Chương 25: Giả thuyết thứ bảy

Giả Thuyết Thứ 7

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Im lặng một lúc khá lâu, không hề nghe thấy tiếng gì ngoại trừ âm thanh của những viên bi thép trong tay Gordon Miller. Sau đó Donald Ransome bật cười to, một tiếng cười oang oang như cuồng loạn, và rồi vị chủ nhà cũng cười theo.

“Rõ ràng, tiến sĩ Twist,” nam tài tử líu lưỡi, “ông rất có biệt tài gây ấn tượng khiến cho kẻ chuyên nghiệp nhất cũng phải hổ thẹn. Lời buộc tội kỳ cục chẳng kém gì điều ông vừa gán cho tôi.”

“Nói thật,” ông Gordon chêm vào, “Tôi đã dự đoán trò quay ngoắt 180 độ như thế này rồi. Nhưng tôi không trách ông, đó là một phần của trò chơi phải không nhi? Nhưng trước hết, lý do gì tôi phải căm ghét bạn mình đến mức nghĩ ra một âm mưu như vậy chứ?”

“Tôi muốn,” tiến sĩ Twist tuyên bố, đôi mắt xanh biếc xoáy thẳng vào nhà viết kịch, “giữ riêng điều đó cho mình một thời gian nữa. Vì giờ, nếu tôi nói ra toàn bộ sự thật, ông Gordon, chắc chắn một trong những người có mặt ở đây sẽ khống để ông được sống đàu. Tôi biết mọi chuyện rồi, ông Gordon, tất cả mọi chuyện, và tôi muốn ông hiểu rõ điều đó.”

Trước những lời này, sắc mặt Gordon Miller thay đổi rất kín đáo, nhưng Donald Ransome lại có vẻ hứng khởi, buông giọng châm chọc, “Chúng tôi đang nghe đây mà, tiến sĩ Twist. Xin cứ thoải mái. Tất cả những gì chúng tôi được yêu cầu là tin ở ông, phải không Gordon?”

Nhà viết kịch miễn cưỡng mỉm cười.

“Mặc đù tôi đã nói định giữ một số điều cho riêng mình,” Tvvist tiếp tục, như thể không nghe thấy những lời nhận xét vừa rồi, “nhưng tôi phải nói rõ ràng vài việc, ông Gordon. Ông rất khó chịu về mối quan hệ của con gái mình với David Cohen, lại càng khó chịu hơn nữa về mối quan hệ sắp tớí… vì nhận ra rằng anh bạn Ransome của mình rất mê cô Sheila và dường như cô ấy không hề hờ hững. Nói luôn là ông phản đối bất kỳ mối quan hệ nào như vậy và sẵn sàng làm bất kỳ việc gì để phá hoại. Đó là xuất phát điểm. Liệu tôi nói thế đã đủ rõ ràng chưa?”

“Rõ ràng,” cả hai người bạn đồng thanh trả lời. “Tốt. Chúng ta vừa biết ‘trò lừa gạt’ của mấy ông bác sĩ dịch hạch hình thành như thế nào. Có lẽ chính vào thời điểm đó, ông đã vạch ra kế hoạch của mình, ông Gordon ạ, và nó như sau: lợi dụng tình huống để loại bỏ Cohen trong khi sắp xếp các sự kiện theo cách khiến con gái ông – biết rõ màn chơi khăm kia, như chúng ta biết – nghi ngờ anh Ransome phải chịu trách nhiệm cho cái chết của người yêu mình. Điều đó sẽ làm ảnh hưởng xấu đến mối quan hệ của họ và chấm dứt luôn mối tình đang nảy nở. Nhưng vì tình yêu mù quáng, rất có khả năng cô ấy sẽ tha thứ, quên đi tội ác được cho là của anh Ransome và vẫn ngã vào vòng tay anh ấy. Ông đã phải rất thận trọng đề phòng kết cục này, nhưng hóa ra mọi việc lại xảy ra đúng như thế.

“Nếu anh không đính ước với cô Sheila, anh Ransome, tất cả sẽ kết thúc ở đó và anh Cohen sẽ là người duy nhất phải chết. Nhưng số phận lại quyết định khác đi và ông Gordon buộc phải khởi động giai đoạn thứ hai trong kế hoạch của ông ta. Trong đó bao gồm tất cả, và ý tôi thực sự là tất tần tật, những sự kiện tiếp theo lẽ ra sẽ đẩy anh tới giá treo cố, như tôi vừa giải thích.

