. Anh họ tôi cũng làm về nhà đất, rất kính phục ông ta chứ không vì đố kỵ mà coi thường”

“Vì ông ta chưa nhầm lẫn bao giờ”

“Điều này liên quan gì đến việc cá cược hão của anh và bữa ăn tối nay?”

“Tư Không Trúc còn là một nghệ sĩ, một nhà từ thiện. Chắc cô ở ngoài giới cũng biết chứ?”

Na Lan gật đầu. Trước kia có một sinh viên khoa ngữ văn từng theo đuổi cô, luôn miệng ngợi ca ông ta là một trong số ít thương nhân có văn hóa ở thành phố Giang Kinh rộng lớn này.

“Nếu ông ấy mời cô đi ăn, cô có đi không?”