Chương 17: Bước ngoặt

Giả Thuyết Thứ 7

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chủ nhật

Ngày hôm sau, cuối buổi sáng, tiến sĩ Twist ghé vào gặp thanh tra Briggs tại Sở Cảnh sát Luân Đôn. Ông chào hỏi người đàn ông thấp lùn có gương mặt nhăn nheo, và anh mỉm cười đáp lại mặc dù thiếu ngủ thấy rõ.

“Anh thấy đấy, công việc của chúng tôi ở Sở chẳng bao giờ hết cả. Tôi trực tối qua và giờ lại ở đây, vào một ngày Chủ nhật.”

“Cậu cần nghỉ một chút đi, thanh tra.”

“Nghỉ à? Phải đến cả tỉ năm kể từ lần cuối cùng tôi nghe nói đến cụm từ đó. Nghe này, đêm qua…”

“Một vụ án nữa à?”

“Một vụ mưu sát, nhưng không thành. Xe cứu thương chở nạn nhân, với hình hài biến dạng, lỡ trớn một khúc cua. Mấy người có mặt thoát nạn, chỉ bị vài vết trầy xước, nhưng nạn nhân thì kẹt bên trong. Sự cố đã kết thúc nốt công việc của kẻ thủ ác. Anh ta là một… nhưng mà khỏi cần. Anh có đủ việc phải giải quyết rồi tôi đoán thế?”

‘Liên quan đèn vụ Moore, thanh tra. Tôi muốn hỏi cậu vài câu.”

‘Được thôi, tôi sẽ đèn và gặp anh ở văn phòng của Hurst ngay. Tôi sắp xong việc rồi.”

Twist hắng giọng, có vẻ bối rối.

“Tôi muốn tiến hành bây giờ. Nếu cậu không phiền. Có vài chi tiết nhỏ tôi muốn làm rõ, nhưng tôi e rằng nếu ông bạn Archibald của tôi nghe phong thanh được thì ông ấy lại đi lạc hướng mất. Và vì đến chính tôi cũng chưa chắc nên tôi không muốn chọc tức ông ấy. Cậu biết ông ấy thế nào rồi đấy: một khi đã vào cuộc thì không cách gì kéo ông ấy lại được.”

“Anh không cần phải giải thích với tôi đâu. Vậy mấy chi tiết nhỏ ấy là gì nào?”

Twist giải thích, khiến Briggs kêu lên:

“Thế thôi à? Đó là chuyện anh gọi là nhỏ à? Và anh thậm chí còn không có ý niệm rõ ràng về chi tiết thứ hai.”

Vài phút sau, Twist thấy Archibald Hurst trong văn phòng, vùi đầu vào một bản báo cáo.

“Có gì mới không, bạn của tôi?”

Viên thanh tra đặt đống giấy tờ sang bên và ngả người ra ghế, vẻ mặt trầm ngâm.

“Không nhiều. Tôi đã gọi cho trung sĩ Masters, người phụ trách quầy rượu trong bữa tiệc của Guy Williams. Anh ấy xác nhận lờỉ khai của Donald Ransome, mặc dù nghĩ gã vắng mặt lúc 11 giờ, cũng như cô Forrest, lâu hơn mười lăm phút một chút. Anh ấy đoán từ giữa 11 giờ kém 5 phút đến 11 giờ 20 phút. Ransome có hai muơi lăm phút để đến South Kensington và quay lại, làm cái công việc lừa đảo gì đó mà gã phải làm, và trở lại quán. Với bốn mươi lăm phút thì có thể. Với hai mươi lăm phút thì không. Gã có một bằng chứng ngoại phạm vững vàng. Tôi thậm chí đã kiểm tra tàu đỉện ngầm, chỉ để cho chắc. Tuyến South Kensington đóng cửa vào thời điểm đó. Tôi cũng đã gọi cho các đồng nghiệp ở Leeds. Mẹ của Peter Moore không bị ốm, và bố mẹ anh ta cũng không đón đợi con trai vào kỳ nghỉ cuối tuần. Anh ta không thông báo cho họ như thường làm khi có kế hoạch về thăm.

“Anh ta đã làm gì từ lúc rời nhà ông George Miller cho đến lúc chúng ta thấy anh ta bên cạnh bộ giáp? Chuyện gì xảy ra với mấy cái va-li và túi du lịch của anh ta? Tôi chưa có thông tin nào vào lúc này. Và tôi không nín thở chờ đợi.

