Chương 28: Tuyết Sơn linh cung hội Tây Trúc

Giang Hồ Ký

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tư Mã Thái nghe Cổ Bát Công hỏi vậy bất giác giật mình kinh hãi, sau một thoáng biến sắc mặt, cười nói :

– Bốn vị Chưởng môn nhân sao lại nhắc đến bổn cung? Cổ huynh rõ khéo đùa!

Cổ Bát Công ha hả cười to :

– Tư Mã lão đệ diễn xuất khá lắm.

Tư Mã Thái chau mày :

– Cổ huynh không tin lời huynh đệ ư?

Cổ Bát Công biến sắc mặt, trầm giọng :

– Cổ mỗ xưa nay rất ghét kẻ nói dối, lão đệ không nên giở trò ấy với Cổ mỗ là hơn.

Nếu không, chớ trách Cổ mỗ buông lời khó nghe.

Xích Thủ Đồ Lăng Khách cười tiếp lời :

– Cổ huynh xin đừng nóng, Tư Mã huynh nói đó là sự thật.

Cổ Bát Công cười khảy :

– Lăng lão đệ cũng đã học quen nói dối rồi ư? Xem ra Hàn Bích cung đã trở thành trường sở chuyên đào tạo chuyên gia nói dối.

Lăng Tiêu cười nhăn nhúm :

– Dường như Cổ huynh đã có thành kiến với chúng huynh đệ.

Cổ Bát Công trầm giọng :

– Cổ mỗ không bao giờ nuôi thành kiến với bất kỳ ai! Lăng lão đệ, việc Tần Tiêu Hồng chận bắt Chưởng môn nhân các đại môn phái trong võ lâm, chẳng thể chỉ bằng vào vài lời nói của lão đệ với Tư Mã lão đệ là che giấu được đâu.

Tư Mã Thái cũng thoáng biến sắc mặt, đanh giọng nói :

– Cổ huynh nói phải có chứng cớ mới được.

Cổ Bát Công cười khảy :

– Nhị đệ, Cổ mỗ cũng đi cùng với họ, hơn nữa còn để thư lại nói rõ là do Hàn Bích cung phái người đến đón, chả lẽ đó không phải chứng cứ sao?

Lăng Tiêu cười to :

– Vậy thì việc này lạ thật.

Chân Dật Lan không nén được, xen lời :

– Có gì là lạ? Sự thật rành rành chẳng chối cãi được đâu.

Lăng Tiêu đưa mắt nhìn Chân Dật Lan :

– Cô nương, các vị quả quyết là bốn vị Chưởng môn nhân ở đây ư?

Chân Dật Lan cười khảy :

– Gì mà quả quyết? Vốn thật là ở tại đây…

Ngũ Đài Quỷ Nữ Tần Thạch Khanh bỗng cười nhạt nói :

– Các vị cố tình đến đây sinh sự phải không?

Tần Thạch Khanh mang danh quỷ nữ, quả nhiên người đầy quỷ khí, tiếng nói cũng lạnh như băng, nhất là vẻ mặt càng ghê rợn hơn.

Chân Dật Lan vốn đã có ác cảm với y thị, lại thấy ánh mắt y thị luôn đảo trên mặt Cốc Mộng Viễn, lòng càng thêm tức giận, giờ nghe Tần Thạch Khanh buông lời khiêu khích, liền nắm cơ hội, nhướng mày cười khanh khách nói :

– Bà nói chuyện với ai vậy? Trông bà ba phần giống người, bảy phần giống quỷ…

Bỗng nghe Cổ Bát Công quát to :

– Tần cô nương không được lộng hành…

Ngay khi Chân Dật Lan sửng sốt, bỗng thấy bóng người nhấp nhoáng, Cốc Mộng Viễn đã đứng trước mặt nàng, còn Ngũ Đài Quỷ Nữ thì đang lướt lùi ra sau…

Thì ran gay khi Chân Dật Lan đang ngửa mặt cười, Ngũ Đài Quỷ Nữ đã đột nhiên xuất thủ ám toán.

Chân Dật Lan tức giận, nắm tay Cốc Mộng Viễn kéo sang bên, hằn học nói :

– Cốc đại ca, để tiểu muội trừng trị quỷ nữ này một phen.

Cốc Mộng Viễn trở tay ấn giữ Chân Dật Lan lại, cười nói :

– Đừng nóng vội, sớm muộn cũng phải động thủ, chẳng qua chưa đến lúc thôi!

Lan nhi hãy tạm ngồi nghỉ, chờ Cổ lão tiền bối hỏi xong hẵng tính.

Chân Dật Lan biết không chống lại nổi Cốc Mộng Viễn, đành hậm hực ngồi trở xuống.

Cốc Mộng Viễn mỉm cười, đoạn cũng trở về chỗ ngồi.

Cổ Bát Công đảo mắt, cười nói :

– Lăng lão đệ vừa rồi bảo là việc này kỳ lạ là sao?

Lăng Tiêu cười :

– Các vị nói tự nãy giờ, bốn vị Chưởng môn nhân thật ra đã xảy ra việc gì rồi vậy?

Cổ Bát Công trợn mắt :

– Lão đệ vậy là sao? Chả lẽ…

Bỗng nhướng mày, cười khảy nói tiếp :

– Việc bốn vị Chưởng môn nhân bị người ám toán bắt đi, chả lẽ các vị không hề hay biết sao?

Lăng Tiêu lắc đầu :

– Chúng tiểu đệ quả thật chưa hề nghe nói.

Tư Mã Thái tiếp lời :

– Cổ huynh có thể nói rõ nguyên nhân chăng?

Cổ Bát Công đảo maăt nhìn vào mặt ba người hai lượt, nhận thấy họ không hề có vẻ ngụy tạo, bất giác rúng động cõi lòng, chả lẽ Tần Tiêu Hồng giấu nhẹm luôn cả ba người này hay sao? Nếu vậy thì Tần Tiêu Hồng thật là thâm hiểm.

Cổ Bát Công chau mày, khẽ cười khảy nói :

– Xem ra các vị đều đã bị vợ chồng Tần Tiêu Hồng dối gạt rồi.

Đoạn bèn kể lại rõ ràng việc bốn vị Chưởng môn nhân thất tung từ đầu chí cuối.

Quả nhiên ba người nghe xong thảy đều ngồi thừ ra lặng thinh.

Cốc Mộng Viễn thấy vậy nhếch méo cười nói :

– Cổ lão tiền bối, họ ba vị quả nhiên đều bị giấu nhẹm.

Cổ Bát Công gật đầu :

– Không sao, Tần Tiêu Hồng quả đã giấu giếm họ!

Tư Mã Thái ổn định tâm thần, thở dài nói :

– Cổ huynh, việc này đúng là sự thật sao?

Cổ Bát Công nghiêm giọng :

– Hoàn toàn thật!

– Cổ huynh định xử trí thế nào?

Cổ Bát Công cười to :

– Gặp Tần Tiêu Hồng đòi người.

Tư Mã Thái đưa mắt nhìn qua Lăng Tiêu :

– Lăng huynh, việc này thật là khó xử.

Lăng Tiêu chau mày :

– Quả vậy!

Ngũ Đài Quỷ Nữ cười khảy :

– Có gì là khó xử? Nếu đúng thật như vậy, chúng ta lập tức rời khỏi đây, không màng đến việc giữa hai bên là xong.

Lăng Tiêu cười ảo não :

– Tần cô nương nói nghe dễ quá, bỏ đi được chăng?

Tư Mã Thái thở dài :

– Tần cô nương đừng quên lời hứa chết tiệt kia!

Ngũ Đài Quỷ Nữ tuy tuổi đã ngoài bốn mươi, song y thị vẫn còn là xử nữ, và trông cũng chỉ ngoài hai mươi, nên mọi người vẫn gọi y thị là cô nương.

Ngũ Đài Quỷ Nữ nghe hai người nói vậy, lạnh lùng nói :

– Chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm, hà tất bận tâm đến lời hứa gì?

Tư Mã Thái cười khổ sở :

– Không thể được, chúng ta ít nhiều cũng có chút danh vọng trong võ lâm.

Lăng Tiêu bỗng đề nghị :

– Tư Mã huynh, chúng ta lo nghĩ lúc này thật quá sớm, hãy chờ Cổ huynh gặp Tần huynh rồi hẵng liệu toan, thế nào?

Tư Mã Thái gật đầu :

– Cũng đành vậy thôi.

Ngũ Đài Quỷ Nữ cười khỉnh :

– Hai vị cũng thật quá trung thành.

