Chương 16: Quý cô Sheila

Giả Thuyết Thứ 7

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng. Rõ ràng, cú đánh của Hurst đã công hiệu.

“Một câu chuyện thật hay!” Ông Gordon thốt lên, nhấc lấy chai whisky và rót đầy ly của mọi nguời. “Thật sự, thưa ông thanh tra, ông vừa thể hiện trí tưởng tượng chỉ trong một đêm vượt xa tôi trong cả sự nghiệp của mình.”

“Cái ‘câu chuyện’ như ông gọi, ông Gordon, là ‘sự thật’.”

“Thôi nào! Người ta biến mất như phép màu và sau đó xuất hiện trở tại một cách kỳ diệu không kém. Hẳn là một trò đùa! Ngay cả những cây viết trinh thám giàu sức tưởng tượng nhất cũng chưa bao giờ dám viết ra giấy tình tiết kỳ cục như thế. Thừa nhận đi, ông đang trêu đùa chúng tôi rồi!”

“Như vậy ý ông là ông không hề biết David Cohen phải không?” Hurst hỏi, đôi mát nhíu lại vẻ đáng ngại.

“Xin đừng gán lời vào miệng tôi. Dĩ nhiên chúng tôi biết anh ta, mặc dù phải nhấn mạnh rằng: anh ta chỉ đến đây một hay hai lần thôi. Chúng tôi đã biết về vụ án này trên báo. Giờ tôi mới nhớ lại, anh ta được tìm thấy trong một thùng rác với một vết thương ở bụng.”

“Hai nhát dao đâm, chính xác là vậy,” Hurst xác nhận. “Và báo chí chỉ cung cấp những chi tiết qua loa bởi chúng tôi không cho phép họ in thêm. Còn bây giờ, thưa các quý ông, tôi muốn có lời giải thích cho hành vi kỳ lạ của các ông.”

“Hành vi kỳ lạ nào chứ?” Gordon Miller la lối. “Ông không định buộc chúng tôi tội giết người, chỉ vì có mấy kẻ đê tiện giả trang như… như con búp bê này đấy chứ?”

“Tôi đang hỏi, tại sao khi biết về vụ án mạng của David Cohen, ông lại không đến gặp cảnh sát? Anh ta là bạn trai của con gái ông kia mà!”

Gương mặt hồng hào tự nhiên của viên thanh tra đã chuyên sang sắc tía và giọng ông cất lên đầy hăm dọa.

“Việc ra mặt khiến cô ấy, hay ông, hoặc ít nhất một ai đó trong nhà này cảm thấy không thoải mái sao?”

Ông Gordon nói, nhắm mắt lại như thể đang kìm cơn giận, “Ông thanh tra, tôi mong ông thông cảm cho. Xin hãy tin rằng tôi chưa bao giờ tán thành mối quan hệ này của con gái tôi. Tôi chẳng hề thù ghét các nhạc công nói chung, nhưng đám cú đêm chuyên biểu diễn ở những cơ sở hạng ba thì chưa bao giờ khiến tôi thấy tin tưởng cả. Ngay từ đầu tôi đã không ưa gã. Trông gã như một tên lưu manh và gốc gác không rõ ràng. Nói thẳng, tôi xem gã là một kẻ đào mỏ. Rất tiếc, Sheila lại có vẻ mến gã. Nhưng tôi luôn khoan dung với con bé trong quá trình nó khôn lớn, vì sợ rằng nếu tôi áp đặt luật lệ quá nghiêm khắc thì nó sẽ nổi loạn. Cho nên, tôi duy trì ứng xử kiên nhẫn, chưa bao giờ trách cứ con bé vì mối quan hệ của nó và cắn răng chịu đựng trong vàỉ lần hiếm hoi con bé đưa gã về đây. Tôi cảm thấy chắc chắn, con bé sớm muộn rồi cũng nhận ra sai lầm của mình, nhưng chẳng ai biết được mọi việc sẽ kết thúc thế nào.

“Tôi phải thừa nhận mình đã thở phào khi biết tin gã chết. Cái chương ấy trong cuộc đời con gái tôi, mặc dù kết cục của nó có thể bi thảm, giờ đã khép lại và tôi không còn muốn nhắc nhỏm đến gã đó nữa. Các tình tiết về cái chết của gã không phải mối quan tâm của tôi, vì tôi khá chắc chắn đó là sự sắp đặt của lũ trộm cắp. Ngoài ra, tôi không có ý định để tên tuổi mình dính dáng đến vụ việc bẩn thỉu ấy. Sheila hiểu rất rõ tình hình, tôi không phải nói gì nhiều. Bất luận thế nào, tôi tin thái độ của con bé đối với gã đã bắt đâu thay đổi rồi.”

