Chương 2.2

Duyên Kỳ Ngộ

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ngơ ngẩn nhìn A La rất lâu, nàng ta gọi vú Trương và Tiểu Ngọc, nhẹ nhàng nói với họ: “Tiểu thư còn nhỏ chưa hiểu chuyện, các ngươi chiều nó một chút, nó không phải là đứa trẻ lạnh lung, chỉ có điều hơi bướng”.
Vú trương và Tiểu Ngọc mắt đỏ hoe, nói: “Phu nhân đối với chúng tôi đại ân đại đức,chúng tôi nhất định hết lòng vì tiểu thư”.
Thất phu nhân trao đứa bé trong lòng cho vú Trương bế về phòng. Một mình ngơ ngẩn nhìn vườn hải đường, nghĩ đến bài thơ A La đọc lúc trước, nước mắt lại tuôn lã chã.
Trình Tinh vừa thức dậy, vội cúi nhìn người mình. Vẫn cơ thể nhỏ bé. Xung quanh lạnh ngắt như tờ, không có tiếng ô tô qua lại, không có tiếng người, hình như cả thế giowischir còn lại một mình cô. Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt trào ra, ánh trăng chiếu vào phòng, càng thêm vắng lạnh. Trình Tinh thầm nghĩ, lẽ nào mình mãi mãi ở lại xứ này, với than xác của A La, dần dần lớn lên trong thế giới này, rồi lấy chồng, kết thúc cuộc đời? Bỗng thấy sợ hãi vô cùng, òa khóc thành tiếng.
Ngoài bức màn sa, lóe lên ánh nến, Tiểu Ngọc vén màn, lo lắng dỗ cô: “Tiểu thư, lại gặp ác mộng sao? Tiểu Ngọc ở đây. Tiểu thư đừng sợ”.
Trình Tinh nhìn mái tóc sổ tung của Tiểu Ngọc, có lẽ cô bé chỉ chừng mười tuổi, vậy mà lại đến an ủi mình. Thầm nghĩ, mình đã hai mươi hai tuổi, sao có thể để cho cô bé bảo vệ? Dần dần nín khóc, nói với Tiểu Ngọc: “ Ta không ngủ được, Tiểu Ngọc lên nằm với ta, kể chuyện cho ta nghe”.
Tiểu Ngọc nhìn khuôn mặt nhỏbé với những giọt nước mắt chưa khô lóng lánh của A La dưới ánh nến, đầy băn khoăn, cầu khẩn, trong long xúc động không nói lên lời. Tiểu thư mới sáu tuổi, đã khiến người ta thương cảm, sau này lớn lên không biết sẽ thành trang quốc sắc thiên hương thế nào, liền đồng ý, lên giường ngủ cùng A La.

Trình Tinh nói với Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc nói cho tôi biết, thế giới bên ngoài như thế nào, ninh Quốc là một nước như thế nào?”
Tiểu Ngọc cười gượng: “ Tiểu Ngọc chỉ biết thiên hạ có năm nước, phía tây có nước Khởi, tây nam có nước Hạ, bắc có nước An, nam có nước Trần, Ninh Quốc ở phía đông, là nước lớn nhất, cường thịnh nhất. chúng ta ở Phong Thành kinh đô của Ninh Quốc. tiểu thư, Phong thành của chúng ta rất to, đi ngựa từ đông sang tây cũng phải chạy hết mấy canh giờ, tết Nguyên Tiêu đông vui nhất, bên bờ song Ninh người thả đèn, người bán đèn, tấp nập còn rất nhiều thuyền hoa, tối đến giống như là nơi ở của thần tiên ấy.”

Trình Tinh nghĩ, đây là nơi nào! Có phải là một thời đại kỳ dị? tôi tìm hiểu sau vậy. mình cần phải suy ghĩ đã, liền nhắm mắt. Tiểu Ngọc tưởng cô ngủ, cũng không nói nữa, dần dần cũng ngủ thiếp.