“Trước khỉ trình bày kỹ giai đoạn này, tôi muốn quay lại buổi tối cuối tháng Tám. Anh nói với chúng tôi mọi hành động và chuyến động của những người có liên quan đều được lên kế hoạch trước, có phải không nhỉ? Và tôi cho rằng chính ông Gordon là người dàn dựng? Phải rồi. Giờ, trước khi tiếp tục, tôi muốn bàn về cái hình nộm. Hôm đó, tôi lấy nó ra và kiểm tra. Một lần nữa, tôi không thể không thán phục độ phức tạp trong cấu trúc cùa nỏ. Nhưng tôi nhận thấy một điều: hai thanh kim loại ờ phía trước ngực là không cần thiết với cơ chê vận hành cùa bộ máy. Khống hề. Anh Ransome, phiền anh thừ xem qua nhé?”

Nam tài tử đứng lên, kiểm tra phần ngực trong vài giây, nhún vai và ngồi xuống.

“Như tôi đã nói,” Twist tiếp tục, “mọi chi tiết đều được lên kế hoạch. Ông Gordon lớn tiếng khẳng định về mối nguy hiểm tiềm tàng từ hai thanh kim loại. Bản thân chúng, hóa ra chẳng có liên quan gì đến cái chết của Cohen, sẽ trở thành một thứ vũ khí đáng sợ chống lại anh Ransome. Một quả bom nổ chậm, các vị có thể nói như vậy. Giống như vài thứ khác đã được cài đặt sẵn vào tối hôm đó, để cảnh sát biết về trò ảo thuật trong hành lang và người thực hiện, nói chung là soi tỏ toàn bộ hoạt cảnh, mà như chúng ta đã biết, không hề có lợi cho anh Ransome.

“Từ 10 giờ 30 phút đến 10 giờ 40 phút, có khoảng hai đến ba phút Cohen chỉ có một mình trong hành lang. Đó là lúc anh ta bị đâm. Ai biết anh ta sẽ ở đó vào thời điểm chính xác ấy? Rõ ràng là chỉ có những người vạch ra màn chơi khăm này. Chúng ta có thể đếm được họ trên đầu ngón tay: Kosminski, Ransome, Cohen, cô Forrest và ông Gordon. Người đầu tiên trong số này không phạm tội giết người bởi vì lúc ấy anh ta đang ở trong phòng Cohen. Và chúng ta có thể loại trừ người thứ hai, vì anh ấy là mục tiêu của âm mưu này. Người thứ ba chính là nạn nhân. Vì những lý do tôi chưa nói đến, tôi sẽ loại trừ cô Forrest. Như vậy chỉ còn lại ông, ông Gordon. Ông là người duy nhất có thể giết Cohen. Thực tế, đó chỉ là một trò trẻ con với ông. Ông lọt vào qua sảnh ngoài chật hẹp, đẩy hé cửa vào hành lang để xem xét tình hình, đâm Cohen khi anh ta còn lại một mình và chuồn đi mà không một ai hay biết.

“Sang màn tiếp theo. Lời khai của vợ chồng Minden không trực tiếp dồn nghi vấn xuống ba bác sĩ trong cái chết của Cohen. Anh ta biến mất từ hành lang nhờ một trò bịp, nhưng không thể đi xa hơn thế. Điều quan trọng là cần xác lập mối liên hệ giữa họ, đặc biệt là bác sĩ Marcus và vụ án mạng. Để làm vậy, ông Gordon cũng cải trang giống hệt bạn mình, tức bác sĩ Marcus và hành xử theo cách bảo đảm thu hút sự chú ý của cảnh sát. và dẫn dắt họ đến chỗ cái xác. Không thể lên kế hoạch trước điều gì, bởi ông không biết trước bạn mình sẽ phản úng ra sao trước cái chết của Cohen. Họ sẽ gọi cảnh sát chăng? Khó tin lảm, xét theo tình trạng rắc rối mà họ đang vướng phải, nhưng nếu họ làm vậy, điều đó cũng chẳng khiến ông lo ngại: Ransome sẽ nộp mình cho đàn sói. Chúng ta sẽ không quay lại những dữ kiện buộc tội, nhưng nếu các điều tra viên truy lùng động cơ thì tôi tin rằng ông sẽ tìm được cách kín đáo làm họ lạc hướng. Các bạn của ông cũng có thế quyết định bỏ lại cái xác. Không có gì hứa hẹn, dựa vào tình huống khó xử kia và lời khai cùa vợ chồng Minden. Tuy nhiên, tôi dám chắc, ông đã có sẵn một kế hoạch nếu họ làm vậy. Đem Cohen tới một nơi cách xa chăng? Quá mạo hiểm, lúc đó họ đi bộ mà. Cho nên ông Gordon, ông ít nhiều khẳng định được rằng họ sẽ giấu cái xác đâu đó ở khu vực lân cận, có lẽ ông đã nghiên cứu khu vực ấy và vẽ cả sơ đồ lộ trình đi tuần của cảnh sát.

