Phần II - Chương 4: Vị khách

Giả Thuyết Thứ 7

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phần Hai
Thách thức chết người

Chiều thứ sáu
tuần đầu tháng Mười một.

Hai tháng sau, khi những tia nắng cuối cùng của vầng dương đang hạ xuống và biến mất sau màn sương, tiếng chuông cửa reo vang trong căn hộ dễ chịu gần quảng trường Trafalgar của tiến sĩ Twist khiến ông và ông bạn thanh tra Hurst choàng tỉnh khỏi trạng thái mơ màng. Hai người đàn ông đã có một buổi chiều thu tuyệt vời, bình tĩnh trò chuyện trên những chiếc ghế bành thoải mái và, ít nhất là một lần, chủ đề của họ không phải về vụ án mới nhất. Lúc này đây, câu chuyện bí ẩn vẫn chưa có lời giải đáp ở phố Goring đã là một ký ức xa xăm. Sau này, Hurst nói rằng âm sắc của tiếng chuông cửa hôm ấy khác hẳn hình thường, rằng âm thanh vốn trong như pha lẽ của nó bồng đổi ra lạo xạo và thê lương, nghe như một điềm xấu. Tuy vậy, ông vẫn giữ nụ cười hòa nhã trên gương mặt hồng hào lúc Twist rời khỏi phòng khách. Một lúc sau, Twist trở vào cùng người đến thăm.

Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, cao gầy với mái tóc nâu cắt rất ngắn. Anh ta mặc áo choàng rộng, đơn giản nhưng được cắt thanh lịch. Trong đôi mắt màu xám sít gần nhau có sắc thái do dự. Hai thám tử im lặng quan sát anh ta, tin chắc rằng họ chưa hề gặp người này bao giờ.

“Tôi là Peter Moore,” anh ta nói, hơi cúi người. “Tôi rất biết ơn ông, tiến sĩ Twist, vì đã đồng ý gặp tôi dù chỉ mới được báo trước. Tên tôi chẳng có ý nghĩa gì với ông, tôi tin chắc vậy, nhưng ông chủ của tôi thì chắc chắn là có.” Đến lúc này anh ta mới chú ý đến Archibald Hurst và dừng lại.

Tiến sĩ Twist giới thiệu viên thanh tra Sở Cảnh sát Luân Đôn, và vị khách run rẩy.

“Tôi chắc anh có điều gì đó rất quan trọng cần nói với tôi, anh Moore,” tiến sĩ Twist vui vẻ nói. Phản ứng của vị khách không thoát khỏi sự chú ý của ông.

“Có lẽ sự hiện diện của nhân viên hành pháp khiến anh bối rối,” Hurst nói, kèm theo một nụ cười hằn học. “Mà trong trường hợp này thì tôi có thể suy luận…”

“Không, không, không hề,” người mới đến lịch sự trả lời. “Tôi chỉ hơi ngạc nhiên trước cơ hội đươc diện kiến ông. Vì những gì tôi phải kể có lẽ cũng sẽ là mối quan tâm của cảnh sát.”

“Ồ? Đó là chuyện gì vậy?” viên thanh tra hỏi với vẻ quan tâm khác hẳn.

Peter Moore nghiêng đầu:

“Tôi có đủ lý do tin rằng có kẻ đang lên kế hoạch cho một vụ giết người.”

Bầu không khi lặng đi. Mái tóc chải chuốt cẩn thận trên đầu viên thanh tra hất về phía trước. Tiến sĩ Twist giúp vị khách của mình cởi áo choàng và mời anh ta ngồi xuống.

Mất vài giây, Peter Moore gõ gõ những ngón tay dài lên tay vịn của ghế rồi mở lời, vẻ ngập ngừng:

“Trước khi tôi bắt đầu, các ông phải hứa giữ kín câu chuyện, ít nhất là hiện giờ, khi chưa có gì xảy ra. Nếu bất kỳ chi tiết nào của việc này lọt đến tai ông chủ tôi, tôi sẽ bị sa thải đấy.”

“Nếu chắc chắn là có một vụ giết người đang được lên kế hoạch thật, anh bạn của tôi,” Hurst càu nhàu, “không thể trông đợi tôi giữ im lặng được.”