Hurst trầm ngâm nhìn ông Gordon một lúc, sau đó đưa mắt sang Donald Ransome, người dường như vừa phát hiện ra mũ, giày của mình khá thú vị.

“Rất tốt, các quý ông,” viên thanh tra tuyên bố và chuẩn bị đứng lên ra về. “Chúng tôi cần hỏi cô Forrest vài câu trước khi đi. Chúng ta sẽ có cơ hội tiếp tục câu chuyện này vào một ngày sắp tới.”

Sheila Forrest không thể cung cấp thêm thông tin nào về Peter Moore. Cô chẳng biết gì về đời tư của anh ta. Anh luôn cư xử đúng mục với cô và cô không nhớ anh tâm sự bất kỳ chuyện gì ngoài phạm vi công việc của mình.

Thư viện là một căn phòng rất dài với những giá sách từ sàn tới tận trần ốp khắp các bức tường. Những đồ đạc rải rác gồm một chiếc bàn nhỏ, một chiếc đèn sàn và hai chiếc ghế bành. Cô con gái riêng của vợ ông Gordon ngồi thu lu trên một trong hai chiếc ghế đó. Mặc chiếc váy dạ hội vải kim tuyến màu bạc, cô khớp với mô tả của Peter Moore. Mái tóc đen, mượt mà buông xuống hai vai càng làm nổi bật vẻ xanh xao trên gương mặt có những đường nét thanh tú và đôi môi đỏ như hoa lựu. Phần eo thon thả của cô gợi nhớ các cô người mẫu đại diện cho thời trang nước Pháp. Có gì đó bối rối ở ánh nhìn xa xăm, trống lỏng trong đôi mắt to đen, lấp loáng kỳ lạ của cô.

Im lặng. Hai nhà thám tử nhìn cô châm điếu thuốc thứ hai. Tiến sĩ Twist nhận ra bàn tay cô run run. Suốt từ đầu ông là người duy nhất đặt câu hỏi cho cô gái trẻ, nhưng bây giờ đến lượt Hurst. Viên thanh tra đề nghị cô thuật lại buổi tối với Ransome. Sheila khẳng định những gì người tình cô đã nói. Anh ta ít khi rời khỏi tầm mất của cô ngoại trừ quãng 11 giờ. Trong bao lâu? Hai mươi phút hay nửa tiếng thì cô không thể nhớ chính xác. Viên thanh tra muốn làm rõ chi tiết này nhưng Twist đã đối chủ đề.

“Thời niên thiếu của cô ở Hoa Kỳ, cô không nhớ nơi dó sao?”

“Cuộc sống ở đây rất khác. Nhưng tôi không phải người hoài cổ.”

“Ồ, tôi cứ nghĩ…” Twist cau mày. “Có phải mấy năm trước cô quay lại đó không nhi?”

Một nét u ám thoáng hiện lên mặt Sheila và cô phải mất một lúc mới trả lời được.

“Vâng, để học hành. Tôi chỉ định ở một năm, nhưng mẹ tôi mất. Tôi muốn đợi một thời gian… trước khi quay về.”

Twist gật đầu thông cảm rồi tiếp tục. “Thật lạ, nhưng tên của cô, hoặc đúng hơn của cha cô, nghe rất quen. Tôi nghĩ là tôi đã gặp ông ấy, nhưng chắc phải hơn haỉ mươi năm rồi. Không, hay tôi nhầm chăng, bởi vì tôi chưa bao giờ đặt chân lên đất Mỹ.”

Hurst ngờ vực nhìn bạn mình, Sheila thì không nhận ra điều gì cả.

“Ông ấy chỉ đến Anh một lần, và đúng lần ấy thì gặp mẹ tôi, ở Bristol.”

“Bristol,” tiến sĩ Twist nhắc lại, mắt lim dim. “Thế thì đúng rồi. Chú tôi sống ở đó và tôi thường đến thăm ông cụ.”

Hurst ngơ ngác. Bạn ông chưa bao giờ kể về một người họ hàng nào như vậy.