“Gần 11 giờ kém 10 phút thì Kosminskỉ và bác sĩ Marcus ‘thật’ cho xác Cohen vào một trong ba thùng rác, và lúc 11 giờ 5 phút thì Watkins đến. Như thế ông có mười lăm phút để chuẩn bị màn kịch nhỏ của minh, rất xuất sắc – xét ở một vài khía cạnh. Trước hết, ông vờ nhận lầm Watkins là đồng phạm của mình bằng cách thốt ra mấy lời: ‘Đến lúc lồi, Kosminski. Tôi nghĩ cậu chuồn rồi chứ. Bố khỉ, tôi hy vọng đừng có ai phát hiện ra hắn quá sớm. Lẽ ra chúng ta nên quẳng hẳn ở chỗ nào đó khác. Tôi nói đấy, Kosminski, cậu nghe chưa?’ Việc này chắc chắn khiến cảnh sát biết có ai đó tên là Kosminski dính líu vào vụ việc, một manh mối dường như không mấy quan trọng vào thời điểm đó xét trên thực tế là có vô khối người trùng tên trong một thành phố lớn cỡ Luân Đôn này, nhưng hóa ra nó lại rất quan trọng về sau. Những lời ấy cũng khẳng định rằng ‘bác sĩ Marcus’ đã giấu một cái xác trong thùng rác. Và tiếp đến là thái độ của bác sĩ Marcus: người bị bắt quả tang, tiếp tục hành động để xoay chuyển tình thế với điệu bộ của… một diễn viên. Chất kịch càng gây ấn tượng cho Watkins bằng sự xuất hiện bất ngờ cùa cái xác. Thực tế, dường như đó là mục đích duy nhất của toàn bộ trò chơi, trừ phi ông bị chính vai diễn ‘Bác sĩ Tội phạm’ của mình cuốn đi, phải không ông Gordon? Sau đó, khi cảnh sát bắt đầu lờ mờ có ý niệm về các tác giả cùa vụ án, sẽ không khó để gán một cái tên cho người đóng vai bác sĩ Marcus. Một nhân vật của kịch trường với tài năng ứng biến xuất chúng… còn ai khắc có thể là người đó ngoài anh Ransome? Giờ các vị đã thấy tất cả những cái bẫy từ từ được giăng ra như thế nào chưa?”

Lại một lần nữa, ông Gordon cười ngặt nghẽo.

“Tiến sĩ Twist, nếu ông có ý định thử bắt tay viết kịch trinh thám, xin hãy thông báo trước để tôi tìm việc khác! Rõ ràng tôi bị lu mờ rồi.” Ông ta uống cạn ly của mình, ổn định trên ghế bành, khoanh tay và ngang ngược mỉm cười trước chuyên gia tội phạm học. “Thật vô cùng thú vị, nhưng ông không có lấy một mẩu bảng chứng.”

“Chuyện đó vẫn đang được xem xét. Tuy nhiên, tôi có thế chứng minh rằng cái tay bác sĩ Marcus mà vợ chồng Minden nhìn thấy không phải kẻ tiếp xúc với Watkins.”

“Thật ư?” Gordon Miller kêu lên bằng giọng ngạc nhiên hào húng. “Như thế nào vậy?”

“Vợ chồng Minden và Watkins cùng nhất trí rằng giọng của bác sĩ Marcus nghe không tự nhiên, nhưng họ không thống nhất về ngữ điệu. Theo Watkins, gã có giọng vang, mạnh mẽ – giống như của ông, ông Gordon – trong khi vợ chồng Minden nói rằng… “

“Và ông gọi đó là bằng chứng à?” nhà viết kịch cười hô hố.

“Không, dĩ nhiên là không. Còn một chi nhó nữa.” Tvvist quay sang nam tài tử. “Anh Ransome, anh không mang theo cây can cho màn trình diễn trước vợ chồng Minden phải không?”

“Đúng vậy,” nam tài tử dè dặt trả lời.

“Tôi cho rằng anh đánh mất nó trên đường, có lẽ là lúc 10 giờ, thời điểm Watkins đuổi theo khi thoáng thấy anh và Kosminski ở phố Bury.”

“Rất có thể, nhưng sao ông biết?”

“Thứ nhất vì nó được tìm thấy trong một con hẻm ngay gần phố Bury, và thứ hai vì vợ chồng Minden, vốn cung cấp lời khai rất chính xác về cái buổi tối định mệnh đó, không hề nói đến cây can. Do vậy, bác sĩ Marcus mà nhà Minden nhìn thấy không hề mang can mà đúng ra phải có, và cái người kia – gã ‘Bác sĩ Tội phạm’ – thì lại có. Watkins mô tả rất rõ chi tiết này: ‘nó là một cây can sáng lấp loáng với phần tay nâm bằng bạc’.” Twist lại xoay sang ông Gordon. “Điều đó dường như chứng tỏ rằng không cùng là một bác sĩ Marcus. Hai nhân vật đáng chú ý, ăn mặc giống hệt nhau, xuất hiện gần như cùng thời điểm và ở cùng địa điểm không thể là một sự trùng hợp được. Ai đó đã cải trang theo đúng phong cách với anh Ransome nhằm mạo nhận mình là anh ta, nhưng lại mắc sai lầm vì xuất hiện cùng với một cây can. Một sai lầm rất nghiêm trọng, ông Gordon ạ, bởi vì nếu ông chú ý hơn một chút trong khi rình mò những người bạn của mình, ông sẽ thấy rằng anh Ransome không còn mang cây can của mình nữa. Hơn thế, nếu chúng ta lại tự hỏi câu tương tự: ai biết mọi chi tiết của kế hoạch, và do đó biết chính xác anh Ransome sẽ cải trang như thế nào, thì chúng ta có cùng câu trả lời như trước. Chính là ông, ông Gordon.”

