Chương 5: Câu chuyện của Peter Moore 1

Giả Thuyết Thứ 7

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lúc gần 3 giờ chiều ngày hôm kia, tôi ra ngoài để lau rửa chiếc Bentley. Có lẽ các ông biết nhà ông Gordon ở Nam Kensington chứ? Ngôi nhà xây bằng gạch đỏ từ thời Victoria, nằm phía sau khu Harrington Gardens, từ ngoài phố nhìn vào thì chỉ thấy được chóp nhà. Trước nhà có một vạt có dài, trải thoai thoải xuống đến chân hàng rào sắt trồng cây thủy lạp. Đường xe chạy viền cây bụi dẫn vào được vài mét thì quặt sang phải, đánh một vòng rộng quanh vạt cỏ rồi tiếp tục chạy thẳng đến cửa nhà. Chính giữa vòng rộng này có một đài phun nước bằng đá rất trang nhã, trên đỉnh gắn pho tượng tiểu nữ thần tạc từ cẩm thạch trắng.

Chiếc Bentley đậu bên trái cửa nhà, cho nên tôi nhìn rất rõ đài phun nước. Tôi cũng nhìn thấy một kẻ lang thang đang đứng tựa vào đó. Lão mặc một chiếc áo choàng tả tơi và đôi cái mũ nhàu nhĩ cùng đôi giày thủng lô chỗ. Lão đeo chiếc khăn màu vàng quanh cổ, mặc dù thời tiết khá ấm áp. Cái bóng xấu xí của lão trông như một đốm đen không thích hợp ngay giữa vạt cỏ ngập nắng.

Lão này là ai mà lại dám xấc xược lang thang vào tư dinh nhà người ta vậy nhỉ? Một kẻ lang thang muốn rửa tay chăng? Hiển nhiên là không, bởi lão chỉ ngắm nhìn làn nước và thỉnh thoảng khua khoắng nhè nhẹ. Tôi lập tức gọi to. Lão thôi mơ màng và nhìn chòng chọc vào tôi lúc tôi sải bước lại gần, làm như thể tôi là kẻ nhúng mũi vào chuyện người khác vậy.

Tôi cảm nhận ngay được rằng có gì đó rất kỳ quái ở kẻ này. Không chỉ thái độ, mà là tất cả mọi điều. Có vẻ lão đã gần năm mươi với bộ râu ria màu nâu rối bù. Lão có cặp lông mày rậm rịt và, chinh ình trên cái mũi củ hành láng bóng là một cặp kính gọng sừng.

Tôi hỏi lão đang làm gì ở đây, bằng giọng cung kính hơn mức cần thiết trong tình huống này. Lão nhìn tôi, rồi ngắm nhìn làn nước thêm lần nữa mới chịu trả lời:

“Vui lòng vào bảo với ông Miller! Jack Radcliffe.”

Mặc dù hỏi lại một cách khá châm chọc rằng, liệu ông chủ tôi có hoan nghênh ông không, tôi vẫn thấy cái tên hơi quen tai, và nhận ra lý do khi lão trả lời, cũng bằng giọng vắn tắt như cũ:

“Không, nhưng sẽ gặp thôi. Tôi là anh họ Anna, vợ quá cố của ông ấy.”

Lão nhặt một cái là khô lên, khẽ khàng giữ bằng những ngón tay rồi thả lên mặt nước, để nó nổi một lúc thì ấn chìm xuống. Hành động này thật kỳ lạ, nhưng tôi không muốn mất thời gian để tìm hiểu ý nghĩa của nó.

Tôi thoái lui để báo cho ông Gordon. Ông có vẻ ngạc nhiên và thậm chí bối rối. Theo ông nhớ thì bà Miller chưa bao giờ nhắc đến người anh họ Jack nào cả. Nhưng ông có ấn tượng là bà tùng nhắc đến một ông bác chưa từng gặp hiện sống ở Scotland, vốn có hiềm khích với cha mẹ bà. Ông này có con cái song ông Gordon không rõ tên tuổi họ là gì.

Ông đi tới bên cửa sổ, trầm ngâm nhìn vị khách bên đài phun nước, và bảo tôi dẫn lão vào văn phòng mình.

Văn phòng, rộng rãi và có trần cao, cũng dùng làm phòng khách. Ánh sáng hướng Nam tràn ngập căn phòng nhờ một cửa sổ lồi, tạo cho không gian trong phòng một khoảng tròn lõm giữa hai khung cửa sổ khác. Đây là nơi bố trí bàn làm việc cùng máy đánh chữ của ông Gordon, và phải đi xuống vài bậc thềm mới đến được.

