Chương 5: Sợ té đau nó?

Dưỡng Thú Thành Phi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tạch . . . . . . Một giọt nước óng ánh trong suốt chảy xuống từ hốc mắt Tịch Tích Chi .

Trước kia sư phụ ép nàng luyện công, nàng hận không thể nguyền rủa ông biến mất thật nhanh. Không ngờ đến lúc thật sự sinh ly vĩnh biệt, vậy mà bản thân lại nghĩ đến lão nhân râu cằm màu bạc ấy.

Cảm giác lớp lông tơ quanh vành mắt bị người vuốt ve, sau đó một ngón tay lau sạch nước mắt của nàng.

“Khóc.” Một chữ, không biết cảm xúc phức tạp như thế nào? Giống như là không có một chút tình cảm được nói ra, rồi lại dường như hết sức kinh ngạc.

Tịch Tích Chi mở mắt ra, tròng mắt màu xanh thắm giống như Ngọc Thạnh thượng đẳng, trong suốt có thể chiếu ra bóng dáng của đối phương. . . . . .

Lẳng lặng ngắm nhìn vị đế vương tôn quý này, đôi mắt hắn hẹp dài khẽ nhếch lên lên. Cặp mắt đó cất dấu quá nhiều bí mật, khiến người khác cảm thấy sâu không lường được.

Không chút nghi ngờ nào, người đàn ông này là nhân vật đáng sợ.

Tịch Tích Chi quan sát tròng mắt đối phương, cách một lúc lâu mới phản ứng lại. . . . . . Vì sao lông mi đôi mắt này, nàng đều thấy rất rõ ràng? Rất dài, cũng rất dày, hợp với cặp mắt kia, đủ để mê hoặc ngàn vạn thiếu nữ.

Nhưng trước mắt, gương mặt tuấn tú chỉ cách nó hai, ba cm!

Bộ da lông ngắn màu trắng hoảng sợ dựng đứng lên cao hơn một thước. Vừa mới tỉnh ngủ, đừng kích thích lớn như vậy có được hay không, trái tim nhỏ của nàng chịu không nổi đâu.

“Có sức sống như thế, không uổng là sủng vật mà trẫm nhìn trúng.” An Hoằng Hàn sờ sờ lên cái cằm, thú vị nhìn con chồn nhỏ rơi xuống từ giữa không trung.

Hai chân trước đầy lông của Tịch Tích Chi ôm lấy đầu, đã chuẩn bị tốt phải chịu đau đớn khi rơi xuống đụng vào sàn nhà, nhưng mãi không thấy cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng. Mí mắt Tịch Tích Chi tạo ra một cái khe hở, phát hiện mình đã an toàn rơi xuống. Dùng chân sau đạp đạp phía dưới, mềm. Nghĩ đến cái gì, Tịch Tích Chi cúi đầu xuống nhìn, đây không phải là bụng người sao?

Dưới chân nàng, một tấm vải vàng thêu hình rồng, giương nanh múa vuốt bay vút lên trong đám mây.

Là long bào?

Nàng rơi lên trên bụng của An Hoằng Hàn sao? Sợ đối phương tức giận, Tịch Tích Chi đạp chân sau một cái, nhảy xuống từ trên thân người kia.

Chít chít. . . . . . trong miệng Tịch Tích Chi nói ngôn ngữ loài vật, hai cái chân đầy lông không ngừng khoa tay múa chân, giống như đứa trẻ làm sai chuyện, tự mình giải thích với phụ mẫu.

An Hoằng Hàn vuốt vuốt cái bụng hơi đau, ánh mắt đen tối bất định. Mới vừa rồi hắn rõ ràng có cơ hội ngăn cản con chồn nhỏ rơi xuống bụng hắn, vì sao hắn lại mặc kệ? Cũng bởi vì sợ tên tiểu tử này té đau?

“Bệ hạ, giờ Thân đến, ngài có muốn thức dậy hay không?” Giọng nói Lâm Ân truyền đến từ ngoài điện.

Lúc này Tịch Tích Chi mới phát hiện ra, nàng và An Hoằng Hàn ngủ chung trên chiếc giường mềm mại. Giường mềm được đặt ở cạnh cửa sổ, để ánh mặt trời có thể chiếu vào, đặc biệt ấm áp, tựa như chăn bông vô hình.

Mỗi khi đến xế chiều, An Hoằng Hàn đều có thói quen ngủ trưa. Nhìn thấy con chồn nhỏ đang nằm ngủ say ở trên đùi của mình, định ôm con chồn nhỏ cùng nhau ngủ.

Không ngờ vừa tỉnh lại có thể nhìn thấy một màn thú vị như thế của con chồn nhỏ. Nhưng mà. . . . . . Giọt nước mắt kia lại phải giải thích như thế nào đây?

Ngay chính An Hoằng Hàn cũng không để ý, hứng thú của hắn với con chồn nhỏ càng lúc càng lớn.

“Chít chít nữa, cẩn thận trẫm khâu miệng ngươi.” An Hoằng Hàn cũng không phải thật sự muốn làm như vậy, chỉ là đơn giản muốn dọa con chồn mơ hồ này một chút.

Lời nói nửa chừng của Tịch Tích Chi cắm ở trong cuống họng, sau đó nuốt trở lại trong bụng.

Ánh mắt uất ức của con chồn nhỏ làm An Hoằng Hàn cực kỳ hài lòng. Tóm lấy lông trên cổ của nó, nhấc lên một cái, ôm vào trong ngực.

Tịch Tích Chi chỉ cảm thấy phần lông ở cổ run lên, giống như đứt mấy cọng lông, đau đến nàng thét ‘chít chít’ chói tai.

