Chương 27: Liếm một lần đổi một mạng

Dưỡng Thú Thành Phi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Bóng đêm đen như mực, một hàng đèn lồng chiếu sáng hành cung tĩnh lặng.

Con chồn nhỏ không an phận lăn lộn qua lại trong ngực An Hoằng Hàn, cả người toàn mùi thuốc vây quanh, ngửi thực không thoải mái. Giơ chân trước lên một lúc, ngửi ngửi một hồi lại ngửi đám lông tơ trên bụng.

Giương mắt nhìn An Hoằng Hàn, tại sao hắn không ghét bỏ mùi thuốc khó ngửi trên người nàng? Hay là mũi của hắn bị tắc, không tức giận gì vì không ngửi thấy? Suy nghĩ một chút câu hỏi sau, Tịch Tích Chi lập tức bác bỏ.

“Còn lộn xộn nữa, trẫm liền ném ngươi xuống tự mình đi.” An Hoằng Hàn đè lại con chồn nhỏ trong ngực, kể từ khi ra khỏi Bàn Long điện, con chồn nhỏ cũng chưa dừng thôi lộn xộn., có mấy lần suýt chút nữa rơi xuống đất.

Đầu nhỏ ló ra nhìn mặt đất, Tịch Tích Chi lắc đầu một cái, đàng hoàng nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn. Có An Hoằng Hàn – công cụ đi bộ thay này, nàng mới lười xuống đất đi bộ. Huống chi, nàng phải chạy cật lực mới có thể đuổi theo bước chân mọi người. Đợi nàng chạy đến Phượng Tường cung, đoán chừng liền mệt đến nằm úp sấp rồi.

Suy nghĩ về lão thái hậu kia, Tịch Tích Chi rất tò mò An Hoằng Hàn sẽ báo thù cho nàng như thế nào.

Đổi thành bình thường, lúc này An Hoằng Hàn đã sớm nên đi ngủ rồi. Song khi bọn họ đến, trong Phượng Tường cung vẫn đang diễn trò đau thương.

Vừa bước vào Phượng Tường cung, lỗ tai Tịch Tích Chi dựng lên, nghe một trận tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng. Ban đêm muộn như vậy còn không ngủ, khóc đến vô cùng bi thương là muốn dọa người sao? Trong lòng Tịch Tích Chi không nhịn được oán trách, nhưng ngay sau đó vừa nghĩ nhất định là thái hậu ác độc lại đang trách phạt người nào.

Thì ra không chỉ phải mình nàng chịu đựng thái hậu ra tay ngoan độc, còn có trăm vạn đồng bào!

Chít chít. . . . . .Hãy để nàng đảm đương làm anh hùng một lần, giải cứu đồng bào đang trên mặt nước sâu trong biển lửa! Tịch Tích Chi dùng cả bốn chân giống như gấu Koala leo lên bắp đùi An Hoằng Hàn, nhanh chóng bò xuống dưới.

Thái giám đi theo đến nhìn thấy, hai con mắt trừng lớn như chuông đồng. Con vật này chẳng lẽ coi bắp đùi bệ hạ thành thân cây rồi hả?

Sắc mặt An Hoằng Hàn cũng khó coi, nhìn con chồn nhỏ lén lút núp phía sau cửa, đầu nhỏ thò vào nhòm ngó bên trong đại điện, nhưng mà chậm chạp không chịu vào.

“Thế nào vừa rồi còn vẻ mặt dũng cảm? Bây giờ lại ghé vào chỗ này không dám đi vào?” An Hoằng Hàn dùng mũi chân khẽ đạp con chồn nhỏ di động, lông mày hơi nhíu lại.

Cái nhìn kia tràn đầy châm chọc, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy sâu trong đôi mắt hắn mang theo chút đùa giỡn.

Mặc dù biết đây là phép khích tướng, Tịch Tích Chi vẫn mặt dày mày dạn nhảy vào bẫy của An Hoằng Hàn. Có An Hoằng Hàn làm chỗ dựa, sống lưng của Tịch Tích Chi có thể đứng thẳng, nâng ngực lên ngông nghênh đi vào đại điện.

Trong đại điện, hai người thị vệ đang thi hành hình phạt một cung nữ, trường côn to bằng cánh tay không ngừng vỗ vào cái mông cung nữ, tiếng kêu thảm thiết chính là phát ra từ trong miệng nàng.

