Chương 9: Câu chuyện của Peter Moore 5

Giả Thuyết Thứ 7

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ông Gordon săm soi Ransome hồi lâu qua đôi mắt khép hờ. Ông bước lại bức tường xa nhất, chọn lấy một con dao găm, và chầm chậm lướt ngón tay dọc lưỡi dao. Nụ cười hiền hòa, nhưng ánh mặt trời phản chiếu từ lưỡi dao hắt vào mắt ông tạo ra một biểu cảm hoàn toàn khác.

“Tình huống đang bắt đầu trở nên thú vị, Donald thân mến của tôi,” ông nói. “Tôi phải thừa nhận tôi đã không được vui vẻ suốt một thời gian dài. Thực tế, hôm nay tôi rất vui.”

“Vậy anh vẫn nghĩ đây là một trò chơi à?” Ransome hỏi, vẻ mặt khó đoán định.

Ông Gordon nhẹ nhàng đặt lại con dao lên tường, và xoay về phía người bạn. “Một trò chơi không có mục đích gì ngoài việc đem lại sự giải trí, dưới hình thức này hoặc khác, cho người tham dự. Cho nên, đương nhiên, câu trả lời của tôi là ‘phải.’ “

Nam diễn viên gật đầu.

“Tốt. Chúng ta tiếp tục. Chúng ta đến đâu rồi nhi? À, phải. Cậu tuyên bố mình là nguời tình của Anna. Tôi sẽ không bình luận gì lúc này và dành tất cả cho cậu. Nhưng hãy nhớ, theo luật chơi, mọi khẳng định đều phải được xác thực qua bằng chứng cụ thể hoặc tình tiết hoàn cảnh thật thuyết phục.”

“Anh rất cừ, Gordon,” Ransome chậm rãi đáp lời. “Dù thế nào, tôi cũng không hề có ý định giấu giếm chi tiết nào với anh cả. Tôi cho rằng không cần thiết phải bàn đến chuyện Anna là tuýp phụ nữ gì…”

“Không cần, vì tôi dám chắc tôi cũng biết rõ cô ấy không kém gì cậu. Cô ấy là vợ tôi, tôi nhớ là thế.”

“Trước khi tiếp tục, tôi cần quay lại một chút để nhấn mạnh một khía cạnh trong cá tính của anh: thói tự kỷ, nghĩ mình là trung tâm, sự ích kỷ bệnh hoạn, khát khao tỏa sáng đến mức ám ảnh và luôn có nhu cầu gây bất ngờ.”

“Từ góc độ một diễn viên vốn chỉ dành thời gian chiều theo thị hiếu công chúng trong nhà hát hoặc trong mắt mọi người như cậu, điều đó không trách được. Ở Manchester tôi từng gặp một người bạn của cậu, biết cậu từ khi cậu mới bước chân ra sân khấu. Tôi không nhớ chính xác từng lời, nhưng đại ý là anh ta chưa bao giờ gặp bất kỳ ai có tham vọng và tự phụ như cậu cả. Tham vọng của cậu lớn đến mức đáng ngại: còn hơn tất cả những người khác mà anh ta biết gộp lại. Nhưng tôi chỉ vô tình nhắc đến thôi. Xin thứ lỗi vì đã ngắt lời.”

Donald bình thản kiểm tra móng tay mình.

“Tôi cứ nói mãi đến tính cách của anh, Gordon, đó là vì có một lý do. Anh có biết lần đầu tôi gặp Anna là khi nào không? Tôi nghĩ tôi đã từng kể rồi: ở Mauretania vào năm 1933. Cô ấy trở về tổ quốc cùng con gái sau khi ly hôn Forrest. Tôi thì rời Mỹ để sang Anh một thời gian… nhưng hóa ra lại lâu hơn dự kiến, vì tôi vẫn đang ở đây. Anh có biết một chuyến hải trình là thế nào không? Rất thú vị và thư thái: Có thời gian để ngồi trò chuyện với mọi người. Người ta hé lộ về bản thân nhiều hơn thường lệ, đương nhiên bởi người ta sẽ chẳng gặp lại bạn đồng hành nữa. Tôi đã gặp Anna và Sheila như thế.”

“Tôi biết cả, Donald.”

“Phải. Nhưng điều anh không biết là chúng tôi đã nói rất nhiều về anh. Cô ấy đã nói về anh như một người chồng tương lai, và nhắc đến bức thư cầu hôn của anh dù cô ấy vừa mới ly dị.”

“Chắc là cậu huyễn hoặc rồi, Donald, bởi Anna không thuộc dạng thích kể lể tâm sự những điều thầm kín với người lạ. Dù cho lúc đó cậu đã có chút tiếng tăm.”