“Trí nhớ của tôi thật sự sa sút rồi. Tôi không tài nào nhớ được hoàn cảnh có thể khiến chúng tôi gặp nhau.”

“Đợi một chút,” cô gái nói và đứng lên. “Tôi nghĩ tôi có một bức ảnh của ông ấy.”

Lúc cô trở lại, Hurst ném cho nhà tội phạm học một cái nhìn giễu cợt, nhưng Twist ra dấu cho ông đừng xen vào. Twist cầm lấy bức ảnh Sheila đưa và cảm ơn cô bằng một nụ cười thân thiện. Hurst ngó qua vai bạn mình, nhìn thấy một đôi vợ chồng tay cầm tay, đang dựa vào lan can một chiếc tàu thủy vượt đại dương.

Sheila giải thích, “Đó là cha và mẹ tôi, không lâu sau đám cưới, ngay sau khi họ rời Anh. Nhưng xin đừng kể với cha dượng tôi về bức ảnh này, bởi vì ông đã yêu cầu mẹ hủy tất cả hình ảnh của người chồng cũ. Ông… ông rất hay ghen.”

Twist trấn an cô, nhưng không rời mắt khỏi bức ảnh. Anna Radcliffe trông rất rạng ngời, thân hình mành dẻ của bà xem chừng còn mảnh mai hơn cả con gái mình. Mái tóc dài vàng óng thả bay trong gió, hoàn toàn trẻ trung bên cạnh Roy Forrest bấy giờ đang ở độ trung niên và phát phì. Ông ta thấp người, có gương mặt tàn nhang, tròn, dễ ưa với mái tóc vàng cắt cua.

Twist thú nhận, “Chắc tôi nhầm, tôi không nghĩ tôi từng gặp người này.”

Với tiếng thở dài hậm hực, như để nguyền rùa trí nhớ tệ hại và sự nhầm lẫn do nó gây ra, nhà tội phạm học trao trả bức ảnh cho thiếu nữ và cô lại cất nó vào chỗ cũ.

“Cô đính ước với Donald Ransome chưa lâu nhỉ,” Hurst nhận xét một cách vô tình.

Sheila ngồi xuống chiếc ghế bành, dõi nhìn về cánh cửa ở mé bên kia phòng mà như chẳng nhìn thấy gì. “Vâng, chỉ mới vài tuần.”

“Cô đã quen anh ta một thời gian rồi,” viên thanh tra tiếp tục, vẫn cố gắng tỏ ra không hề có chủ đích.

“Vâng, từ… từ lúc tôi rời Mỹ. Mẹ và tôi gặp anh ấy trong chuyến hải trình, khi tôi mới mười lăm tuổi.”

“Tôi chắc cô sắp kết hôn rồi nhỉ?”

“Vâng, mùa xuân năm sau.”

“Xin chúc mừng cô. Giờ tôi chợt nghĩ ra, tôi có đọc đâu đó rằng Donald Ransome có kế hoạch trở vè Mỹ. Đúng thế không nhỉ?”

“Vâng, Donald đang dự tính thế.”

“Vậy là cô cũng sẽ trở về nơi mình chào đời.”

Sheila im lặng và vẫn bất động. Cô không hề có vẻ bối rối trước những câu hỏi hay muốn mau chóng kết thúc cuộc phỏng vấn. Gương mặt cô vô hồn và đầu óc như đang ở nơi khác, nhưng bàn tay lại mân mê cái móc chiếc túi dạ tiệc của mình vẻ bồn chồn.

Hurst có cảm giác mình như người vừa nói một câu bông đùa rồi chỉ có mình cười cợt. Ông đã đề cập đến chủ đề này mà chẳng hề báo trước, chờ đợi cơ hội thích hợp một cách vô vọng. Cuối cùng ông đành tiếp tục.

“Hai tháng trước, cô hẹn hò với người khác, anh David Cohen, có phải thế không?”

Sheila vụt nhìn ông với vẻ ngạc nhiên lẫn bối rối.

Chẳng đợi lời đáp, viên thanh tra tiếp tục kế qua về cái chết của chàng nhạc công, cấn thận nhấn mạnh đến khía cạnh kỳ lạ và rùng rợn.

“Thật không thẽ tin nổi,” cô lấm bấm sau khi ông kể xong. “Tôi có đọc trên báo rằng anh ấy đã chết. Nhưng ai kể với các ông về chúng tôi chứ?”

