Chương 28: Bí mật không muốn người biết

Dưỡng Thú Thành Phi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tịch Tích Chi xấu hổ đỏ mặt, núp ở trong ngực An Hoằng Hàn. Nghe được hắn chất vấn thái hậu trực tiếp như vậy, đầu nhỏ dần dần thò ra. Đứng ở đối diện nàng chính là vẻ mặt không đổi của lão thái hậu.

Thái hậu âm tình bất định, cách lúc lâu mới lên tiếng nói: “Bệ hạ, ngài là máu mủ ai gia mang nặng đẻ đau mười tháng, vì một con chồn, chẳng lẽ ngài định tranh cãi với ai gia!”

Thái hậu bày ra dáng vẻ uy nghi, tất cả cung nữ, thái giám rút lui khỏi Phượng Tường cung, trong tẩm cung chỉ còn lại hai người An Hoằng Hàn và thái hậu, cộng thêm một con chồn nhỏ.

Đều nói mẫu tử đồng tâm, Tịch Tích Chi cho rằng An Hoằng Hàn cứ như vậy rút lui không cãi vã với thái hậu nữa.

Vậy mà ngoài dự đoán, An Hoằng Hàn hàm chứa giễu cợt, cười lạnh một tiếng, “Thì ra người còn biết trẫm là máu mủ cốt nhục của người?” Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ con chồn nhỏ, nhìn như thờ ơ nhưng lại che giấu sóng ngầm mãnh liệt, “Năm năm trước, ly rượu độc kia, trẫm vẫn nhớ rõ ràng rành mạch.”

Rượu độc gì. . . . . . ?

Trong đầu Tịch Tích Chi đầy nghi vấn. . . . . . Nhưng nhìn ánh mắt An Hoằng Hàn hận thấu xương, nàng đã biết rõ, ly rượu độc kia có liên quan đến thái hậu.

Thái hậu sợ hãi lui về đằng sau một bước, khiếp sợ cực độ, gắt gao nhìn chằm chằm An Hoằng Hàn, bởi vì không tin nổi, giọng nói cũng run rẩy theo, “Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi biết?”

Sợ hãi và chột dạ, thái hậu vò khăn lụa rất mạnh như muốn xé nát nó. Sắc mặt xanh mét lúc đỏ lúc trắng, cặp mắt do trừng quá lớn mà toát ra từng tia máu.

Tiếng bước chân của An Hoằng Hàn vô cùng nặng nề, hắn từ từ sải từng bước một về phía thái hậu, “Nếu trẫm không biết thì đã sớm bị ly rượu độc kia của người độc chết. Mẫu hậu, từ nhỏ người đã thiên vị thất đệ, làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý* ở sau lưng vì để phụ hoàng có thể chú ý đến thất đệ. Có chuyện tốt, người đều nghĩ tới thất đệ, có đồ ăn ngon cũng đưa tất cả cho thất đệ. . . . . . , cuối cùng thậm chí vì giúp hắn giảm bớt một đối thủ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà không tiếc độc sát* một người con trai ruột khác của mình.” (*thương thiên hai lý: chuyện không có tính người, nhẫn tâm tàn nhẫn; *độc sát: giết bằng thuốc độc)

“Người có thể ngoan độc đến mức đó còn có mặt mũi nói tình thân trước mặt trẫm sao?” Tà tà híp mắt, An Hoằng Hàn giống như vị thần trông xuống chúng sinh, “Người ngoan độc, trẫm liền ác độc hơn người! Thất đệ mà người yêu thích, trẫm đã để hắn chết khổ sở nhất. Không chỉ thân bại danh liệt, còn chịu hình phạt ngũ mã phanh thây.”

Hai mắt thái hậu trợn to, hoảng sợ nhìn về phía An Hoằng Hàn, “Chuyện kia là ngươi hãm hại Hạo nhi! Hắn là đệ đệ ruột của ngươi, làm sao ngươi có thể đối với hắn như vậy?”

Cuộc chiến tranh giành năm đó vô cùng kịch liệt, tranh đấu gay gắt giữa các hoàng tử, đủ mọi thủ đoạn tàn nhẫn nối đuôi nhau. Cho dù có người chết cũng mơ hồ không tìm ra hung thủ thật sự. Tiên hoàng vẫn không hề để ý tới huynh đệ bọn họ tự chém giết lẫn nhau, dù sao người nào sống sót đến cuối thì mới chính là đế vương đời sau của Phong Trạch quốc.

Cuộc chiến tranh giành quyền lực dùng chính là hai chữ “ngoan độc”.

“Trẫm chưa từng coi hắn là đệ đệ.” Một người tùy ý làm bậy lại tham sống sợ chết không có tư cách làm đệ đệ hắn.

Ở trong mắt hắn, không có huynh đệ, chỉ có kẻ địch. . . . . .

Mà lời nói này, tất cả đều do nữ nhân đối diện kia dạy.

“An Hoằng Hàn. . . . . . Ngươi thật độc ác! Thật độc ác!” Thái hậu như bị đứt dây thần kinh, vừa khócvừa cười, nước mắt chảy đầm đìa, “Ai gia vì Hạo nhi diệt trừ nhiều thế lực như vậy, cuối cùng không ngờ lại tiện nghi cho Bạch Nhãn Lang là ngươi. Tại sao ngươi đã biết chuyện ly rượu độc năm đó mà còn không trừ bỏ ai gia?”
(*Bạch Nhãn Lang: chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa độc ác)

Nghe được ba chữ ‘Bạch Nhãn Lang’, Tịch Tích Chi vung móng vuốt với thái hậu. An Hoằng Hàn là Bạch Nhãn Lang, như vậy làm mẫu hậu như bà ta lại nên làm cái gì! Hổ dữ không ăn thịt con, mà bà ta lại có thể nhẫn tâm ra tay với con của mình.

