Q2 - Chương 6: Lần tấy lễ cuối cùng

Hiệp Hành Thiên Hạ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nói là cùng nhau quay về thủ đô, nhưng mà Hách Khải cùng Lệnh Hồ Khí chẳng có quan hệ gì, tâm lý đề phòng người khác đương nhiên phải có, vì vậy Hách Khải chờ một ngày sau khi Lệnh Hồ Khí rời đi mới mua vé xe lửa hướng về thủ đô. Thời gian một ngày tự do trước khi lên xe lửa, hắn tới ngân hàng xác nhận tính chân thật của tấm chi phiếu này, đây là chi phiếu được xuất ra trực tiếp từ Bộ Tài chính, có thể đến bất cứ ngân hàng nào thuộc Chính phủ trên cả nước để rút tiền, hơn nữa còn có thể tự do lựa chọn đổi thành Lam Ảnh tệ hay là vàng khối. Đương nhiên, một trăm triệu Lam Ảnh tệ nếu như toàn bộ đổi thành vàng ròng cũng phải nặng chừng 500 kg, tức là nửa tấn, đây đã là một khoản tư sản khá lớn, ít nhất cũng đủ cho Hách Khải sử dụng trước khi thành lập võ đoàn, cũng như trước khi hoàn thành nhiệm vụ ủy thác đầu tiên.

Hách Khải không có người thân, hai người thân thiết với hắn nhất, Tiết Na đã có gia đình, hơn nữa trượng phu còn là trưởng tử thế gia, tương lai của nàng hoàn toàn không có vấn đề, không cần hắn đi quản, và người khác. . . Lâm Hùng. . .

Hách Khải đi trên con đường cũ Lâm Hùng đã từng sinh sống, chỉ có một mình hắn yên lặng đi trên đường nhìn khắp xung quanh, hắn đang tìm kiếm người phụ nữ lúc trước thông báo cho hắn tin tức Lâm Hùng tử vong. Bất luận thế nào, cô gái kia đã nói cho hắn chân tướng tức là có ơn với hắn, hơn nữa Lâm Hùng có vẻ cũng có tình cảm với nàng, hiện tại hắn hoàn toàn có thể giúp đỡ cô gái này thoát khỏi khốn cảnh.

Có ân tất báo, có thù phải đền, đạo lý là như thế.

Thế nhưng cho dù Hách Khải đã tìm khắp khu phố, thậm chí còn tóm vài tên côn đồ cùng lão đại hỏi thăm mà vẫn không thể tìm được cô gái này. Điểm mấu chốt chính là Hách Khải hoàn toàn không biết tên cô gái, vì vậy chỉ có thể miêu tả tướng mạo đại khái, nhưng chỉ có mỗi vậy sao có thể dễ dàng tìm kiếm được?

Hách Khải bỏ ra mấy tiếng đồng hồ mà vẫn không thể tìm được cô gái, sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, hơn nữa sát khí trên người cũng càng ngày càng rõ ràng. Bỗng nhiên có vài người mặc Âu phục, đeo kính râm từ trong đám đông chạy ra, bọn hắn cung kính chào Hách Khải, tiếp đó một gã trong bọn giao cho Hách Khải một cái địa chỉ, đám người còn lại cũng không hề nhiều lời, nhanh chóng hòa lẫn vào dòng người đi đường.

Hách Khải không hề bất ngờ với việc này, mặc dù văn minh thế giới này chỉ vừa mới tiến đến đầu thế kỷ 20, ước chừng thời điểm Thế chiến thứ nhất, nhưng kết cấu chính phủ đã tương đối ổn định, so với chính phủ các nước trên trái đất ở thế kỷ 21 thì không khác biệt lắm. Hắn chắc rằng những ngày này chính phủ đã sớm điều tra các sự tình từ nhỏ đến lớn của hắn vô số lần rồi, như tại sao hắn lại chiến đấu với Hứa gia, tại sao lại giết chết nội lực cảnh Hứa gia, Lâm Hùng chết, thậm chí nữ nhân nói cho hắn biết tin tức Lâm Hùng tử vong, chính phủ đoán chừng đã sớm đã điều tra kỹ càng, vì vậy nếu như không muốn hắn lên cơn điên tại thủ đô thì sự tồn tại của cô gái này là điều then chốt. Nếu cô gái này thật sự bị Hứa gia giết chết để hả giận, chắc chắn hắn sẽ một mất một còn với Hứa gia. . .