“Một người bạn nhạc công của cậu ta,” viên cảnh sát nói dối. “Câu hỏi đầu tiên của tôi là thế này: cậu ta cố kẻ thù nào không? Hay cô có ý tưởng gì về kẻ tạo ra trò lừa tàn ác và kỳ quái này? Tóm lại, cô có bất kỳ thông tin gì may ra có ích cho việc điều tra của chúng tôi không?”

“Không, tôi không có ý tưởng gì cả,” Sheila trả lời, rút ra một điếu thuốc nữa.

“Cứ nghĩ cho kỹ, thưa cô. Ai trong… trong giới của cậu ta có thể phải chịu trách nhiệm cho việc này?”

“Tôi không biết. Thật sự là tôi không biết.”

“Tốt lắm. Giờ đến câu hỏi thứ hai của tôi. Tại sao cô lại không liên hệ với nhà chức trách để tìm hiểu thêm xem chuyện gì đã xảy ra? Xét về mối quan hệ của hai người, tôi thấy điều đó là đương nhiên.”

Sheila cuống cuồng nhìn quanh. Ánh mắt cô bắt gặp tiến sĩ Twist, ông đang quan sát cô, bình thản và hơi buồn. Cô châm điếu thuốc, rít vài hơi rồi trả lời, “Lúc đó, David và tôi không được hòa hợp. Thực tế, tôi vừa định nói với anh ấy tôi sẽ ra đi. Khi nghe tin anh ấy chết…

Cô dừng lại và, lần đầu tiên, các nhà thám từ thấy một tia cảm xúc trong đôi mắt to đen đã bắt đầu ươn ướt, “Tôi rất đau đớn. Chúng tôi không sinh ra để dành cho nhau. Nhưng dù sao, tất cả đã qua rồi. Dó là số phận. Vâng, là vậy: số phận. Tôi nghĩ mình xuất hiện cũng chẳng để làm gì. Tôi không muốn nghĩ về David nữa. Tôi muốn quên anh ấy.”

“Tôi hiểu,” Hurst nói vội. “Thế ông Gordon có chấp nhận cuộc phiêu lưu đó không?”

Ánh nhìn xa xăm trở lại trong mắt người thiếu nữ. “Ông chưa bao giờ nhắc đến nó một cách cụ thể. Ông luôn nói tôi được tự do làm những gì tôi muốn. Mấy lần David đến chơi, ông đón tiếp anh nhiệt tình, trò chuyện với anh như thể anh là bạn cũ, và…”

Lại một lần nữa, giọng cô lạc đi.

“Thế anh Ransome có gây ảnh hường gì đến… mối quan hệ của cô với người yêu cũ không?”

“Các ông muốn biết khi đó anh ấy đã yêu tôi chưa phải không?” Cô mim cưởi rầu ri, “Rồi, từ trước kia, thậm chí trước cả khi tôi gặp David. Nhưng Donald cảm thấy tôi còn quá trẻ, coi tôi là một đứa con nít.”

Viên thanh tra nói với vẻ nhăn nhó bi ẩn, “Nếu tôi hiếu đúng, thì ông ấy không quan tâm đến người yêu cũ của cô?”

“Họ khá hòa thuận. Rõ ràng Donald muốn đi xa hơn quan hệ bạn bè với tôi, nhưng không tính đến chuyện đó thì tôi nghĩ anh ấy thích David. Dù sao đi nữa họ cũng không thường xuyên gặp gỡ.”

Viên thanh tra trầm ngâm một lúc, rồi tiếp tục. “Cô có thể nói gì về David Cohen? Anh ta là tuýp người nào? Bạn bè anh ta là ai?”

“Bạn bè ư? Thật sự David không giao du với ai ngoài mấy người cùng chơi nhạc. Anh ấy hòa thuận với tất cả mọi người, nhưng chỉ ở mức xã giao. Là người cô độc xuất thân từ một gia đình nghèo, anh ấy ít khi đề cập đến bố mẹ, như thể thấy xấu hổ vì họ. Anh ấy có một ông bác trùng tên, đã chết trẻ trong bệnh viện tâm thần. Sự thật là, chúng tôi có rất ít điểm chung, ngoài âm nhạc và…” Sheila không kết thúc được câu nói vì nhận thấy tiến sĩ Twist đang chăm chú nhìn bàn tay cầm điếu thuốc của cô, với vẻ buồn bã, u ám lộ rõ.