Cốc Mộng Viễn và Chân Dật Lan lúc đầu rất ghét Ngũ Đài Quỷ Nữ, giờ thấy thái độ y thị quang minh lỗi lạc, bất giác hết sức khâm phục.

Chân Dật Lan bèn đứng lên cười nói :

– Tần đại tỷ, cho Lan nhi xin lỗi được không?

Tần Thạch Khanh như không ngờ Chân Dật Lan lại thẳng thắn như vậy, bất giác ngẩn người :

– Lan cô nương… việc đã qua rồi, hãy bỏ đi thôi.

Chân Dật Lan nhoẻn cười :

– Tần đại tỷ đừng gọi tiểu muội cô nương, hãy gọi là Lan nhi!

Tần Thạch Khanh mặt lộ vẻ hoan hỉ chưa từng có, y thị xưa nay một mình cô độc, rất ít khi giao thiệp với người khác, nhất là bạn gái rất khó mà hợp ý.

Lúc này Chân Dật Lan nói năng thân thiết với y thị như vậy, khiến y thị lòng khích động dữ dội.

Y thị cảm động nhoẻn miệng cười, nụ cười xinh đẹp lạ thường khiến Tư Mã Thái và Lăng Tiêu nhìn đến ngây ngẩn.

Họ từ khi quen biết nhau đến nay, đã gần hai mươi năm, cơ hồ chưa từng trông thấy nụ cười của vị Ngũ Đài Quỷ Nữ lạnh tựa băng sương này.

Do đó nụ cười của y thị lúc này hết sức quyến rũ.

Lăng Tiêu không nén được, nói :

– Tần cô nương nếu mà cười nhiều, cái tên Quỷ Nữ nhất định sẽ được giới võ lâm đổi lại là Mỹ Nữ.

Ngũ Đài Quỷ Nữ cười :

– Vậy ư? Nhưng thiếp thân nhận thấy không có gì khác cả.

Lăng Tiêu cười :

– Khác nhau nhiều lắm chứ!

Tần Thạch Khanh khẽ thở dài :

– Lăng huynh khen ngợi, thiếp thân vô vàn cảm kích.

Chân Dật Lan đi đến trước mặt Tần Thạch Khanh, cười nói :

– Tần đại tỷ cười lên đẹp quá!

Tần Thạch Khanh đưa tay vuốt mái tóc dài phủ vai, nhếch môi cười nói :

– Tỷ tỷ già rồi! Lan muội, yêu chuộng vẻ đẹp của giới trẻ như Lan muội thôi.

Chân Dật Lan nhoẻn cười :

– Tần tỷ tỷ còn trẻ lắm mà!

Tần Thạch Khanh liếc nhìn Cốc Mộng Viễn :

– Vậy ư? Tỷ tỷ cũng mong Lan muội biết quý trọng tuổi xuân.

Chân Dật Lan cười khúc khích :

– Tần tỷ tỷ… Lan nhi thích tỷ tỷ quá.

Tần Thạch Khanh cười :

– Tỷ tỷ cũng thích Lan muội lắm!

Cổ Bát Công bỗng cười nói :

– Hai vị cô nương muốn tâm sự riêng tư, hãy chờ lo liệu xong việc chính được chăng?

Chân Dật Lan cười phá lên :

– Cổ lão tiền bối độc đoán quá!

Cổ Bát Công nhăn mặt cười :

– Độc đoán thật ư? Tiểu nha đầu ngươi thật vô lương tâm!

– Lan nhi với Tần tỷ tỷ không nói nữa, Cổ lão tiền bối nói chuyện nghiêm túc đi.

Cổ Bát Công ngơ ngẩn cười :

– Cô nương đã khai ân rồi ư?

Đoạn quay sang Tư Mã Thái nói :

– Tư Mã lão đệ có thể mời vợ chồng Tần Tiêu Hồng ra gặp không?

Tư Mã Thái gật đầu :

– Huynh đệ đi mời ngay!

Đoạn liền quay người, đi thẳng vào hậu điện.

Cổ Bát Công quay sang Lăng Tiêu cười nói :

– Lăng lão đệ, lệnh huynh khỏe chứ?

Lăng Tiêu lắc đầu :

– Tiểu đệ đã ba năm không gặp gia huynh rồi.

Cổ Bát Công bỗng cười nhạt :

– Lăng lão đệ có biết tình trạng gần đây của lệnh huynh không?

Lăng Tiêu lại lắc đầu :

– Nơi đây hoàn toàn cách biệt ngoại giới, tình trạng gần đây của gia huynh, tiểu đệ không biết.

– Cái bang thời vận không được tốt đấy!

Lăng Tiêu giật mình :

– Cổ huynh nói vậy là sao?

– Lệnh huynh dường như đã bị người kềm chế.

Lăng Tiêu đứng phắt dậy : Truyện “Giang Hồ Ký ”

– Ai dám kềm chế gia huynh?

– Võ công cao như lệnh huynh cùng với bang chúng đông đảo mà còn bị người kềm chế, hẳn là lão đệ có thể suy ra được người ấy võ công cao đến dường nào.

Lăng Tiêu trầm ngâm :

– Tiểu đệ không nghĩ ra được trong đương kim võ lâm có người nào võ công cao đến vậy!

– Lão đệ còn nhớ Hắc Thủy Điếu Tẩu, Quỷ Oán Thần Sầu không?

Lăng Tiêu giật nảy mình :

– Lý Hàm Băng ư?

– Chính lão ta!

Lăng Tiêu cơ hồ không tin, lắc đầu :

– Lý Hàm Băng chưa chết, thật là điều không ngờ!

Bỗng nhiên ánh mắt lộ vẻ lo lắng, hỏi tiếp :

– Gia huynh có nguy hiểm không?

– Lệnh huynh đã nhẫn nhục gánh vác trọng trách, chấp nhận để cho đối phương kềm chế, đương nhiên là không chết được rồi.

Lời lẽ Cổ Bát Công có ý mai mỉa Bang chủ Cái bang Ngốc Cái Truy Vân Tẩu Lăng Hư là hạng tham sanh úy tử, chẳng quản ngại hy sinh thanh danh một bang, chấp nhận sống trong nhục nhã.

Lăng Tiêu dĩ nhiên nghe ra, thở dài nói :

– Cổ huynh, có thể là gia huynh có nỗi khổ riêng…

Cổ Bát Công cười ngắt lời :

– Đương nhiên rồi! Cái chết có khi nặng tựa Thái Sơn, lệnh huynh một thân ràng buộc với sự an nguy của toàn thể Cái bang, đương nhiên là chẳng thể chết một cách quá dễ dàng, đúng không nào?

Lăng Tiêu ánh mắt tối sầm :

– Cổ huynh bất tất mai mỉa tiểu đệ, để hôm nào gặp gia huynh tiểu đệ nhất định yêu cầu gia huynh nói rõ việc này và có lời biện bạch với giới võ lâm.

Cổ Bát Công cười ha hả :

– Tốt lắm! Lão đệ chẳng hổ là người hiểu chuyện!

Cuộc đối thoại giữa hai người, Cốc Mộng Viễn đều nghe rõ cả, nhưng chàng không có ý kiến, chỉ lặng thinh mỉm cười.

Còn Chân Dật Lan thì lo tán gẩu với Tần Thạch Khanh, thỉnh thoảng lại cười khúc khích.

Lúc này Cổ Bát Công cười to, hai nàng bất giác ngẩn người.

Chân Dật Lan phụng phịu :

– Cổ lão tiền bối không nhỏ tiếng một chút được sao?

Cổ Bát Công nhướng mày :

– Tại sao không cười to được? Làm ồn ngươi hả?

Chân Dật Lan cười :

– Đương nhiên, người ta đang chuyện trò, lão nhân gia sao thể quấy rầy chứ?

Cổ Bát Công cười phá lên :

– Ngươi thật là độc đoán. Rõ là chỉ cho quan châu phóng hỏa mà không cho dân chúng thắp…

Tiếng “đèn” chưa dứt thì ông bỗng nhiên ngưng lời.

Liền đó một tiếng cười to vang lên, bốn người từ hậu điện đi ra.

Người chưa đến đã nghe tiếng nói vọng trước :

– Cổ huynh từ xa đến, tiểu đệ bởi có việc chưa thể nghênh đón, thật hết sức đáng tội.

Cốc Mộng Viễn đưa mắt nhìn, bất giác lòng thoáng rúng động, người này hẳn là Hàn Bích cung chủ nhân Tần Tiêu Hồng, bởi gương mặt ông ta hao hao giống Tần Linh Sương, và vị Tây Trúc được liệt danh trong Tứ Phương Đại Hiệp này trông tuổi tác chỉ mới trung niên.