Âm thanh cung nữ rất chói tai, tiếng kêu vô cùng thảm thiết. Hai chân Tịch Tích Chi che lại lỗ tai của mình, kêu lên ‘chít chít’.

Sự xuất hiện của nàng rất nhanh dẫn tới chú ý của mọi người, ánh mắt thái hậu ngồi trên ghế rùng mình nhìn sau lưng con chồn nhỏ, quả nhiên không ngoài dự đoán, An Hoằng Hàn đang cất bước đi về phía bên này.

“Sắc trời đã tối, hoàng thượng không đi qua đêm chỗ phi tần nơi đó, chạy tới nơi này của ai gia làm cái gì?” Thái hậu đứng lên, được một tên cung nữ nâng đỡ bước đi, đầu ngón tay của bà đeo thêm bộ móng tay ngọc phỉ thúy, tượng trưng cho thân phận cao quý.

“Liên tiếp nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong cung nên trẫm liền đi tới xem một chút.” An Hoằng Hàn ngoắc tay với tên thị vệ kia, phân phó bọn họ tạm ngừng, tránh làm ầm ĩ đến hắn và thái hậu đối thoại.

Mặc dù thị vệ thuộc người hầu trong Phượng Tường cung nhưng lời nói của vua một nước thì ai mà dám cãi? Lúc này tất cả đều dừng lại động tác.

Thái hậu mới không tin lời nói bậy này, Phượng Tường cung cách Bàn Long điện khá xa, cho dù âm thanh lớn hơn nữa cũng không thể truyền tới chỗ An Hoằng Hàn bên kia đi. Vô sự bất đăng điện tam bảo*, An Hoằng Hàn tới đây nhất địnhcó nguyên nhân. Nghe thấy được mùi thuốc phiêu đãng trong không khí, ánh mắt thái hậu rơi vào trên người con chồn nhỏ. (*Vô sự bất đăng điện tam bảo: câu ý chỉ không có việc gì thì sẽ không đến)

“Bệ hạ biết?” Xem ra bất luận che giấu tai mắt cỡ nào cũng không tránh khỏi ánh mắt của An Hoằng Hàn.

“Mẫu hậu, trẫm cho là. . . . . . chúng ta nhất định cần nói chuyện riêng với nhau một chút.”

Lời nói chứa hàn khí làm cả người thái hậu đổ mồ hôi lạnh.

Cung nữ thấp giọng nức nở, âm thanh khóc lóc rối rít tràn ngập trong đại điện.

Tịch Tích Chi bước chân đi thong thả, lại gần bên cạnh cung nữ, nâng móng vuốt lông lá lên lau vệt nước mắt trên mặt nàng. Kêu lên hai tiếng ‘chít chit’ như muốn nói đừng khóc.

Cung nữ mới mười lăm, mười sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn hoa lê đẫm mưa, kinh ngạc nhìn con chồn nhỏ. Không thể tin được một con con chồn lại an ủi nàng, động tác tốt bụng từ con chồn nhỏ tạm thời làm nàng quên mất đau thương, ngừng khóc.

Tịch Tích Chi liếc mắt nhìn cái mông nàng ta, nơi đó một mảnh máu chảy đầm đìa.

‘Chít chít’. . . . . . kêu lên với An Hoằng Hàn, mà đối phương chỉ lo tranh chấp với thái hậu. Tịch Tích Chi kéo kéo vạt áo hắn, móng vuốt chỉ hướng cung nữ.

An Hoằng Hàn chỉ nhìn thoáng qua, nói: “Đồng cảm của trẫm chưa có tràn lan.”

Hắn tới nơi này chỉ vì lấy lại công đạo cho con chồn nhỏ, hắn không có tâm tư nhàn rỗi đi trông nom chuyện của người khác.

Có cái gọi là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Tịch Tích Chi đã từng được giáo dục tốt bụng, gặp phải chuyện như vậy làm sao sẽ vứt bỏ không để ý tới? Lần nữa kêu lên ‘chít chít’, không ngừng vòng quanh An Hoằng Hàn. Cuối cùng vẫn thấy hắn thờ ơ không thể làm gì khác hơn đành sử dụng đòn sát thủ. . . . . . Làm bộ đáng yêu. Khéo léo cọ xát bắp chân An Hoằng Hàn, một đôi con ngươi trong veo to như nước chớp mắt nhìn An Hoằng Hàn.