“Tôi còn biết được một điều,” Donald tiếp tục không chút nao núng, “là hai người biết nhau từ thời niên thiếu. Cả hai đều sống ở Bristol, và hồi hai tư, hai lăm tuổi gì đó, hai người gặp nhau thường xuyên… Cho tới khi Roy Forrest xuất hiện. Anh ta chẳng phải một diễn viên được phái nữ ái mộ và chỉ ở Anh có vài tuần. Nhưng khi về nước, anh ta mang theo tất cả những thứ quý giá nhất với anh. Một tháng sau, Anna trở thành bà Forrest rồi công dân Mỹ. Đó là hồi tháng Mười năm 1917 phải không nhỉ?”

“Đúng, lúc đó đang chiến tranh,” ông chủ tôi trả lời vẻ lảng tránh, châm một điếu xì gà.

“Anna bộc bạch với tôi rằng anh giữ liên lạc suốt thời kỳ hôn nhân của cô ấy bằng cách thường xuyên viết thư, khiến cô ấy thoải mái vào những thời điểm khó khăn, và cái ‘tình bạn’ bền chắc đó càng có giá trị khi cô ấy quyết định rời bỏ Roy Forrest. Tóm lại, Anna xem anh như một hiệp sĩ trong bộ giáp phục sáng ngời chỉ quan tâm đến hạnh phúc cho người phụ nữ của họ: một người bạn trung thành và thủy chung, người rõ ràng không hề oán giận vì đã bị bỏ rơi khi cô ấy kết hôn với Forrest. Ít nhất, đó là suy nghĩ của cô ấy vào thời điểm ấy.

“Nhưng một vài tháng làm vợ chồng đủ để Anna thay đổi quan niệm. Cô ấy nhanh chóng nhận ra rằng anh muốn có cô ấy chỉ vì ghen tuông, nhằm trả thù: anh chưa bao giờ bỏ qua hành động sỉ nhục nhức nhối đã làm gián đoạn mối quan hệ êm đẹp của hai người và đã thề giành lại cô ấy cốt đế thỏa mãn niềm kiêu hãnh bị tổn thương của mình.

“Chưa đầy một năm sau đám cưới của hai người, chúng tôi trở thành nhân tình. Và tôi đảm bảo với anh râng, cô ấy tự nguyện. Chúng tôi có rất nhiều khoảnh khắc… Chà, không cần quan tâm đến chuyện đó. Một điều chắc chân là, Gordon: anh chưa bao giờ hiểu cô ấy.”

“Thật ư? Nếu hai người rất hiểu nhau thì tại sao Anna lại không đề nghị ly hôn?”

“Cô ấy định làm thế, anh biết thừa mà, Gordon. Chỉ là cô ấy e ngại phản ứng của anh.”

“Đó đơn thuần là cách lý giải mọi việc của riêng cậu thôi, anh bạn ạ. Nhưng cứ tiếp tục đi.”

“Một câu hỏi là đủ làm sáng tỏ vấn đề. Chúng ta là ‘bạn bè’ bao lâu rồi nhỉ?”

Ông Gordon cau mày.

“Sao chứ, từ đám cưới của tôi. Từ khi chúng ta làm việc với nhau.”

“Không. Khi đó, mối quan hệ của chúng ta là công việc: thân mật nhưng mang tính công việc.”

“Ồ vậy thì… thật ra là từ cái chết của Anna.”

Vị khách diễn viên gật đầu và mỉm cười mệt mỏi. “Đúng thế. Anh vẫn chưa hiểu sao? Tôi trở thành bạn thân nhất của anh từ sau cái chết của Anna. Từ khi anh giết cô ấy.”

Ông Gordon uể oải phả khói vào mặt người bạn. “Vậy thì, nếu tôi hiểu đúng, đây là một tình bạn giả dối từ phía cậu: một thủ đoạn để tiếp cận tôi và âm thầm bày mưu tính kế trả thù.”

Vẻ đắc thắng hiện rõ trên mặt Ransome, anh ta nhặt một khấu súng và chĩa vào mặt đối thủ.

“Hai năm đằng đẵng chờ đợi. Hai năm sống chỉ vì khoảnh khắc này. Thời khắc của anh đến rồi, Gordon. Anh sẽ phải trả giá cho tội ác của mình.”

Ông Gordon bình thản lắc đầu. “Thôi nào, Donald, để thứ vũ khí đó lại đi kẻo tôi sẽ chẳng tin cậu nữa đâu. Thật sự, màn giả vờ này không xứng đáng với cậu đâu.”