Nhà viết kịch cười nhăn nhở, nhưng Donald Ransome cau mày và nhìn bạn mình với vẻ ngờ vực.

“Giờ chúng ta sang giai đoạn thứ hai,” Twist tuyên bố, với vẻ hứng khởi mà không ai khác có kể từ lúc đó trở đi. “Ông Gordon, khi không gieo được mầm mống ngờ vực vào đầu con gái của mình, hoặc ít nhất không đủ đế cô ấy từ chối những lời tán tỉnh của anh Ransome, ông bèn tiếp tục tấn công. Và chúng ta sẽ xem tác động của tất cả những chiếc bẫy ông giương ra.

“Hành động thứ nhất: Câu chuyện của Peter Moore. Ngay khi chúng tôi nghe câu chuyện này, chúng tôi đã tự hỏi hai câu hỏi lớn (xin đừng quên khả năng về một màn chơi khăm). Thứ nhất: liệu có đúng là một vụ giết người đang được lên kế hoạch không? Và, nếu vậy, ai sẽ là thủ phạm, ông Gordon hay Donald Ransome? Thứ hai: có phải đúng hai người này dính líu đến vụ Cohen không? Chà, hóa ra mục đích duy nhất trong câu chuyện của Peter Moore là khiến chúng tôi tự hỏi hai câu hói đó. Không còn động cơ nào khác. Ông Gordon, ông muốn chúng tôi biết: rằng ông và anh Ransome đều dính dáng đến ‘vụ án bác sĩ dịch hạch’. Vụ án đó gắn với tên tuổi của anh chàng Kosminski bí ẩn, như thế khi anh ta bị tấn công một cách dã man sau này, mọi nghi ngờ đương nhiên sẽ rơi vào ông và bạn ông, đặc biệt vì câu chuyện của Moore đã chi rõ rằng các ông đang lên kế hoạch về một vụ giết người!

“Dĩ nhiên, Peter Moore chẳng hề hớ hênh hay là kẻ

trộm, hay bất kỳ điều gì khác, ngược hẳn với những gì ông đã nói với anh Ransome. Vụ việc là như thế, mà làm cách nào ông khiến anh ta nghe lỏm được cái gọi là cuộc đấu tay đôi, câu chuyện vô lý bịa đặt mà ông trình diễn cùng với bạn mình vậy? Trước khi ông trả lời câu đó, tôi xin nhấn mạnh rằng ông cần câu chuyện có hai điểm chính yếu: nó phải ám chi đến ‘vụ án bác sĩ dịch hạch’…”

“Nhưng anh Gordon không hề cầm lấy con búp bê bác sĩ dịch hạch!” Ransome ngờ vực xen vào.

“Anh chắc chắn chứ? Anh có nhớ khi bạn mình đưa ra tuyên bố ràng cái gắn kết hai người là ‘diễn xuất và viết kịch bản: trò chơi và án mạng’, ông ấy xoay lưng lại nhưng vẫn liếc mắt nhìn anh. Anh có thể xác thực rằng ông ấy không hề cầm con búp bê vào thời điểm đó không?”

“Tôi… tôi…”

“Không, anh không thể. Nhưng anh có thể hiểu rõ tác động của hoạt cảnh đó đối với chúng ta theo cách nó được kể lại. Phải. Tôi đến đâu rồi nhỉ? Vâng, điểm thứ hai là một vụ giết người đang được chuẩn bị. Có thể anh chịu trách nhiệm cho phần lớn câu chuyện của Moore, anh Ransome ạ, nhưng tôi sẵn sàng đánh cược rằng chi tiết về một vụ giết người đang được lên kế hoạch là từ ông bạn của anh. Tôi nói đúng chứ?”

Nam tài tử vẫn bất động.

