Chương 8: Câu chuyện của Peter Moore 4

Giả Thuyết Thứ 7

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Giờ đứng đây, tôi rất muốn nói tôi thấy cách hành xử của vị khách nọ kỳ quái và đáng ngờ ngay từ đầâu; rằng nhiều manh mối cho thấy đó là một trò lừa đảo; và nếu vậy, nó chỉ có thể là do Donald Ransome thực hiện. Nhưng vào thời đỉểm ấy tôi sững sờ chẳng kém gì ông Gordon, ông há hốc miệng đứng im. Tôi nghĩ, Donald Ransome cũng đang tự hỏi liệu mình có đi quá xa không, và liệu trò đùa tinh nghịch này có chấm dứt tình bạn của họ không. Thế rồi ông chủ tôi bật ra tiếng cười ha hả và ngay lập tức Ransome hòa theo, và hai người đứng đó cười lăn lộn đến vài phút, không sao nói ra được lời nào.

“Tưởng tượng xem, tôi cũng đã theo trọn vẹn vố này,” ông Gordon thở hổn hển, rót đầy tràn hai ly rượu. “Tôi vẫn thường khâm phục cậu trên sân khấu, Donald, nhưng hôm nay thì cậu vượt xa bản thân. Có vẻ tôi vẫn còn phải học rất nhiều về nghệ thuật chơi khăm, mặc dù chính xác đó không phải điểm yếu của tôi.”

“Trực giác mách bảo tôi rằng đòn trả thù của anh sẽ rất kinh khủng.”

“Tôi đang nghĩ. Khó hình dung ra được một vố kinh ngạc hơn thế. Tôi thật đáng trách! Bậc thầy về trinh thám kỳ bí lại mắc phải trò bịp thế này.”

Ông nâng ly lên.

“Một lần nữa, xin chúc mừng,” ông Gordon nhắc lại. “Trong tất cả những trò khôi hài của chúng ta, vố này rõ ràng là xuất sắc nhất.”

“Lẽ ra tôi không nên đi quá đà như thế. Anh còn nhớ lần anh thuyết phục tôi, với sự hỗ trợ của mấy người bạn, rằng sắp có một buổi trình diễn từ thiện không? Nhưng khi tôi ra sân khấu, cả rạp vắng tanh.”

“Nhưng chuyện đó xảy ra cũng một thời gian rồi. Nào, nói tôi nghe xem, Donald, cái gì làm đầu óc cậu nảy ra ý tưởng này?”

Donald ngập ngừng lùa một tay qua mái tóc vàng.

“Phải thú thật rằng tôi sợ anh sẽ không thấy khoái đâu. Suy đến cùng, coi tai nạn bi thảm của Anna như một án mạng mà chính anh là hung thủ có lẽ không hay ho gì. Nhưng anh biết tôi mà: quy tắc lừa gạt số một là chọn mảng khiến nạn nhân rối trí nhất, và dễ dàng chơi xỏ anh ta.”

Ông chủ tôi gật đầu ranh mãnh, rồi nhặt mấy viên bi trên bàn và bắt đầu chuyền trên tay.

“Nhưng để trả lời câu hỏi của anh,” nam diễn viên tiếp tục, “ý tưởng đến với tôi vào một tối lão Hardcastle ghé chơi. Tôi không biết liệu anh còn nhớ không, nhưng khi chúng ta đang nói về Anna, lão nhìn anh rất lạ. Tôi dám chẳc, trong một thoáng, lão hình dung anh là kẻ sát nhân… kẻ giết Anna.”

“Không, tôi không để ý. Nhưng rồi sẽ đến lúc tôi tống thằng khốn già đó về chỗ của hắn. Hắn đa nghi đến mức không thành thật với chính bản thân mình.”

“Cũng chỉ là một cảm giác thôi, và nó chẳng quan trọng, nhưng nó làm tôi suy nghĩ. Tôi nhớ đến viên bi anh đánh mất, anh đã kể với tôi. Anh không dám chắc, nhưng có thể mất trên bãi biển khi anh tới đó vài ngày sau thảm kịch.”

