Chương 6: Câu chuyện của Peter Moore 2

Giả Thuyết Thứ 7

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đến đây, tôi bắt đầu băn khoăn không rõ cuộc trò chuyện lạ lùng này sẽ kết thức thế nào, nhưng hóa ra phía trước vẫn còn rất nhiều điều đáng ngạc nhiên.

Trên gương mặt ông Gordon, tuyệt nhiên không một thớ thịt nào cử động, nhưng tôi thấy rõ ông siết những viên bi thép chặt đến mức khớp xương đốt tay trắng bệch ra. Sau đó, rất bất ngờ, ông đột ngột hất đầu ra sau và bật lên một tràng cười ha hả. Phải mất vài giây ông mới lấy lại bình tĩnh. Ông đặt những viên bi xuống bàn, cẩn thận sắp cho chúng thẳng hàng với cái máy đánh chữ, và quay sang vị khách kèm một nụ cười giễu cợt.

“Tôi đoán chừng anh ở đây để đưa tôi tới một nơi tốt đẹp hơn.”

“Việc đó rất hấp dẫn, tin tôi đi, nhưng tôi thích giải quyết việc này như những quý ông.”

“ ‘Như những quý ông.’ Anh có ý hăm dọa tống tiên chăng?”

“Thực ra thì tôi không thích từ đó, nhưng phải thừa nhận là đúng như vậy. Đàn cừu của tôi đang già và cũng ít đi.”

“Phải, mùa đông vốn khắc nghiệt, phải vậy không? Nhưng trước khi chúng ta bắt đầu thương thuyết, tôi muốn biết rõ xem chính xác thì anh đang định bán cái gì, anh… anh là…?”

“Ông có thể gọi tôi là Jack. Thế rất ổn. Còn về thứ tôi muốn bán, đế tôi nhắc cho ông nhớ một câu ngạn ngữ xưa: ‘Im lặng là vàng.’ “

“Tôi hiểu, anh Jack, nhưng tại sao tôi lại cần mua sự im lặng của anh? Anh có bằng chứng về bất kỳ điều gì cho lời cáo buộc anh vừa đưa ra không?”

Jack mỉm cười, uống cạn ly rượu, rồi với lấy mấy viên bi thép. “Ồng không phiền chứ?”

Câu hỏi được nêu ra với một vẻ lịch sự thái quá. Ông Gordon đáp lời bằng giọng tôn kính và nhã nhặn không kém, “Xin mời.”

Jack nhặt mấy viên bi lên, bước lại phía ô cừa sổ lồi, chăm chú xem xét chúng dưới ánh nắng.

“Kỳ thật: một viên bi có vẻ mới hơn những viên khác. Nó bớt xỉn hơn… nói cách khác là sáng hơn. Cho tôi biết, thưa ông Miller, ông chuyền những viên bi này trên tay bao lâu rồi? Tôi đoán là cũng đã được một thời gian.”

“Tôi không hiếu chuyện đó thì…”

“Anna vẫn thường kể về mấy viên bi. Và tôi tin chắc chẳng mới mẻ gì khi nói với ông rằng chúng khiến cô ấy phát điên. Nhưng cứ tạm gác mọi việc qua một bên và quay trở lại với chứng cứ ngoại phạm của ông vào buổi chiều ngày 23 tháng Tám. Vị giáo sư người Bỉ nổi tiếng ông định gặp tên là Charles Dufour có phải không? Nếu không nhầm thì ông ấy là một chuyên gia về đạn đạo. Nói chứng cứ ngoại phạm là đẩy mọi việc đi hơi xa, bởi ở thời điểm đó, ông không hề bị nghi ngờ gì cả. Nhưng, chắc chắn một chuyên gia như ông chẳng muốn đánh liều.