Bên mé Đông của căn phòng kê vài cái xô-pha, đối diện với một lò sưởi. Xung quanh lò sưởi ấy là những tủ sách xa hoa gắn trên tường. Gần giữa phòng có hai cây cột bát giác, một cái đỡ bộ áo giáp hoàn chỉnh từ thế kỷ 15, còn cái kia treo rất nhiều khiên và những thanh gươm bắt chéo nhau. Có lẽ người ta khó hình dung được hiệu ứng tổng thể nếu chưa nhìn thấy; chỉ xin nói, nó nằm trong ý niệm của ông Gordon, với nét bay bướm sân khẩu theo phong cách Gothic. Về mé Đông Nam, có một bức vách gỗ sồi làm giá đỡ cho bộ sưu tập vũ khí rất ấn tượng, đủ loại từ kích đến súng lục, rồi bàn chông và dao găm. Các hốc tường chứa hình sáp của những tên tội phạm khét tiếng và điểm xuyết quanh phòng là mặt nạ đủ loại. Hầu hết đều là đồ cổ đắt tiền, nhưng một số lại do chính ông Gordon tạo ra. Khi không bận rộn với một vở kịch mới, ông dành rất nhiều thời gian trong nhà xưởng dưới tầng ngầm để chế tạo những thứ này.

Buổi tối, toàn bộ phòng trưng bày hãi hùng đó hiện ra sống động nhờ hệ thống chiếu sáng khéo léo và tôi có thể quả quyết với các ông, tôi vẫn thấy rùng mình mỗi khi nhìn tất cả các món đồ cổ hung hiểm ấy. Còn có một chiếc bàn dài, nơi các đội quân đồ chơi tham gia những trận chiến không hồi kết; một pho tượng Kali bằng đồng đặt trên nóc cái rương cũ; và nhiều món đồ lạ lùng khác. Tôi nghĩ, tôi đã cung cấp đủ thông tin để hình dung về không khí và hiệu ứng tổng thể của gian phòng nơi ông Gordon tìm kiếm cảm hứng, và là nơi một cảnh tượng lạ lùng sắp xảy ra.

Tôi dẫn Jack Radcliffe vào văn phòng và thoái lui. Tôi không phải kẻ có thói quen nghe lén, nhưng vị khách này tạo ấn tượng rất kỳ lạ và tôi tự nhủ ông chủ của mình có thể gặp nguy hiểm. Sau một lúc do dự, tôi nhón chân quay lại, ghé mắt nhòm qua lỗ khóa…

“Như vậy,” ông Gordon nói, rót hai ly Whisky, “anh là con trai của ông bác mà Anna chưa hề gặp.”

“Ối chà!” Jack Radcliffe bật kêu, ngước nhìn bộ sưu tập vũ khí của chủ nhà. “Đó là một tranh chấp gia đình từ xưa không đáng nhắc đến. Thế Anna có bao giờ kể với chú về tôi không?”

“Tôi không thể nhớ ra điều gì cả.”

“Cũng không phải là lạ. Tôi chỉ gặp cô ấy một lần và đã khá lâu rồi. Cô ấy tới thăm chúng tôi ở Scotland, ngay sau khi ba tôi mất. Chúng tôi hòa hợp ngay với nhau. Tôi cho cô ấy xem đàn cừu của tôi, có vẻ cô ấy rất thích. Chúng tôi hứa sẽ gặp lại, nhưng chú biết tiếp theo thế nào rồi đấy. Cô ấy gặp chuyện không may, ôi người phụ nữ tội nghiệp. Tôi có đọc về vụ tai nạn trên báo. Chuyện đã hai năm rồi, phải vậy không?”

“Thực ra là hơn hai năm. Vào dịp tháng Tám. Chính xác là ngày 23. Tôi chẳng bao giờ quên được…”

“Tôi không có ý…”

“Anh biết đấy, tôi đã quá quen với chuyện này. Chẳng điều gì có thể đưa cô ấy trở lại được nữa.”

Jack Radcliffe buồn bã gật đầu, rồi nói thêm:

“Anna là người duy nhất tôi biết về phía gia đình bên nội và rất tự nhiên, tôi thấy thực sự gần gũi với cô ấy. Tôi muốn tìm hiểu thêm về Anna. Chú có thể kể cho tôi không? Mà làm thế nào chuyện bất trắc đó lại xảy ra?… Nhưng này, chú Miller, chắc tất cả mớ dao kiếm với súng ống kia phải mất cả đống tiền ấy nhỉ! Với đàn cừu, tôi chẳng bao giờ tậu được những thứ như vậy.”

“Chắc thể,” ông chủ tôi trả lời kèm nụ cười ngạc nhiên. “Nhưng anh cứ tự nhiên, anh Radcliffe, để tôi cởi áo khoác giúp anh.”