Ông Gordon đập đập tay lên đầu mình. “Phải rồi! Tôi đang già đi rồi. Lẽ ra tôi phải nhớ ra chuyện này chứ.”

“Đó là mầm mống cho ý tưởng. Phần còn lại cứ lần lượt đến dần. Rõ ràng, tôi không thể bịa ra mọi chuyện và kết tội anh giết người được. Hiển nhiên, tôi chưa bao giờ tìm thấy viên bi trên cát. Nhưng tôi không cần phải kể với anh làm thế nào tôi lại ngầm đặt ra âm mưu này.”

“Thế còn người anh họ Jack với đàn cừu? Thực sự ông ta có tồn tại không?”

“Sheila tin rằng anh trai của mẹ cô ấy có ít nhất một người cọn trai. Còn có phải ông ấy tên Jack và chăn cừu ở Scotland không lại là chuyện khác.”

Và hai người bạn bật cười lồi nâng ly lần nữa, để uống mừng sức khỏe ông anh họ Jack cùng đàn cừu nổi tiếng của ông ta.

Lúc đó, tôi nhớ ra tôi vẫn chưa lau rửa chiếc Bentley. Tôi vừa định đi, thấy hơi áy náy về sự thiếu suy xét của mình, nhưng không hề hối tiếc về nửa giờ thú vị toàn những điều ngạc nhiên, thì vẻ mặt ông Gordon khiến tôi chú ý. Trái ngược với Ransome vẫn đang cười trong lúc nhâm nhi whisky, ông Gordon không cười nữa.

Cho đến lúc ấy, những cảnh tượng tôi quan sát được, thậm chí vào thời khắc căng thẳng nhất, vẫn luôn có hơi hướng nửa bi nửa hài. Nhưng mọi chuyện sắp thay đổi, và lời lẽ cùng giọng điệu ông Gordon Miller sau đây sẽ khiến các ông thấy rõ khuynh hướng của sự thay đổi ấy.

“Cái hay của cả vụ này, Donald thân mến của tôi, là cậu vừa tạo ra một kịch bản mà, rất vô tình, lại gần sát với thực tế. Bởi vì quả thực, tôi đã giết vợ mình.

“Tôi không đùa đâu, Donald, bất kể cậu nghĩ gì, thì tôi cũng muốn cậu nghe cho kỹ mà đừng phản đối vội. Để bắt đầu, cậu cần biết râng Anna có nhân tình thật.” “Nhân tình ư, Anna? Nhưng…”

“Cô ấy có nhân tình,” ông Gordon lặp lại rất chắc chắn, bằng ngữ điệu không chấp nhận sự phản đối. “Đó không phải là giả thuyết hay nghi vấn, đó là sự thật. Tôi nghĩ cậu biết tôi đủ rõ để hiếu tôi không phải loại người nhắm mắt làm ngơ trước hoàn cảnh ấy. Sẽ rất sai lầm nếu cho rằng tôi phải chần chừ một thời gian dài rồi mới đưa ra quyết định: cách hành xử của cô ấy đáng bị trừng phạt.

“Cách cậu giải thích vụ án rất tài tình, nhưng như thế rất khó có cơ hội để đảm bảo thành công, cũng khá mạo hiểm nữa. Tất cả những người chứng kiến đều dán mắt vào người đàn ông tìm cách cứu cô ấy và họ sẽ nhận thấy sự dối trá: một người vùng vẫy dưới nước vô cùng khó kiểm soát và càng khó nhấn chìm hơn nữa.

“Tôi khó mà tranh thủ được cơ hội nào. Đúng là tôi gợi ý Anna nằm trên tảng đá cuối cùng, nói rằng tôi sẽ ra nằm với cô ấy, và tôi đã làm vậy. Nhưng tôi không đỉ từ phía bãi biển lên mà bơi từ phía ngoài vào, ở mé đá bên kia, cách xa các nhân chứng. Tôi đến tảng đá điểm hẹn, vẫy tay ra hiệu cho Anna xuống nước. Cô ấy không bao giờ rời khỏi chỗ đó nữa, ít nhất là khi còn sống. Tôi mang theo một bộ đồ bơi giống hệt bộ Anna đang mặc.