Chỉ thấy ông ta mặc áo dài màu lam nhạt, phối hợp với gương mặt tuấn nhã và cử chỉ ung dung tự tại, khiến người vừa gặp là sinh lòng kính nể ngay.

Cốc Mộng Viễn có phần không tin mẫu người như Tần Tiêu Hồng lại gây ra điều nguy hại cho võ lâm.

Lúc này Tần Tiêu Hồng đã vào đến trong điện.

Cổ Bát Công đứng lên cười nói :

– Tần lão đệ, lâu nay vẫn khỏe chứ?

Tần Tiêu Hồng rất lịch sự mời khách ngồi trở xuống, đoạn mới đưa mắt nhìn Cốc Mộng Viễn, ngửa mặt buông tiếng cười vang, nói :

– Thiếu hiệp là tôn nhi của Cốc Dương huynh phải không?

Cốc Mộng Viễn vội đứng lên cung kính đáp :

– Vãn bối Cốc Mộng Viễn!

Tần Tiêu Hồng cười :

– Tướng môn hổ tử, quả là kỳ tài hiếm thấy.

Ngưng cười, gật gật đầu nói tiếp :

– Kiếm thuật của Cốc thiếu hiệp là do Trường Lạc Tẩu Khương Thái truyền thụ phải không?

Cốc Mộng Viễn thoạt tiên lắc đầu nhưng sau đó lại gật đầu nói :

– Phải mà cũng là không phải.

Tần Tiêu Hồng mỉm cười :

– Cốc thiếu hiệp nói vậy thật khó hiểu.

– Khương Thái là sư huynh vãn bối, kiếm thuật vãn bối ngoại trừ do Khương sư huynh và các vị sư huynh khác truyền cho, còn có kiếm pháp của ân sư nữa.

Tần Tiêu Hồng thoáng biến sắc mặt hỏi :

– Tôn sư Cốc thiếu hiệp là vị kỳ nhân nào vậy?

– Gia sư tự xưng là Tử Trúc Lâm Trung Khách.

Tần Tiêu Hồng cười :

– Cổ huynh, vị Tử Trúc Lâm Trung Khách này là ai vậy?

Cổ Bát Công cười :

– Cát Hàn lão nhân!

– Ồ! Thảo nào! Cốc thiếu hiệp là truyền nhân của Không Linh song tiên, Nam Hoang Nhất Tẩu Cát huynh bại cũng chẳng có gì là oan ức.

Ngưng chốc lát, bỗng hỏi :

– Cốc thiếu hiệp đã quen biết tiểu nữ lúc nào vậy?

Cốc Mộng Viễn thoáng giật mình :

– Tần tiền bối… đã biết rồi ư?

Câu nói thật ngớ ngẩn khiến Chân Dật Lan chau chặt mày liễu.

Tần Tiêu Hồng cười ha hả :

– Cốc thiếu hiệp, lần trước tiểu nữ về cung có đề cập đến thiếu hiệp với tiện nội.

Lần này tiểu nữ xuất cung, Cốc thiếu hiệp có gặp không?

Cốc Mộng Viễn gật đầu :

– Có! Vãn bối đã gặp Tần tỷ tỷ tại đại hội Động Đình.

Tần Tiêu Hồng cười :

– Vậy ư? Tiểu nữ phái người đưa tin về có nói là trong đại hội Động Đình tiểu nữ đã được thiếu hiệp ra tay tương trợ.

Cốc Mộng Viễn mỉm cười :

– Đó là chuyện nhỏ nhặt phải làm, chẳng ngờ Tần tỷ tỷ lại kể với tiền bối.

– Tiểu nữ còn nói bốn vị Chưởng môn nhân Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Côn Luân và Nga My đã bị người của Thần Phong Mục Trường ám toán…

Cổ Bát Công xen lời :

– Đúng vậy!

Tần Tiêu Hồng đưa mắt nhìn Cổ Bát Công, vẫn cười nói :

– Tiểu nữ còn nói Cốc thiếu hiệp đã trượng nghĩa theo sau hộ tống bốn vị Chưởng môn nhân đến Hoàng Sơn tìm cầu Xích Tùng Y Ẩn Khúc Lượng Tiến để chữa trị độc thương, chẳng hay bốn vị Chưởng môn nhân đã được cứu chưa vậy?

Cốc Mộng Viễn nghe vậy bất giác ngẩn người.

Chàng hết sức hoang mang, Tần Tiêu Hồng vậy là nghĩa lý gì? Chả lẽ mình đã sai lầm? Hay là ông ta quá xảo trá?

Chàng trầm ngâm hồi lâu mới nói :

– Bốn vị Chưởng môn nhân đã bị người chận bắt đi mất rồi.

– Ồ!

Tần Tiêu Hồng sững sờ, khiến mọi người đều hết sức ngạc nhiên.

Cốc Mộng Viễn bồi thêm một câu nữa :

– Chính Tam Âm bang đã bắt họ mang đi.

Tần Tiêu Hồng mắt rực hàn quang :

– Tất Lôi có gan chó to đến vậy ư?

Cổ Bát Công cười ha hả :

– Đương nhiên là không, nhưng y có chỗ dựa.

Tần Tiêu Hồng tức giận :

– Ai dám thị quyền cho Tất Lôi?

– Lý Hàm Băng.

Tần Tiêu Hồng sửng sốt :

– Quỷ Oán Thần Sầu ư?

– Không sai!

Cổ Bát Công tuy miệng nói, nhưng trong lòng không ngớt mắng :

– Tần Tiêu Hồng, để xem tiểu tử ngươi vờ vĩnh đến bao giờ?

Tần Tiêu Hồng cười lạnh lùng :

– Cốc thiếu hiệp sau đó đã hành động thế nào?

Cốc Mộng Viễn cười :

– Vãn bối đã đến Tổng đàn Tam Âm bang.

– Đã cứu thoát bốn vị Chưởng môn nhân rồi ư?

Cốc Mộng Viễn cười thầm :

– Đã cứu thoát thì mình còn đến đây làm gì?

Nhưng miệng lại nói :

– Bốn vị Chưởng môn nhân lại được người giữa đường cứu đi mất!

Tần Tiêu Hồng cười to :

– Hay lắm. Ai đã cứu vậy?

– Tổ phụ của Chân Dật Lan cô nương.

Cốc Mộng Viễn đưa tay chỉ Chân Dật Lan, nói tiếp :

– Tổ phụ Chân Dật Lan cô nương ngang danh với tiền bối, giới võ lâm gọi là Tà Hiệp.

Tần Tiêu Hồng ngửa mặt cười to :

– Chân huynh đã cứu ư? Thật là đáng kính.

Bỗng quay sang Chân Dật Lan hỏi :

– Cô nương, lệnh tổ khỏe chứ?

Chân Dật Lan sớm đã bất mãn thái độ vờ vĩnh, làm bộ làm tịch của Tần Tiêu Hồng, nghe hỏi lạnh lùng đáp :

– Rất khỏe.

Tần Tiêu Hồng chau mày, lại quay sang Cốc Mộng Viễn hỏi :

– Cốc thiếu hiệp, bốn vị Chưởng môn nhân độc thương hẳn đã được chữa khỏi rồi phải không?

Cốc Mộng Viễn bực tức thầm nhủ :

– Tôn đại nhân này của Tần tỷ tỷ thật xứng đáng là một đại gian hùng.

Song miệng lại nói :

– Chân lão tiền bối tuy đã cứu thoát bốn vị Chưởng môn nhân, nhưng sau đó lại bị người gạt mất.

Tần Tiêu Hồng cười quái dị :

– Chân tà huynh mà cũng bị người gạt ư?

Cốc Mộng Viễn gật đầu :

– Quả thật là vậy!

Tần Tiêu Hồng chau mày :

– Kẻ gạt được Tà Hiệp hẳn là một cao thủ lừng danh trong võ lâm.

– Không sai!

– Tà Hiệp đã bị gạt ra sao?

– Đối phương không phải trực tiếp gạt Tà Hiệp.

Chân Dật Lan bỗng xen lời :

– Ai mà dối gạt được gia gia Lan nhi kia chứ?

Tần Tiêu Hồng lướt nhìn Chân Dật Lan :

– Thì ra Tà Hiệp không ở bên bốn vị Chưởng môn nhân ư? Truyện “Giang Hồ Ký ”

Cốc Mộng Viễn gật đầu :

– Sau khi cứu thoát bốn vị Chưởng môn nhân, Chân lão lập tức đưa họ cùng môn hạ đến nghỉ ngơi tại Độn Long bảo ở ngoài thành Lâm Nghi.

