Hồi Kết

Giả Thuyết Thứ 7

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Chiều hôm sau, báo chí đưa tín ông Gordon Miller tự sát. Động cơ cái chết của ông ta có khác nhau giữa các báo: Cực kỳ hối hận vì đã vô tình giết thư ký riêng, Gordon Miller – nhà viết kịch lừng danh đã tự kết liễu đời mình… Chưa bao giờ thực sự bình tâm sau cái chết của vợ trong một vụ tai nạn đuối nước, ông Gordon Miller tự sát… ông Gordon để lại cho chúng ta một câu đố cuối cùng… Tờ Times thậm chí còn gợi ý rằng nhà viết kịch tự sát vì đã cạn kiệt ý tưởng.

Thám tử Hurst, sau khi đọc bài báo của Times, buông tờ báo xuống và nhún vai.

“Họ đã có một ngày tưng bừng,” Donald Ransome chua chát nhận xét.

“Như thế lại tốt hơn là biết sự thật, anh không nghĩ thế à?” Tiến sĩ Twist mang trà chiều ra cho các vị khách của ông.

“Tôi vẫn không thể vượt qua được,” nam tài tử thở dài. “Tất cả những âm mưu ấy, là vì điều gì? Sự thật thì ông đã vạch rõ, nhưng nguyên nhân là gì? Tôi có thể hiểu anh ấy không chịu chấp nhận David Cohen làm con rể, nhưng còn tôi? Người bạn thân nhất của anh ấy? Tôi không phải là một triển vọng tệ hại, đúng không nào?”

“Như tôi đã nói lúc trước, bất kỳ người nào muốn kết hôn với Sheila, cho dù đó có thể là ai, đều bị kết tội chết,” Twist rầu rĩ tuyên bố. “Ông ta không chịu được ý nghĩ nhìn thấy cô ấy ra đi, không còn cô ấy bên cạnh mình nữa. Anh Ransome, anh đã nghe nói về những bà mẹ chiếm hữu giương móng vuốt ra ngay khi có bất kỳ sinh vật mặc váy nào lảng vảng gần con trai mình phải không? Có phần giống như thế đấy; Gordon Miller coi Sheila là thứ tài sản riêng của mình.”

“Nhưng anh Gordon không có vẻ chiếm hữu. Anh ấy để sheila làm bất kỳ việc gì theo ý muốn. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy cấm cản điều gì.”

“Ông ta tỏ ra như vậy thôi. Không muôn cô gái cảm thấy mình là tù nhân, mà muốn cô ấy nhìn nhận ông ta như một đồng minh. Dĩ nhiên, điều đó không ngăn ông ta hành động sau lưng cô để đạt được những mục tiêu riêng. Chẳng hạn, xin hãy nhớ cách ông ta hành xử với David Cohen. Ông ta không hề chấp nhận Cohen, nhưng đã bao giờ để lộ với cô Forrest chưa? Không phái ông ta luôn tó ra nhiệt thành đó sao?”

“Đúng, nhưng cho dù vậy… Mà Sheila thậm chí không phải là con gái ruột của anh ấy. Tôi vẫn thấy khó tin. Nhưng, mặt khác, Sheila có phản ứng rất lạ khi tôi báo tin với cô ấy sáng nay. Đó là một cú sốc, dĩ nhiên, nhưng dường như cô ấy, nói thế nào nhỉ…, gần như thở phào.”

“Đó, anh thấy rồi đấy!” tiến sĩ Twist nói, rót trà đầy các tách. “Nếu tôi có thể mạnh dạn đưa ra lời khuyên, thì Ransome ạ, anh hãy tránh nhắc đến việc này trong tương lai. Chỉ có chúng ta là biết toàn bộ sự thật thôi. Tốt nhất là cô ấy đừng tìm ra.”

“Rõ rồi”, nam tài tử lẩm bẩm. “Và, vì chuyện đó, tôi hy vọng có thể thỏa thuận với các ông rằng sự thật sẽ không bao giờ lọt ra khỏi gian phòng này,” anh ta nói thêm, nhìn đăm đăm vào hai nhà thám tử.