“Đoán xem, ông Miller, một tháng sau sự cố tôi đã tới Brussels gặp giáo sư Dufour và phát hiện ra vài chuyện thú vị. Trước hết, các ông chỉ mới gặp nhau hai hoặc ba lần trước đó. Thứ hai, ông ấy bị mù. Giờ chúng ta nói về cuộc trò chuyện chuyên môn của các ông hôm ấy: nhiều luận điểm về lý thuyết đạn đạo, mà ông định sử dụng cho những câu chuyện kỳ bí của mình, ông ăn trưa với Dufour tại một nhà hàng ở đại lộ Shaftesbury rồi tiễn ra ga Paddington bởi giáo sư phải đi gặp một số bạn bè ở Oxford. Tóm lại, các ông ngồi với nhau bốn tiếng và ông liên tiếp đặt câu hỏi. Nhưng mỗi lần giáo sư hỏi lại để biết thêm thông tin cụ thể thì ông đều lảng tránh một cách khôn khéo. Dufour không kể chi tiết, chắc chắn rồi, nhưng đó đích xác là những gì đã diễn ra.

“Chốt lại, đây là một người ông quen biết qua loa, thị lực rất kém. Chẳng có gì chứng minh người tiếp chuyện giáo sư hôm ấy có kiến thức về tội phạm học. Ông thừa sức để một kẻ tòng phạm đóng vai mình và học thuộc lòng bảng danh sách câu hỏi. Trong nghề của ông, tìm một diễn viên làm việc đó đâu có khó khăn gì. Nói cách khác, chứng cứ ngoại phạm của ông vô giá trị.”

Ông Gordon gật đầu, như thể đang đánh giá một diễn viên có màn trình diễn xuất sắc.

“Tôi phải thừa nhận phân tích của anh khá thú vị. Cũng làm rõ luôn rằng thái độ của tôi với giáo sư Dufour nhất quán như sau: tôi mong muốn thu được thông tin cụ thế từ ông ấy, nhưng không có nghĩa vụ cung cấp điều gì cho ông ấy cả. Phải thừa nhận, chứng cứ ngoại phạm này không vững chắc. Nhưng nếu anh định dựa vào đó để cứu nguy cho đàn cừu của mình thì tôi buộc phải nói anh đang mất công toi rồi.”

Jack vuốt vuốt bộ râu, hai vai rung lên vì điệu cười nhăn nhở.

“Giờ tôi sẽ nói với ông điều mà ông thừa biết: ông đã dìm chết vợ ông như thế nào. Nhìn nhận một cách khách quan, vụ giết người này khá xuất sắc, xét ở chỗ nó được thực hiện ngay trước mũi vài nhân chứng chẳng hề biết những gì đang thực sự diễn ra. Điểm tuyệt đối cho một vụ giết người hoàn hảo. Ông lại có được sự hợp tác của vợ mình, rất vô tình, rõ ràng là thế, nhưng không hề khó khăn, ông đề nghị cô ấy nằm xuống tảng đá đó và rồi, một lúc sau, xuống biển tắm. Cô ấy làm theo.

“Người đàn ông cố gắng cứu Anna một cách vô vọng là một du khách Pháp có tên Pierre Lemoine, theo hồ sơ ghi lại. Sẽ không ai tìm ra người này. Những cố gắng rất anh hùng của ông ta nhằm cứu Anna được các nhân chứng hoan nghênh. Họ thấy ông ta lặn xuống vài lần để cứu cô ấy khỏi nguy hiểm, nhưng thực tế những gì ông ta làm là nhấn chìm cô ấy. Đạt mục đích rồi, ông ta chỉ việc mang cái xác vào bờ và lắc đầu tuyệt vọng. Rất kỳ lạ, phần mô tả về tay Lemoine mà các nhân chứng cung cấp lại rất giống với ông đấy. Cần tôi nói thêm không?”

Ông Gordon bàng hoàng thấy rõ. Ông giận dữ nhìn kẻ cáo buộc, rồi đáp trả, “Khốn kiếp! Tất cả chỉ là giả thuyết. Anh đâu có bằng chứng dù là mong manh nhất.”

“Ông nghĩ là không có ư?”