Tần Tiêu Hồng cười to quay sang Cổ Bát Công nói :

– Thì ra đã đến trong bảo của lệnh đệ!

Cổ Bát Công khẽ thở dài :

– Xá đệ cũng đã vì đó thất tung.

Tần Tiêu Hồng sửng sốt :

– Cổ Mộc Phong đã thất tung rồi ư?

Cổ Bát Công cười khảy :

– Chẳng những một mình xá đệ, mà cả nhà đều bị mắc lừa kẻ khác.

Tần Tiêu Hồng thắc mắc :

– Lệnh đệ sao lại để bị mắc lừa vậy?

– Xá đệ bởi lo cho sự an nguy của bốn vị Chưởng môn nhân, đã tin lời người do một vị thế gia võ lâm phái đến đón hết cả nhà xá đệ cùng bốn vị Chưởng môn nhân đi mất…

Tần Tiêu Hồng cười :

– Vậy thì tốt quá còn gì? Đó là thế gia võ lâm nào vậy?

Cổ Bát Công bỗng mắt rực lửa giận :

– Tần lão đệ không biết thật sao?

Tần Tiêu Hồng cười :

– Tiểu đệ đã gần hai mươi năm không rời khỏi Đại Tuyết sơn, sao biết được những chuyện gần đây chứ?

Cổ Bát Công gằn giọng :

– Tần lão đệ nói có thật lòng không?

Tần Tiêu Hồng nhíu mày :

– Tiểu đệ đâu cần thiết phải nói dối!

Cổ Bát Công cười hăng hắc :

– Lão đệ muốn biết người đó là ai phải không?

– Đương nhiên.

Cổ Bát Công mắt rực lên, cười vang nói :

– Chính lão đệ!

Tần Tiêu Hồng ngẩn người :

– Ai? Cổ huynh nói năng nên thận trọng.

Cổ Bát Công cười khảy :

– Việc này chính do người trong Hàn Bích cung của lão đệ đã gây ra, chả lẽ còn định vờ vĩnh chối cãi hay sao chứ? Truyện “Giang Hồ Ký ”

Tần Tiêu Hồng mắt rực hàn quang, đứng lên tức giận quát :

– Cổ Bát Công, nếu tôn giá còn nói năng bừa bãi, không chứng không cớ, chớ trách huynh đệ không niệm tình thân hữu khi xưa, cũng chẳng khách sáo với tôn giá nữa.

Cổ Bát Công từ trong tay áo lấy ra một mảnh giấy trắng, ném cho Tần Tiêu Hồng nói :

– Hãy xem thư do xá đệ để lại rồi hẵng nói!

Tần Tiêu Hồng đưa tay đón lấy mảnh giấy lăng không bay đến, cúi xuống xem, lập tức sắc mặt tái ngắt.

Cổ Bát Công cười khảy nói :

– Thế nào?

Cốc Mộng Viễn cũng lạnh lùng nói :

– Việc này là do tiền bối bảo Tần tỷ tỷ làm phải không?

Tần Tiêu Hồng chậm rãi xếp mảnh giấy lại, hai tay trao trả cho Cổ Bát Công, thở dài nói :

– Cổ huynh, tiểu đệ cũng rất là thắc mắc.

Cổ Bát Công đón lấy thư, nhét trở vào tay áo, cười gằn nói :

– Tần lão đệ còn muốn vờ vĩnh nữa ư? Đã nói là người do Hàn Bích cung phái đến, không phải lão đệ thì còn ai nữa?

Tần Tiêu Hồng nhướng mày cười lạnh lùng :

– Cổ huynh quả quyết việc này là do tiểu đệ gây ra ư?

Cổ Bát Công cười khảy :

– Sự thật đã rõ ràng, Tần lão đệ hà tất vờ vĩnh nữa?

Tần Tiêu Hồng đưa mắt nhìn Cốc Mộng Viễn hỏi :

– Cốc thiếu hiệp thì sao?

Cốc Mộng Viễn mỉm cười :

– Việc này tuy không phải đích thân tiền bối hành động, nhưng Tần tỷ tỷ hẳn cũng là phụng mệnh tiền bối…

Tần Tiêu Hồng ngửa mặt cười to :

– Cho dù việc này là do bổn cung gây ra thì theo ý Cổ Mộc Phong cũng chứng tỏ tiểu đệ đâu có ác ý gì, đúng không?

Cổ Bát Công xẵng giọng :

– Đó thì chỉ có bản thân lão đệ hiểu rõ thôi.

– Cổ huynh hôm nay đến đây chính là vì việc ấy ư?

– Đúng vậy, Cổ mỗ phải gặp lão đệ để đòi người.

– Nếu không có người thì sao?

– Đó thì…

Cổ Bát Công bỗng cười quái dị, nói tiếp :

– Lão đệ dám không?

Tần Tiêu Hồng mặt lộ sát khí, cười khảy nói :

– Cổ huynh nói vậy là sai lầm to rồi.

Cổ Bát Công đanh giọng :

– Cổ Bát Công này không bao giờ chịu nhận lỗi cả.

Tần Tiêu Hồng trầm giọng :

– Tại hạ lòng kiên nhẫn có hạn, Cổ huynh không nên ép buộc là hơn.

Cổ Bát Công phá lên cười :

– Cổ mỗ chưa hề ép buộc lão đệ, nếu lão đệ phóng thích gia đình xá đệ với bốn vị Chưởng môn nhân thì chúng ta vẫn là tri giao bao năm.

Tần Tiêu Hồng sắc mặt biến đổi liên hồi, sau cùng thở dài nói :

– Xem ra chúng ta khó tránh khỏi động thủ rồi.

Cổ Bát Công cười khảy :

– Sau khi động thủ, lão đệ vẫn phải thả người mới được.

Tần Tiêu Hồng đưa mắt nhìn Cốc Mộng Viễn, bỗng cười to ba tiếng, đoạn nói :

– Cổ huynh đã bức bách tiểu đệ quá đáng, xin thứ cho tiểu đệ đành phải vô lễ.

Đoạn sải bước đi ra chỗ trống, nói tiếp :

– Cổ Bát Công, Tần mỗ xin với hai tay không đấu với Hãm Sơn Chấn Hải thần trượng của tôn giá.

Cổ Bát Công cười hăng hắc, trao trượng gỗ cho Chân Dật Lan, cười to nói :

– Cổ mỗ xưa nay không bao giờ sống nhờ vào mộc trượng. Nào, chúng ta hãy giao đấu với nhau ngàn hiệp, thử xem Khô Trúc Thần Cương của Tần lão đệ có được bao nhiêu hỏa hầu.

Tần Tiêu Hồng cười to :

– Đúng lắm, Tần mỗ cũng đang muốn thử xem Kham Ly thần công của Cổ huynh đã tinh tiến thêm được bao nhiêu.

Vừa dứt lời đã vung tay áo, phát ra một luồng kình khí như bài sơn đảo hải, ập vào Cổ Bát Công đang sải bước đi đến.

Cổ Bát Công ha hả cười, vung chưởng bổ ra, vẫn tiếp tục tiến tới.

Hai luồng kình lực chạm nhau, phát ra một tiếng nổ như sấm rền.

Ngoại trừ Cốc Mộng Viễn, tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh y phục đều bị chưởng phong thổi đến kêu lên phần phật.

Cổ Bát Công cười nói :

– Lão đệ chưởng kình thật hùng hậu.

Tần Tiêu Hồng cũng ngửa mặt cười to nói :

– Cổ huynh cũng đâu kém!

Hồi 29

Ngọc Hằng Nga chẳng rõ thư hùng

nguồn: vietmessenger.com

Tiếng cười của Cổ Bát Công và Tần Tiêu Hồng vừa dứt, hai người cùng buông tiếng quát vang xuất thủ tấn công.

Chỉ thấy bóng chưởng tung bay, kình phong nổi dậy, trong thoáng chốc cuộc chiến đã diễn ra hết sức ác liệt.

Chân Dật Lan chau mày, quay sang Tần Thạch Khanh nói :

– Tần tỷ tỷ thấy hai người ai mạnh ai yếu?

Tần Thạch Khanh lắc đầu cười :

– Rất khó nói! Hai người này thật là kỳ phùng địch thủ, nếu muốn phân thắng bại, phải xem ai nội lực thâm hậu hơn mới biết được.