“Sau khi giấu cái xác an toàn dưới chân tảng đá, tôi mặc bộ đồ và về chỗ Anna vừa ngồi. Có thể có người sẽ để ý thấy cô ấy vắng mặt một lúc, nhưng ở khoảng cách xa như vậy chẳng ai biết được người trên tảng đá đã bị thay thế, đặc biệt lại mang đồ tắm và mũ như nhau. Khi tôi chắc chắn mọi người đều đang nhìn, tất cả những gì tôi phải làm là biến mất dưới những con sóng một lúc, cởi bộ đồ tắm, đem cái xác giấu dưới tảng đá lên và thả nó ở chỗ người ta cho rằng cô ấy biến mất. Sau đó, tôi tìm lối quay trở lại bờ biển, ẩn sau những tảng đá, chỉ xuất hiện với tư cách người cố gắng cứu Anna. Thực tế, dễ như ăn bánh.”

Không khí im ắng đầy khó chịu. Donald Ransome đứng sững trong khi Gordon Miller bình thản rót đầy mấy ly rượu.

“Vậy là…” nam diễn viên thở dốc, “anh đã thật sự dìm chết cô ấy?”

“Ô hay! Không khó mà. Anna bơi rất tệ. Đây, uống chỗ này đi.”

“Nhưng như thế là giết người!”

“Đúng là giết người, chính xác hơn là một vụ giết người hoàn hảo, xuất sắc ở sự đơn giản; nhưng, lạy Chúa, lại chẳng bao giờ đem công khai được.

“Điều đáng nói là, thậm chí đến hôm nay, tôi không hề cảm thấy hối tiếc gì. Nhưng khoan đã: Cậu không định đem chuyện đi kể lung tung chứ? Tôi không nghĩ là nhiều người tin… Đặc biệt, Sheila sẽ không hạnh phúc. Cậu hiểu ý tôi chứ?”

Sau khi liếc nhìn người bạn đang vô cùng bối rối, ông Gordon nhún vai và đi tới bên ô cửa sổ lồi.

“Chẳng ai thay đổi được con đường của số phận,” ông tự đắc tuyên bố. “Mỗi chúng ta đều mang theo di sản của tổ tiên Adam, người…”

Ông không nói thêm mà bật cười ngặt nghẽo, và tôi nhận ra rằng đó lại là một vố chơi khăm khác. Donald Ransome gật đầu kèm theo một nụ cười mím chặt, thừa nhận vố lừa vùa xong nhưng tỏ ra khó chịu với bản thân vì mắc lỡm quá nhanh. Ông chủ nhà vừa cười vừa nói, “Cậu nên trông thấy vẻ mặt mình, Donald. Cậu nhìn tôi cứ như thể tôi là một con quái vật vậy, một tay bác sĩ Crippen hoặc lão Landru. Buồn cười không tả được. Cậu tin tôi thấy rõ!”

“Anh quá thuyết phục, Gorđon.”

“Ôi, thôi nào! Tôi chưa bao giờ là một diễn viên tồi cả. Mà làm sao cậu lại sập một cái bẫy thô thiển như vậy được?”

“Đó là chỗ sai lầm của anh đấy, Gordon. Tôi không phải người sập bẫy đâu.”

“Chuyện xong rồi, Donald. Đừng tìm cách ứng tác một đòn đáp trả cuối cùng nữa. Vô dụng thôi.”

“Tôi xin nhắc lại những gì tôi vừa nói: Tôi không phải người bị sập bẫy, mà chính là anh.”

“Giải thích đi, anh bạn.”

“Đơn giản thôi. Tôi giả vờ ngạc nhiên trước câu chuyện phạm tội của anh.”

“Tôi cũng nghĩ đến điều đó chán ra rồi. Thật là một lời biện minh sơ sài đấy.”

“Tôi không nghĩ anh nhận ra ý tôi là gì. Tôi chẳng hề ngạc nhiên, lý do đơn giản vì tôi chính là nhân tình của Anna, và tôi luôn biết chính anh đã giết cô ấy.”