Jaek buông câu hỏi lơ lửng trong không khí, đủ lâu để châm thêm điếu xì gà vừa khoan khoái rút ra, rồi tiếp tục, “Thành thật mà nói, tôi không có đủ bằng chứng hữu hình để khiến ông bị bắt. Nhưng tôi có chút ít bằng chứng trong túi đây, cùng với nhiều thứ khác, có thể đưa ông ra công lý. Điều đáng chú ý là bằng chứng này lại không thể hủy hoại được.”

“Không thể hủy hoại?” ông George bật kêu lên, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng.

“Phải, do bản chất của nó. Và, cho dù có biến mất, nó sẽ vẫn hiệu quả.

“Chúng ta cùng trở lại buổi chiều xảy ra tấn bi kịch nhé. Tôi gặp Anna vào ngày hôm trước, cô ấy nói sẽ ra biển, nhưng không cho biết ông cũng đi cùng. Cô ẩy đề nghị tôi đừng mạo hiểm đi theo. Tuy nhiên, tôi quyết định ghé vịnh Herne bởi cơ hội quá hấp dẫn, không thể bỏ qua. Tôi đến nơi lúc 4 giờ rưỡi thì biết rằng thảm kịch vừa xảy ra. Tôi sẽ cho ông biết các chi tiết dẫn tới kết luận Anna không bị tai nạn chết đuối.

“Trong lúc dò hỏi các nhân chứng vẫn còn ở đó, tôi đã gặp may. Một cậu bé hãnh diện khoe với bạn nó thứ vừa tìm được trên bãi biển. Đánh đổi một số tiền nhỏ, tôi đã dễ dàng có được thứ ấy. Cậu bé kia tìm thấy nó ở chính nơi người đàn ông tự nhận là Pierre Lemoine đã đứng.”

Jack ngừng lại, móc từ trong túi áo khoác ra một viên bi thép giống hệt các viên xếp trên bàn. Giơ nó lên bằng mấy ngón tay, gã ngắm nhìn nó một lúc.

“Ông mắc sai lâm khi mang đám bi theo vào ngày hôm ấy. Tôi nhận ra rằng khi ông nổi giận, chúng giúp ông giữ bình tĩnh. Nhưng đây vẫn là một sai ĩầm, của ông, nhưng lại là may mắn cho tôi vì ông để mất một viên. Ông nhận ra tầm quan trọng của mất mát này rồi chứ? Có lẽ không, bởi tôi cho râng ông không nhớ nổi vị trí để mất nó.

“Tôi rất muốn ông kiểm tra thật kỹ bốn viên bi như tôi vừa làm. Thậm chí bằng mât thường ông cũng có thể thấy một trong số đó không xỉn bằng những viên kia. Viên ông mua hai năm trước thay thế cho viên tôi đang cầm trên tay.

Tôi biết ông đang nghĩ gì, ông Miller: có lẽ sẽ tốt hơn nếu xô ngã tôi và cướp lấy viên bi. Để tôi cảnh báo ông rằng việc đó chẳng có tác dụng đâu. Tin tôi đi, tôi từng xử trí những kẻ còn khó chơi hơn ông. Nhưng dù cố thành công đi chăng nữa, thì tình hình cũng chẳng khá khẩm hơn. Nghe cho kỹ, tôi sẽ cho ông biết tại sao. Tôi đã tính toán hết mọi khía cạnh. Chắc chắn ông không nghĩ tôi lại mang nó theo mình nếu có rủi ro gì, phải không nào?

“Để mở đầu, tôi xin cam đoan với ông rằng bất kỳ nhận xét nào tôi có về tình trạng trầy xước trên những viên bi thép này đều dựa trên phép phân tích qua kính hiến vi. Ba viên bi này rõ ràng không sáng như khi chúng còn mới, bởi ông đã lăn chúng trên tay vài năm rồi. Chúng trầy xước kha khá. Viên trong tay tôi ít hơn hai năm nên mới bị trầy xước sơ sơ. Còn viên ông mua để thay thế cho nó thì chỉ mới hơi trầy xước thôi.

“Nếu ngày mai tôi mời cảnh sát can thiệp để xác nhận những nghi vấn của tôi thì họ sẽ kiểm tra những viên bi và thấy ba viên trầy xước nhiều, một viên chỉ trầy chút xíu. Từ đó khẳng định lời cáo buộc của tôi. Bất kể biện bạch thế nào, ông cũng sẽ rơi vào diện tình nghi.