“Tôi xin hứa với anh,” nhà tội phạm học đáp lời, “và tôi tin chắc bạn tôi cũng như vậy. Này, Archibald?”

“Gì cơ… Vâng, dĩ nhiên rồi,” viên thanh tra trả lời, phởn phơ nhìn đăm dăm trần nhà. “Tôi đang nghĩ đến một chuyện. Cuộc đấu tay đôi giữa anh và ông Gordon, trong đó một trong hai vị thực hiện giết người và đổ lỗi cho người kia: Đó chính là những gì ông Gordon đã làm. Ông ta thực hiện một loạt án mạng mà ông ta gán hết cho anh, và thậm chí còn ít nhiều dám công khai nói với anh. Thực tế, ai là người thắng trong lần tung đồng xu? Tôi nhớ không nhầm thì nếu là ‘sấp’ anh sẽ thực hiện, còn nếu là ‘ngửa’ thì ông ta. Vậy là gì?”

“Ngửa,” Ransome trả lời, hai tay ôm đầu. Anh đứng lên và hít một hơi dài. “Dù sao, tiến sĩ Tvvist, tôi nợ ông một món nợ ân tình. Tôi không biết cảm ơn ông như thế nào.”

“À, không sao, tôi vẫn chưa đưa hóa đơn của mình mà.”

Ransome và Hurst đều há hốc miệng trước nhà tội phạm học.

“Thực tế,” Twist ho khẽ, “khoản tiền phí sẽ không quá đắt đâu. Tất cả những gì tôi đề nghị chỉ là một việc thôi, anh Ransome. Một việc rất nhỏ, nhưng tôi đặc biệt quan tâm: anh hãy hứa với tôi một lời.”

“Xin lỗi, là gì cơ?”

“Anh sẽ trở lại Hoa Kỳ, đúng vậy chứ?”

“Vâng, cũng sớm thôi.”

“Cô Sheila đi cùng anh phải không?”

Nam tài tử đỏ mặt. “Vâng. Tôi thậm chí có thể khẳng định rằng chúng tôi sẽ sớm kết hôn thôi. Đó là những gì ông muốn biết, phải vậy không?”

Twist gật đầu và châm tẩu thuốc.

“Điều tôi đề nghị, anh Ransome, là anh hãy hứa làm mọi việc trong khả năng của mình để cô Forrest được hạnh phúc. Vì nếu tôi nghe được bất kỳ tin tức không hay nào, và tôi có tai mắt khắp thế giới, anh biết đấy, tôi có thể bảo đảm rằng anh sẽ rất hối tiếc. Âm mưu mà anh vừa thoát khỏi sẽ chẳng là gì so với những điều tôi tung ra.”

Cái nhìn sững sờ kinh ngạc xuất hiện trên gương mặt nam tài tử, sau đó là nụ cười đến mang tai và một lời hứa trịnh trọng kèm lời khẳng định rằng đó chính là những gì anh mong ước. Khoảng mười lăm phút sau anh ta ra về.

“Chà, phải nói anh thật có bản lĩnh,” viên thanh tra nói khi cánh cửa khép lại. “Anh không chi can thiệp vào chuyện chẳng hề liên quan đến mình mà còn hăm dọa anh ta nếu không chịu làm theo lệnh của anh.”

“Anh thấy đấy, Archibald, tôi rất quan tâm tới hạnh phúc của cô Forrest. Cô ấy chịu đựng đủ rồi. Nhưng tôi không lo lắm, Ransome chắc chắn sẽ là một người chồng tốt. Cả hai đều yêu và được yêu. Về điểm cuối cùng, tôi thừa nhận lúc trước mình đã lầm. Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta phỏng vấn và hỏi về người yêu của cô ấy không, cô ấy tạo ấn tượng rằng không nhiệt tình cho lắm. Điều đó chỉ cho thấy bề ngoài có thể là giả dối. Không phải ý nghĩ về người yêu làm cô ấy phiền muộn, mà chính là chuyện người cha dượng tìm cách không để chuyện hôn nhân xảy ra. Đồ quái vật! Không, cô ấy thật sự đã chịu đựng quá nhiều nên không thể không có một tương lai hạnh phúc.”

