Q2 - Chương 7: Cạm bẫy mai phục (Hạ)

Hiệp Hành Thiên Hạ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hách Khải đã ghi nhớ vị trí cái bóng, nhưng hắn không hề vội vã truy kích mà vẫn tiếp tục duy trì trạng thái gia tốc tư duy, cẩn thận quan sát bốn phía, quả nhiên lại phát hiện một bóng đen vô cùng nhỏ tại một nơi khác, sau đó là nơi thứ ba. . .

Nói ra thì dài, nhưng khi ở trạng thái gia tốc tư duy thời gian trôi qua kỳ thực mới chỉ hơn một giây. Những mật vụ đang mai phục chỉ thấy được Hách Khải đứng trên tòa cao ốc lui lại về sau mấy bước, sau đó chạy thẳng tới trước rồi nhảy lên cao, cú nhảy này xa chừng hai mươi mét, trực tiếp bay qua đường lớn đáp xuống một tòa nhà khác, tốc độ nhanh đến kinh người, chỉ mất vài giây đã tiếp cận một trong số những điểm mai phục.

“Không ổn!”

Gã mật vụ mai phục tại đó hoảng sợ hô lên, rồi chạy tới phía sau tòa cao ốc định nhảy xuống thoát thân.

“Muốn chạy sao! ?”

“Hống!”

Hách Khải vẫn còn đang ở giữa không trung cách điểm mai phục ít nhất năm mươi mét, thấy vậy mạnh mẽ rống to một tiếng. Trong khi rống, nội lực đã tuôn ra bên ngoài cơ thể, ngưng tụ thành hình một cái loa trước mặt hắn. Thứ này tuy vô hình nhưng lại thực chất, và tiếng rống này của hắn đã là dồn hết nội lực bạo phát ra. Tiếng rống vừa phát ra, một luồng sóng âm cực lớn thông qua cái loa bằng nội lực bắn thẳng về phía tên mật vụ mai phục trên nóc nhà kia.

Gã này vẫn còn đang chạy, nhưng một tiếng rống cực lớn làm đầu gã như muốn nổ tung, nhất thời gã cảm thấy trời đất quay cuồng, thậm chí ngay cả lực phản ứng cũng không có, bước thêm một bước liền ngã nhào ra đất. Lúc gã còn đang định đứng lên thì trên nóc nhà đã truyền đến tiếng bước chân, Hách Khải đã đáp xuống tòa nhà này.

“Không, không, không có khả năng. . .”

Gã vẫn nỗ lực muốn đứng lên, nhưng toàn thân vô lực, chỉ có thể cố gắng giãy giụa trên mặt đất. Hách Khải mặt không biểu tình đi tới bên cạnh gã, thấp giọng nói︰ “Đừng trách ta, đây là kết cục chính các người đã lựa chọn, gieo nhân nào gặp quả đấy mà thôi. . .”

Vừa nói, Hách Khải tung một quyền đánh thẳng sống lưng gã kia, trực tiếp đánh gãy, chết đến không thể chết hơn, xong hắn mới ngẩng đầu nhìn một tòa cao ốc khác, lại tung người nhảy ra ngoài.

Trên một tòa nhà khác, đám mật vụ đã sợ tới mức tiểu ra quần rồi. Từ lúc Hách Khải bị bắn lén đến khi người thứ hai bị hắn giết chết, rồi lại chạy tới vị trí mai phục thứ ba, cả quá trình này chỉ tốn hơn mười giây mà thôi, phải biết rằng người bị hắn giết hoàn toàn không phải hạng tép riu, mà là những cựu binh lão luyện đã từng xông pha trận mạc a, hơn nữa còn là ngay lúc đang nấp ở chỗ mai phục để bắn lén hắn. Sức mạnh như vậy, trình độ như vậy. . . căn bản không phải dong binh đoàn bọn họ có thể tưởng tượng, bọn họ trước đó còn đang vọng tưởng có thể giết chết một gã Nội Lực Cảnh. . . Thực là muốn chết a!

Người mật vụ tại điểm mai phục thứ ba lúc này đã mất hết lý trí, điên cuồng cầm súng bắn về hướng Hách Khải. Nhưng chỉ vừa bắn được mấy phát, một cái bóng đen trước mắt đã bay thẳng tới giữa trán gã. “Đùng” một tiếng giòn vang, bóng đen trực tiếp xuyên qua hộp sọ, giữa trán xuất hiện một cái lỗ nhỏ, máu tươi phun ra không ngừng.

Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, Hách Khải đang theo đà nhảy ở giữa không trung, hắn cầm một hòn đá nhỏ trong tay, nhắm ngay giữa trán gã mật vụ mai phục ném một cái liền giết chết đối phương. Ngay lúc Hách Khải vừa định thu tay về, tại một nơi cách đó hơn nghìn mét có một lão già đầu tóc bạc phơ đang giương một cây trường cung nhằm về phía hắn. Da dẻ lão rất nhăn nheo, nhưng cơ thể vẫn cực kỳ cường tráng, lão giương trường cung trong tay đã hơn một phút, cả cánh tay lẫn ngón tay đều không hề nhúc nhích, chỉ chờ thời cơ tới là bắn.

Đây là một cây cung lớn, thân cung làm từ một loại xương động vật màu đen tuyền, dây cung lại làm từ gân loài đông vật nào đó không rõ. Cung này dài ít nhất hai thước rưỡi (0.9 m), lão gia này cao chừng một mét tám, nhưng cũng rất miễn cưỡng mới giương nổi cây cung, toàn bộ cũng nhờ sức lực kinh người của lão cứng rắn chống đỡ, mà trong lúc kéo, dây cung phát ra âm thanh khiến cho người nghe cảm thấy bủn rủn tay chân. Lão giá kéo cung ra vẫn một mực đứng yên nhắm thẳng về phương xa, tuy rằng cánh tay và ngón tay vẫn không hề nhúc nhích, nhưng sắc mặt lão từ hơn một phút trước đã trắng bệch rồi đỏ ửng lên, có thể thấy để kéo được cây trường cung này lão đã phải hao tốn khí lực cùng nội lực rất lớn.