Chân Dật Lan chau mày :

– Vậy là sẽ trở nên lưỡng bại câu thương còn gì?

Tần Thạch Khanh khẽ thở dài :

– Cũng đành chịu vậy thôi!

Chân Dật Lan nóng lòng lo cho Cổ Bát Công, nghe vậy vội nói :

– Vậy đâu được!

Tần Thạch Khanh lại khẽ thở dài :

– Tần đại ca với Cổ huynh công lực đều thâm hậu hơn tỷ tỷ và Lan muội, nếu muốn ngăn cản trận ác đấu này e rằng tại đây không ai thực hiện nổi.

Chân Dật Lan hết sức lo lắng nói :

– Tần tỷ tỷ, chúng ta phải tìm cách mới được.Khi cần, Lan nhi sẽ ngấm ngầm giúp Cổ công công một tay, được chăng?

Tần Thạch Khanh cười lắc đầu :

– Không được, thanh danh của Cổ Bát Công đâu thể để cho lòng tốt của Lan muội hủy hoại…

Chân Dật Lan suy nghĩ liên hồi, bỗng nhớ ra nói :

– Tần tỷ tỷ, Lan nhi có cách rồi.

Tần Thạch Khanh ngạc nhiên :

– Cách gì nào?

Chân Dật Lan cười :

– Cốc đại ca có thể tách họ ra được đấy.

Tần Thạch Khanh không tin :

– Vậy ư? Cốc Mộng Viễn có công lực như vậy sao?

Chân Dật Lan gật đầu :

– Vâng!

Đoạn nàng ngoắc tay ra hiệu với Cốc Mộng Viễn, Cốc Mộng Viễn liền tức lướt đến.

Truyện “Giang Hồ Ký ”

Lúc này chàng đã chào hỏi Nam Hoang Nhất Tẩu xong, và Nam Hoang Nhất Tẩu cũng đã giới thiệu người kia với chàng.

Vị lão hòa thượng râu bạc đi ra cùng với Tần Tiêu Hồng, Cát Phụ Ông và Tư Mã Thái chính là Bắc Minh thần tăng rất có danh vọng trong giới võ lâm.

Cốc Mộng Viễn đã từng thấy danh tánh ông trong quyển Võ Lâm Điểm Tướng Lục, cùng với Nam Hoang Nhất Tẩu được xếp hạng trước Tứ Phương Đại Hiệp.

Cốc Mộng Viễn thật không sao hiểu nổi Tần Tiêu Hồng đã bằng vào gì mà thỉnh được vị cao tăng này giữ chức Tổng hộ pháp trong Hàn Bích cung.

Khi chàng đến bên Chân Dật Lan, nỗi thắc mắc ấy vẫn còn đeo đẳng trong đầu chàng.

Chân Dật Lan thấy chàng đến bên liền nghiêm mặt nói :

– Cốc đại ca có thể tách hai người đang giao chiến ra không?

Cốc Mộng Viễn chau mày :

– Vì sao phải ngăn họ lại chứ?

– Cổ lão tiền bối e không phải là địch thủ của Tần Tiêu Hồng.

Cốc Mộng Viễn lắc đầu cười :

– Lan nhi hãy yên tâm, Cổ lão hữu kinh vô hiểm, chưởng pháp của Tần Tiêu Hồng tuy hùng mạnh hung hiểm, nhưng không thể đả thương Cổ lão được đâu.

Chân Dật Lan có vẻ không tin :

– Thật vậy ư?

Cốc Mộng Viễn nghiêm giọng :

– Sự thắng bại của cuộc chiến này ngu huynh quan tâm hơn Lan nhi nhiều mà.

Trong khi nói, cuộc chiến càng trở nên ác liệt hơn, chưởng lực hai người chẳng những mỗi lức càng thêm mãnh liệt, mà chiêu thức cũng mỗi lúc càng kỳ ảo hơn, nên chỉ cần một chiêu bất cẩn là sẽ tang mạng ngay.

Cốc Mộng Viễn ngưng thần nhìn chỉ thấy Cổ Bát Công mặt đã thoáng hiện mồ hôi, và Tần Tiêu Hồng cũng đầu bốc hơi nóng, mồ hôi toát ra không ngớt.

Hiển nhiên hai người đã dốc hết toàn lực.

Chân Dật Lan cũng đã trông thấy tình trạng ấy, nàng sốt ruột giậm chân nói :

– Cốc đại ca, biết làm sao đây? Đại ca… Tại sao không ngăn cản họ…

Cốc Mộng Viễn tuy nóng lòng, song vẫn hết sức điềm tĩnh cười nói :

– Không sao, Cổ lão tiền bối không bại được đâu. Vả lại, Cổ lão cũng chẳng muốn có người trợ giúp.

Chàng như là vì thanh danh của Cổ Bát Công nên mới không chịu rat ay trợ giúp.

Nhưng Chân Dật Lan thì khác, nàng nóng lòng thở dài nói :

– Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng sẽ lưỡng bại câu thương!

Cốc Mộng Viễn nhếch môi cười, chàng tuy nhận thấy tình thế kinh hiểm, nhưng tin là với võ công của Tần Tiêu Hồng, trong vòng một giờ khó thể thắng nổi Cổ Bát Công.

Nên chàng bèn an ủi :

– Lan nhi hãy xem, Tần Tiêu Hồng chẳng phải cũng rất nguy hiểm sao?

Khi chàng đang nói, Cổ Bát Công quả nhiên liên tiếp tung ra năm chưởng khiến Tần Tiêu Hồng trợn trừng mắt cất tiếng hú đinh tai nhức óc.

Thế là, Chân Dật Lan mới yên tâm phần nào.

Cổ Bát Công như khó khăn lắm mới giành được tiên cơ, Khảm Ly thần công vận đến mức tối đa, song chưởng liên tiếp tung ra năm tuyệt chiêu, kình phong rít lên ghê rợn, bảy người bàng quang đều kinh hoàng thất sắc.

Thốt nhiên một tiếng quát lanh lảnh vang lên :

– Dừng tay!

Tần Tiêu Hồng thoáng thóp bụng, “bình bình bình” trở tay phản công ba chưởng, tay trái quét ngang đón cả chưởng thế của Cổ Bát Công, phi thân lùi sau ba thước.

Cổ Bát Công thấy Tần Tiêu Hồng đình thủ thoái lui, cũng chẳng tiện đuổi theo truy kích, bèn thu chưởng quay y phục trắng, váy dài phết đất, tóc búi cung trang và lưng thắt dây đai hồng, tay phải vịn vào một nha hoàn tuổi chừng mười lăm, mười sáu vẻ mặt nghiêm trang đứng sau cửa đại điện.

Cổ Bát Công kinh ngạc thầm nhủ :

– Lão yêu phụ này quả thật lợi hại, đã học được thuật trú nhan, tuổi ngoài sáu mươi mà trông như chưa đến ba mươi.

Lúc này Tần Tiêu Hồng đã mỉm cười đi đến trước mặt thiếu phụ nói :

– Thiên nương chẳng bảo đã không ra đây là gì?

Thì ra thiếu phụ này chính là Thất Tuyệt Hằng Nga, Ngân Tiêu công chúa Lăng Thiên Thiên, đệ nhất ma nữ võ lâm đã với bảy đại tuyệt kỹ Ngân Tiêu, Tinh Kiếm, Ngọc Thoa, Kim Hoàn, Mộc Châm, Thạch Linh và Mê Hồn Kinh uy trấn giang hồ khi xưa.

Lăng Thiên Thiên mỉm cười, giọng dịu ngọt nói :

– Mọi người sao lại đánh nhau thế này?

Tần Tiêu Hồng cười :

– Ta với Cổ huynh chỉ vì một việc nhỏ nhất thời nóng giận không dằn nổi mới động thủ, bây giờ không đánh nữa đâu.

Lăng Thiên Thiên chau mày :

– Hai người thật là bốc đồng.

Tần Tiêu Hồng cười :

– Đã không đánh nữa rồi! Thiên nương, đàn ông có rất nhiều việc, nàng đừng bận tâm.

Lăng Thiên Thiên thoáng chút giận dỗi :

– Việc liên quan đến sống chết thế này mà là của đàn ông ư? Tần lang, chả lẽ tướng công bị Cổ huynh đánh chết, thiếp thân cũng không màng đến hay sao?

Tần Tiêu Hồng cười gượng :

– Đâu có, hai người chỉ là ấn chứng võ công thôi!

