Chương 6: Không làm được áo choàng lông chồn thì làm khăn quàng cổ

Dưỡng Thú Thành Phi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mỗi ngày, việc triều chính quấn thân, sau khi An Hoằng Hàn ngủ trưa xong, lại ngồi trước thư án, chăm chỉ giải quyết công việc.

Không thể không nói, An Hoằng Hàn là một vị vua rất tốt. Bất luận công việc lớn nhỏ, hắn đều có hỏi qua. Mặc dù tính tình của hắn cứng cỏi tàn bạo một chút, nhưng lại quản lí ổn thỏa một quốc gia to lớn, không có chút sai lầm nào.

Thân hình lông lá của Tịch Tích Chi cuộn lại thành vòng tròn, nằm ở bên cạnh án thư. Ánh mắt lén lút mở hé ra, đảo qua đảo lại, lặng lẽ quan sát An Hoằng Hàn.

Ngũ quan An Hoằng Hàn cương nghị giống như điêu khắc. Một đôi lông mày dài nhỏ lộ ra chút lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng, bộ dáng hết sức đẹp mắt. Nếu như không phải cả người hắn tỏa ra khí lạnh quá mức mãnh liệt, để Tịch Tích Chi nhìn hơn mười ngày cũng không thấy chán.

“Bệ hạ, yến tiệc ở Lưu Vân điện sắp bắt đầu, không phải chúng ta nên đi qua sao?”

Sắc trời càng lúc càng tối, gió hoàng hôn thổi nhẹ luôn làm người ta cảm thấy mát mẻ, cái loại cảm giác lành lạnh thổi thẳng vào mặt như thế dường như cũng làm lòng người bình tĩnh lại theo.

Lỗ tai Tịch Tích Chi dựng lên, con mẹ nó, nhanh như vậy đã đến ban đêm rồi? Tịch Tích Chi trở nên hoảng loạn, co cẳng nghĩ muốn chạy ra ngoài.

Nàng cũng chưa quên một câu “hợp khẩu vị” kia của An Hoằng Hàn, không có lý gì cực kì vất nhặt về một cái mạng từ trong thiên kiếp, còn chưa có hưởng thụ qua cuộc sống tốt đẹp đời này liền bị người ta coi làm thức ăn để ăn.

Đột nhiên, bốn chân Tịch Tích Chi lơ lửng trên không, bị người bế lên.

“Ngươi lại muốn chạy đi chỗ nào? Tối nay ngươi chính là nhân vật chính.” Nhìn bộ dáng con chồn nhỏ hấp tấp vội vàng, An Hoằng Hàn cười có chút tà ác.

Sao con chồn nhỏ này lại mơ hồ rồi? Chỉ bằng vào danh hiệu ‘Vân Chồn‘ tuyệt chủng trăm năm’ của nó, ai cũng sẽ muốn nuôi nấng nó. Dù sao có một con sủng vật Vân Chồn trân quý như vậy, tùy tiện mang ra ngoài cũng là một chuyện có mặt mũi.

Nhân vật chính. . . . . . ? Đầu nhỏ của Tịch Tích Chi co rụt lại, không phải An Hoằng Hàn sẽ ở trước mặt quần thần, đầu tiên lột sống nó, sau đó mang đi hầm luộc chứ?

Tạo nghiệp chướng!

Đôi mắt Tịch Tích Chi sóng sánh trong veo như nước, dường như có thể nhỏ ra nước .

“Bãi giá Lưu Vân điện.” Hành động con chồn nhỏ làm An Hoằng Hàn vừa lòng. Tuy hắn không cười nhưng Lâm Ân cũng có thể nhìn ra tâm tình bệ hạ vô cùng vui vẻ.

Con chồn nhỏ này mới được tiến dâng lên một ngày, mà bệ hạ đã cười nhiều lần như vậy!

Tịch Tích Chi giãy giụa mấy cái ở trong lòng hắn, phát hiện sức lực tay của đối phương bây giờ quá lớn, cơ bản là tránh thoát không được, không thể làm gì khác đành buông tha giãy giụa, yên lặng nằm ở trong khuỷu tay An Hoằng Hàn .

Thôi, cùng lắm thì mười tám năm sau lại làm một người anh hùng hảo hán.

Lưu Vân điện cách Ngự Thư Phòng cũng không xa, vòng qua mấy hành lang đã có thể đi tới. Cho nên An Hoằng Hàn không gọi kiệu mà ôm một vật hình tròn đầy lông màu trắng bạc đi bộ tới Lưu Vân điện.

Trong lúc đó, một bàn tay lớn luôn vuốt ve trên lưng Tịch Tích Chi. Một lúc xoa nắm lỗ tai nhọn của nàng, một lúc lại nâng chân trước của nàng lên, bóp phần đệm thịt dưới chân.

Tịch Tích Chi giận mà không dám nói, từng thấy người quấy rầy, nhưng chưa từng thấy người nào quấy rầy trắng trợn như vậy! Xung quanh mười mấy thái giám, cung nữ đều đang xem đó, hắn làm chuyện như vậy sao nàng chịu nổi chứ!

Tịch Tích Chi nhắc nhở bản thân ở trong lòng, bây giờ nàng là một con chồn, không phải người. Không nhìn những động tác này, không nhìn những ánh mắt này. . . . . .

Làm một con chồn nhỏ bị người vuốt ve, bị người quan sát, tất cả đều là chuyện thường tình. Nhất định phải tập làm quen, phải tập làm quen. . . . . .