Một lát sau cô mở mắt nhìn lên đỉnh màn. Xem ra mình thực sự biến thành cô bé A La sống trong Lý phủ rồi. Cố kìm nén nỗi lo sợ trong đầu. May mà mình còn nhỏ, Lý lão gia là vị thừa tướng thế nào, chuyện cơm áo tạm thời không phải lo. Trước khi lớn lên đối diện với nhiều chuyện khác vẫn còn mấy năm nữa. chưa biết chừng có ngày tỉnh giấc đã quay về trên chiếc giường của nhà mình, tất cả chỉ là giấc Nam Kha mà thôi. ( Giấc Nam Kha được dùng để chgir những gì tốt đẹpcủa cuộc đời thường ngắn ngủi, công danh phú quý tựa chiêm bao) long dần yên tĩnh.

Tiếp đó bắt đầu suy nghĩ về bản than. Vốn là sinh viên năm thứ tư chuyên ngành tiếng Anh, học hành hơi lười biếng, nhưng hai mươi hai năm sống trong thế giới hiện đại, những tri thức đã có, sẽ ít nhiều hữu dụng. Nếu thời đại khác nhau, những bài thơ bài phú có thể sao chép, những gì cô biết cũng đủ dùng. Đường thi, Tống tù, nhớ không nghuyên vẹn cũng chẳng sao, những bài thơ hay, những câu châm ngôn cách cú nổi tiếng cô vẫn nhớ. Hát cũng tàm tạm, chỉ có hay sai nhạc, cũng không sao, những ca từ còn nhớ biết đâu cunugx có thể dùng được. biết chơi bài, luyện tập karate từ nhỏ, cái này cô thong thạo nhất, có thể chấp cả mấy đứa con trai. Ít nhất cũng không phải là loại cin gái trói gà không chặt! Trình Tinh thở phào, may mà ông bố bà mẹ làm quan của cô thường xuyên bận công việc, ít thời gian để mắt đến cô, cho nên cô có thể học karate để tự vệ. cũng do không ai chăm sóc, năm, sáu tuoir Tình Tinh đã biết tự chăm sóc mình, có thể tự nấu ăn, đúng rồi, nấu ăn!

Giống như Robinson trên đảo hoang, phát hiện them khả năng gì của mình Trình Tinh mừng rơn. Nghĩ một lúc nữa thấy vốn liếng của mình chỉ có vậy.

A La sáu tuổi, nghe nói ngày xưa, con gái mười sáu tuổi đã gả chồng, mình ít nhất vẫn còn khá nhiều thời gian để học. Đây là xã hội nào, sau này phải đối diện với những con người và sự việc như thế nào, để sau hẵng hay.

Hôm nay cô đã kịp quan sát, phụ nữ ở đây không bó chân, thầm thở phào, cô đã từng thấy bàn chân bị bó của bà ngoại, biến dạng xấu xí, các ngón quặp xuống long bàn chân, đi không đau mới lạ.

Nghĩ đến những người đã gặp trong căn phòng lớn sáng nay, không biết Lý lão gia có phải là một vị tướng quyền lực, những quyền tướng thời cổ đại thường không có kết cục tốt đẹp, một khi công lao lớn hơn hoàng đế hoặc lợi dùng quyền lực bị hoàng đế kiếm cớ giết hại. cô cầu thần khẫn phật mong Lý lão gia không gặp oan trái thảm cảnh như bãi quan, chém đầu. Nghĩ đến những cực hình thời trung cổ, thấy rung mình khiếp sợ. Tình Tinh tự nhủ, sau này mình làm tam tiểu thư nhà họ Lý, chỉ cần không phạm tội gì, có thể sống bình yên là được.

Lại suy nghĩ về hoàn cảnh sống hiện tại, Đường viên hình như là một góc khuất, vắng nhất trong Lý phủ, chỉ có hai người hầu là vú Trương và Tiểu Ngọc. Vú Trương ở bên thất phu nhân nhiều hơn, Tiểu Ngọc hầu hạ cô. Đồ đạc cũng rất sơ sài, không thấy vàng bạc châu báu gì đáng tiền. Ngay thất phu nhân, hôm nay đầu cũng chỉ cài hai chiếc trâm ngọc, một đóa hoa cũng bằng ngọc, giản dị hơn nhiều so với sáu bà kia. Thất phu nhân sợ nhất tranh giành đấu đã ngấm ngầm, nhưng sáu vị phu nhân kia rõ nàng không thích cô ấy, họ đố kỵ nhan sắc của cô sao? Nhưng Lý tướng rõ rang không sủng ái vị phu nhân xinh đẹp này. Thật kỳ lạ, có ẩn tình gì chăng? Nghĩ đến vẻ dịu hiền và đau buồn của thất phu nhân, Trình Tinh thầm nghĩ, có lẽ là do cô ấy không sanh được con trai nên bị Lý tướng lạnh nhạt.

