Chương 13: Vụ tai nạn

Giả Thuyết Thứ 7

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Gần nửa đêm, chiếc xe của Hurst lao vào tư dinh Gordon Miller. Tiến sĩ Twist đã im bặt suốt mười phút qua, kể từ lúc leo lên xe người bạn. Một khi chưa biết chính xác tình hình sự việc, mọi bình luận xem chừng đều vô nghĩa. Cũng như Hurst, ông thầm hy vọng được gặp Peter Moore lần nữa, thậm chí tiến hành thẩm vấn anh ta nếu cần, để có thêm chi tiết về vụ thách thức, làm lá át chủ bài dự phòng nếu diễn biến xấu đi. Và giờ diễn biến xấu đi thật, còn lá át chủ bài đã tự rớt khỏi bàn.

Đánh một vòng qua đài phun nước, hai thám tử tới cửa trước tư dinh Miller, thấy hai xe cảnh sát đã đỗ ngay ở đấy. Bên phải có một ô cửa sổ lồi nằm giữa hai ô cửa sổ nhỏ hơn chiếu sáng một mảng cỏ hình chữ nhật lớn.

Hurst dừng xe khiến sỏi bắn tung, tắt máy và hất cằm, trỏ mấy ô cửa sổ sáng đèn. “Hang ổ của hắn, tôi đoán vậy. Đến giờ tôi có thể nói, đó là hiện trường xảy ra sự cố.”

Một lúc sau, họ đã ở trong văn phòng của ông Gordon. Đúng như Peter Moore mô tả: rộng rãi, lộng lẫy và đầy sát khí. Nhưng, lúc này, đặc điểm cuối cùng ấy không phải chỉ do những thứ vũ khí loang loáng dưới ngọn chúc đài bằng sắt rèn cực lớn, cũng không phải do những chiếc mặt nạ khiến người ta rờn rợn và những hình người bằng sáp với cặp mát dường như dán theo từng cử động của các vị khách. Trên sàn là một xác người nằm dài bên cạnh bộ áo giáp đổ sập đè lên chiếc khiên, ngay cạnh cây cột vốn là chỗ đứng của nó. Cạnh chiếc mũ sắt có tấm che mặt được nâng lên là một chiếc đèn pin đã vỡ mặt kính. Nạn nhân nàm nghiêng bên phải, tay đeo găng và mặc áo mưa màu nâu, có một vết thâm ở ngực. Hai nhà thám tử không khó khăn gì nhận ra ngay Peter Moore. Vẫn còn thấy nồng nặc mùi thuốc súng không khói, mặc dù có gió thoảng vào nhờ ô cửa sổ thấp hơn phía bên phải đã được nâng lên.

Có vài cảnh sát trong phòng và một trong số họ đang ghi chép lời khai của ông Gordon Miller, hiện đang ngồi rũ trong chiếc ghế bành gần lò sưởi. Tiến sĩ Twist và thanh tra Hurst bước lại chỗ họ.

“Tôi không nghĩ được gặp các ông sớm vậy, và chắc chán là không phải trong tình cảnh như thế này.”

Hai nhà thám tử im lặng gật đầu. Ông Gordon, gương mặt rầu rĩ và đầu tóc rối bù, đang mặc chiếc áo khoác màu huyết dụ và trầm ngâm nhìn một ly whisky như thể nó chinh là nguyên nhân cho những rắc rối trước mắt. Ông ta quay sang nhìn cái xác với vẻ hoang mang, và nói tiếp, “Tôi chảng bao giờ ngờ đó lại là anh ta. Hai năm làm cho tôi. Hạnh kiểm không có gì đáng chê trách. Chắc anh ta phải ở tình cảnh cực kỳ éo le mới phải làm việc này. Anh ta biết tôi cất giữ một vài thứ giá trị trong két.”

“Ông có thể mô tả chính xác những gì đã xảy ra chứ, ông Gordon…” Hurst lịch sự nói, không mảy may tỏ ra thương cảm.