Hách Khải tìm tới địa chỉ ghi trên tờ giấy, đây là khu biệt thự dành cho người ở tầng lớp thượng lưu, địa chỉ là một ngôi biệt thự trong số đó. Sau khi gõ cửa, Hách Khải đã biết nhân viên bảo an, nhân viên phục vụ, nữ hầu trong biệt thự này, đều là do chính phủ thuê đến, người ở trong biệt thự này đúng là cô gái đã nói cho hắn biết tin tức Lâm Hùng tử vong, và nàng. . . đã mang thai.

Dù thế nhưng cô gái này lúc trước đã từng lỡ bước rồi, nhưng chính bởi nàng đã từng sa ngã cho nên sẽ rất chú ý việc tránh thai, và nam nhân cuối cùng của nàng chính là Lâm Hùng. Trên thực tế, sau khi gặp được Lâm Hùng, nàng cũng không còn tới khu vực của Lâm Hùng hầu rượu nữa, nam nhân cuối cùng của nàng là Lâm Hùng, vậy đứa bé này chính là con của Lâm Hùng.

Sau khi Hách Khải nói chuyện với cô gái, hắn chỉ ở lại đó một lát rồi rời khỏi. Nhưng vừa rời khỏi biệt thự, hắn liền gọi cho nhân viên chính phủ khu vực đó, cẩn thận hỏi thăm tất cả tình huống, lúc này mới thật sự an tâm.

Từ sau khi hắn đánh nhau với Hứa gia, đặc biệt là sau khi đánh chết tại chỗ một gã nội lực cảnh Hứa gia thì Hứa gia đã bắt đầu tiến hành điều tra đối với hắn hết thảy từ nhỏ đến lớn, đồng thời với đó còn có Chính phủ cùng với các thế gia đứng đầu tại thủ đô. Sau khi điều tra được sự tồn tại của cô gái này, đặc biệt là khi biết nàng mang thai, hơn nữa đứa bé có khả năng rất lớn là con nối dõi của Lâm Hùng, chính phủ ngay lập tức phái người đưa cô gái đến khu biệt thự, đồng thời phái người bảo vệ nàng, cung cấp đủ các loại nhân viên, chữa bệnh điều dưỡng,… với mục đích duy nhất, chính là để khiến cho một cô nhi không có bất cứ ràng buộc gì như Hách Khải cuối cùng cũng phải có một chút băn khoăn.

Rốt cuộc bọn họ đã thành công, ít nhất cũng không sinh ra sự tình gì ngoài ý muốn, ví dụ như để cho cô gái này cùng đứa con nối dõi duy nhất của Lâm Hùng chết mất, bằng không nếu xảy ra việc gì thì ngay bản thân Hách Khải cũng không dám nói trước.

Như bây giờ cũng tốt, cô gái này sẽ được chính phủ nuôi dưỡng cả đời, cuộc sống thượng lưu nàng tha thiết ước mơ đang đợi nàng. Tuy nàng không có học vấn, không có năng lực, nhưng mà chỉ cần Hách Khải còn tồn tại, chỉ cần Hách Khải một ngày không chết, chỉ cần thanh danh Hách Khải một ngày vẫn còn được các quốc gia truyền lưu, như vậy nàng với con của nàng, người nối dõi cuối cùng của Lâm gia, tại quốc gia này chính là người tầng lớp thượng lưu, cả đời như vậy. . . cũng không tệ.

Sau khi giải quyết xong nỗi băn khoăn cuối cùng này, Hách Khải nghênh đón trận luận bàn tỷ thí thứ ba. Đây là cường giả Nội Lực Cảnh của một đại môn phái thuộc nước cộng hòa Lam Ảnh, là Thái thượng Trưởng lão môn phái này, tuổi so với Lý Minh còn lớn hơn nhiều. Có điều lão nói chuyện với Hách Khải vô cùng khách khí, cuối cùng trong một tĩnh thất, người Nội Lực Cảnh này lấy cớ bản thân tuổi già sợ tổn hại đến gân cốt, nên đưa ra đề nghị hai người cùng trao đổi võ học thường thức, cuối cùng lấy kết quả luận bàn ngang tay kết thúc trận tỷ thí này.