“Hiện tại mặc thế này tôi thấy ổn, cảm ơn chú. Có lẽ lát nữa tôi sẽ cởi.”

Mắt Radcliffe ánh lên giễu cợt trong khoảnh khắc, nhưng mau chíng bình thường trở lại, lão tiếp tục:

“Nhắc đến đàn cừu, tôi sắp phải bán chúng đi. Năm ngoái khó khăn quá… và có trời mới biết tôi sẽ làm gì tiếp theo… Nhưng chúng ta đang nói chuyện gì nhỉ? À, phải. Cô Anna tội nghiệp.”

Ông Gordon nhấp một ngụm Whisky rồi tháo kính để lên bàn. Ông nhặt bốn quả bi thép nhỏ nhắn lên và chuyền lách cách giữa mấy ngón tay. Đây là thói quen của ông mỗi khi suy nghĩ về kịch bản hay một vấn đề gì đó.

“Tôi có thể nói gì với anh về Anna?” Ông bắt đầu. “Chắc anh cũng biết cô ấy từng kết hôn một lần. Tôi quen cô ấy từ dạo đó rồi, nhưng chúng ta không đi sâu vào chi tiết làm gì. Thực tế, cuối cùng cô ấy cũng ly dị tay người Mỹ ngu ngốc vốn chỉ nghĩ đến chuyện đếm tiền. Và chúng tôi kết hôn ngay. Một sự sum vầy hạnh phúc, nhưng ngắn ngủi, lạy Chúa.”

“Một sự sum vầy hạnh phúc,” Radcliffe nhắc lại, vẻ trầm tư, mắt nhìn quanh phòng. “Thật buồn cười, tôi không hình dung được người phụ nữ như Anna lại hạnh phúc ở nơi này. Nó khiến tôi sầu não, chắc chắn là vậy. Với tất cả mớ mặt nạ cứ trừng trừng nhìn xuống như thể muốn làm hại ta kia. Cô ấy có thường đến đây không?”

Ông chủ tôi mỉm cười bao dung với vị khách của mình.

“Thẳng thắn là không. Tôi nghĩ anh biết tôi viết những câu chuyện bí hiểm chứ?”

“Có ai lại không biết chú, chú Miller? Chỉ vì tôi chăn cừu ở Scotland không có nghĩa tôi mù tịt chuyện xã hội.” Lão tợp một ngụm whisky. “Không tệ, tôi phải nói vậy. Thu hoạch từ đầu cừu không đủ cho tôi mua được những thứ này.”

“Thế mà chúng nó lại đến từ vùng đất của anh đấy.”

“Tôi có ấn tượng rằng Anna tội nghiệp chẳng thiếu thốn gì cả, khi sống với chú.”

“Vâng, đúng là cô ấy không hề thiếu thốn gì.”

“Chú biết đấy, chú Miller, tôi không ghét bỏ những ngôi nhà sang trọng, nhưng chúng lại có khuynh hướng khiến tôi khó chịu. Khi chú dành cả đời mình ở thôn quê, chủ yếu là chăn cừu, thì rất khó quen được với lối sống này.”

“Tôi hiểu.”

“Chắc chú cũng hiểu, Anna chưa bao giờ biết đến một cuộc sống như của tôi. Bố cô ấy có hoàn cảnh khác ông anh vợ, tức là ông già nhà tôi. Nhưng, suy cho cùng, tôi lại nghĩ có khi cô ấy sẽ hạnh phúc hơn với một cuộc sống hướng ngoại, chú thấy sao?”

“Rất có thể,” ông Gordon trả lời, nhã nhặn song không giấu nổi đôi chút mai mỉa. “Mà chúng ta đến đâu rồi nhi? À, phải. Anh muốn tôi kể cho anh nghe về hoàn cảnh cái chết bi thảm của Anna.”

Ông chủ tôi vẫn duy trì được thái độ bình tĩnh, sự xuất hiện của kẻ lạ mặt kỳ cục này có vẻ làm ông ấy thích thú. Tôi hình dung ông đang phân tích lão để khai thác cho một cốt truyện tương lai. Nhưng dần dần, tôi nhận ra ông đang chuyền những viên bi nhỏ nhanh hơn, đây không phải một dấu hiệu tốt.

“Hôm đó, ngày 23 tháng Tám, tôi buộc phải ở lại Luân Đôn để gặp một giáo sư người Bỉ, Anna thì lấy xe ra bờ biển vịnh Heme. Lúc cô ấy xuống bãi biển là khoảng 2 giờ. Một vài người chứng kiến trông thấy cô ấy nằm trên cát. Chừng mười lăm phút sau, Anna ngồi dậy và lội xuống biển. Cô ấy bơi không giỏi, nhưng dĩ nhiên là những người chứng kiến không biết điều đó. Tôi có thể mô tả chính xác vị trí bởi sau sự việc đáng buồn này, tôi đã đến nơi ấy nhiều lần.