“Như vậy, làm thế nào ông Gordon lại thuyết phục được gã thư ký của mình nghe trộm cuộc trò chuyện của các ông? Vì Peter Moore không còn trên đời này nữa nên tôi khó đoán được những ngôn từ ông đã sử dụng, ông Gordon ạ. Có đến nửa tá cách giải thích nảy ra trong đầu, nhưng tôi sẽ chỉ nêu ra một cách đế làm ví dụ. Peter Moore đứng ở cửa sổ báo có kẻ lang thang tự xưng là bà con của người vợ quá cố của ông. Ông trả lời: ‘Lão đó trông thật đáng ngờ. Một ông bác của Anna à? Tôi ngờ lắm. Phải, quá kỳ lạ. Nghe này, Peter, tôi muốn anh ở gần quanh đây, bên ngoài cửa, và để mắt đến những gì sắp diễn ra qua lỗ khóa. Đừng có bỏ sót một phút nào đấy, anh hiểu ý tôi chứ? Chẳng ai biết được chuyện gì có thế xảy ra.’ Sau đó, khi anh Ransome ra về, ông nói: ‘Anh có nghe được hết không, Peter? Đúng, cái tay tự xưng là bạn của tôi đó ít nhiều đã thừa nhận giết vợ tôi. Tôi có điên mới gợi ý lời thách thức đó, nhưng tôi muốn xem cậu ta sẽ tiến tới đâu. Số phận đã xui khiến cậu ta phạm tội ác. Tôi sợ điều tệ hại nhất. Hãy nghe thật cẩn thận lời tôi đây. Đến chỗ tiến sĩ Twist và kể với ông ấy mọi điều anh nhìn và nghe thấy. Tất cả, tất tần tật. Hãy giả vờ anh tình cờ nghe lỏm được cuộc trò chuyện. Hãy hành động thật tự nhiên, như một người đang lo lắng mất vị trí của anh nếu chuyện mách lẻo đến tai tôi, nhưng cũng phái tỏ ra đủ lo lắng muốn thông báo cho một bèn thứ ba hữu trách phòng trường hợp có gì đó không hay xảy ra. Tiến si Twist có thế không tin anh, không sao cả nêu Ransome không làm những gì cậu ta hăm dọa, nhưng it nhất ông ấy sẽ cảnh giác chuyện Ransome giết ai đó và đổ tội cho tôi. Tay diễn viên này là con cáo già quỷ quyệt. Và đừng có quên nhắc lại những gì tôi nói khi tôi nhặt con búp bê bác sĩ dịch hạch…

“Ông biết câu chuyện sẽ đến tai ông bạn Hurst của tôi, và vì ông quen một vài quan chức có địa vị cao tại Sở nên ông biết rằng ông ấy đảm nhận vụ Cohen. Tôi có thể hình dung được vẻ hứng khởi của ông khi chúng tôi xuất hiện ở Green Man tối hôm đó. Kế hoạch của ông đang diễn ra như mong muốn. Một kế hoạch mà ông tiếp tục tiến hành một cách hoàn hảo bằng việc vờ ngạc nhiên khi bạn tôi nhắc đến vụ giết hại Cohen. Điều đó lập tức củng cố những nghi ngờ của chúng tôi, vốn chính là điều ông đã dự tính.

“Mọi thứ đều đâu vào đấy để ông tiếp tục màn thứ hai của giai đoạn thứ hai: giết hại Moore và tấn công Kosminski, người phải sống sót để tự khai báo. Peter Moore, mặt khác, phải chết bởi những gì anh ta biết về vụ đấu tay đôi. Nhưng đó không phải là lý do duy nhất…”

“Nhưng ông đúng là điên rồi!” Ransome gào lên. “Gordon không thể tấn công Kosminski bởi vì vào đúng thời điểm đó anh ấy vừa bắn Peter Moore.”

“Đây chính là phần tinh vi nhất của âm mưu,” Twist nói. “Nhờ tên trộm bị bắn ở cự ly gần, ông Gordon có một bằng chứng ngoại phạm quá vững chắc đối với vụ tấn công anh chàng ảo thuật gia. Hãy phân tích chỗ này một

chút, anh Ransome: hai biến cố ấy phát sinh cùng một thời điểm, 11 giờ đêm thứ Bảy. Một sự trùng hợp quá ư kinh ngạc, quá khó để xảy ra trên thực tế.”

“Nếu như ông giải thích được bằng phép màu nào mà tôi có thể xuất hiện ở cả hai nơi khác nhau vào cùng một thời điểm, thưa tiến sĩ Twist, thì tôi sẽ rất vui lòng thú nhận bất kỳ điều gì ông muốn,” Gordon Miller mỉa mai, mân mê những viên bi một cách hăng say.