“Nếu ông định đoạt viên bi trong tay tôi bằng cách nào đó, rồi thế chỗ viên mới nhất trên bàn kia, cảnh sát sẽ có ba viên rất trầy xước và một viên trầy sơ sơ, bấy giờ tôi sẽ khai thêm rằng ông đã dùng vũ lực đoạt viên bi. Tình thế của ông vẫn tệ hại như vậy, thậm chí tệ hơn.

“Có một điều cực kỳ rõ ràng: ông không thể chế ra bốn viên bi có cùng mức độ trầy xước như nhau. Dĩ nhiên, lúc nào ông cũng có thể vứt chúng đi và mua bốn viên mới. Nhưng khi đó, ông sẽ phải giải thích sự trùng hợp kỳ lạ của việc để mất chúng đúng vào thời điểm tôi đưa ra lời cáo buộc. Ông hiểu ý tôi chứ? ‘Ông đánh mất chúng ở đâu?’, ‘Làm thế nào mà ông để mất toàn bộ chúng cùng lúc vậy?’ Vẫn có những cách hoán vị khác như chỉ thay thế hai viên bi, để lái cảnh sát đi chệch hướng. Hoặc khai với họ ông đã ngừng thói quen lăn bi từ lâu rồi – như thế sẽ làm cho mọi việc càng tệ hại bởi tôi tin chắc có nhân chứng khẳng định điều ngược lại.

“Tôi nghĩ ông phải đồng ý rằng cho dù ông có bao biện thế nào thì xét trong lời cáo buộc của tôi, đều sẽ rất đáng ngờ. Và tôi thậm chí còn chưa nói về lời khai của cha mẹ thằng bé. Tôi thấy rằng tất cả những điều này đang khiến ông trầm tư, ông Miller.”

Bốn viên bi xinh xắn ánh lên trong nắng, như viên bi Jack đang cầm, nhưng không viên nào lấp lánh bàng thứ ánh sáng trong mắt ông chủ tôi. Cái nhìn chằm chằm dữ dằn không báo trước điều gì hay ho cho kẻ quấy rầy kia.

“Bao nhiêu?”

“A ha, cuối cùng ông cũng nói được một câu ý nghĩa. Trước khi chúng ta thỏa thuận xem ông chuẩn bị trả cho tôi bao nhiêu, tôi cân nói với ông chuyện khác nữa. Sở Cảnh sát Kent có thể không phải là Sở Cảnh sát Luân Đôn, nhưng ông không nên đánh giá thấp họ. Một nhân viên của họ, thanh tra John Sterling, đã từng để mắt đến ông rồi. Từ ngày xảy ra vụ án mạng, thật đấy. Tôi biết ông ấy rất rõ. Vấn đề với ông là ông ấy cũng biết rõ như tôi vậy. Ông phải thừạ nhận rằng nếu ông ấy có mặt trong suốt cuộc trò chuyện của chúng ta thì sẽ chẳng cần nghi ngờ gì về tội trạng của ông nữa, bởi ông vừa thừa nhận sự thật rồi.”

“Tôi hiểu, anh còn mang theo thiết bị ghi âm và tất cả đều đã nằm trên băng. Giờ tôi biết tại sao anh từ chối bỏ mũ và áo khoác.”

Jack cười nhăn nhở và giơ tay trong không khí. “Cứ việc, ông có thể tự mình bỏ ra.”

Sau một thoáng do dự, ông Gordon làm đúng như vậy.

Jack, mặc một bộ đồ xám, giờ có một sức hút khác hẳn, kể cả đôi giày tả tơi của gã. Gã nhìn thẳng vào mắt ông chủ tôi rồi bất ngờ giật tung bộ râu. Nó bung ra trong tay gã, cùng lúc lời tuyên bố vang lên, “Tôi chính là thanh tra Sterling và tôi bắt giữ ông vì tội đã sát hại vợ mình là Anna Miller.”