Hiển nhiên chiêu này rất hữu dụng, An Hoằng Hàn đưa ánh mắt phóng tới trên người cung nữ, hỏi: “Muốn trẫm cứu nàng? Có thể, chỉ cần trước hết liếm liếm trẫm?”

Liếm? . . . . . .

Bắt được cái chữ này, Tịch Tích Chi đã nhìn thấy hai bàn tay to của An Hoằng Hàn ôm lấy nàng.

Cũng không phải chưa liếm qua, Tịch Tích Chi hết sức chủ động vươn đầu lưỡi liếm một cái trên mu bàn tay An Hoằng Hàn.

Lại là loại cảm xúc ấm áp ướt át này. . . . . .

An Hoằng Hàn đột nhiên sinh ra một cái ý tưởng quái dị, nâng con chồn nhỏ lên cao, ánh mắt nhìn thẳng nó.

“Trẫm chưa nói liếm tay, nếu ngươi liếm gò má của trẫm thì trẫm liền tha cho cung nữ kia, như thế nào?”

Nghe điều kiện thế, Tịch Tích Chi tức giận liên tục nhảy lên. Dù gì nàng cũng là một con chồn có suy nghĩ, liếm liếm tay thì thôi. Đằng này liếm mặt thì chẳng khác nào hôn má?

“Không đồng ý?” An Hoằng Hàn đọc được sự phẫn nộ trong đôi mắt kia lại tiếp tục nói: “Như vậy trẫm có quan hệ gì với sự sống chết của nàng ta?”

Hắn giết người như ma, cái không xem trọng nhất chính là mạng người. Ở trong mắt hắn, chỉ một cung nữ có cũng như không.

Lần nữa ánh mắt hướng về người cung nữ, khi chạm đến ánh mắt đầy đáng thương và khát vọng của nàng ấy thì Tịch Tích Chi lại thỏa hiệp thêm một lần nữa. Nếu chỉ liếm liếm có thể đổi về một mạng sống, Tịch Tích Chi đương nhiên có thể không chút do dự làm ra lựa chọn.

Lại gần gò má của An Hoằng Hàn, đầu lưỡi trắng trẻo mềm mại đưa ra, giống như lông vũ rơi xuống nước, nhẹ nhàng phất qua.

Mặc dù con chồn nhỏ không cam tâm tình nguyện, nhưng An Hoằng Hàn ăn được ngon ngọt vẫn cực kỳ vui vẻ. Vung tay một cái, phân phó hai người thái giám, “Dẫn cung nữ này đi, tìm thái y chữa trị cho nàng ta.”

Thái hậu cực kỳ tức giận, bị một người với một con chồn coi nhẹ. Nhưng thấy khí thế An Hoằng Hàn phát ra, bà ta không dám trở mặt với đối phương.

“Bệ hạ, chân tay tên cung nữ kia vụng về làm đổ ly trà, ai gia chỉ dạy dỗ nàng chút thôi. Nhưng nếu tha nàng lần này thì sẽ khuyến khích tính nết hư hỏng của bọn cung nữ này.”

An Hoằng Hàn hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Thái hậu có dị nghị với quyết định của trẫm?”

Một tiếng ‘thái hậu’ này làm đối phương cứng người ở tại chỗ. Chỉ lúc An Hoằng Hàn nổi giận mới xưng hô bà như vậy. Thái hậu nhìn ra thái độ đối phương chuyển biến cũng không dám mở miệng phản bác, ” Tại sao ai gia có dị nghị chứ? Bệ hạ là vua một nước, tự nhiên nói cái gì chính là cái đó.”

“Cung nữ làm đổ trà chọc giận lão nhân gia người. Như vậy con chồn nhỏ trẫm nuôi lại làm chuyện gì mà bị thái hậu ngược đãi vết thương đầy người?” Giọng điệu chất vấn, mỗi một chữ đều đâm trúng tim thái hậu.

Câu ‘con chồn nhỏ trẫm nuôi’ kia quanh quẩn trong đầu thái hậu. . . . . . Nhưng một câu nói này lại thể hiện rõ An Hoằng Hàn coi trọng con chồn nhỏ.