Tiến sĩ Twist phả ra vài làn khói thuốc rồi mới nhìn vị chủ nhà với ánh mắt khó lòng dò đoán được, sau đó tiếp tục, “Bằng phép màu gì ư? Xin đừng phóng đại. Trước hết, điều gì chứng minh ông ở nhà vào lúc 11 giờ đêm ấy? Hoặc, nếu không, điều gì chứng minh rằng ông bắn tay thư ký của mình vào đúng thời điểm đó và ở đúng địa điểm đó? Chỉ có một ‘bằng chứng’, nếu các vị có thể gọi như vậy: những người hàng xóm của ông nghe thấy một tiếng nổ. Một khẩu súng nạp đạn rỗng và kích nổ bằng máy đồng hồ, xong! Quá ư tầm thường so với những kỳ tích máy móc chất đầy trong xưởng của ông. Tiếp theo: ông gọi điện cho cảnh sát vào khoảng 11 giờ 10 phút và họ đến sau hai mươi phút, thấy ông ở nhà cùng tên trộm đã chết. Có gì chứng minh ông đã có mặt ở đó suốt thời gian ấy? Cú điện thoại của ông à? Chắc chắn là không: ông có thể thực hiện cuộc gọi từ bất kỳ đâu.

“Giờ hãy xem xét diễn biến thật sự đã xảy ra. Tôi / không biết ông đã nói với tay thư ký những gì để anh ta hỗ trợ ông thực hiện tất cả những thủ đoạn của mình, nhưng tôi tin chẳc ông đủ khả năng làm cho anh ta phải tuân theo mệnh lệnh của mình chính xác đến từng lời. Anh ta bắt đầu gói ghém hành lý vào sáng hôm đó. Sau khi con gái ông và Ransome đi đến bữa tiệc do Guy Williams chủ trì, ông dàn dựng cảnh một vụ trộm cắp: cửa sổ mở hé, những vết trầy xước ở bản lề, bộ áo giáp trên sàn, vân vân và vân vân. Ông đặt máy thực hiện phát đạn nổ chậm khi ông đi, xin nói là sau 10 giờ một chút. Lúc 11 giờ kém 5 phút, Peter Moore, rõ ràng hành động theo lệnh của ông, gọi điện đến bữa tiệc của Guy Williams, từ một quầy điện thoại ngay góc phố không xa căn hộ của Kosminski, và hỏi gặp Donald Ransome. Có lẽ anh ta mạo nhận là Kosminski và đề nghị Ransome đi ngay lập tức, vì một lý do nào đó. Vì đúng là Kosminski, hoặc ai đó vờ là anh ta, đã gọi điện cho anh, có phải không, Ransome? Và tôi cho rằng cuộc gọi đó không rõ ràng thì phải?”

Nam tài tử gật đâu, mắt dán chặt vào bạn mình.

“Và chính xác thì anh ta nói gì với anh?”

“ ‘Đến ngay lập tức. Có chuyện rất nghiêm trọng.’ Rằng anh ta không thể nói với tôi qua điện thoại.”

“Và anh đến đó phải không?”

“Đúng, nhưng khi tới trước cửa nhà, tôi thấy có chuyện lộn xộn. Tôi nghe nói ai đó là nạn nhân của một vụ giết người, nhưng không biết là ai. Tôi quay xe và về luôn.”

“Đúng vậy. Trong lúc Peter Moore đang gọi điện cho anh Ransome, thì ông Gorđon đội một mớ tóc giả màu vàng gõ cửa nhà anh chàng ảo thuật gia. Khi Kosminski mở cửa, ông nện rất mạnh vào quai hàm anh ta. ông mặc đúng bộ trang phục mà bạn mình mặc tới dự tiệc. Giờ chúng tôi biết rằng ý định của ông không phải là giết Kosminski. Điều rất quan trọng với các kế hoạch của ông là anh ta phải cung cấp một bản mô tả người tấn công mình – mà dĩ nhiên là tương ứng với Donald Ransome – và có thể xác thực về vụ án Cohen. Ông đâm anh ta vài lần, vừa đâm vừa la hét ầm ĩ để đánh động hàng xóm, sau đó chạy ào xuống cầu thang bốn bậc một lần. Khi đã ra phố, ông lột bỏ bộ tóc giả, có lẽ vì không muốn mạo hiểm để thất lạc nó. Nhưng ông đâm thẳng vào vị chủ nhà đang trên đường về, và ông ta thề rằng người va vào ông ta có tóc sẫm màu.

“Lúc này đã là 11 giờ. Ông gặp Moore, theo sắp xếp đang đợi ông trên xe, và lái nhanh hết mức về nhà. Vào giờ đó thì chuyến đi mất không đến hai mươi phút (chúng tôi đã xác thực điều này). Quãng dừng lại rất ngắn để thực hiện cuộc gọi cũng rất ngắn – chỉ vài phút – cho cảnh sát và thông báo rằng ông vừa giết chết một tên trộm. Khi còn cách nhà một quãng ngắn, và tính toán rằng mình đang bị giới hạn về thời gian, cứ cho là như vậy, ông rút khẩu súng ra và bắn Peter Moore ở cự ly gần. Tiếng súng nổ sẽ bị át đi, tôi cho rằng bằng một hồi còi xe thật to, hoặc được cho là tiếng xe nổ ngược.

