Chương 7: Dạ yến nên ăn cái gì?

Dưỡng Thú Thành Phi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Long bào của An Hoằng Hàn được thêu bằng tơ vàng, dưới ánh đèn chiếu rọi, sáng chói lấp lánh bốn phía. Bề ngoài tinh sảo của long bào giống như được bao trùm một tầng ánh sáng mỏng màu vàng óng ánh chói lọi, khiến cả người An Hoằng Hàn nhìn qua hình thành khí phách sẵn có.

Thân hình nghiêm nghị, tướng mạo đường đường. Một đôi tròng mắt đen tuyền phát ra ánh sáng lạnh lẽo, cặp lông mi cong hoàn toàn như được quét nước sơn. Theo bước chân hắn bước vào Lưu Vân điện, đại điện ồn ào ngay tức khắc lặng ngắt như tờ, cả điện to như vậy chỉ có tiếng bước chân An Hoằng Hàn vang dội nhất.

“Cung nghênh bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế.” Các đại thần lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất, tiếng hô giống như chuông lớn, vang dội cả tòa cung điện. Tiếng vang lượn lờ, không ngừng trầm bổng.

Tịch Tích Chi chống thân thể tròn vo lên, đầu nhỏ chui ra khỏi khuỷa tay của An Hoằng Hàn. Bốn phía đông nghẹt các đại thần đang quỳ rạp, tất cả đều cúi đầu cung kính quỳ, không có lệnh An Hoằng Hàn, không ai dám ngẩng đầu lên.

Đến khi An Hoằng Hàn đi lên bậc thứ chín trên cao đài, phất phất tay áo rộng thùng thình ngồi vào Long Ỷ, giọng nói lạnh như băng mới vang lên lần nữa.

“Các vị ái khanh bình thân.”

“Tạ bệ hạ.” Các vị đại thần dần dần đứng lên.

Khuỷu tay trái của An Hoằng Hàn tựa vào trên tay vịn Kim Long, mặc dù là một động tác nhàn hạ nhưng trong con ngươi đen nhánh lại làm cho người ta cảm giác có áp lực vô hình.

“Ban thưởng ghế ngồi.” Mấy chữ đơn giản, cực kỳ đơn giản nhưng lại uy nghiêm.

Đại thần cả triều ngồi vào vị trí đã an bài tốt, sống lưng dựng lên thẳng tắp. Cung nữ mặc váy màu xanh nhạt bên cạnh linh hoạt bưng chai rượu bạch ngọc trong tay, rót rượu cho các vị đại thần.

Tịch Tích Chi bị An Hoằng Hàn đặt ở trên bắp đùi, đám lông tơ màu đỏ ở giữa trán do đến buổi tối nên bắt đầu trở nên lấp lánh. Ánh sáng yếu ớt màu đỏ nhạt giống như ngôi sao chợt lóe trên bầu trời đêm. Thỉnh thoảng sáng, thỉnh thoảng ảm đạm. Đám lông nhung ngọn lửa đặc biệt này chính là đặc thù của Vân Chồn.

Mặc dù Tịch Tích Chi không nhìn thấy trán của mình, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được nhiệt độ trán nóng hơn những chỗ khác trên cơ thể rất nhiều.

An Hoằng Hàn giống như phát hiện ra vùng đất mới, nhìn chăm chú cái trán con chồn nhỏ, đưa tay sờ sờ.

Khi ngón tay An Hoằng Hàn đụng chạm vào đám lông này thì cả người Tịch Tích Chi như bị điện giật, tê dại. Nơi này không cho phép người ta đụng sao? Đây là ý nghĩ đầu tiên toát ra từ trong lòng Tịch Tích Chi. Nhưng ban ngày, An Hoằng Hàn vuốt ve đám lông này thì cũng không có gì khác thường mà. Như vậy chỉ có thể cho ra một kết luận, khi đám lông này phát sáng, sẽ không dễ dàng để cho người khác đụng vào.

Đầu Tịch Tích Chi nghiêng nghiêng, tránh thoát bàn tay lớn kia.

Kêu ‘chít chít’. . . . . . dường như la hét, không cho phép đụng vào nơi đó.

Ánh mắt An Hoằng Hàn chợt lóe, dấy lên một chút hứng thú. Càng không cho phép hắn đụng, hắn liền càng tò mò. Tóm lấy hai cái chân trước của con chồn nhỏ, ngón tay lại đặt lên đám lông tơ đó.

Hai mắt Tịch Tích Chi trợn to, ra sức giãy giụa, vẫn không thể nào tránh thoát bàn tay con người kia đưa tới. Đám lông tơ ngọn lửa bị nhẹ nhàng vuốt ve, hình như nơi đó truyền ra một dòng điện thật nhỏ, chảy khắp toàn thân Tịch Tích Chi. Không lâu sau, cả thân thể Tịch Tích Chi đều đã tê rần, không còn chút khí lực nằm ở trên đùi An Hoằng Hàn.

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Tịch Tích Chi đầy bụng nghi ngờ. Nàng không biết tập tính của Vân Chồn nhiều bằng người của triều đại này, đối với biến hóa của thân thể mình cũng là mơ hồ không hiểu.

So sánh với phản ứng của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn rất bình tĩnh, trừ ánh mắt lấp lánh thì cũng không có động tác khác.

Hoá ra là như vậy sao? An Hoằng Hàn nhìn chăm chú con chồn nhỏ, dâng lên một nụ cười khó hiểu.