“Về phương diện nào đó, chẳng có gì ngoài… một tai nạn bi thảm thường thấy. Tôi đi nằm sớm và đã ngủ rồi. Thật không may, tôi vốn là người thính ngủ và phòng của tôi lại ngay phía trên. Có tiếng động làm tôi thức giấc. Mới đầu tôi nghĩ là Sheila về, nhưng nhìn đồng hồ thì chưa đến 11 giờ, con bé không thể về sớm như vậy được bởi nó đi dự một bữa tiệc cùng Donald. Tôi chăm chú lắng nghe, nhưng vô ích. Tuy nhiên tôi biết chắc mình có nghe thấy động tĩnh gì đó. Không thế là Peter bởi anh ta xin nghi một tuần. Tôi đi xuống nhà kiểm tra cho cẩn thận. Tới phòng này, tôi nhìn qua lỗ khóa và thấy một quầng sáng quét vào vị trí đặt két. Dứt khoát là có trộm và tôi lờ mờ nhận ra hình dáng gã. Làm sao tôi ngờ được đó lại là anh chàng thư ký của mình chứ? Tôi thận trọng mở cửa và rón rén bước vào.

“Tôi luôn đế một khẩu súng đã lên đạn trong phòng, giấu phía sau bộ giáp. Khi đến chỗ cây cột có đặt bộ giáp, tôi yêu cầu kẻ đột nhập giơ tay lên và không được cử động. Tôi đã sai lầm khi không mang theo đẻn pin. Kẻ đột nhập nhận ra bóng tối chính là lợi thế của gã và ném ngọn đèn vê phía tôi. Đèn va trúng bộ giáp, giáp đổ loảng xoảng, đèn tắt ngấm.

“Lợi dụng thời khác tối tăm bất ngờ ấy, tên đột nhập lao bổ vào tôi. Tôi ngã ra sau, nhưng kịp nổ một phát súng và gã nằm vật ra đất. Tôi hiểu ngay mình vừa giết chết ai đó. Cho dù hành động này nằm trong phạm vi tự vệ chính đáng, nhưng nó vẫn là chuyện tệ hại. Thế rồi, tôi bật đèn sáng và nhận ra là Peter…” Ông ta rùng mình và bật ra một tiếng thở dài. “Tôi đã gọi cho cảnh sát.”

“Lúc ấy là mấy giờ?” Hurst hỏi.

“Tôi không biết chính xác… khoảng 11 giờ.”

“Đúng vậy,” một viên cảnh sát mặc sắc phục xác nhận. “Chúng tôi nhận cuộc gọi lúc 11 giờ kém 10 phút.”

“Điều quan trọng…”

Ông Gorđon bị ngắt lời bởi sự xuất hiện của một người đàn ông thấp nhỏ, ăn mặc bảnh bao, hờ hững vẫy tay với Hurst và người bạn rồi bước tới chỗ xác chết và đặt cái túi của mình xuống đất. Hurst muốn nói chuyện với ông ta, nhưng cuối cùng quyết định không lên tiếng, để tránh chạm trán với khiếu hài hước đặc biệt của bác sĩ Lawrence, chuyên gia pháp y mà rất nhiều lần ông phải hợp tác trong các cuộc điều tra của mình. Thay vào đó, ông đề nghị Gordon khai lại một cách chi tiết hơn. Nhà viết kịch làm theo nhưng bản khai lần này chẳng khác gì những lời ông ta tường thuật lúc trước.

“Tôi không còn điều gì để kể với các vị cả,” ông ta nối, mặt lạnh như tiền.

Nhưng vẻ mặt của ông ta dần thay đổi, khi chạm phải sự im lặng kéo dài và ánh nhìn nghiêm nghị của các nhà thám tử.

“Tôi biết đó là một tai nạn đáng tiếc, nhưng tôi biết làm gì khác đây? Tôi không thể nhận ra anh ta.”

“Một vụ tai nạn,” Hurst chậm rãi nhắc lại. “Chúng tôi có những lý do nhất định đế nghi ngờ chuyện đó, ông Gordon!”