Đến lúc này, tôi mong cả hai sẽ phá lên cười, đúng hơn, tôi hy vọng như thế vì tôi có ấn tượng rất rõ rằng họ không đùa cợt nữa và tôi đang chứng kiến một màn đấu tay đôi sinh tử. Nhưng không.

“Anh sẽ không tin tôi nữa ư?” Ransome chua chát nhắc lại, đặt khẩu súng trở về chỗ cũ. “Điều đó có nghĩa…”

“Là tôi luôn biết rằng cậu bồ bịch với Anna! Và tôi biết thừa hai năm qua cậu vẫn đang ấp ủ vạch trần một âm mưu bẩn thỉu nào đó. Chỉ có một chi tiết nhỏ mà chúng ta không nhất trí được: nhân dạng kẻ giết hại Anna.”

“Không chê vào đâu được! Nếu không phải là anh thì còn ai vào đây?”

Ông Gordon mỉm cười thật tươi với vị khách.

“Ai ư? Hơn ai hết cậu là người biết rõ câu trả lời, Donald, bởi đó không phải kẻ nào khác ngoài cậu.”

“Tôi ư? Nhưng tại sao? Và bằng cách nào?”

“Nào, nào, đừng ngớ ngẩn thế. Cậu biết là tôi biết, và tôi biết cậu biết là tôi biết. Cậu giết cô ấy theo cái cách tôi vừa mới mô tả. Còn về động cơ, tôi rất vui lòng được giải thích.

“Trước hết, xin hãy hiểu rằng Anna không hề giấu giếm mối quan hệ với cậu từ rất lâu rồi và tôi không hẳn là con quái vật ghen tuông như cậu nghĩ. Tôi không vui vẻ gì, phải thừa nhận thế. Như cậu biết rõ, cô ấy chán ghét cậu rất nhanh nhưng không biết làm thế nào để cắt đứt vì cậu thống thiết đeo bám. Cuối cùng, cô ấy ngán ngẩm đến mức đề nghị tôi làm cho cậu hiểu.

“Cậu là kẻ phát điên vì ghen, Donald ạ, cậu không chịu chấp nhận ý nghĩ rằng cô ấy muốn quay lại với tôi. Theo ý kiến riêng của tôi, chẳng có gì tệ hại hơn với một kẻ đang yêu khi biết rằng, suy nghĩ cho kỹ, người tình của anh ta lại muốn quay trở lại với chồng mình. Chẳng có gì đau khổ hơn thế.

“Và tôi hiểu cậu, Donald, kẻ đang yêu hoàn hảo, bị dồn đến hành động cực đoan ấy: chẳng thể làm gì để kéo cô ấy lại nhưng cũng không chấp nhận được việc cô ấy rời xa. Nên cậu đã giết cô ấy.”

“Thật vớ vẩn. Chính anh đã làm cô ấy chết đuối, và anh biết điều đó rõ hơn ai hết.”

“Chỉ có hai chúng ta ở đây thôi, Donald,” ông chủ tôi mệt mỏi đáp. “Không cần phải diễn trước khán giả không tồn tại đâu.”

“Tôi đang định nói thế đây.”

“Đủ rồi. Tôi nhắc lại: Tôi biết tất cả.”

“Anh định coi tôi là thằng ngốc chắc, Gordon? Anh thật sự hy vọng thuyết phục tôi rằng tôi là tác giả của một tội ác do anh thực hiện à?”

Họ cứ tiếp tục như thế suốt vài phút và không khí càng lúc càng căng thẳng. Những lời nhận xét trở nên gay gắt và những ánh mắt đằng đằng sát khí hơn. Họ không đi đến chỗ động chân động tay, nhưng có khi động chân động tay lại khiến không khí bớt nặng nề hơn ấy, thay vào đó, đôi bên vẫn tiếp tục công kích một cách ngang ngược và kiên quyết theo quan điểm của mình. Không thể xác định ai đang nói dối.

“Chẳng đi đến đâu cả, Donald. Chúng ta kết thúc chuyện này thôi.”

Anh chàng diễn viên sững lại, tỏ vẻ nghi ngờ đây là một cái bẫy, “Kết thúc chuyện này ư? Ý anh là sao?”

“Thẳng thắn nhé: một trong hai chúng ta phải ra đi.”

“Tôi đồng ý,” Ransome rít lên.

“Hãy quên Anna: còn có Sheỉla nữa mà. Tôi sẽ không đời nào để con bé kết hôn với một kẻ giết người. Nói cách khác, chứng kiến con bé kết hôn với cậu là điều tôi không bao giờ chịu đựng được. Vì cậu thật sự có ý định lấy nó làm vợ, phải không?”

