Chương 15: Chứng cứ ngoại phạm

Giả Thuyết Thứ 7

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Nét vui vẻ và hạnh phúc trên mặt Sheila và người tình của cô biến mất ngay khi biết tin dữ. Họ tái mét khi nghe kể lại cụ thể tình huống cái chết của Peter Moore.

“Anh nghĩ sao về toàn bộ chuyện này, anh Ransome?” Hurst hỏi.

“Tôi nghĩ gì về chuyện này à?” tay diễn viên nhắc lại, người cứng đơ trong bộ trang phục dạ tiệc hoàn hảo không chê vào đâu được. “Ông muốn tôi nói gì đây? Đó là một tai nạn, một vụ tai nạn khủng khiếp.”

“Dĩ nhiên rồi,” viên thanh tra nói với nụ cười thỏa mãn không thoát khỏi sự chú ý của Ransome.

Hurst quay sang cô con gái của ông Gordon.

“Cô Forrest, lát nữa chúng tôi muốn hỏi cô vài câu về anh Moore. Còn bây giờ, chúng tôi cần trao đổi với người yêu cô và ông Gordon về một số việc có lẽ không liên quan đến cô.”

Cô gái trẻ nhìn cha dượng vẻ kỳ lạ, ông ta mỉm cười dịu dàng với cô:

“Con vui lòng đế chúng ta ngồi lại vài phút chứ, con yêu, và đợi các quý ông đây ở thư viện nhé?”

Sheila thầm thể hiện sự đồng ý bằng cách đứng lên và đi ra, sau đó Hurst kể câu chuyện lời thách thức, như đã được Peter Moore thuật lại, với sự chính xác tuyệt đối, chỉ bỏ lơ một chi tiết nhỏ.

Ransome lắng nghe viên thanh tra với vẻ chăm chú và không hề ngắt lời. Rất lạ lùng, câu chuyện xem ra có tác dụng củng cố sự tự tin thường lệ cũng như phong thái thoải mái xấc xược của anh ta. Mắt Ransome ánh lên thích thú khi viên cảnh sát kết thúc phần kể.

“Tôi bắt đầu hiểu vài việc,” anh ta châm chọc. “Trước hết là sự có mặt của các ông ở Green Man buổi tối hôm kỉa. Thật khó tin. Các ông không định nói với tôi các ông tiếp nhận câu chuyện một cách nghiêm túc đấy chứ? Hãy nhìn chúng tôi xem. Trông chúng tôi có giống những kẻ thù đáng sợ của các ông không?”

Hurst đáp lại, “Ba mươi sáu tiếng trước, một người đến chỗ chúng tôi kể rằng một trong hai ông sẽ gây án. Giờ người đó chết. Nói rất thành thực, anh Ransome, anh sẽ nghĩ gì nếu ở vị trí của chúng tôi?”

Tay diễn viên ngả ngườỉ trên ghế và bắt chéo chân. “Tôi hiểu mà. Theo ông, số phận chọn tôi cho những điều cao cả hơn. Cứ cho rằng nhận định đó đúng đi thì, thưa ông thanh tra, tôi sẽ để lại sau lưng thật nhiều manh mối nhằm vào Gordon – cho anh ấy bị buộc tội sát nhân – chứ không phải thực hiện một tội ác nhắm vào kẻ xa lạ vô danh trong quá trình đột nhập một căn hộ.”

“Tin tôi đỉ, anh Ransome, chúng tôi đều đã tự hỏi mình nhiều câu hỏi, kể cả câu hỏi đó, và chúng tôi đã đạt được một chút tiến triển trong cuộc điều tra. Và cũng xin nhớ cho rằng chúng tôi có lý do chính đáng để tin những gì anh Moore kể là một chuyện bịa đặt và anh chẳng có liên can gì đến cái chết của anh ta. Nhưng chúng tôi cần loại bỏ những nghi vấn còn lại về vai trò của anh. Vì thế, hãy cho chúng tôi biết anh ở đâu lúc 11 giờ.”

Vẫn nhìn thẳng vào Hurst, tay diễn viên nghĩ một lúc lồi trả lời, “Tôi nghĩ anh Gordon đã nói vớỉ các ông, Sheila và tôi ở đâu: nhà Guy Williams trên phố Fenchurch.”

“Trong một buối khiêu vũ hóa trang, phải không nhỉ?” Hurst nói bằng giọng gợi ý thấy rõ.