“Theo kết quả toàn bộ các cuộc điều tra, chẳng có gì đối lập với lời khai của ông Gordon. Phát đạn chết người đuợc bắn ra từ khẩu Remington và những dấu tay trên đó là của ông ta. Vụ trộm cắp dường như là thật và việc tự vệ trông có vẻ chính đáng. Bất luận thế nào, tôi cũng không lo lắng cho tương lai của con người này. Ông ta bào chữa được cho bản thân và có đủ quan hệ ở vị thế cao để thoát khỏi án phạt. Điểm chủ yếu giúp chúng ta kết tội ông ta là tàng trữ một khẩu súng lên đạn trong tư gia.”

Twist rút chiếc tẩu bằng gỗ thạch nam của mình ra và trầm ngâm nhìn ông bạn.

“Cho đến giờ thì nhận định của anh thế nào?”

Hurst thở dài.

“Tôi nghĩ, chúng ta đành phải chấp nhận rằng Peter Moore muốn cướp tài sản của ông chủ mình.”

“Thế theo anh, ý nghĩa câu chuyện anh ta kể là gì?”

“Nhận định còn rất mơ hồ. Nghĩ về chuyện đó xem, Twist: Điểm chính yếu của câu chuyện là gì? Phản ứng của chúng ta sau khi Moore về là gì? Tóm gọn lại: có một vụ giết người đang được lên kế hoạch, hoặc bởi ông Gordon hoặc bởi Donald Ransome. Moore biết rõ rằng chúng ta quen bọn họ.”

“Tôi hiểu. Moore muốn chúng ta khiến họ chú ý đến câu chuyện, trực tiếp hoặc gián tiếp.”

“Chính xác. Dĩ nhiên, anh ta nài nỉ chúng ta đừng kể với họ, nhưng đĩều đố chẳng có ý nghĩa gì cả. Chúng ta sẽ nghi ngờ nếu anh ta không làm vậy ấy chứ. Cứ nghĩ kỹ hơn mà xem: nếu kế hoạch khử ai đó đã bị chúng ta phát hiện, mà Gordon Miller và Donald Ransome còn cố hoàn thành kế hoạch ấy, thì quả là một hành vi mạo hiểm, tệ hại. Có thể coi việc tố giác sớm này như một lời báo động, một loại bảo hiểm tử vong, mà Peter Moore là người hưởng lợi.”

“Có thể nói cách khác rằng: Moore lo sợ một hoặc cả hai người họ đều đang âm mưu giết anh ta, nên đây chính là cách anh ta làm nhụt ý chí của họ. Anh cố thể đề xuất một động cơ không?”

“Chúng ta chỉ có thể suy đoán, nhưng tôi hình đung rằng dính dáng đến chuyện tống tiền.”

“Liên quan đêb vụ Cohen?”

“Giả dụ thế.”

“Đúng vậy. Nhưng vấn đề là thế này: Peter Moore bị Gordon Miller giết. Một vụ sắp xếp cao tay do ông ta thực hiện, giết được một người, lý do là tự vệ chính đáng. Đừng quên sự thật là ông Gordon chắc chắn nghi ngờ chúng ta đã biết về vụ thách thức. Thật sự, như vậy rất khó tin.”

“Nếu chúng ta cho rằng Moore là một kẻ tống tiền bậc thầy và vì thế là một kẻ lừa gạt, chúng ta cũng có thể cho rằng anh ta sẽ chẳng chút do dự chuyện cướp của chính ông chủ mình. Dù thế nào, cũng chỉ trùng hợp ở chỗ anh ta gặp bất ngờ và chết dưới tay ông Gordon.”

“Vậy anh gạt bỏ ý niệm về một vụ thách thức chết người?”

“Đương nhiên,” viên thanh tra mỉm cười trả lời. “Khi phải thừa nhận rằng thực tế chúng ta đã mê mẩn nó…”

Có tiếng gõ cửa và Briggs bước vào.

“Được rồi. Cậu nói hết đi,” Hurst nói thay lời chào. “Tôi nghĩ cậu không đến đây để nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của tôi.”

Thanh ưa Briggs, tỉnh bơ trước những lời châm chọc của đồng nghiệp, ngồi xuống, trên mặt hiện hữu nụ cười đã thành thói quen.