“Ông phóng hết tốc lực về nhà và đặt cái xác cùng vũ khí như kế hoạch. Ông cất cỗ máy kích nổ chậm và tất cả đã sẵn sàng đợi cảnh sát, sẵn sàng để ông đóng nốt vai vị chủ nhà vừa giết ai đó bị bắt quả tang trộm cẳp. Thời gian tính toán cho toàn bộ vụ việc có vẻ rất sít sao, nhưng khá dễ thực hiện. Nếu mọi việc sai lệch, ông thừa sức từ bỏ kế hoạch bắn Peter Moore và chối bay chối biến việc thực hiện cuộc gọi. Đó là một chứng cứ ngoại phạm ấn tượng, thưa ông Gordon, bởi vì khó lòng không tin người vừa thừa nhận giết người khác.

“Thêm nữa, cảnh sát không thể nhận ra thủ đoạn lừa gạt nào liên quan đến phát súng giết chết Peter Moore bởi lẽ ông bắn anh ta ở cự ly rất gần bằng thứ vũ khí được tìm thấy gần cái xác. Trên thực tế, rủi ro duy nhất ông gặp phải là một cảnh sát nào đó kiểm tra bên trong xe của ông. Ông đã đỗ ở phía sau nhà để nó không đập vào mắt khách đến và sử dụng lối ra vào của người phục vụ để vào nhà. Cảnh sát có thể không nhận thấy động cơ vẫn còn nóng, nhưng chắc chắn sẽ phát hiện ra mùi thuốc súng trong xe. Nhưng rủi ro đó rất nhỏ, tôi thừa nhận như vậy.”

Tiếng động duy nhất vang lên trong phòng vẫn là tiếng những viên bi trong tay ông Gordon. Ransome nhìn ông ta với vẻ kinh ngạc lẫn khiếp hãi.

“Còn một điểm cuối cùng cần làm rõ,” Twist tiếp tục rất nhanh, “và đó là màn tống tiền do Kosminski thực hiện. Tôi không nghĩ anh ta là người mở màn… thực tế tôi gần như chắc chân vậy. Tất cả bằng chứng đều hướng về một trò láu cá nữa của ông, ông Gordon. Tôi cho rằng chính ông đã bí mật thu hút sự chú ý của anh ta đến chi tiết không hề có máu trên hai thanh kim loại, và đế anh ta tự suy luận. Thế rồi, một thời gian ngắn sau, có lẽ ông giả vờ tình cờ nói gì đó kiểu: ‘Tôi không thích phải nói điều này, Kosminski, nhưng tôi sợ rằng Ransome đã lợi dụng trò đùa cùa chúng ta để loại trừ Cohen. Tôi không thấy cách giải thích nào hợp lý cho chuyện không có máu ở phần thanh kim loại. Cậu ta thèm khát Sheila đã một thời gian dài, cậu biết đấy, và giờ họ muốn kết hôn. Nhưng đừng tưởng tôi sẽ cho phép con gái mình kết hôn với một kẻ sát nhân. Tôi có một ý này: giả dụ cậu nói với cậu ta nghi ngờ của cậu và đòi cậu ta một số tiền nhỏ để mua sự im lặng. Không hẳn là tống tiền, cậu hiểu mà, chỉ là một khoản tiền nhỏ để cậu vượt qua giai đoạn khó khăn. Nếu cậu ta chấp nhận, chúng ta sẽ biết sự thật là gì. Hãy hiểu cho, Kosminski, nếu tương lai của Sheila không gặp rủi ro, tôi sẽ không bao giờ đề nghị cậu một việc như thế. Đây, cầm lấy chút tiền mọn này trước đã.’ Anh Ransome, vài tuần trước có đúng là Kosminskỉ tìm đến anh với một đề nghị như vậy không?”

“Đúng vậy, khốn kiếp, và tôi không muốn chi tiền. Và đầu đuôi là tại anh, Gordon, anh đề nghị tôi chấp nhận yêu sách của Kosminskỉ để tên tuổi chúng ta không bị dính dáng đến bất kỳ chuyện phiền phức gì. Thậm chí anh còn hỗ trợ phân nửa khoản tống tiền để thuyết phục tôi. Gordon, hãy nói với tôi rằng tất cả chuyện này đều không đúng!”