Cứ như vậy, nghi thức Tẩy Lễ Hách Khải phải đối mặt chỉ còn lại một người cuối cùng, chính là một Nội Lực Cảnh tự do, nghe nói là đoàn trưởng một võ đoàn thường trú tại nước cộng hòa Lam Ảnh, cũng là một cường giả nổi danh trong nước, là một Nội Lực Cảnh uy tín lâu năm, lần này tới tỷ thí với Hách Khải là một nhiệm vụ võ đoàn của gã được giao. Kể cũng kỳ quái, nghe nói lúc trước người này cũng từng tới thị trấn nhỏ nơi Hách Khải dưỡng thương, nhưng lại không hề gặp mặt Hách Khải, sau khi nghe nói Lý Minh chiến bại gã liền trở về thủ đô, mà khi Hách Khải trở lại thủ đô gã cũng không hề lộ diện, không biết người này đến cùng có ý gì.

Có điều Hách Khải cũng không rỗi hơi đi quản gã, hắn vẫn dựa theo kế hoạch của bản thân mà làm, từ ngân hàng nước cộng hòa Lam Ảnh rút ra mười vạn Lam Ảnh tệ mang theo trên người, tiếp đó đi mua một lượng lớn thảo dược. Mỗi chủng loại thảo dược hắn đều dùng miệng nếm thử một cái trước, nuốt thảo dược vào trong dạ dày, rồi dùng nội lực để xác nhận các loại biến đổi của thảo dược với thân thể, sau đó lựa chọn trong số đó những loại hữu ích nhất với thân thể. Hắn mua nhiều loại chữa trị nội thương hữu hiệu, cùng những loại có thể tăng cường tố chất thân thể. Ngoài ra hắn còn mua thuốc sắc lên uống, tuy rằng hiệu quả không thể so sánh được các loại thuốc được điều chế từ thảo dược, nhưng hắn cũng không rành về y thuật, phương pháp này là cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra để chữa trị nội thương, đề cao tố chất thân thể.

Ngoài ra, Hách Khải còn mua trang bị thích hợp nhất để đi xa, bao gồm một bộ găng tay, một bộ quần áo, hai đôi giầy đi xa, tiếp đó là một cái ba lô bền chắc, dụng cụ đánh lửa, kim chỉ nam, bản đồ, đồ xua đuổi muỗi với côn trùng ….vân vân. Mấy thứ này trên thị trường không phải quá quý giá, hơn nữa bây giờ Hách Khải có tiền, hắn không hề mong muốn sau khi đến khu vực hoang dã những trang bị này lại xảy ra hỏng hóc gì. Tuy hắn là Nội Lực Cảnh, nhưng lại chưa từng sinh tồn một mình ở khu vực hoang dã, cũng không phải chuyên gia sinh vật học, vạn nhất thực sự xảy ra sơ suất gì thì chắc chắn hắn sẽ sống sót rất chật vật tại dã ngoại, bởi vậy hắn liền trực tiếp nhờ nhân viên chính phủ tìm giúp các thương nhân, sau đó dùng rất nhiều tiền mua dụng cụ đặc chế cho bản thân sử dụng, mỗi trang bị đều là hắn tự mình xác định độ bền đến khi thực sự hài lòng mới thôi, chỉ riêng những trang bị này cũng đã tốn hơn hai trăm vạn Lam Ảnh tệ rồi.

Nhưng Hách Khải hoàn toàn không tiếc nuối số tiền đã bỏ ra, mục đích của hắn là ngao du khắp thế giới, cũng chính là đi khắp thế giới, du lịch khắp thế giới, ăn uống khắp thế giới. Chỉ cần có thể đạt được mơ ước này, tiền tài kỳ thật hắn không hề keo kiệt toan tính, và mục đích hắn muốn thành lập võ đoàn, thực chất cũng chỉ vì hỗ trợ cái mục tiêu này mà thôi. Trên thực tế, dù mất mười năm luyện quyền, có được nội lực, cũng chỉ là vừa đủ sức bảo vệ mình khi ngao du khắp thế giới mà thôi.

Hắn đã sống hơn ba mươi năm trên địa cầu, trong thế giới này đã sống hơn mười năm. Cả cuộc đời lúc trước cùng với mười năm cuộc đời này, hắn đã bị hiện thực, bị xã hội đè nén đến độ sắp quỳ xuống, không đúng, là đã phải quỳ xuống rồi, kiếp trước khi hắn còn bé muốn làm nhà khoa học, lớn hơn một chút muốn làm vận động viên, lớn hơn chút nữa lại muốn làm nhà thám hiểm, nhưng rồi cuối cùng lại trở thành một gã nhân viên văn phòng bình thường, hàng ngày đi làm, tan tầm thì ăn cơm, ngủ, ngày nghỉ thì ở trong nhà lên mạng, chơi trò chơi, nói chuyện phiếm. . .