“Các ông đang buộc cho tôi tội giết người chăng?” nhà viết kịch hỏi, vẻ ngạc nhiên nhiều hơn là khó chịu.

“Không. Không phải ông. Tôi yêu câu ông cứ kiên nhẫn, chúng ta sẽ quay lại chuyện đó sau. Chúng tôi cần thời gian đế xác minh vài điều.”

Vài phút sau, các thám tử đã đứng bên ngoài chỗ ô cửa sổ mở hé, chăm chú nhìn phần mặt đất ngay bên dưới. Không xuất hiện dấu chân nào trên luống hoa hẹp, nhưng người đứng ngoài có thể với tới ô cửa sổ mà chẳng cần giẫm lên luống hoa đó. Họ phát hiện ra một mẩu gỗ nhỏ dường như không phải của khuôn cửa sổ.

“Nó được dùng làm nêm giữ giữa khung và cánh đế cửa số khỏi trượt đóng lại,” Hurst giải thích. “Một phương pháp truyền thống, nhưng không phải cách khôn ngoan, bởi nó cho thấy hành động này được thực hiện từ bên trong. Lẽ ra hắn có thể đập vỡ một ô để khiến chúng ta mất phương hướng, như thế sẽ đỡ mạo hiếm hơn. Chúng ta đi xem cái két nào.”

Cái két nằm phía sau một hốc tường nhỏ. Đó có lẽ là nơi đặt bức tượng nhỏ giờ đang nằm trên sàn, ngay cạnh đấy. Ẩn sau một tấm gỗ đã bị phá tan hoang, cánh cửa két chỉ có một ổ khóa duy nhất và xem chừng một kẻ đào tường khoét vách nghiệp dư cũng dễ dàng phá bung được. Có nhiều vết trầy xước xung quanh bản lề.

Theo yêu cầu của Hurst, ông Gordon mở nó ra nhờ chiếc chìa giấu dưới đế một bức tượng gần đó.

Ông ta đứng lùi lại, “Các ông xem, còn không đến năm mươi bảng ấy.”

Hurst cầm tệp tiền, kiểm tra sơ qua, đặt trở lại két và bước ra chỗ bác sĩ Lawrence.

“Thế nào?” ông lầm bầm.

“Ổn,” người đàn ông nhò bé nói. “Không có gì bất thường. Chết tại chỗ. Bắn trực diện, có nhiều khả năng là với khẩu súng mà người của anh đã cho tôi xem. Tất nhiên là anh sẽ phải đợi phân tích đường đạn. Thời gian, xem nào, giờ mới vừa sau nửa đêm và anh ta chết được hơn một giờ một chút. Thời gian chết: khoảng 11 giờ.”

“Spall!” Hurst gọi một sĩ quan cấp dưới. “Đi vòng quanh hàng xóm xem có bất kỳ ai nghe thấy tiếng súng không. Sewell, đến đây. Có dấu tay không?”

“Có.” Chuyên gia nhân trắc học xác nhận.

“Đem so với vân tay của ông Gordon.”

“Tôi nhớ rằng, thưa thanh tra,” nhà viết kịch lên tiếng, xác nhận một cách miễn cưỡng, “tôi có nói với ông là ai bắn phát súng rồi mà.”

Hurst mặc kệ câu nói đó và nhìn khẩu súng mà chuyên gia kia đang cầm.

“Một khẩu Remington,” Sewell nói. “Rất đẹp. Chế tác vào đầu thế kỷ này. Súng của dân sưu tập, được bảo quản rất tốt. Sáu viên đạn trong ổ và mới bắn có một viên.”

“Anh tìm thấy ở đâu?”

“Ở kia, giữa xác chết và bộ giáp; nòng vẫn còn ấm. Nhiều khả năng đây là hung khí gây án.”

Hurst ném một cái nhìn hoài nghi về phía người chết.

“Thẳng xuyên tim, thưa thanh tra,” Sewell nói tiếp. “Một viên đạn cỡ 45 ly. Ông có thể thấy dấu thuốc súng quanh miệng vết thương đấy.”