Ngay khoảnh khắc Hách Khải ném hòn đá nhỏ trong tay ra, lão già lập tức lộ vẻ vui mừng, trường cung trong tay mãnh liệt bắn ra. Kể cũng kỳ lạ, mũi tên của lão cũng là từ một loại xương cốt đen thui chế tạo thành, không biết là xương của loại động vật gì mới có thể chịu được áp lực lớn như vậy.

“Chính là lúc này!”

Mũi hắc cốt tiễn ẩn hiện trong bóng đêm, nhanh như một tia chớp đen xuyên qua khoảng cách nghìn mét. Hách Khải ném hòn đá xong, đang định thu hồi cánh tay, giờ phút này hắn đã bung hết lực, người lại đang ở giữa không trung không có chỗ mượn lực, không cách gì tránh né hay ngăn cản mũi tất hắc cốt tiễn đã bắn tới trước mặt. Hách Khải theo bản năng cảm thấy nguy hiểm cực lớn, hắn vừa tiến vào trong trạng thái gia tốc tư duy, mũi cốt tiễn đã chỉ còn cách hắn có mấy mét. Hơn nữa dù cho ở trạng thái gia tốc tư duy, tốc độ mũ tên này vẫn nhanh đến dọa người, Hách Khải chỉ kịp dùng một tay che chắn trước ngực mình, đồng thời nỗ lực dịch chuyển cơ thể chỗ trái tim. . . Rất rõ ràng, vị trí mũi tên nhắm đến chính là trái tim của hắn. . .

“Phập!”

Hách Khải chỉ cảm thấy ngực phải đau đớn kịch liệt, trong một nỗ lực cuối cùng hắn dùng hết sức chuyển vị trí trúng tên từ ngực trái qua ngực phải, thế nhưng rốt cuộc trốn cũng tránh không nổi, một lực lượng khổng lồ bắn xuyên qua lồng ngực đâm vào trong phổi, đồng thời ở phổi có một cảm giác tê tê từ trong mũi tên truyền ra.

Lực lượng khổng lồ đẩy Hách Khải văng đi bảy tám mét, tiếp đó từ độ cao mấy chục thước rơi thẳng xuống mặt đất, đâm vào một chiếc xe ô tô cùng loại với ô tô của địa cầu đầu thế kỷ 20. Sau khi húc văng chiếc xe này, Hách Khải lại tiếp tục đâm thẳng vào gốc cây bên đường, sau khi đụng gãy cái cây này mới nảy trên mặt đất vài cái, đâm vào một tòa nhà.

(trúng tên rồi. . . Thật là một mũi tên lợi hại. Mỉa mai thay, vừa rồi ta còn đang suy nghĩ khoa học kỹ thuật với nội lực không có chút gì gọi là bất công, vậy mà hiện tại chính ta lại cảm thấy không công bằng rồi. Chỉ dùng cung để bắn, thế nhưng uy lực rõ ràng so với súng bắn tỉa còn lớn hơn, bắn ra còn muốn xa hơn, tốc độ nhanh hơn. . . Thật không công bằng a. . . )

Không biết tại sao, thời điểm này Hách Khải còn có chút cảm giác tự giễu, có điều cảm giác tê liệt từ lá phổi bên phải bắt đầu tăng lên, trong lòng hắn cũng chỉ còn thấy đắng chát, bởi hắn biết rõ, có lẽ lần này hắn thật sự chết chắc rồi.

Đầu tiên là cho lính đánh thuê mai phục trên con đường này, làm cho hắn nghĩ rằng lần này kẻ địch chỉ sử dụng vũ khí khoa học kỹ thuật tập kích hắn mà không thể nhận ra kẻ ám sát chân chính, rồi nhân lúc hắn đang giết mấy gã nhân viên mà tiến hành đánh lén. Đây tuyệt đối là một cường giả Nội Lực Cảnh sử dụng cung tiễn, tuy rằng hắn sớm đã cảm nhận được sát ý, nhưng lại nhầm tưởng sát ý này là sát ý của đám mật vụ đánh lén kia, mà đòn tập kích cuối cùng vừa rồi, hắn có tránh cũng không thể tránh được. Một gã Nội Lực Cảnh đáng sợ, tâm cơ thật sâu. . .

Hách Khải rơi xuống đất khoảng hơn mười giây, lúc hắn đang giãy giụa muốn đứng lên thì bỗng có một tiếng bước chân từ trên đường truyền đến. Dân chúng bình thường trên con phố này sớm đã chạy đi hết, thời điểm này người đến chỉ có thể là kẻ địch thôi.

Hách Khải gắng gượng ngẩng đầu nhìn về phía tiếng bước chân, liền nhìn thấy một lão già vô cùng già nua cầm trường cung chậm rãi bước đến. Lão già tưởng như đi chậm nhưng thực ra lại rất nhanh, so với tốc độ chạy của người bình thường còn nhanh hơn nhiều, nháy mắt đã đi tới trước mặt Hách Khải, đứng cách hắn năm mươi thước, ôm quyền nói:”Tại hạ Vương Điêu, đoàn trưởng võ đoàn Điêu Tường Cửu Thiên, tiếp nhận luận bàn tẩy lễ với ngươi, ta biết rõ ngươi đã qua ba lần tẩy lễ, lần tẩy lễ của ta chính là lần cuối cùng. . .”

“Xin chỉ giáo!”