“Chỉ một vài lời nữa, tôi tin rằng cuối cùng sẽ thuyết phục được anh, Ransome,” Twist tuyên bố, vẫn nhìn thẳng vào mắt Gordon Miller. “Anh có thể nhận ra cách hành xử của bạn mình ngay từ đầu cuộc điều tra. Ông ta tạo ấn tượng về việc muốn giúp đỡ anh, che chắn cho anh, và giấu giếm mọi tình tiết của cái buổi tối cuối tháng Tám ấy. Nhưng thực ra ông ta chẳng làm gì cả. Thực tế, ông ta cung cấp cho chúng tôi những đầu mối rất tinh vi về các sự kiện đã xảy ra. Chỉ xin viện dẫn một ví dụ: buổi tối Peter Moore chết, ông ta mời chúng tôi tới thăm gian xưởng của mình. Ông ta nằng nặc mời chúng tôi xem bản phục dựng người máy của Maelzel. Chính tôi là người giải thích cách vận hành của nó cho bạn tôi đây, cả chuyện một người lách vào trong người nộm để nấp. Sau đó ông Gordon lớn tiếng nói mãi về chủ đề ấy, gợi ý một cách rất khéo rằng đây chính là cách David Cohen biến mất. Đó chỉ là một chi tiết. Nhưng còn một bằng chứng, một bằng chứng chắc chắn sẽ khiến bất kỳ ai biết ông ta không còn nghi ngờ gì về vai trò ông ta đóng.

“Ông Gordon, các bạn thân đều biết quá rõ thói quen mân mê bốn viên bi thép kia mỗi khi lo lắng trước một vấn đề hoặc tâm trí đang tập trung cao độ cho điều gì đó. Vào cái đêm Peter Moore chết, ông không hề lấy những viên bi đó ra! Không một lúc nào cả. Và tôi tin chắc rằng điều đó không thoát khỏi sự chú ý của thanh tra Hurst bạn tôi, và của anh Ransome. Dường như lúc đó ông không hề để tâm đến thế giới, dù vừa giết chết một tên trộm mà không ai khác hơn chính là thư ký riêng của mình.

“Tôi chỉ thấy một cách giải thích, đó là tội lỗi ông vừa phạm phải không làm ông lo lắng vì nó đã được lên kế hoạch.

“Mặt khác, vào Chủ nhật trước, khi chúng tôi đến hỏi chuyện và ông biết rằng Kosminski đã chết do một vụ tai nạn, mấy viên bi kia cứ va vào nhau suốt. Vì một lý do rõ ràng: sự kiện đó khiến ông rơi vào trạng thái cực kỳ lo lắng. Chúng tôi hiểu tại sao: Kosminski, vũ khí bí mật của ông, lá át chủ của ông, cái bẫy tối thượng của ông, với lời khai sẽ hạ gục Ransome và buộc anh ta tội sát nhân cũng như tấn công người khác… nay vừa qua đời và toàn bộ kế hoạch của ông sụp đổ. Hoặc gần như vậy. Ông đành hy vọng rằng chúng tôi có khả năng tái hiện sự thật. Dĩ nhiên, ngoại trừ phần của ông.”

Suốt khoảng thời gian im lặng kéo dài sau đó, ông Gordon bình thản đặt những viên bi lên bàn, đứng lên và đi tới bàn làm việc của mình, mở một ngăn kéo, đóng lại và rót đầy một ly whisky mà ông ta uống cạn chi với một hớp. Sau đó, ông ta quay sang tiến sĩ Twist với một nụ cười ngọt xớt.

“Màn tái hiện về vụ biến mất trong hành lang và những suy luận của ông liên quan đến những bước chuẩn bị cho màn lừa gạt nho nhỏ của cúng tôi thật đáng nể, nếu không nói là xuất sác. Tôi đã biết đến tài năng phi thường của ông từ lâu, tiến sĩ Twist, nhưng lần này ông thực sự vượt xa chính mình. Tuy nhiên, hãy nói cho tôi biết, Sheila có tình cờ nói chuyện với ông không?”

“Có. Hay đúng hơn, cô ấy cung cấp những chi tiết cuối cùng. Đặc biệt liên quan đến màn lừa gạt diễn trước vợ chồng Minden. Rõ ràng, tôi không thể tự mình suy luận được một chuyện như thế. Nhưng đó cũng là một phần kế hoạch của ông, bởi vì ông hy vọng cô ấy sẽ không giữ im lặng, phải vậy không?”

Nét mặt ông Gordon thoáng vẻ đau đớn nhưng ông ta cố nhoẻn cười để che giấu. Ông ta nói, rất cố gắng, “Và tôi nghĩ ông đã dàn xếp để con bé không có mặt ở đây tối nay phải không?”

Nhà tội phạm học gật đầu.

Donald Ransome như biến thành một người hoàn toàn khác, cứ trừng trừng nhìn người bạn của mình với vẻ không hiểu.

“Vì sao? Vì sao, Gordon?” anh ta hỏi.

Gordon Miller cố nặn một nụ cười. Ông ta nhìn những viên bi. Đột nhiên, mặt ông chuyển sang màu tím rất lạ và cơ thể cứng đờ.

“Cái ngăn kéo,” Hurst kêu lên. “Chắc chắn ông ta đã nuốt gì đó.”

Trước khi đổ gục lên bàn, và bằng sự gắng sức cuối cùng, ông Gordon thốt ra những lời sau chót, “Sheila. Vì Sheila.”