Archibald Hurst nhìn bạn mình, hít một hơi dài và nện mạnh nắm tay xuống bàn, khiến mấy tách trà không cũng nảy bật lên.

“Còn bây giờ, Twist, tôi đang đợi anh giải thích đây! Đừng có mất thời gian tưởng tượng rằng tôi tin câu chuyện anh vừa nói với Ransome về bà mẹ chiếm hữu sợ mất con trai. Thế anh đang nói về đồ quái vật nào? Nếu thực ra Gordon Miller yêu con ghẻ của mình, như anh đã ám chỉ, thì tôi không thấy nó đáng dẫn tới cái cụm từ vừa rồi. Nếu coi đó là tội ác ghê tởm, thì tôi có thể nói với anh rằng có rất nhiều quái vật đang nhởn nhơ trên thế giới này.”

Twist chầm chậm lắc đầu. “Rõ ràng, anh không hiểu một điều: Cô Sheila không có bầu với một người tình vô danh bí mật, cô ấy có bầu với ông Gordon! Giờ anh đã hiếu tại sao lại không thể đạt được một kiểu ‘dàn xếp’ nào đó chưa? Anna Miller không hề biết mặt ngang mũi dọc ‘người yêu’ của Sheila và chấp nhận những câu chuyện của con gái mình, dĩ nhiên do ông Gordon mớm cho. Thực tế, bà ấy tin tưởng câu chuyện đến mức thấy rằng nên gửi Sheila đi xa một thời gian. Tôi nghĩ chính sheila cũng muốn thoát khỏi cái tổ đó. Sau ca nạo thai, có lẽ được thực hiện ở Thụy Sĩ, cô ấy ra đi đế theo đuối việc học tập tại Mỹ, và Anna Milỉer chết trong lúc con gái đi xa. Theo vài nhân chứng, dường như bà ấy tự kết liễu đời mình. Tôi thì có xu hướng tin rằng đó là một vụ tự tử chứ không phải tai nạn chết đuối. Phản ứng của Sheila, thậm chí không trở về Anh dự tang lễ của mẹ, là bằng chứng thuyết phục nhất. Anh không đoán được chuyện gì xảy ra ư?”

Hurst ngả người ra lưng tựa ghế bành và trầm ngâm rít xì gà.

“Có chứ. Hẳn bà Miller đã biết nhân dạng người yêu của con gái mình.”

“Chính thế. Và thậm chí có lý do để tin rằng chính Sheila đã nói cho bà mẹ. Có lẽ qua một phong thư. Cô còn quá trẻ để giữ kín một bí mật nhưvậy. Gần như chắc chắn trong một giai đoạn bức bách, bị những suy nghĩ tội lỗi chi phối, cô ấy đã tâm sự với mẹ mình để tâm trí thanh thản đồng thời cầu xin được tha thứ. Nếu anh biết rõ cô Forrest như tôi, anh sẽ hiểu cô ấy hơn: cô cực kỳ thành thực nên không thể giữ được một bí mật kinh khủng như vậy trước mẹ mình cho dù nó có thể dẫn tới phản ứng thế nào đi nữa. Thế rồi, không lâu sau đó, cô biết tin cái chết của người mẹ. Chắc chắn, Sheila nghĩ chính lời thú nhận của cô là nguyên nhân của bi kịch ấy: bà Miller không thể chịu được vụ việc và đã tự kết liễu đời mình. Trện thực tế, điều đó là sự thật. Anh có hình dung được điều gì diễn ra trong đầu cô Sheila không? Cô đã giết chính mẹ đẻ, lời thú nhận chẳng khác gì một viên đạn xuyên qua tim bà ấy. Tôi cho rằng đó là lúc cô bắt dầu dùng ma túy. Cô bé tội nghiệp.”

“Và chính cô ấy đã kể tất cả với anh?”

