Phần III - Chương 12: Bất kỳ ai

Giả Thuyết Thứ 7

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phần Ba: Đến và Đi

Tối thứ Bảy.

Ngày hôm sau, quãng 10 giờ đêm, thanh tra Archibald Hurst tắt ngọn đèn ngủ và rúc dưới chăn. Không tài nào chợp được mắt, ông lướt lại trong đầu mọi điều xảy ra ngày hôm đó. Cuối buổi sáng, Briggs đến văn phòng, bấy giờ ông đang thảo luận về buổi tối ở quán Green Man với tiến sĩ Twist. Như thường lệ, thuộc cấp của ông đã bước đầu hoàn tất một báo cáo khá đầy đủ về kết quả điều tra trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Để bắt đầu, anh ta khẳng định nghi vấn về nhân dạng người yêu của David Cohen, những người bạn nhạc công đã lập tức nhận ra Sheila Forrest qua bức ảnh họ được cho xem. Briggs cũng liên hệ với một sĩ quan được cử tới bãi biển ở vịnh Herne sau vụ chết đuối của Anna Mỉller. Sự tình đúng như lời Peter Moore kể, và không có lý do đế nghi ngờ. Anh cũng thẩm định hết mọi điều lượm lặt được về Miller và Ransome từ nhiều nguồn. Lại một lần nữa, không hề có sự mâu thuẫn với lời khai của Peter Moore.

Anna Radcliffe, cũng như ông Gordon, sinh ra ở Bristol. Bà rời Anh năm 1917 để sang Mỹ kết hôn với Roy Horrest. Đứa con duy nhất của họ, Sheila, chào đời một năm sau đó. Bà Forrest ly hôn với chồng và trở về Anh cùng con gái. Rất có thể, mặc dù chưa chứng minh được, là bà đã đi cùng chuyến tàu thủy với Donald Ransome. Trong năm ấy bà kết hôn với Miller, như rất nhiều bài báo và bức ảnh đăng tải, khuôn mặt Donald Ransome xuất hiện thường xuyên bên cạnh hai vợ chồng. Tiêu đề một trong những bài báo là, ‘Chàng kết hôn cùng mối tình đầu’, một sự khôn khéo quen thuộc của tay phóng viên.

Còn liệu Anna Miller có nhân tình hay không, tạm thời chua thu thập được bằng chứng. Chỉ mới khẳng định được Donald Ransome là bạn thân của bà. Không chắc việc điều tra thêm có thể cung cấp được thông tin gì hơn về câu chuyện được cho là ngoại tình, diễn ra từ ba năm trước, hoặc về cái chết của Anna Miller hay không.

Sau khi Briggs đi khỏi, cuộc trò chuyện quay lại những sự kiện trong buổi tối hôm trước.

Twist tuyên bố, “Giờ chúng ta biết chắc rằng hai kẻ quỷ quyệt xảo trá đó nắm rõ vụ Cohen. Phản ứng của chúng khi anh đề cập đến đám bác sĩ dịch hạch giúp chúng ta chẳng còn nghi ngờ gì nữa, thậm chí còn hơn cả xác nhận của Briggs liên quan đến cô Sheila. Ransome ngạc nhiên đến suýt đánh rơi ]y. Gã mỉm cười lại nhanh hơn ông Gordon. Điều đó là bình thường, như cái nghề của gã.”

“Đúng đấy, nhưng bọn chúng không hề phản ứng chút nào khi tôi khái quát ý niệm của mình về âm mưu của chúng, một sự ám chỉ mơ hồ đến cuộc ganh đua; ít nhất không thể hiện rõ như tôi kỳ vọng, nếu chúng có chuyện phải che giấu. Chẳng có gì cả. Chúng thậm chí chẳng hề chớp mắt. Hãy nói thẳng với tôi, Twist, thật sự anh có nghĩ hai gã bạn thân ấy ghét nhau như chúng ta đã được dẫn dắt để tin như vậy, tới mức chúng sẵn sàng thực hiện cuộc ganh đua quái đản này không? Nếu đúng thế, thì chúng đang hành xử rất kỳ lạ, đùa cợt và uống rượu với nhau như bọn trẻ ranh.”

“Đúng vậy. Tất cả đều hết sảy. Màn trình diễn trong vai những chiến hữu vui vẻ khiến tôi có ấn tượng quá hoàn hảo. Chúng hành động như thể bốn chúng ta là một nhóm bạn bè không thể chia xa vậy. Tôi không chắc, nhưng tôi có cảm nhận rất rõ rằng chính chúng đang chơi trò mèo vờn chuột với chúng ta. Chúng ta bị kẹt trong cái bẫy của chính mình bởi hai kẻ lừa gạt hạng nhất. Đó là lý do tôi cảm thấy chắc chắn, Archibald ạ, rằng giả thuyết về lời thách thức chết người vẫn còn nguyên giá trị. Đằng sau những chiếc mặt nạ giả dốỉ ấy là hai đối thủ quyết tâm đấu tới cùng.”

“Điều tôi không hiểu là mỗi kẻ trong số chúng đều đóng vai của mình rất hoàn hảo trong suốt buổi tối, cho tới tận khi tôi bóng gió nhắc đến vụ Cohen, lúc đó cả hai dường như mới thấy bồn chồn. Anh hiểu ý tôi chứ? Nếu chúng nghi ngờ rằng chúng ta đã biết về cuộc đấu, hẳn chúng sẽ nghĩ chúng ta đã biết về búp bê dịch hạch và mối liên hệ của nó với vụ Cohen. Anh không nghĩ điều đó kỳ lạ sao?”

“Có kỳ lạ. Chúng không hề ngờ tới điều đó, châc chắn là thế. Từ đó, chúng ta có thể suy đoán rằng cả hai đều dính sâu vào vụ sát hại anh chàng nhạc công, nhưng câu chuyện cùa Peter Moore về lời thách thức là thêu dệt. Nhưng, về phần mình, tôi vẫn cứ tin cả hai gã đều can dự vào mấy vụ này, và tôi lo sợ điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra.”

Mấy lời này cứ ong ong trong tai Archibald Hurst lúc ông nằm lơ mơ. Những hình ảnh hiện lên trong đôi mắt nhắm chặt của ông: ông Gordon… Donald Ransome… cúi xuống nhìn một đồng xu… sau đó đứng thẳng lên, cùng cười: ‘Ngửa, tôi là sát thủ.’ ‘Không, sấp, là tôi.’ ‘Một trong hai chúng ta sẽ giết người sao cho người kia phải chịu tội.’ ‘Nhưng ai là nạn nhân?’

Viên thanh tra vừa thiếp ngủ thì điện thoại réo vang. Ông càu nhàu và quờ quạng trong bóng tối. Cuối cùng cũng áp được ống nghe vào tai, “A-lô?”

“Xin chào, ông thanh tra. Hạ sĩ Sewell đây. Có chuyện rồi..,”

“Sevvell à? Sao lại gọi cho tôi? Không côn ai khác trực ở Sở à?”

“Có, thưa ông, nhưng tôi vừa nhận một cuộc gọi của thanh tra Briggs. Anh ấy bảo tôi báo với ông. Tôi đang gọi từ nhà ông Gordon Miller. ông ta vừa giết một tên trộm. Chính là anh chàng thư ký riêng, Peter Moore.”