Tịch Tích Chi không ngừng cổ vũ mình để ghi nhớ, nhưng nhắc nhở hơn mười lần cũng không có một chút hiệu quả. Ngược lại cái tay trên lưng kia, vuốt ve làm nàng vô cùng thoải mái, vừa lòng hé mắt, chủ động chà xát vào.

“Ngươi thích như vậy ư?” An Hoằng Hàn thâm ý nói, tay vuốt ve.

Chít chít. . . . . .

Tịch Tích Chi kêu lên hai tiếng, coi như là trả lời.

Lâm Ân thấy tâm tình bệ hạ không tồi, chen miệng nói: “Bệ hạ, hễ là sủng vật lông lá chỉ cần vuốt thuận lông của nó, nó đều sẽ rất thoải mái.”

“A? Khó trách dáng vẻ nó hưởng thụ như thế.” An Hoằng Hàn vuốt vuốt cái trán con chồn nhỏ, ngón tay thon dài từ từ chuyển động, nhẹ nhàng vuốt ve thuận lông cho nó.

Tịch Tích Chi vừa mới chuẩn bị cảm thán, dù vị đế vương này máu lạnh nhưng cũng có lúc dễ gần, nhưng câu nói tiếp theo mà hắn nói lại làm nàng giận đến muốn đập đầu vào tường.

“Trái lại bộ da lông này vuốt thật êm tay, không biết khi làm thành áo choàng lông chồn, mặc vào sẽ có cảm giác gì.” An Hoằng Hàn nhẹ nhàng nói, trong đôi mắt kia lóe lên một tia sáng trêu cợt.

Tịch Tích Chi bị dọa sợ đến run cả người lên, suýt nữa té từ trên khuỷu tay của hắn xuống. Tứ chi cùng dùng hết sức ôm chặt, nằm ở trên người hắn mới hơi ổn định được thân thể.

Được lắm! Nàng đã nói, làm sao vị đế vương này sẽ đột nhiên đổi tính thuận lông cho nàng mà, hóa ra có chủ định với da lông của nó!

Bộ da lông trên thân này, ngoại trừ ở giữa trán có một đám lông tơ như một ngọn lửa, còn lại tất cả đều là màu trắng bạc. Loại da lông thượng đẳng như thế, trên thế gian này rất khó cầu được, cũng khó trách An Hoằng Hàn sẽ có một ý tưởng như vậy.

Chẳng lẽ hắn không chỉ nghĩ hầm luộc thịt của nó, còn muốn lột lông của nó, làm một cái áo choàng ấm áp!

Ông trời ơi, chẳng lẽ người để cho con được sống lại một lần, chính là muốn con nếm thử một chút cái đau rút gân rút cốt phải không?

Ngày thường, nàng cũng không có làm chuyện thương thiên hại lý, vì sao cứ tra tấn nó khổ sở như vậy?

Vẻ mặt con chồn nhỏ bi thương nhìn trời. . . . . .

“Bệ hạ, thân thể Vân Chồn quá nhỏ, không làm được áo choàng.” Lâm Ân lên tiếng nói.

Con chồn nhỏ giống như nhìn thấy cứu tinh, nhìn Lâm Ân, đầu nhỏ không ngừng gật gật.

Không làm được. . . . . . Không làm được. . . . . .

“Chỉ là. . . . . . Làm một cái khăn quàng cổ vẫn được .” Lâm Ân nhíu mày một cái, nghĩ một lát, khởi bẩm nói.

Tịch Tích Chi thu hồi ánh mắt cầu cứu, khẽ cắn răng, vốn tưởng rằng vị đại thúc này tâm địa thiện lương, không ngờ cũng độc ác như An Hoằng Hàn.

Nàng trêu chọc các ngươi chỗ nào, cả ngày đều muốn ăn thịt của nàng, lột da lông của nàng!

“Chủ ý này thật không tồi.” Giọng nói An Hoằng Hàn lạnh lẽo, tuyên cáo sinh mệnh của Tịch Tích Chi.

Không tồi cái rắm! Con chồn nhỏ nhe răng trợn mắt một hồi.

An Hoằng Hàn càng trở nên vui vẻ, mỗi khi hắn trêu tên tiểu tử này, tâm tình của hắn liền trở nên cực kỳ tốt.

Xuyên qua một dãy hành lang cuối cùng, An Hoằng Hàn và mọi người dừng trước một tòa cung điện hùng vĩ tráng lệ. Trên tấm biển, ba chữ rồng bay phượng múa ‘Lưu Vân điện’ được mạ vàng.

Trước cửa cung điện, hai hàng thị vệ đeo kiếm đứng thẳng. Mỗi người đều mạnh mẽ uy vũ, oai phong lẫm liệt, chỉ đứng như vậy cũng làm cả tòa cung điện càng thêm đầy trang nghiêm.

“Bái kiến bệ hạ.” Khi bóng dáng của An Hoằng Hàn vừa xuất hiện, hai hàng thị vệ hành động chỉnh tê, gần như trong cùng một thời gian, cùng nhau quỳ xuống.

“Bình thân.” An Hoằng Hàn đùa giỡn lỗ tai con chồn nhỏ, không nhìn đám thị vệ một lần liền trực tiếp đi vào từ cửa điện.

Trên sàn nhà trải một tấm thảm màu đỏ, bắt đầu từ cửa điện đến chín đài cao. Thời cổ đại, chỗ ngồi của thiên tử có chín bậc thang, cho nên ghế bọn họ bình thường cũng xây dựng ở trên chín bậc thang, tượng trưng cho địa vị cao nhất so với người khác.