“Đó là một vịnh nhỏ với bãi biển cát đen lằn cuội sỏi, thiếu hắn nét hấp dẫn thường thấy ở các bãi biển Eastbourne. Có lẽ vì thế mà nó không thu hút nhiều người đến. Nhưng điều Anna tìm kiếm là không khí bình lặng và yên tĩnh. Đứng ở vịnh nhìn ra, có thể thấy bên trái là một chuỗi đá tảng nhô ra biển ba mươi thước, tảng cuối cùng đủ bằng phẳng để nằm lên. Có thể đến đó bằng cách bước từ tảng đá này sang tảng đá kia, nhưng như thế rất nguy hiểm. Tốt hơn là tiếp cận nó từ phía biển. Và Anna đã làm thế. Đó là một nơi vô cùng yên bình, với những con sóng vỗ nhịp nhàng vào bờ đá.

“Cô ấy ở tảng đá khoảng mười lăm phút, không mấy người tắm biển để ý. Nhưng một hai nguời đã lưu tâm khi Anna rời tảng đá và trượt xuống nước. Họ nhìn thấy Anna bơi ra biển và, chưa được hai mươi sải tay thì cô ấy biến mất dưới những lớp sóng. Một người đàn ông lập tức nhận ra cô ấy sắp đuối nước. Vốn là tay bơi rất giỏi, không đây ba mươi giây ông ta đã ra tới vị trí cô ấy biến mất. Theo những người chứng kiến, ông ta lặn xuống vài lần, cuối cùng trồi lên với xác Anna và mang vào bờ. Chẳng thể làm gì được nữa. Kiểu tai nạn như thể gần như mùa hè nào cũng xảy ra.”

Im lặng. Ông Gordon mở một hộp xì gà và đưa mời vị khách. Lão thong thả chọn lấy một điếu, châm lửa, bập bập vài hơi, và nói:

“Đúng là một kết cục đáng buồn, chú Miller. Rõ ràng Anna không sinh ra cho lối sống này.”

Những viên bi thép trên tay ông Gordon dồn lại với nhau kèm một tiếng cách khó khốc.

“Chính xác thì ý anh là gì, anh Radcliffe?”

“Chà, không muốn công kích gì đâu, nhưng chắc sẽ tốt hơn cho cô ấy nếu sống với ai đó không phải chú.”

Đôi mắt đen của ông Gordon thoáng lóe lên. Ông hỏi, chậm rãi và dứt khoát:

“Anh ám chỉ cô ấy tự tử phải không?”

“Tôi chẳng ám chỉ gì cả, chú Miller. Tôi chỉ nói chú không làm cô ấy hạnh phúc. Nhìn quanh chú xem. Cứ như hang ổ của quỷ Sa-tăng. Chú nghĩ mọi người đều giống chú ư? Rằng bất kỳ ai bình thường cũng sẽ vui vẻ sống giữa căn phòng này?”

“Điều gì khiến anh nghĩ Anna không hạnh phúc với tôi, anh Radcliffe?”

Ông chủ tôi rít lên như một con rắn, nhưng có vẻ chẳng hề gây ấn tượng với ông anh họ Jack. Lão đáp lại:

“Nếu tôi không lầm thì cô ấy có nhân tình.”

Ông Gordon đứng bật dậy, mặt tái mét, bước tới gần lão già chăn cừu, đứng khựng lại ở cự ly vài phân, chỉ một ngón tay vào cái mũi đỏ của lão.

“Nhân tình? Anna ư? Và làm sao mày biết, thằng ăn mày nát rượu kia?”

Một nụ cười nở rộng trên mặt Jack Radcliffe. Gương mặt lão biến đổi khi lão gỡ cái mũi giả và vẫy vẫy trước mặt vị chủ nhà.

“Làm sao ư, ông Miller? Lý do rất đơn giản, tôi chính là nhân tình của cô ấy.”

Mặt ông Gordon biến sắc, hàm răng nghiến chặt. Thế nhưng, vị khách vẫn chưa dừng lại:

“Chẳng có gì phải ngại khi thú thật với ông rằng tôi không phải là Jack, không phải anh họ cô ấy, và chẳng hề quan tâm đến chuyên chăn cừu. Tôi cũng chưa bao giờ ám chỉ Anna tự tử, bởi vì tôi biết đích xác rằng chính ông đã giết cô ấy.”