Lăng Thiên Thiên cười buồn :

– Đừng dối thiếp! Tướng công đã quên tính thiếp khi xưa rồi hay sao? Đấu thí mạng thế này mà là ấn chứng võ công sao?

Đoạn quay sang Cổ Bát Công nói :

– Cổ huynh, bao năm không gặp, Cổ huynh càng nóng tính hơn nữa.

Cổ Bát Công nhướng mày :

– Lăng cô nương, bao năm không gặp, cô nương càng trẻ đẹp hơn đấy.

Lăng Thiên Thiên hất đầu cười :

– Già rồi! Cổ huynh nói vậy chẳng tội lỗi sao?

Cổ Bát Công cười :

– Cô nương trú nhan tài tình, Cổ mỗ càng bội phục. Năm xưa nghe cô nương thành hôn với Tần lão đệ, chỉ bởi Cổ mỗ bận việc, không được uống một chung rượu mừng, nghĩ lại vẫn còn hối tiếc…

Lăng Thiên Thiên nhoẻn cười :

– Cổ huynh còn nhắc lại làm gì? Con cái cũng đã khôn lớn rồi.

Cổ Bát Công cười :

– Vậy ư? Sao không thấy chúng ra đây?

Cổ Bát Công biết rõ mà còn cố tình hỏi, khiến Cốc Mộng Viễn không sao hiểu nổi ông có dụng ý gì.

Nhưng Chân Dật Lan lanh trí hơn, cười khẽ nói :

– Cổ lão tiền bối đã đi vào vấn đề chính rồi.

Cốc Mộng Viễn ngẩn người :

– Cổ lão rào đón phải không?

Cổ Bát Công cười :

– Con gái cô nương hẳn là đẹp tuyệt trần lắm?

Lăng Thiên Thiên thoáng chau mày :

– Cổ huynh sao thể nói đùa như vậy với hàng vãn bối?

– Cô nương… À không, tẩu tẩu sao không gọi lệnh thiên kim ra đây gặp mọi người, để khi hành tẩu giang hồ cũng có thể trợ giúp nhau.

– Sương nhi hiện không có trong cung, Cổ huynh hôm nay không gặp được rồi.

Cổ Bát Công cười to :

– Vậy ư? Lệnh thiên kim đã phụng mệnh tẩu tẩu ra ngoài làm việc phải không?

Lăng Thiên Thiên chau mày :

– Cổ huynh nói như vậy nghĩa là sao?

Cổ Bát Công nhướng mày :

– Tần Linh Sương đã gây ra chuyện kinh thiên động địa trong võ lâm, tẩu tẩu không hay biết ư?

– Chuyện kinh thiên động địa gì vậy?

– Tẩu tẩu…

Cổ Bát Công bỗng quay sang Tần Tiêu Hồng hỏi :

– Tần lão đệ, Cổ mỗ nói hay là lão đệ nói?

Tần Tiêu Hồng hậm hực nhìn Cổ Bát Công :

– Không cần phiền Cổ huynh!

Đoạn quay sang Lăng Thiên Thiên cười nói : Truyện “Giang Hồ Ký ”

– Cổ huynh ý nói là Sương nhi đã đánh lừa Chưởng môn nhân bốn phái Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Nga My và Côn Luân cùng với cả nhà Cổ Mộc Phong từ Độn Long bảo ở Sơn Đông về bổn cung.

Tần Tiêu Hồng như cố hết sức nói thật dịu dàng, chứng tỏ ông ta thương yêu Lăng Thiên Thiên sâu đậm dường nào.

Lăng Thiên Thiên khẽ nhếch môi cười :

– Vậy thì tốt quá còn gì?

Tần Tiêu Hồng ngẩn người :

– Thiên nương…

Cổ Bát Công cũng thoáng sững người, đoạn cười to nói :

– Tẩu tẩu, việc này lẽ ra Cổ mỗ sớm đã nghĩ đến mới phải.

Lăng Thiên Thiên nhoẻn cười :

– Bây giờ nghĩ đến cũng chẳng muộn mà! Cổ huynh hẳn cũng hiểu vì sao thiếp thân phải làm vậy, đúng không?

Tần Tiêu Hồng nghe vậy liền trố to mắt sững sờ.

Cốc Mộng Viễn giờ mới hiểu ra, Cổ Bát Công sở dĩ nói quanh co chính là để moi ra việc bốn vị Chưởng môn nhân bị bắt giữ là do Lăng Thiên Thiên đứng sau chỉ đạo.

Chân Dật Lan vỗ tay cười nói :

– Cốc đại ca với Tần tỷ tỷ thấy chưa? Cổ lão tiền bối cũng sâu sắc đấy chứ!

Cổ Bát Công cười ha hả :

– Tẩu tẩu thật là hiểu rõ lòng dạ Cổ mỗ.

Đoạn càng cười to hơn, hồi lâu không dứt.

Tần Tiêu Hồng quắc mắt tức giận nói :

– Cổ huynh sao thể xấc xược thế này?

Nhưng Lăng Thiên Thiên vẫn thản nhiên cười nói :

– Cổ huynh nói quanh co tự nãy giờ chính là để moi ra những lời này của thiếp thân phải không?

Cổ Bát Công cười :

– Thất Tuyệt Hằng Nga quả là người thông minh tuyệt đỉnh!

– Cổ huynh hẳn là đến đây để điều tra việc này chứ gì?

Cổ Bát Công gật đầu :

– Không sai!

Lăng Thiên Thiên nhoẻn cười :

– Bây giờ Cổ huynh đã biết rồi.

– Đúng vậy!

Lăng Thiên Thiên bỗng nghiêm giọng :

– Vậy là kể như xong! Tần lang tướng công không giới thiệu hai người trẻ tuổi này với thiếp thân sao?

Bà ta nói hết sức tự nhiên, nên khiến Cổ Bát Công nhất thời chẳng biết nói sao.

Tần Tiêu Hồng nghe vậy cười nói :

– Phải rồi, suýt nữa ngu huynh đã quên mất.

Đoạn đưa tay chỉ Chân Dật Lan nói tiếp :

– Vị cô nương này là Chân Dật Lan, tôn nữ nhi của Chần lão tà huynh!

Lăng Thiên Thiên đưa mắt nhìn Chân Dật Lan hỏi :

– Cô nương, Chân Cửu gia khỏe chứ?

Bà ta như có một sức hấp dẫn đặc thù, khiến người chẳng những cảm thấy lời nói của bà ta thân thiết mà còn lấy làm vui sướng được gần gũi với y thị.

Chân Dật Lan tuy biết rõ Lăng Thiên Thiên là mẫu thân của Tần Linh Sương, và rất có thể sẽ trở thành kẻ đối địch của mình, nhưng nàng chẳng thể nào thù ghét bà ta được.

Thế nên, Chân Dật Lan nghe hỏi liền cười đáp :

– Gia gia vãn bối rất khỏe!

Lăng Thiên Thiên lại hỏi :

– Còn lệnh tôn khỏe không?

Chân Dật Lan mắt chợt tối sầm :

– Gia phụ đã lâu không gặp vãn bối rồi.

Lăng Thiên Thiên thoáng chút sửng sốt :

– Sao? Lệnh tôn đã quy ẩn thật rồi ư?

– Vãn bối chẳng rõ!

Lăng Thiên Thiên ngửa mặt thở dài than :

– Tiếu Dư lão đệ đã bị hủy bởi nghiệt tình…

Bỗng nhoẻn cười, nói tiếp :

– Lan cô nương, ta đoán rồi đây lệnh tôn sẽ rất là thanh thản!

Chân Dật Lan cảm động :

– Đa tạ tiền bối!

Đoạn quay sang Tần Tiêu Hồng, đưa tay chỉ Cốc Mộng Viễn đang đứng mỉm cười :

– Vị thiếu hiệp này là ai vậy?

Tần Tiêu Hồng cười :

– Đó chính là Cốc thiếu hiệp mà Sương nhi đã đề cập!

Lăng Thiên Thiên cười, bà ta cười chẳng những đẹp mà còn hết sức thân thiết.

Bà ta ngắm nhìn Cốc Mộng Viễn từ đầu đến chân, khiến chàng hết sức ngượng ngập, mặt bất giác đỏ bừng.

Nhưng cũng khiến Chân Dật Lan đứng bên cạnh bĩu môi.

Lăng Thiên Thiên nhìn Cốc Mộng Viễn hồi lâu, mới cười nói :

– Tần lang, y chính là Cốc Mộng Viễn mà Sương nhi thích mến ư?