Một người một thú chơi cực kỳ vui vẻ trên ngai vàng. Đáng thương đám đại thần phía dưới kia, một đám ngồi nghiêm chỉnh, chờ bệ hạ tuyên bố dạ yến bắt đầu.

Tất cả toàn bộ đại thần nháy mắt với Lâm Ân, ý bảo ông nhanh nhắc nhở bệ hạ một chút, nếu không đám thần tử bọn họ sẽ không biết bị bệ hạ gạt qua một bên bao lâu.

Lâm Ân chịu không nổi ánh mắt của các vị đại thần, nhắm mắt, sải hai bước chân tới phía trước, nhỏ giọng nhắc nhở ở bên cạnh: “Bệ hạ, có truyền lệnh hay không?”

Thu hồi bàn tay trêu đùa con chồn nhỏ thành vuốt thuận lông cho nó, An Hoằng Hàn lên tiếng nói: “Truyền thôi.” Mới vừa nói xong, An Hoằng Hàn lại bổ sung: “Gần đây mùi vị đồ ăn không tệ, truyền ngự trù lên, để cho hắn bộc lộ tài năng ngay trước mặt chúng thần.”

Lỗ tai mềm nhũn của Tịch Tích Chi run lên hai cái, hận hận cắn răng. Nó quả thật không đoán sai, An Hoằng Hàn thật muốn lột da lúc nó sống sờ sờ, sau đó hầm luộc?

Trong lòng vừa phẫn nộ lại không biết làm thế nào. Phẫn nộ là mình trọng sinh chấm dứt ngắn ngủi như vậy, bất đắc dĩ là đến cả phản kháng đường sống mình cũng không có. Tịch Tích Chi ngẩng đầu đầy lông lên, một đôi đồng tử nhỏ trong suốt xanh thẳm thuộc về động vật.

An Hoằng Hàn vừa mới phân phó xong, Lâm Ân liền vội vã đi làm việc.

Ngự trù nghe bệ hạ muốn triệu kiến mình, lại khích lệ đồ ăn hắn làm mùi vị ngon, vẻ mặt tươi cười theo tiểu thái giám đi tới đại điện.

Trong đại điện đã dọn một cái bàn, phía trên để một cái lò bếp đơn giản, mọi thứ nồi, bát, chén, chậu đều đầy đủ.

Trước khi tiểu thái giám rời đi, nhẹ giọng nói thêm một câu: “Được bệ hạ khen ngợi là tổ tiên ngươi tích phúc, phải nắm tốt cơ hội lần này, vinh hoa phú quý liền chờ ngươi.”

Ngự trù cảm kích muôn phần gật đầu.

Bởi vì dạ yến lần này được cử hành để đặc biệt chiêu đãi sứ giả Cưu quốc, cho nên An Hoằng Hàn cũng không có quên nhân vật chính này, nói: ” Mặc dù nhân dân Cưu quốc giàu có, nhưng bàn về thức ăn ngon thì vẫn kém một bậc so với Phong Trạch Quốc. Nếu sứ giả đã đi tới Phong Trạch quốc, trẫm cũng nên tận tình làm chủ một phen, không bằng trước tiên nếm thử mùi vị món ngon của Phong Trạch quốc.”

Thức ăn ngon ở Phong Trạch quốc nổi danh nhất trong các nước, rất nhiều người từ nước khác đến Phong Trạch quốc dạo chơi, cũng không thể không khen món ngon ở Phong Trạch quốc một phen. Rất nhiều người còn si mê ăn thức ăn Phong Trạch quốc, thường bỏ ra nhiều tiền mời đầu bếp Phong Trạch quốc cùng nhau trở về nước.

Sứ giả tới Phong Trạch Quốc lâu như vậy, đã sớm muốn nếm thử thức ăn ngon ở Phong Trạch Quốc rồi. Thấy An Hoằng Hàn chủ động nói ra, nhất thời được quan tâm mà hoảng sợ, “Tạ bệ hạ chiêu đãi.”

Hai chân của Tịch Tích Chi níu lấy thật chặt long bào của An Hoằng Hàn, đệm thịt trong tiểu ‘móng vuốt’ cũng do căng thẳng mà chìa toàn bộ rồi. Bởi vì Tịch Tích Chi còn là con chồn nhỏ, cho nên ‘móng vuốt’ nhỏ hoàn toàn không có bất kỳ lực sát thương nào, ngay cả da người cũng không làm xước nổi.

‘Chít chít’. . . . . . Con chồn nhỏ hoang mang kêu lớn, bị dọa sợ đến bộ lông cũng dựng đứng lên rồi.

Toàn bộ động tác xù lông của con chồn nhỏ đều lọt vào mắt An Hoằng Hàn, không khỏi càng muốn trêu chọctên tiểu tử này thêm. Tính tình An Hoằng Hàn đâu thể chỉ hình dung bằng hai chữ ‘ác liệt’, cố ý nâng cao thân thể con chồn nhỏ, hô một tiếng với người bên cạnh, “Lâm Ân, theo ý ngươi, trẫm nên bảo ngự trù làm một món ăn như thế nào?”

Lâm Ân xoay người lại, từ trước đến giờ bệ hạ là một người có chủ kiến, tại sao lại đột nhiên hỏi thăm ý kiến của ông? Nhìn thấy con chồn nhỏ run rẩy trong ngực bệ hạ, Lâm Ân đã đoán được bệ hạ hỏi như thế là bởi vì cái gì rồi.

Tịch Tích Chi than thở ở trong lòng, chỉ cần không phải chiên dầu thịt con chồn, hấp thịt con chồn, làm cái gì đều được!