Donald Ransome bật cười khùng khục.

“Đúng vậy. Một buổi khiêu vũ hóa trang. Nhưng tôi làm ông thất vọng mất, ông thanh tra, bởi vì thứ tôi dùng để hóa toang, cũng như Sheila, chỉ là một dải satin đen nhỏ chẳng đánh lừa được ai. Nói cách khác, ngoài người yêu tôi ra, tôi có thể mời cả tá những người đáng tin cậy; sẵn sàng khẳng định họ đã thấy tôi trong suốt buổi tối từ 9 giờ kém 15 phút đến tận 1 giờ rưỡi sáng. Không chỉ có thế, tôi còn thường xuyên có mặt ở quầy rượu, dưới sự giám sát của một người có lẽ ông biết, ông Bill Masters, trung sĩ điều tra của Sở Cảnh sát Luân Đôn.”

Hurst gật đầu. “Tóm lại, anh có thể kể lại từng phút hoạt động được chứ?”

“Đương nhiên không thể từng phút. Thêm nữa, có chuyện hơi kỳ quặc…”

Ransome cười nhăn nhở.

“Tôi muốn kể với ông ngay lập tức, bởi vì nếu nghe từ người khác ông sẽ lại nảy ra vài ý tưởng. Khoảng 11 giờ, hay có lẽ trước một chút, một người đến chỗ tôi, bảo rằng tôi có điện thoại. Tôi đi ra sảnh và – ông sẽ phì cười, nhưng nhiều cô hâm mộ tôi thuộc loại rất bạo dạn – một cô tên Jill hay Jenny gì đó ở đầu dây bên kia đòi gặp tôi bằng được để xin chữ ký. Không hiểu sao cô ấy biết tôi có mặt ở bữa tiệc của Guy, tình cờ bấy giờ cô ấy lại ở nhà một người bạn, ngôi nhà ấy lại tình cờ ở gần nhà Guy, nên hỏi liệu cô ấy có thể ghé qua được không? Cô ấy nói chỉ hai phút nữa sẽ có mặt ở cửa trước và nài nỉ tôi ra gặp.”

Anh ta châm một điếu thuốc và nhún vai vẻ thờ ơ.

“Ông biết đấy, trong nghề của chúng tôi, xem thường công chúng không phải là chuyện hay ho gì, cho nên tôi ra ngoài và viết vội mấy dòng lên mảnh giấy của cô ấy và quay vào. Xin đừng bắt tôi mô tả nhân dạng chi tiết. Đó là một người ngăm đen không có điểm gì đặc biệt ấn tượng cả và mặc chiếc áo choàng sáng màu. Tôi chỉ kể được đến thế thôi.”

“Tất cả mất bao lâu?”

“Kể cả cuộc điện thoại, khoảng mười phút Dù thế nào thì Bill Masters, Sheila và rất nhiều người khác cũng có thể làm chứng tôi không hề đi vắng quá mười lăm phút.”

Hurst rút sổ ghi chép ra, hí hoáy viết rồi nói, “Như vậy sự việc diễn ra từ 11 giờ kém 5 phút đến 11 giờ 5 phút.”

“Loanh quanh khoảng ấy. Tôi đâu có nhìn đồng hồ. Bây giờ nếu có thể, tôi xin hỏi ông một câu, thưa thanh tra. Mất bao lâu để đi từ đây đến phố Fenchurch bằng xe hơi?”

“Để xem nào… vào giờ này buổi tối và với lái xe có kinh nghiệm, theo tôi khoảng mười lăm phút.”

“Như thế là rất gấp gáp, nhưng chúng ta cứ nói rằng nửa tiếng đi và quay về. Cộng thêm thời gian thực hiện hành vi ném đá giấu tay mà các ông nghi ngờ cho tôi. Tôi xin để ông làm phép tính.”

“Rất tốt,” Hurst đáp, gõ gõ cuốn sổ bằng đầu bút chì. “Nếu tất cả mọi người xác nhận câu chuyện của anh, thì chẳng có gi phải sợ cả. Quay trở lại câu chuyện của Peter Moore, ông Gordon: theo ông, đây toàn là những lời nói dối từ đầu tới cuối.”

“Đúng, mà cũng không hẳn. Donald có đến gặp tôi vào chiều thứ Tư. Các chi tiết về đời tư của vợ chồng tôi là chính xác, và quả tình là tôi có đánh mất một viên bi sau thảm kịch của vợ tôi.”