“Anh vẫn chẳng thay đổi, thanh tra ạ,” Lawrence xen vào, vẻ châm chọc. “Càng có nhiều cơ sở lập luận thì anh càng thấy đáng ngờ. Chính tôi đã nói với anh…”

“Đừng có dạy khôn tôi nữa đi, Lawrence.” Hurst quay sang ông Gordon. “Ông vui lòng cho tôi xem tay được không, bàn tay cầm súng ấy?”

Không chút nao núng, chủ nhân ngôi nhà tuân lệnh ngay. Các nhà thám tử nhìn rõ bàn tay ông ta lấm tấm những đốm đen li ti.

“Ông có cần thêm bẳng chứng không, ông thanh tra?” viên bác sĩ châm chọc. “Chà, nếu không ai phản đối thì tôi đi đây. Các vị sẽ có báo cáo chi tiết của tôi nhanh thôi.”

Hurst trầm ngâm nhìn bác sĩ rời đỉ trong khi những người chụp ảnh thu dọn đồ nghề của họ. Sau khi liếc nhanh ví và chùm chìa khóa tìm thấy trong túi Peter Moore, ông ra lệnh cho chuyển cái xác về và bước đến chỗ Gordon Miller.

“Nào, chúng ta cùng tái hiện các tình tiết nhé. Sau khi thấy một bóng đen gần cái két, ông lặng lẽ lẻn vào phòng. Nguồn sáng duy nhất là quầng sáng từ ngọn đèn pin. Ông đến chỗ cây cột, cầm lấy thứ vũ khí mà ông không nhìn rõ và đánh động kẻ đột nhập. Anh ta ném ngọn đèn vào ông, nó va trúng bộ giáp và vỡ tan. Lúc đó, trời tối om. Anh ta lao vào ông, ông nổ súng và anh ta ngã xuống chết. Chính xác thì sau đó có chuyện gì?”

“Ông thanh tra, tôi không biết cụ thể ông đang cố chứng minh điều gì, nhưng…”

“Xin hãy trả lời câu hỏi, ông Gordon. Và cụ thể vào. Mọi chi tiết về mấy phút tiếp theo, xin mời.”

“Được rồi. Tôi sẽ cố gắng. Việc đầu tiên tôi làm, tôi nghĩ vậy, là buông khẩu súng. Rồi đứng yên một lúc vì sốc. Tiếp theo, tôi lần mò ra chỗ công tắc đèn gần cửa.”

“Việc đó mất bao lâu?”

“Mười giây, khoảng vậy. Tôi thực sự không rõ. Tôi không nhìn thấy gì cả, và tôi không còn là mình nữa.”

“Liệu mất đến hai mươi giây không?”

“Có thể.”

“Bấy giờ ông có nghe thấy tiếng động nào không?”

“Không, tôi nghĩ thế. Tai tôi vẫn còn ong ong tiếng súng nổ. Bật đèn xong, tôi quay lại và thấy Peter.”

Hurst gật đầu, một nụ cười điểm trên môi.

“Còn bây giờ, ông Gordon, để tôi kể với ông một câu chuyện nho nhỏ được chuyển tới tôi và ông bạn Twist cùa tôi mới chỉ chiều hôm qua thôi, vài tiếng trước khi chúng tôi gặp ông và Donald Ransome ở Green Man. Tôi tin châc giờ ông nhận ra cuộc gặp gỡ đó không hề ngẫu nhiên.”

Và rồi, Hurst tiếp tục kể lại câu chuyện của Peter Moore. Không một thớ thịt nào chuyển động trên mặt Gordon Miller trong lúc lắng nghe Hurst nói. Đến đoạn cuối, ông ta đăm đăm nhìn viên thanh tra và tiến sĩ Twist một lúc lâu, rồi tuyên bố bằng giọng bình thản, “Đời tôi đã nghe vài câu chuyện phóng đại rồi, thưa ông thanh tra, nhưng không thể so sánh được với những gì ông vừa kể, chẳng là gì ngoài một chuỗi những lời bịa đặt từ đầu chí cuối.”