So với lúc thái hậu hành hạ, nàng càng tức giận hơn, Tịch Tích Chi không để ý An Hoằng Hàn đang đè nàng, thân thể nhỏ bé nhằm thẳng hướng Thái hậu.

Một màn bất ngờ này làm hai người không kịp ứng phó.

Khi thân thể con chồn nhỏ sắp vồ vào người thái hậu, một bàn tay to vững vàng tiếp được nàng, ôm nàng trở về trong ngực, “Ngươi muốn dùng trứng chọi đá sao? Đụng vào như vậy rốt cuộc là ngươi hay bà ta bị thương?”

Mặc dù An Hoằng Hàn tức giận nói khó nghe, nhưng phần lo lắng chân thành không phải giả, cứ đụng vào như vậy chỉ sợ thái hậu không bị thương mà mình sẽ có thể nằm mấy tháng không xuống được giường.

Nàng thay An Hoằng Hàn cảm thấy không đáng giá, không biết khi còn bé hắn vượt qua như thế nào? Lại trải qua bao nhiêu sóng gió mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế vạn người ngưỡng mộ.

Nhìn bộ dáng tức giận của con chồn nhỏ rất đáng yêu, trái tim lạnh lẽo của An Hoằng Hàn dần dần tan chảy. Xoa phần lông che trán con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn một lần nữa nhìn về phía thái hậu, nói: “Năm đó không có diệt trừ ngươi, đó là bởi vì ngươi không có ý nghĩa với trẫm. Có ngươi hay không cũng không quan trọng. Nhưng ngươi sai ở chỗ không nên đụng vào đồ của trẫm!”

Hắn nâng con chồn nhỏ lên, mở lông tơ rậm rạp của nàng, lộ ra mảnh thịt tím bầm nhìn thấy mà ghê.

“Trẫm mặc kệ ngươi vì sao ức hiếp nàng, tóm lại tối nay trẫm sẽ đòi lại món nợ này!” Chậm rãi nâng tay phải lên, An Hoằng Hàn búng tay. Hai âm thanh nhẹ nhàng vang vọng ở trong đại điện.

Cùng lúc đó, hai bóng đen xông vào từ cửa sổ mở rộng.

“Tham kiến bệ hạ.” Hai người nam tử mặc cẩm bào màu đen quỳ một chân trên đất.

Nơi cánh tay phải bọn họ mang theo một khối kim bài điêu khắc Hùng Ưng.

“Ảnh Vệ. . . . . .” Thái hậu không thể tin được nhìn khối kim bài kia, lại quay đầu nhìn về phía An Hoằng Hàn, không ngừng lắc đầu, nói: “Không thể nào. . . . . . Tiên hoàng làm sao sẽ giao lại Ảnh Vệ cho ngươi?”

Đoạn thời gian Tiên hoàng qua đời đó, do nằm lâu trên giường không dậy nổi. Người khác không biết vì sao, chẳng lẽ thái hậu còn không biết nội tình? Năm đó An Hoằng Hàn cấu kết với thái y trong cung, bỏ chất độc mãn tính* vào trong chén thuốc của tiên hoàng, cho tới khi tiên hoàng từng bước một bước đến tử vong. (chất độc mãn tính: thuốc độc phát tác chậm đến khi phát tác thì -hehe- đi tong)

Hoàng thất có rất nhiều bí mật không muốn người biết, một cái trong đó chính là bí mật bồi dưỡng 99 ảnh vệ. Nhóm ảnh vệ này chính là tinh anh trong tinh anh, mỗi người võ công cao tuyệt, mặc dù không thể nói thiên hạ vô địch nhưng ít ra cũng có thể lấy một địch một trăm.

An Hoằng Hàn thuận lông con chồn nhỏ, nhíu mày lạnh lùng nói: “Có gì không thể? Muốn từ trong miệng một người biết bí mật có rất nhiều phương pháp. Giống như hành hạ một người cũng có nhiều biện pháp không kể xiết. Thái hậu nên nói một chút, trẫm hành hạ ngươi như thế nào để báo thù con chồn nhỏ?”

Tâm tình An Hoằng Hàn không không chút dao động, nhẹ nhàng nói ra một đoạn này.

Con chồn nhỏ nháy mắt mấy cái, tối này không phải nàng đã biết được quá nhiều? Sống ở trong hoàng thất, biết càng ít bí mật sống được càng lâu. Những lời tối nay của An Hoằng Hàn khiến Tịch Tích Chi một lần nữa nhận thức về hoàng cung.

Hoàng cung không đáng sợ, đáng sợ là lòng người khó đoán. Mỗi người nơi này ôm đủ loại mục đích, sống ở trong tranh đấu, cuối cùng tự mình lạc hướng.

Thái hậu run rẩy lùi về phía sau, con bà sinh, dựa vào hiểu biết của bà về An Hoằng Hàn, bà hiểu rõ thủ đoạn của hắn. Phàm là người rơi vào trong tay hắn, chết còn dứt khoát, chẳng may sống không bằng chết, còn một hơi thở, đó mới là thảm nhất .

“Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm cái gì với ai gia! Dù nói thế nào ai gia cũng là mẹ đẻ của ngươi, chẳng lẽ ngươi không sợ người đời chỉ trích?” Thái hậu còn chút thông minh, đến nước này, trận thế còn không có tự loạn.

“Gậy ông đập lưng ông. Bất quá. . . . . . dựa vào cơ sở đó, trẫm sẽ trả lại gấp bội.” Mặt An Hoằng Hàn không chút thay đổi, giọng nói lạnh lùng giống như đối phương chỉ là một người xa lạ không chút quan hệ nào.