“Không. Không cần phải nói, tôi đâu vụng về đến mức gợi lên giai đoạn đau buồn ấy trong cuộc đời cô gái. Nhưng tôi chắc chắn về những gì mình nói và nhiều sự việc xác minh điều đó.”

Hurst im lặng một lúc, rồi tuyên bố, “Thế cũng được. Nhưng dù vậy, tôi vẫn thấy phản ứng của bà Miller rất lạ. Nếu bà ấy không muốn gặp lại con gái, hoặc muốn rời bỏ chồng mình ngay lập tức, thì tôi còn có thể hiểu. Nhưng tự tử ư? Đây không phải phản ứng ‘bình thường’ của một người phụ nữ trong tình cảnh đó. Ngay cả trong trường hợp xấu nhất, một người bốc đồng có thể quay lại đối mặt với chồng mình, vớ lấy vật đầu tiên trong tay, và đập vỡ sọ hắn. Hoặc tìm an ủi ở đâu đó, hoặc…”

Viên thanh tra nhìn nhà tội phạm học và nhận thấy nét kỳ lạ đằng sau cặp kính, phản ánh một biểu hiện mà hiếm khi ông nhìn thấy: một sự pha trộn giữa chua chát và ghê tởm.

“Phải, dĩ nhiên rồi, còn một điều khác: tội danh ti tiện nhất của Gordon Miller. Lão ta không thể không biết, nhất định lão biết sự thật, và đó chính là điều giết chết bà Miller khốn khổ. Cô Sheila không biết điều này, nhưng chắc cô ấy cảm nhận được có gì đó bất thường trong tình cảnh của mình, trong ‘tình cảm nồng nàn’ – nếu có thể sử dụng cụm từ ấy – của Gordon Miller. Lão ta rất bệnh hoạn: một sinh vật bất thường theo mọi nghĩa của từ này. Anh thấy đấy, Archibald, cái cách lão cứ vần những viên bi khiến tôi nghi ngờ ngay từ đầu. Đó không phải là điều một người bình thường, tỉnh táo làm, nó cho thấy có sự mất cân bằng nhất định về tâm thần và thậm chí là hoang tưởng. Tùy cấp độ, dĩ nhiên. Tôi không ngạc nhiên về mức độ quỷ quyệt trong những âm mưu của lão. Nhưng…”

“Nhưng sao?” viên thanh tra làu bàu. “Nói hết cho tôi những gì anh phải nói đi nào. Anh đang khiến chính tôi nghi ngờ bởi cái kiểu luôn né tránh đi thẳng vào vấn đề của mình đấy!”

“Thế cũng được. Tháng Chín năm 1917, Roy Forrest gặp Anna Radcliffe, thời điểm đó đã đính hôn với một chàng Gordon Miller. Bà ấy và Forrest gần như lập tức lên đường sang Mỹ, và chỉ một tháng sau thì họ kết hôn với nhau. Điều đó chúng ta đã biết rồi. Nhưng tôi đã đề nghị Briggs xác nhận ngày tháng chính xác. Cậu ta đã tìm ra thời gian Roy Forrest đặt chân lên đất Anh lần đầu tiên: ngày 12 tháng Chín năm 1917.”

“Tôi thật sự không hiểu…”

“Anh có biết Sheila Forrest chào đời khi nào không? Ngày 13 tháng Năm năm 1918. Đẻ non, tôi nghe Briggs nói vậy. Chắc Roy Forrest cũng tưởng thế. Bây giờ, hãy thử nhớ lại trong đầu bức ảnh cô Sheila cho chúng ta xem. Roy Forrest thấp, khá mập mạp với tóc sáng màu và mặt tàn nhang. Bà Anna Forrest, tương tự, cũng có tóc sáng màu. Cô Sheila mảnh mai và tóc lại đen như mun, giống như… Xin nói rằng nếu nhìn Gordon Miller và ‘con ghẻ’ của lão đứng cạnh nhau, anh không thể không thấy có nét giống nhau, phải vậy không?”

Hurst, hoảng hốt, bật kêu, “Ý anh muốn nói là…?”

“Phải. Gordon Miller là cha đẻ của Sheila Forrest.”