“Nói cách khác, anh ta dựng lên câu chuyện từ các dữ kiện có thật?”

“Đúng. Và chẳng có gì lạ, Peter ở vị thế biết được hết mọi chi tiết.”

Vị thám tử nhẹ nhàng tiếp tục, “Liên quan đến những chi tiết ấy, thưa các quý ông, có một điều trong câu chuyện của anh Moore mà tôi chưa đề cập. Nó có thể chẳng là gì, nhưng tôi muốn nghe ý kiến của các ông.”

Nói xong, Archibald Hurst nhấc thân hình ngót chín mươi cân của mình khỏi ghế, đường bệ đi ngang qua phòng, nhặt một vật trong hốc tường và quay trở lại, giấu vật đó sau lưng. Bằng một động tác đột ngột, ông đặt con búp bê bác sĩ dịch hạch lên bàn.

Cả phòng im lặng, ông Gordon và Donald Ransome bất động như chính con búp bê mũi dài kia.

“Chỉ hơn hai mươi tư giờ trước, thưa các quý ông, chúng ta đã nói về mặt nạ và tôi có nhắc đến một vụ án hình sự trong đó hai kẻ sát nhân mặc trang phục giống như người bạn nhỏ của chúng ta ở đây. Một nhân vật tương tự xuất hiện trong câu chuyện của Peter Moore vào đúng thời điểm ông Gordon giải thích những quy tắc của cuộc đọ sức trác việt, ông nói với anh Ransome về ‘mối dây gắn kết chúng ta: diễn xuất và biên kịch, cụ thể hơn, trong trường hợp này, là trò chơi và án mạng ông còn nhớ chứ? Rất tốt. Nhưng điều tôi chưa hề đả động là, trong lúc nói những lời ấy, ông Gordon đã nhặt con búp bê nhỏ bé đây lên và đưa mắt nhìn anh Ransome, như thể mấy từ trò chơi và án mạng có liên hệ trực tiếp đến vị đại diện của ngành y khoa này vậy.”

Tay diễn viên và nhà viết kịch cứng đờ người như thể được đẽo từ đá, nhưng có gì đó trong mắt họ đã tiết lộ một cảm xúc mãnh liệt.

“Thưa các quý ông, các ông nói rằng câu chuyện của Peter Moore dựa trên một số điểm không phải là hư cấu. Vậy thì đây là câu hỏi của tôi: ý nghĩa của hoạt cảnh đó là gì? Nói cách khác, Peter Moore đang ám chỉ đến cái gì?”

Donald Ransome toan mở miệng, nhưng ông Gordon Miller đã ngắt lời anh ta, “Tôi có chút khó chịu khi nghe ông nói đấy, ông thanh tra. Làm sao ông có thể gán chuyện quan trọng như vậy với một chi tiết vớ vẩn đến thế, đặc biệt khi chính ông thừa nhận rằng gã thư ký của tôi đã bịa ra phần lớn câu chuyện? Nhưng để trả lời câu hỏi của ông, hoạt cảnh đó không có ý nghĩa gì hết. Cậu thì sao, Donald?”

“Không, tôi còn không nhớ nữa.”

“Còn có một cách giải thích rất đơn giản,” ông Gordon nói tiếp. “Peter Moore chắc chắn đã nghĩ ra chi tiết đố để thêm mắm dặm muối câu chuyện của gã và nhấn mạnh đến tính chất đáng ngại của nó. Gã thừa sức bảo tôi đã nhặt cái đầu của Landru, hay của Crippen lên.”

“Đúng là như vậy,” Hurst trả lời, gật gật đầu. “Giờ, tôi sẽ nói với các ông về vụ án tôi vừa nhắc đến, nó xảy ra chỉ vài tháng trước.”

Viên thanh tra kể lại vụ án mạng kỳ quặc xảy ra vào đêm 31 tháng Tám. Đến cuối cùng ông mới hé lộ nhân dạng của nạn nhân.

“Người đàn ông bị giết bằng hai nhát đâm của một con dao ấy có tên David Cohen. Một cái tên, tôi xin cam đoan, không hề xa lạ với các ông. Chí ít không hề xa lạ với cô Sheila, bởi vì chúng tôi biết cô ấy là vợ chưa cưới của anh ta.”