Tần Tiêu Hồng gật đầu :

– Đúng vậy, y là tôn nhi của Cốc Dương huynh, truyền nhân y bát của Không Linh Luyện Sĩ Cát lão tiền bối trong Không Vô song tiên.

Lăng Thiên Thiên nhoẻn cười :

– Thân thế khá lắm! Rất là xứng đôi…

Cốc Mộng Viễn đỏ mặt, Chân Dật Lan hậm hực cười khảy.

Lăng Thiên Thiên chẳng màng, cười nói tiếp :

– Cốc thiếu hiệp, lệnh tổ với lệnh sư đều khỏe cả chứ?

Cốc Mộng Viễn cúi thấp đầu :

– Nhờ trời đều an khang cả! Đa tạ tiền bối đã quan hoài.

Lăng Thiên Thiên bỗng tiến tới một bước, khẽ nắm tay Cốc Mộng Viễn cười nói :

– Nào, để ta nhìn kỹ lần nữa xem nào.

Đoạn quay người chậm rãi đi đến chiếc ghế thái sư ở thượng thủ ngồi xuống, ả nha hoàn theo hầu lập tức đứng lên nhè nhẹ đấm vai bà ta.

Cốc Mộng Viễn tay bị Lăng Thiên Thiên nắm lấy, đành đỏ bừng mặt cười nhăn nhó đi theo đến trước ghế, cúi đầu đứng yên.

Lăng Thiên Thiên tuy là đương kim đệ nhất nữ ma đầu, nhưng cũng không thoát khỏi được bản chất của một người phụ nữ, nên giống hệt như một bà mẹ vợ, hết ngắm trái lại ngắm phải, khiến Cốc Mộng Viễn ngượng ngùng đến tột độ.

Lúc này, Chân Dật Lan đã phừng lửa giận, nàng chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng về phía Cốc Mộng Viễn.

Khi đến bên Cốc Mộng Viễn, nàng mới khúc khích cười nói :

– Cốc đại ca thật có diễm phúc!

Cốc Mộng Viễn càng thêm đỏ mặt, cười thiểu não nói :

– Lan nhi sao lại mai mỉa ngu huynh…

Chân Dật Lan cười ngắt lời :

– Lan nhi nói thật mà!

Lăng Thiên Thiên tưởng đâu Chân Dật Lan thật sự khâm mộ Cốc Mộng Viễn, bèn gật đầu nói :

– Lan cô nương nói không sai. Cốc thiếu hiệp với Sương nhi đều có diễm phúc…

Thốt nhiên “bốp” một tiếng giòn giã cắt đứt câu nói của Lăng Thiên Thiên.

Chỉ nghe Chân Dật Lan hét to :

– Yêu phụ kia thật không biết xấu hổ!

Trong tiếng quát mắng, Chân Dật Lan rướm nước mắt và mặt đầy vẻ tức giận.

Thì ra trong cơn ghen tức tột cùng, Chân Dật Lan đã không dằn lòng được đã xáng cho Lăng Thiên Thiên một cái tát tai.

Lăng Thiên Thiên buông Cốc Mộng Viễn ra, tay bụm má trái sưng húp, trỏ Chân Dật Lan quát :

– Tiểu quỷ nha đầu, ngươi thật cả gan…

Lăng Thiên Thiên chưa dứt lời, Tần Tiêu Hồng đã phi thân lao đến.

Y thấy ái thê bị đánh một tát tai, lòng đau khôn xiết, thân pháp lao đến nhanh như tia chớp.

Người chưa đến chưởng lực đã phát ra, đồng thời quát to :

– Nha đầu thối tha, ngươi muốn chết!

Luồng chưởng lực như vũ bão ập đến Chân Dật Lan.

Chân Dật Lan thật linh lợi, vừa nghe tiếng quát tức giận của Tần Tiêu Hồng liền tức lách người nấp sau lưng Cốc Mộng Viễn và lớn tiếng mắng :

– Chính các ngươi mới là muốn chết.

Ngay khi ấy lại nghe một tiếng như sấm rền vang lên :

– Tần Tiêu Hồng, đừng làm hung hãn với vãn bối, Cổ mỗ hầu tiếp các hạ vài chiêu nữa…

Chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, Cổ Bát Công đã lướt đến trước mặt Tần Tiêu Hồng, ngăn cản y lại.

Bùng một tiếng rền rĩ, chưởng lực hai người chạm nhau, cùng bị bật lùi một bước.

Cổ Bát Công ha hả cười nói :

– Hay lắm, hãy tiếp thêm chưởng nữa thử xem!

Đoạn tung mình lao tới, song chưởng liên hoàn bổ ra.

Truyện “Giang Hồ Ký ”

Tần Tiêu Hồng mắt như rực lửa, giận dữ quát :

– Lão gù, Tần mỗ liều mạng với ngươi.

Liền tức hai người lại xáp vào nhau kịch chiến.

Cốc Mộng Viễn thấy cục thế trở nên tệ hại như vậy, hết sức lấy làm khó xử.

Chàng nắm tay Chân Dật Lan khẽ nói :

– Lan nhi, xin đừng hiểu lầm…

Chỉ bấy nhiêu lời là đủ, Chân Dật Lan liền nhoẻn miệng cười.

Cốc Mộng Viễn thấy vậy mới yên tâm phần nào, siết mạnh tay Chân Dật Lan một cái, ngoảnh lại nhìn Lăng Thiên Thiên nói :

– Tiền bối, Lan nhi tuổi trẻ dại dột, tiền bối cũng đừng nên giận.

Lăng Thiên Thiên cười gằn :

– Ả tiện nhân này không thể nào buông tha được.

Chân Dật Lan khúc khích cười :

– Bổn cô nương cũng đâu buông tha cho mụ!

Lăng Thiên Thiên mắt ánh lên vẻ tà ác, cười khảy :

– Tiện nhân, ngươi đừng hòng ra khỏi Hàn Bích cung.

Chân Dật Lan thản nhiên cười :

– Bổn cô nương cứ thích đi ra!

Đoạn quả nhiên quay người bước đi.

Bỗng trước mặt nàng bóng người nhấp nhoáng, Lăng Thiên Thiên đã phi thân đến cản đường.

Lăng Thiên Thiên cười lạnh lùng nói :

– Kiếp này ngươi đừng hòng!

Vừa dứt lời đã vung tay, chộp thẳng vào Chân Dật Lan.

Lăng Thiên Thiên đã mang danh đệ nhất ma nữ, đương nhiên là võ công cao thâm khôn lường, vừa xuất thủ là chứng tỏ ngay.

Chân Dật Lan là hậu duệ danh gia, dĩ nhiên cũng rất lợi hại.

Lăng Thiên Thiên vừa vung tay chộp, nàng liền nhanh nhẹn lách người tránh khỏi, cười lớn tiếng nói :

– Mụ chớ mơ tưởng!

Đồng thời tay phải vung ngang, phản kích một chưởng.

Chưởng này của nàng là tuyệt học do Phá Tần am chủ Huệ Từ thần ni truyền cho, và cũng chính là U Lan Triệt Mạch chưởng thành danh của Cốc Quân Lan trong Kiếm Lâm tứ tuyệt.

Lăng Thiên Thiên chau chặt đôi mày nói :

– Khá khen cho tiện nhân, ngươi còn có quan hệ với Cốc Quân Lan ư? Vậy thì càng chẳng thể buông tha cho ngươi được.

Đoạn liền gia tăng công lực vào song chưởng.

Cốc Mộng Viễn nghe Lăng Thiên Thiên nói vậy, bất giác chau mày thầm nhủ :

– Lăng Thiên Thiên này có oán thù gì với cô cô thế nhỉ?

Chàng chưa kịp suy nghĩ, Chân Dật Lan đã lớn tiếng nói :

– Mụ chỉ biết Cốc cô cô thôi ư? Bổn cô nương chẳng phải học của lão nhân gia ấy đâu.

Đồng thời hai tay mười ngón co lại, búng ra mười luồng chỉ phong.

Lăng Thiên Thiên vung chưởng đón cản, tức giận quát :

– Ai đã dạy ngươi chưởng pháp này? Tiểu tiện nhân, hôm nay ngươi chết chắc rồi, dù ngươi nói thế nào ta cũng không tha mạng cho ngươi.

Chân Dật Lan liên tiếp công ra ba chưởng, khúc khích cười nói :

– Mụ cứ luôn miệng nói khoác, để rồi xem ai sẽ buông tha cho ai!

Hai người vừa mắng chửi vừa giao đấu, khiến Cốc Mộng Viễn mày kiếm chau chặt.