“Vấn đề là, tôi không dám chắc. Các nhân vật tôi sắp nói đến đều khá đặc biệt. Một mặt, người ta có thể nghĩ đây chỉ là trò đùa, nhưng mặt khác nó có thể nghiêm túc đến mức chết người. Các ông sẽ hiểu sau một phút nữa thôi. Các ông hứa với tôi được không, thưa các ông?”

“Tôi xin hứa với anh,” tiến sĩ Twỉst khẽ trả lời.

“Rất tốt,” Archibald Hurst lầm bầm. “Dù thế nào đi chăng nữa, xem ra chúng tôi không có nhiều lựa chọn rồi.”

Peter Moore đặt một ngón tay lên gò má mình vẻ trầm ngâm.

“Lúc nãy, tôi nói có lẽ các ông nhận ra tên ông chủ của tôi. Đó là ông Gordon Miller.”

Đôi mắt Twist ánh lên phía sau cặp kính kẹp còn Hurst sững lại lúc đang châm điếu xì gà của mình. Cả hai đều nhìn vị khách nhưng chẳng thực sự để tâm.

Gordon Miller là một nhân vật được biết đến rộng rãi trong ngành biểu diễn. Các nhà sản xuất sân khấu và điện ảnh xun xoe để có được từng dự án mới của ông. Chỉ riêng tên tuổi Gordon Miller đã là một sự bảo đảm cho thành công. Ông luôn viết những kịch bản bí ẩn, nhưng thế mới là kịch bản chứ! Những cốt truyện, những kiệt tác nho nhỏ về các tình huống không giải thích được với phần kết đơn giản đến ngoạn mục của ông thu hút ngày càng đông đảo khán giả và người ái mộ, trong đó có cả tiến sĩ Twist và thanh tra Hurst. Đánh giá của Gordon Miller về các vấn đề hư cấu kỳ bí có sức ảnh hưởng lớn, và rất nhiều tác giả âm thầm tị nạnh với trí tưởng tượng phong phú của ông. Bốn mươi lăm tuổi, có khuôn mặt với những đường nét hài hòa nhẹ nhõm bên dưới làn tóc dày phóng túng, ông sống trong một ngôi nhà lộng lẫy ở Nam Kensington. Người ta nói tài sản của Gordon đủ để ông sống thoải mái nốt phần đời còn lại, và rằng ông tiếp tục làm việc chỉ vì tình yêu nghệ thuật.

Tên tuổi của Gordon Miller gắn chặt với tên tuổi một nam diễn viên cũng rất nổi tiếng là Donald Ransome, người Mỹ, nhưng đã rời khỏi nước Mỹ được năm năm. Ransome là một người điển trai vạm vỡ, năm nay bốn mươi tuổi mà trông chỉ như ba mươi, xuất hiện trong phần lớn sản phẩm của ông Gordon. Tác giả này thậm chí còn viết những vở kịch riêng cho anh ta, và anh ta biểu diễn đặc biệt hăng hái. Công chúng, cho dù đã quá quen với tác phẩm của Gordon, vẫn thường xuyên rơi vào những cái bẫy ác hiểm mà ông giương ra và liên tục ngạc nhiên khi nhân vật phản điện bị vạch mặt, mặc dù gần như chắc chắn đó luôn là nhân vật của Donald Ransome. Ngoài tài năng của một tài tử, Ransome còn thể hiện thái độ điềm tĩnh đặc biệt và những kỹ năng ứng khẩu, như cư dân Luân Đôn đã được chứng kiến một năm trước trong buổi trình diễn cuối cùng vở Án mạng ảo thuật. Một trong các diễn viên bị mệt ngay trên sân khấu… đúng vào thời điểm quan trong, nhưng Ransome cực kỳ nhanh trí đưa ra phương án chữa cháy cho một trong những cốt truyện phức tạp nhất của Gordon Miller bằng việc ứng khẩu đoạn kết mới. Đó là một thành công phi thường khiến cho nhiều người tin rằng tác giả đã tìm được nghệ sĩ diễn xuất hoàn bảo các vở kịch của mình.