Cuộc sống như vậy, xã hội như vậy, thực tế như vậy,. . .

Chẳng bao lâu sau, hắn cũng đã dần quên mất ước mơ. . .

Hiện tại, hắn đã chính thức bắt đầu ước mơ của mình!

(Biên: nghe như Luffy trong One Piece vậy)

” Theo tính toán, nửa tháng nữa ta có thể kiếm được đầy đủ trang bị, tiếp đến là việc thành lập võ đoàn, lại còn chào từ biệt một vài người quen nữa là có thể bắt đầu ước mơ của ta rồi, đi ngắm nhìn toàn bộ thế giới này!”

Hách Khải đang trên đường quay về khách sạn, hôm nay hắn đã bận rộn cả ngày, rốt cuộc cũng thượng lượng xong kiện trang bị cuối cùng, đó là một dụng cụ đa chức năng, kết hợp được dụng cụ cắt gọt, mũi khoan, đánh lửa, dụng cụ mở chai, kìm…vân vân, toàn bộ kết hợp lại chỉ trong một công cụ. Vì để đảm bảo tính bền chắc, Hách Khải liền chọn một loại thép hợp kim đặc thù, đây là vật liệu thép công nghệ cao nhất ở thời đại này, được dùng để chế tạo chủ pháo của tàu chiến lớn, người bình thường căn bản không thể có được, sợ là thương lượng để chế tạo cũng không có khả năng. Thế nhưng đây là thứ Hách Khải cần, vì vậy bên chính phủ đã đưa ra vài vật liệu thép giao cho bên chế tạo, bên chế tạo đã bị dọa sợ đến sắp tiểu ra quần luôn, luôn miệng cam đoan, kêu gọi thợ cùng những nhà thiết kế tốt nhất, làm xong lại liên tục kiểm nghiệm vô số lần, sau đó lại cam đoan sẽ giao hàng trong nửa tháng, đây chính là những chuyện đã xảy ra.

Dọc đường đi, Hách Khải cứ suy nghĩ mãi xem mình có quên công cụ gì trọng yếu không, nhưng nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra, nên hắn cũng thấy yên tâm. Huống hồ dù có quên mất dụng cụ gì đó thì hắn cũng không có ý định cứ ở lại mãi nơi hoang dã, thật sự nếu cần dụng cụ gì chỉ cần đi tới thành thị phồn hoa của một quốc gia nhờ chế tạo là được, dù sao trình độ văn minh của thế giới này cũng đã đến trình độ đầu thế kỷ 20, cũng không phải là lạc hậu đến mức chỗ nào cũng là bộ lạc nguyên thủy.

“Chào từ biệt, tiếp đó là trạm du lịch thứ nhất. . . Thành phố cảng lớn nhất nước cộng hòa Lam Ảnh – Ba Á Loan, ta cũng đã lâu không ăn hải sản rồi, phải tới đó ăn thật nhiều thứ hải sản, sau đó là nhìn ngắm một chút sự rộng lớn vô biên của cái thế giới này, từ đó lại đi tiếp lên hướng Bắc, thông qua đường sắt quốc gia đến một quốc gia khác là hợp chủng quốc Lục Sâm, quốc gia đó có vẻ như phần lớn lãnh thổ là rừng rậm a, động vật hoang dã rất nhiều, các loại món ăn dân dã nữa. . . Tương lai thật là tốt a, kỳ thật cái thế giới này cũng thích hợp cho ước mơ đó a.”

Không thể không nói, Hách Khải với tư cách kẻ tham ăn xuyên việt mà đến, điểm quan trọng nhất trong chuyến đi của hắn tuyệt đối là đồ ăn, tiếp theo mới là phong thổ các nơi, cùng với các loại di tích nền văn minh thần kỳ gì đó, kể ra cũng thật không hổ là người sinh ra từ quốc gia tham ăn.