Bị động tĩnh lớn như vậy của con chồn nhỏ dọa sợ, An Hoằng Hàn không rõ chân tướng, đây là làm sao vậy?

Đúng lúc, Lâm Ân đi vào từ ngoài điện, chuẩn bị hầu hạ An Hoằng Hàn đứng dậy, vừa nhìn thấy một màn. . . . . . Một tay An Hoằng Hàn vặn cổ của con chồn nhỏ, đè vào trong ngực hắn vỗ. Con chồn nhỏ ra sức giãy giụa, nhe răng trợn mắt kêu lên.

Hắn đã nói, tính tình tàn bạo đó của bệ hạ làm sao có thể chăn nuôi sủng vật? Bàn tay lớn kia nhẹ nhàng vặn một cái là có thể rắc rắc bóp đứt cổ con chồn nhỏ. Xem hiện tại một chút đi, không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt hung dữ.

Chú ý tới thần sắc biến hóa của Lâm Ân, mắt An Hoằng Hàn khẽ nheo lại, “Ánh mắt kia của ngươi là có ý gì?”

Lâm Ân bị dọa sợ phát run, quỳ thẳng xuống đất, “Bệ hạ, có phải người muốn giết con chồn nhỏ này không? Không cần người tự mình ra tay, giao cho nô tài phía dưới là được.”

“Trẫm nói muốn giết nó khi nào?” Ánh mắt An Hoằng Hàn phát ra lạnh lẽo và nghi hoặc, liếc Lâm Ân một cái.

Chẳng lẽ ông đã đoán sai, nhưng động tác của bệ hạ, không phải là muốn bóp chết con chồn kia sao?

“Vì sao nó kêu loạn ‘chít chít’?” Mới vừa rồi hắn chỉ cố ý lên tiếng đe dọa con chồn nhỏ, nhưng mà bây giờ nghe được một trận tiếng ‘chít chít’ kia lại vô cùng tâm phiền ý loạn, thật có kích động nghĩ muốn bóp đứt cổ nó.

Không hổ là nô tài phục vụ An Hoằng Hàn nhiều năm, Lâm Ân tạm thời ổn định tâm thần, “Bệ hạ, ngài xách cổ con chồn như vậy, nó không thoải mái, đương nhiên phải kêu lên.”

Tịch Tích Chi cảm kích nhìn về phía Lâm Ân. Nhìn đi, vẫn là vị đại thúc trung tuổi này hòa ái dễ gần. Đâu như vị quân vương này, hành động chẳng phân biệt được nặng nhẹ, không hiểu được chút dịu dàng. Để hắn tiếp tục xách cổ như vậy, sớm muộn mình cũng sẽ biến thành một con chồn nhỏ trụi lông. . . . . .

Chít chít. . . . . .

Tịch Tích Chi lần nữa kêu lên.

“Thì ra là như vậy.” An Hoằng Hàn thả nhẹ sức lực, đôi tay xuyên qua dưới nách con chồn nhỏ, nâng nó lên.

Tư thế lần này ôm thoải mái hơn.

Thật ra thì cũng không thể trách An Hoằng Hàn, hắn là vua một nước, từ nhỏ đã áo đẹp đồ ăn ngon. Từ trước đến nay đều là người khác hầu hạ hắn, có khi nào hắn hầu hạ người khác? Cho nên lúc vừa mới bắt đầu, khó tránh khỏi sẽ có sơ sót.

“Bệ hạ, con chồn nhỏ con cũng giống với trẻ sơ sinh của loài người, đều là giai đoạn cực kì yếu ớt, đoạn thời gian này đều phải chăm sóc thật tốt. Ví dụ như ôm vào lòng, hơi không cẩn thận sẽ tạo thành tàn tật cả đời sau này.” Chớ xem thường vị tổng quản này, mặc dù ông không thể so với đám đại thần chữ nghĩa kia, nhưng trong đầu cũng rất hiểu biết.

Đặc biệt là về chăm sóc người, phục vụ người thế nào, ông nhận thứ hai, sẽ không người dám nhận thứ nhất.

Hình tượng Lâm Ân ở trong mắt Tịch Tích Chi nhất thời trở lên cao lớn. Vị đại thúc này nói quá đúng, sớm nên khuyên răn vị đế vương này thật tốt. Nếu không thân thể nhỏ bé của mình chịu không được mấy lần giày vò của hắn.

Ánh mắt của Tịch Tích Chi gần như sùng bái nhìn Lâm Ân, khiến cho An Hoằng Hàn không vui, giọng nói hơi lạnh nhạt, “Lâm Ân, ngươi nói nhiều rồi.”

Lâm Ân là một vị tổng quản phục vụ thời gian dài nhất ở bên cạnh An Hoằng Hàn, những tổng quản trước đây không đến mấy tháng đã chọc cho An Hoằng Hàn nổi giận, bị bắt lên đoạn đầu đài, chỉ có một mình ông hầu hạ An Hoằng Hàn đã năm năm.

Cung nữ, thái giám bên cạnh An Hoằng Hàn đổi một nhóm lại một nhóm, duy chỉ có một mình ông vẫn còn sống trên thế gian. Bởi vì, chỉ ông hiểu được đúng mực. Hiểu cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

“Nô tài biết tội, cầu xin bệ hạ bớt giận.” Hai đầu gối Lâm Ân lại quỳ xuống.

Trong một ngày, Tịch Tích Chi đã nhìn thấy ông quỳ rất nhiều lần. Thầm than, đầu gối người cổ đại thật cứng rắn, đổi thành nàng quỳ ngày ngày như vậy, chỉ sợ ngay cả đường cũng đi không được.

Chú thích:
Giờ Thân=16h-18h