Hai người đàn ông ấy là bạn bè thân thiết của nhau, bất chấp vô số lời đồn đại về điều ngược lại. Người ta thường thấy họ ở các buổi tiếp tân, trao cho nhau những nụ cười và thân thiện vỗ lưng nhau, nhưng có người nói rằng đó chỉ là giả bộ và rằng sự thật họ ghét nhau kinh khủng. Một số bài báo đã đăng tải những vụ cãi vã nảy lửa của họ trong tiệc cocktail. Dư luận bị chia rẽ. Với một số người, Gordon và Ransome là hai kẻ hay pha trò đem chính họ ra mua vui khiến báo chí mất uy tín; với những người khác, họ đang cố gắng nói dối để bảo vệ lợi ích của mình. Còn với Twist, ông có quan niệm rằng nếu một trong hai người ấy tìm cách áp dụng nghệ thuật của mình vào đời thực thì đó sẽ là một đối thủ ghê gớm.

“Tiến sĩ Twist và tôi,” Hurst tuyên bố, giấu đi ánh mắt thăm dò đằng sau làn khói thuốc, “từng gặp ông Gordon một hai lần tại tiệc chiêu đãi. Ông ấy tuyển dụng anh trong mảng nào vậy, anh Moore?”

“Tôi là thư ký riêng và thỉnh thoảng làm lái xe cho ông ấy. Nhưng tôi còn có những nhiệm vụ khác, như trông nom bộ sưu tập vũ khí của ông chẳng hạn, đây cũng là vấn đề không nhỏ chút nào. Tôi phục vụ ông ấy được hai năm rồi, ngay sau khi bà Miller mất.”

Twist nghĩ mình phát hiện được một thoáng thay đổi trong ngữ điệu ở câu cuối cùng, nhưng không nói gì cả. Cũng như Hurst, ông biết rõ kết cục buồn thảm của bà vợ Gordon, kết hôn được ba năm thì qua đời vì chết đuối.

“Anh là nhân viên duy nhất của ông ấy à?” Hurst hỏi.

“Không, nhưng tôi là người duy nhất sống trong cùng một mái nhà. Có một phụ nữ dọn vệ sinh đến làm bốn lần một tuần và một đầu bếp chỉ đến vào buổi sáng.”

“Vậy anh nghi ngờ một tội ác đang được lên kế hoạch,” Hurst chậm rãi tiếp tục, như thể nhấm nháp từng âm tiết. “Chắc chắn anh không có ý định thử thuyết phục chúng tôi rằng chính ông Gordon đang lên kế hoạch việc đó chứ?”

Moore nhìn thẳng vào mắt viên thanh tra, nhưng gương mặt anh tái nhợt đi.

“Chính xác lại là như vậy.”

Sự im lặng sau câu nói đó càng rõ rệt bởi tiếng ồn của phương tiện giao thông trên phố.

Chính xác là như vậy!” viên thanh tra lặp lại. “Tôi muốn biết làm sao anh đoán chắc được về một vụ án mạng ở thì tương lai.”

Peter Moore gật đầu vẻ suy tư và rút ra một bao thuốc lá.

“Tốt nhất là kể từ đầu,” anh ta nói. “Nhưng một lần nữa tôi phải đề nghị các ông không tiết lộ bất kỳ điều gì tôi nói chừng nào chưa xuất hiện tình tiết mới khẳng định thật sự có một âm mưu giết người. Ông Gordon vừa cho tôi nghỉ phép một tuần, và ngày mai tôi sẽ đi Leeds để thăm bố mẹ.”

“Tôi nghĩ là tôi hiểu,” tiến sĩ Twist nói, hơi nghiêng đầu và mỉm cười. “Anh nghi ngờ sẽ có chuyện xảy ra trong thời gian anh đi vắng và anh nghĩ có ai đó cần phải biết.”

“Đúng như vậy,” Peter Moore đáp lời, mắt hơi nheo lại và gương mặt sáng lên nhờ ánh diêm anh ta đưa lên để châm điếu thuốc. “Nào, bắt đầu từ đây…”