Ngũ Đài Quỷ Nữ Tần Thạch Khanh lúc này đã đi đến bên Cốc Mộng Viễn, truyền âm nói :

– Cốc thiếu hiệp hãy cẩn trọng, lưu ý thủ đoạn tàn độc của Lăng Thiên Thiên.

Cốc Mộng Viễn cảm kích cười :

– Đa tạ tiền bối…

Chàng như thấy hai tiếng tiền bối có vẻ không thích hợp, nên lập tức ngưng lời, chuyển hướng nói :

– Lan nhi gia học uyên thâm, chất độc không làm gì được đâu.

Tần Thạch Khanh vẫn truyền âm nói :

– Lăng Thiên Thiên có một thủ pháp dụng độc đặc thù, có thể hại người trong vô hình, chất độc mê hồn của y thị còn ghê gớm hơn là chết.

Giọng nói Tần Thạch Khanh đã đượm vẻ sốt ruột.

Cốc Mộng Viễn nghe vậy liền gật đầu nói :

– Vậy thì tại hạ thay thế cho Lan nhi.

Đoạn không chờ phản ứng của Tần Thạch Khanh, sải bước đi về phía Chân Dật Lan và Lăng Thiên Thiên :

– Dừng tay! Hai vị hãy nghe tại hạ nói một lời được không?

Cốc Mộng Viễn trầm giọng nói tiếp :

– Giữa hai vị không có hận thù gì, hà tất liều mạng với nhau…

Chân Dật Lan vẫn cười liếng thoắng nói :

– Cốc đại ca hãy để mặc Lan nhi trừng trị lão yêu tinh vô sỉ này một phen, trước mặt chồng mình mà cứ nhìn đại ca lom lom, thật là ghê tởm.

Lăng Thiên Thiên khi nghe tiếng quát của Cốc Mộng Viễn, vốn đã định dừng tay ngưng chiến, nhưng nghe Chân Dật Lan nói vậy bất giác lại phừng lửa giận.

Bà ta cười hăng hắc, đột nhiên tung ra năm chưởng nhanh như chớp.

Đồng thời cũng khanh khách cười nói :

– Tiểu tiện tỳ, ta sẽ cắt lưỡi ngươi để cho chó ăn, để xem từ nay ngươi còn mắng người được nữa hay không cho biết.

Chân Dật Lan thản nhiên cười :

– Ai cắt ai, bây giờ nói không thấy quá sớm sao?

Trong khi nói nàng đã phản công bảy chưởng bốn chỉ.

Lăng Thiên Thiên không ngờ thiếu nữ này lại khó đối phó thế này, nên không nói gì nữa, vung chưởng tấn công ráo riết, bao vây Chân Dật Lan vào trong chưởng phong.

Chân Dật Lan lòng thoáng kinh hãi, vội lùi sau một bước.

Nàng nhận thấy chưởng lực Lăng Thiên Thiên thoáng như có ảo ảnh khiến người khác tâm thần phân ly, tương tự như Thái Hư Ảo Kiếm của Cốc đại ca vậy.

Lập tức, Chân Dật Lan cũng thay đổi chưởng thức, sử dụng võ công gia truyền ứng chiến.

Chưởng pháp của Tà Hiệp kể ra cũng thật là tà, chiêu thức nào cũng hàm chứa nhiều biến hóa tà quái, dị ảo khôn lường. Điều tuyệt diệu hơn nữa là pho chưởng phong này có tên là Phá Âm Chưởng lại chính là khắc tinh dùng để đối phó với Lăng Thiên Thiên rất chi hữu hiệu.

Chỉ thấy nàng chưởng này nối tiếp chưởng kia tung ra, rồi lại từng chưởng tự hóa giải thu về. Nhưng trong lúc tung ra rồi thu về đã hoàn toàn hóa giải chưởng lực mê tâm của Lăng Thiên Thiên.

Thế nhưng Cốc Mộng Viễn đứng ngoài xem thì lại có phần lo lắng, bởi theo cái nhìn của kẻ khác, chưởng lực của Chân Dật Lan như chẳng thể nào phát ra được, mỗi lần đến giữa chừng đều bị đối phương bức cản, bắt buộc phải tự thu về vậy.

Do đó Cốc Mộng Viễn càng xem càng kinh tâm lo lắng.

Bỗng chàng tung mình lướt tới, hai tay vung ra hai phía.

Bùng bùng hai tiếng vang rền, Lăng Thiên Thiên và Chân Dật Lan cùng bị chưởng lực của chàng đẩy lui.

– Đừng đánh nữa.

Nhưng Chân Dật Lan đâu chịu nghe, tức giận hét :

– Cốc đại ca sao lại bênh vực người ta chứ?

Đoạn lại tiến tới định xuất thủ…

Cốc Mộng Viễn lắc đầu nói :

– Lan nhi, đừng đánh nữa, chúng ta hãy lược trận cho Cổ lão thì hơn.

Chân Dật Lan nghe vậy mới chú ý đến trận chiến giữa Cổ Bát Công với Tần Tiêu Hồng, lúc này hai người đã giao đấu đến mức nguy hiểm nhất.

Thế là Chân Dật Lan đồng ý với Cốc Mộng Viễn.

Còn Lăng Thiên Thiên thì sau khi bị Cốc Mộng Viễn đẩy lùi, đứng lặng không nói một lời.

Cốc Mộng Viễn chờ Chân Dật Lan lui ra mới quay sang Lăng Thiên Thiên nói :

– Tiền bối hãy lên tiếng bảo Tần đại hiệp và Cổ đại hiệp dừng tay được chăng?

Lăng Thiên Thiên gật đầu, lớn tiếng quát :

– Dừng tay!

Tần Tiêu Hồng mặc dù rất không muốn đình thủ, song lại không dám trái ý ái thê, đành buông tiếng cười khảy, chớp nhoáng tung ra ba chưởng rồi lạng người sang bên năm thước.

Cổ Bát Công đảo mắt cười :

– Thôi được, chúng ta hãy nghỉ thêm lát nữa.

Sau đó, Lăng Thiên Thiên quay sang Cốc Mộng Viễn hỏi :

– Cốc thiếu hiệp như có điều cần nói phải không?

Cốc Mộng Viễn gật đầu :

– Vâng!

Chàng đưa mắt nhìn sang Cổ Bát Công :

– Cổ lão tiền bối nói đi!

Cổ Bát Công cười :

– Sao lại phải lão phu nói? Lão đệ nói cũng được vậy!

Cốc Mộng Viễn nhíu mày :

– Vãn bối chỉ sợ…

Chàng vốn định nói chỉ sợ mình không đủ danh vọng địa vị, nhưng bỗng xét thấy địa vị của mình lúc này xem ra hãy còn cao hơn Cổ Bát Công, bởi chàng đã đánh bại Nam Hoang Nhất Tẩu, bèn cười nói :

– Cũng được!

Bỗng Bắc Minh thần tăng sải bước đi đến.

Vị đại hòa thượng này mắt ngập vẻ từ bi hướng về Cốc Mộng Viễn, hai tay chắp trước ngực nói :

– Tiểu thí chủ, lão phu có một điều muốn hỏi!

Cốc Mộng Viễn thoáng chút ngạc nhiên :

– Đại sư có điều chi kiến giáo vậy?

Bắc Minh thần tăng nghiêm giọng hỏi :

– Tiểu thí chủ nhất quyết gây nên một cuộc đại huyết chiến tại đây phải không?

Cốc Mộng Viễn ôm quyền :

– Tại hạ không hề có ý ấy, nhưng nếu điều tại hạ yêu cầu mà không được giải đáp trọn vẹn, tại hạ bắt buộc phải động thủ…

Bắc Minh thần tăng gật đầu :

– A di đà Phật! Lão tăng hiểu lòng tiểu thí chủ…

Lão hòa thượng mỉm cười, nói tiếp :

– Tiểu thí chủ đạt thành công hay không, lão tăng thật không dám tiên đoán, nhưng tránh được can qua vẫn tốt hơn.

Cốc Mộng Viễn cười :

– Tại hạ xin khắc ghi những lời vàng ngọc của đại sư.

– Tiểu thí chủ, lão tăng còn một điều thỉnh cầu không phải nữa.

Cốc Mộng Viễn chau mày thầm nghĩ, vị hòa thượng này đã có tên Bắc Minh thần tăng, hẳn là một vị cao tăng đắc đạo, vì sao lại cam tâm làm tay sai cho Tần Tiêu Hồng thế nhỉ?

Chàng bỗng phát hiện ánh mắt hoang mang của Tần Tiêu Hồng, liền t