(Biên: Trung Quốc là quốc gia tham ăn? Nghe có vẻ đúng đấy)

Mặc kệ thế nào, Hách Khải chỉ nghĩ đến những thứ tương lai có thể gặp phải, có thể thấy, đương nhiên là có thể ăn nữa, tất cả những thứ hắn chưa bao giờ trải qua, trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Tương lai, tương lai. . . hắn muốn tới tất cả những nơi thú vị trên thế giới này một lần!

Hách Khải cao hứng suy nghĩ, đang mải mê suy nghĩ về tương lai của mình, cùng với tưởng tượng ra cảnh sắc của thế giới to lớn này, bỗng nhiên trong nháy mắt, một loại cảm giác lạnh buốt xuyên thẳng qua đầu, Hách Khải lập tức dừng lại, bắt đầu cảnh giác bốn phía. Tình cảnh chung quanh cũng không có gì đặc biệt, vẫn là con đường thường ngày của nước cộng hòa Lam Ảnh, hiện tại đã là sáu giờ tối, cái thế giới này, hoặc là nói quốc gia này, tính toán thời gian mỗi ngày cùng chuyển đổi ngày đêm đều không khác mấy so với trái đất, mỗi ngày cũng có 24 tiếng đồng hồ, cũng có xuân hạ thu đông. Mà bây giờ hoàng hôn vừa mới chấm dứt, màn đêm phủ xuống, cảnh vật bỗng chốc vô cùng thanh bình, chung quanh có vài người đi đường, có vẻ cũng không có gì kỳ quái.

(chuyện gì vậy, cảm giác này. . . Giống như ánh mắt lạnh như băng của con rắn xẹt qua tâm trí, tràn đầy ác ý, đây là dự cảm sao. . . )

Những ngày này, cùng nói chuyện với Lý Minh và vị Nội Lực Cảnh của đại môn phái, Hách Khải biết rõ theo sự tăng trưởng của nội lực, tố chất thân thể được đề cao, cùng với việc sau khi tinh – khí – thần ngưng tụ hình thành nên năng lượng nội lực, tinh thần của nhân loại sẽ sinh ra một loại biến hóa rất kỳ diệu, khiến cho giác quan thứ sáu tăng trưởng rất mạnh, hơn nữa thực lực càng cao thì loại cảm giác này sẽ càng mạnh lên. Thực tế, ngay cả một số ít Chuẩn Nội Lực Cảnh cực kỳ cường đại cũng có loại Linh giác được đề cao này, có người gọi việc đề thăng linh giác này là “thu phong vị động thiền tiên giác”, và kỳ thật đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cường giả Nội Lực Cảnh khó có thể bị giết chết. Trong thời khắc cảm giác tính mạng bị đe dọa, hắn sẽ không bước vào cạm bẫy chết người được người ta chuẩn bị trước đó, từ đó cải biến vận mệnh phải chết, trừ phi là thực lực đối phương so với ngươi còn mạnh hơn ta rất nhiều, bằng không khả năng cường giả Nội Lực Cảnh bị giết chết là phi thường nhỏ.

(Có người lập cạm bẫy nhằm vào ta sao? Là người nào? Chính phủ? Lý gia? Hay là Hứa gia? Hoặc là Nội Lực Cảnh của đại môn phái kia, hoặc là. . . tên Nội Lực Cảnh tự do cuối cùng kia? )

Hách Khải nhìn con đường phía trước, yên lặng và thanh bình, hắn trầm ngâm một lát, cuối cùng cười lạnh một tiếng, chậm rãi bước trên con đường này. . .

(Quả nhiên là ta quá chủ quan rồi, gì mà thích hợp, gì mà bình thản, gì mà yên bình chứ, xem ra mấy ngày nay, Lý gia, Hứa gia nhượng bộ ta, chính phủ có thiện ý với ta, còn có vị Nội Lực Cảnh của môn phái kia khiêm tốn với ta nữa, tất cả đã làm cho ta buông lỏng quá mức. Cái thế giới này đến cùng cũng là thế giới hiện thực a, thế giới hiện thực phải là tàn khốc lạnh lẽo như thế, căn bản không có gì không làm mà có được, lấy được bao nhiêu tất nhiên phải muốn mất đi bấy nhiêu. Ta muốn đi khắp thế giới, giấc mộng này, giấc mộng của ta, quả nhiên còn là phải. . . )

(Phải dùng nắm đấm của ta, phải dùng võ nghệ của ta, phải dùng tính mạng của chính ta để thưc hiện và bảo vệ! )