Lý lão gia chỉ sinh được ba gái, mình có nên trở thành đứa con được ông ta thích nhất? Có cái hay cái dở, cái hay là có thể cải thiện đối sử của ông ta đối với thất phu nhân, được hưởng một số đặc quyền, cái dở là thu hút chú ý, đã được sủng ái muốn sống yên ổn cũng khó. Trí tuệ của tuổi hai mươi hai trong cơ thể sáu tuổi, dựa vào đầu óc trưởng thành và trí thức hiện đạ, khiến Lý lão gia yêu thích có lẽ cũng không khó. Nhưng nghĩ đến lời răn của người xưa, đạn luôn trúng những con chim đầu đàn, cây to thì đẽ đổ, cô quyết định trước mắt cứ tạm bình tĩnh, tìm hiểu kỹ tình hình, yên phận mấy năm rồi tính.

Chập chờn ngủ một lát, nhưng giấc không sâu. Khi tỉnh dậy lần nữa, mở mắt thì trời đã mờ mờ sang, có lẽ khoảng năm sáu giờ. Trình Tinh ( A La) ra khỏi giường, nhìn bộ y phục liền thân mỏng manh trên người, cảm thấy mặc thế này mà chơi thể thao thì không phù hợp lắm.

Tiểu ngọc cũng đã thức, hỏi A La: “Tiểu thư, dậy sớm thế sao? Bây giờ mới là giờ Mão, mọi ngày chưa đến giờ Thìn tiểu thư chưa dậy cơ mà?”

A La thầm nhẩm lại mười hai chi, bụng nghĩ mình phải làm quan cách tình giờ ở đây mới được, cười nói: “Hôm qua đi thi, vui qua ngủ không yên. Tiểu Ngọc có thể gọi vú Trương may giúp tôi bộ quần áo không?”

Tiểu Ngọc mang nước cho nàng rửa mặt, vừa chải đầu vừa hỏi: “Tiểu thư muốn may quần áo thế nào? Tiểu Ngọc đều làm được hết.”

Mới mười tuổi, mà quần áo nào cũng may được! A La lại thầm cảm phục, may mà mình trở về quá khứ trong thân phận thiên kim tiểu thư, nếu gửi hồn vào thân thể Tiểu Ngọc, đánh chết mình cũng không may được bộ quần áo nào. Bất giác mỉm cười, “để tôi vẽ kiểu nhé. À, Tiểu Ngọc, buổi sang tôi phải làm gì, có cần đi thỉnh an không?” A La vẫn chưa quen gọi thất phu nhân là mẹ.

Tiểu Ngọc bặm môi cười, trên má hiện lên núm ddoonfdgf tiền nhỏ, rất đáng yêu: “Phu nhân ưa yên tĩnh, thích ngồi thiêu thùa giải khuây, giờ thin phu nhân phải đi vấn an đại phu nhân, trở về là ở luôn một mình trong phòng, tiểu thư không cần đến đó.”

A La lạ lung nói: “Tôi muốn học mấy thứ thì cần gặp ai?”

Tiểu Ngọc kinh ngạc “ Đại tiểu thư, nhị tiểu thư đều thỉnh bốn vị tiên sinh đến day, tam phu nhân, tứ phu nhân cũng tinh thong cầm kỳ thi họa. Trước đây tiểu thư đã đuổi ba bốn tiên sinh, phu nhân bảo đợi khi nào tiểu thư muốn học, lại mời tiên sinh. Nhưng, tiểu thư à, phu nhân của chúng ta mới thật sự là tài nữ, cái gì cũng biết.”