“Đúng. Mặc kệ anh nghĩ gì, cuộc hôn nhân này không dính dáng gì đến chuyện trả thù ác ý. Tôi yêu cô ấy.”

“Tôi sẽ thận trọng đánh giá điều đó. Quay lại với chuyện tôi đang nói: cậu có đồng ý một trong hai chúng ta phải ra đi không?”

“Nhất trí.” Mặt Ransome rạng một nụ cười. “Đừng có nói với tôi rằng anh đang cân nhắc một màn đấu tay đôi nhé?”

“Có đấy, nhưng có một điều hơi khác bình thường. Một điều thật sự xứng đáng với chúng ta, nếu tôi có thể nhìn nhận như thế. Chúng ta sẽ không vớ lấy súng ống hay gươm giáo và tàn sát nhau. Tôi đang nghĩ đến chuyện tinh tế hơn nhiều. Nó sẽ đòi hỏi sự trung thực từ cả hai ta, và tôn trọng quy tắc đến từng chi tiết.

“Chúng ta quá quen thuộc nhau để hiểu rằng, bất kể căm ghét nhau đến đâu, trong chuyên môn vẫn có sự tôn trọng nhất định. Đó là điều đưa tôi tới ‘môn nghệ thuật’ của chúng ta, đến mối dây gắn kết chúng ta: diễn xuất và biên kịch, cụ thế hơn, trong trường hợp này, là trò chơi và án mạng.”

Nói xong, ông Gordon đi tới một hốc tường và, vẫn để mắt tới Ransome phía sau, nhặt lên một con búp bê cao khoảng 30 centimet. Tuy nói búp bê, nhưng là một con búp bê rất lạ. Nó mặc một chiếc áo choàng dài đến mắt cá chân, đội mũ rộng vành, và trên mặt là cái mặt nạ trắng, chính giữa có cái mũi rất to… giống như các bác sĩ dịch hạch ngày xưa vậy.

Ông ấy đặt nó xuống và xoay người lại.

“Đây là những gì tôi đề xuất: chúng ta tung một đồng xu để xem ai sẽ gây ra một vụ án mạng hoàn hảo, dĩ nhiên rồi, theo cách khiến kẻ kia bị buộc tội. Kẻ sát nhân có thể hành động tùy thích, cung cấp cho mình một bằng chứng ngoại phạm vững chắc, và để lại thật nhiều manh mối để đổ tội cho người kia. Người kia có thể biện hộ cho mình bằng bất kỳ cách nào – kể cả cáo buộc kẻ sát nhân, nếu cần – nhưng người đó không được, tuyệt đối không, ám chỉ về cuộc chơi; tương tự với kẻ sát nhân khi tình thế đảo ngược.”

“Hừm, độc đáo đấy,” Ransome nhận xét với vẻ thỏa mãn ánh lên trong mắt. “Mới đầu, kẻ sát nhân có vẻ có lợi thế, nhưng người kia – người biết chuyện gì đang xảy ra ngay từ đầu – không phải không thể tự vệ, đặc biệt nếu anh ta có khả năng hủy bỏ chứng cứ ngoại phạm của kẻ giết người.

“Tuyệt vời đấy, bởi rõ ràng một trong hai chúng ta sẽ đi tới tận cùng của sợi dây. Nhưng, giờ tôi nghĩ về chuyện này, ai sẽ là nạn nhân đây?”

“Không thành vấn đề, anh bạn. Có thể là bất kỳ ai… Ngoại trừ một trong hai chúng ta, dĩ nhiên rồi!” Ông cười khẩy.

“Bất kỳ ai,” Ransome trầm ngâm nhắc lại. “Rất hay. Và chúng ta có bao nhiêu thời gian?”

“Ồ, tôi không biết… Trước cuối năm được chứ? Thế nào, cậu đồng ý không?”

Donald Ransome gật đầu và hai người bắt tay nhau thật chặt, cam kết sẽ theo đúng quy định.

“Giờ chỉ còn việc tung đồng xu,” Ransome nói. “Cho phép tôi.” Nói xong, anh ta móc từ trong túi ra một đồng shilling.

“Được thôi. Ngửa, tôi là đao phủ. Sấp thì cậu.”

Chắc chắn là, từ chỗ mình tôi không thể nhìn được những gì đã diễn ra. Tệ hơn nữa, tôi không thể phân biệt, qua những biểu hiện như tượng nhân sư trên gương mặt hai người, xem ai được phân công thực hiện vụ giết người.