“Không có gì chắc chắn, tôi xin báo trước với các anh. Nhưng đã phần nào xác thực rằng câu chuyện của Peter Moore là bịa đặt. Vợ của một người bạn tôi biết Anna Miller rất rõ và bà ấy chắc chắn Anna không hề có người tình. Bà ấy tự nhận mình đủ thân với Anna để phát giác được bất kỳ dấu hiệu nào về một mối quan hệ thân mật. Vợ ông Gordon là một phụ nữ chung thủy, thành thật, ngay thẳng và không biết bội tín. Thỉnh thoảng họ có nói về Donald Ransome. Anh ta là một người bạn tốt của Anna Miller, không hơn. Nếu có gì đó giữa họ thì sớm muộn bà ấy cũng nhận ra. Trực giác phụ nữ mà.”

“Chà,” Hurst thở dài. “Có vậy thôi. Chết tiệt, chúng ta thật khờ khạo khi đã từng tin vào nó. Còn gì khác không?”

Briggs binh thản châm xì gà, rồi nói tiếp, “Vẫn theo chính người đó, mấy tuần cuối trước khi chết, bà Miller không được ổn lắm. Có vẻ bà ấy mất tinh thần, mỏi mệt, và gần như suy sụp, nhưng nguồn tin của tôi không biết tại sao.”

“Như vậy, vụ chết đuối có thể là một vụ tự tử?”

“Cũng không loại trừ khả năng, đặc biệt vì giả thuyết này được xác nhận bởi một nhân chứng có mặt trên bãi biển vịnh Herne vào cái ngày xảy ra bi kịch. Một đồng nghiệp kể tóm lược vụ việc cho tôi đã nói vậy, nhưng lúc nghe tôi không chú ý đến nó lắm. Nhân chứng chú ý đến vẻ mặt của người phụ nữ, tức bà Miller, khi bà ấy đến. Đó là gương mặt của người toàn những suy nghĩ u ám, không vui và ngã lòng. Nhân chứng khá cảnh giác theo dõi khi bà ấy đi ra chỗ bãi đá bởi nhận thấy bà không phải là người bơi giỏi. Nhưng, lạy Chúa! Ông ta lại không nhìn lúc bà ấy đi xuống nước để bơi ra biển.”

“Chà chà!” tliến sĩ Twist bật lên. “Có vẻ mọi việc trong nội bộ gia đình Miller không ổn tí nào.”

“Xem xét tất cả mọi chi tiết, tôi không thấy điều đó có gì lạ,” Hurst đáp lại vẻ châm biếm.

“Tôi không nói về hai vợ chồng Miller, Archibald, mà về cô Forrest, người dường như không hẳn là ngập tràn niềm vui. Nói chung, một thiếu nữ không bao giờ hút ma túy mà không có lý do. Đừng có nói với tôi là anh không nhận ra đồng tử cô ấy co nhỏ, gương mặt xanh xao, hai bàn tay run rẩy. Có thể chưa nghiêm trọng lắm, hoặc tôi nghĩ ông Gordon đã can thiệp. Một ít nhựa hoặc lá và hoa khô cần sa được trộn với sợi thuốc lá trong điếu thuốc của cô ấy… giống như loại tìm thấy trong phòng David Cohen. Rõ ràng cô ấy muốn ám chỉ nó khi nói về sở thích chung giữa họ.”

“Phố Fenchurch,” Briggs ngắt lời, đột nhiên tái nhợt. “Chính là nơi tổ chức buổi dạ hội hóa trang phải không nhỉ? Sự kiện mà Donald Ransome tham dự.”

“Đúng vậy,” Hurst cau mày trả lời. “Briggs, cậu cảm thấy không khỏe à?”

Briggs nói, “Twist, lúc nãy tôi có nói với anh về một vụ ám sát hụt trong đó nạn nhân chết vì tai nạn xe cứu thương. Vụ tấn công diễn ra đêm qua lúc 11 giờ ở phố Vine, chỉ cách phố Fenchurch một quãng ngắn đi bộ.”

Hurst bật lên vẻ bực tức, “Thì sao, chuyện đó thì liên quan gì…”

‘Nạn nhân là một ảo thuật gia. Tên anh ta chưa ghi chép trong hồ sơ cảnh sát. Nhưng là Kosminski… Stanley Kosminski.”