Chương 20: Sống, nhất định phải nịnh nọt

Dưỡng Thú Thành Phi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Cuộc sống có chủ nhân đúng là khá tốt, không chỉ có ăn có uống…, mỗi ngày còn có thể nhàn rỗi không làm việc. So với làm đồ đệ người khác, kiểu cuộc sống hưởng thụ này không biết sướng gấp bao nhiêu lần. Nhớ năm đó nàng và sư phụ, hai người ở trong núi sâu, mấy chuyện giặt y phục, nấu cơm thuộc về công việc nhà, không phải đều là nàng ôm?

Mặc dù hai chữ ‘sủng vật’ làm Tịch Tích Chi vô cùng không hài lòng, nhưng cuộc sống như thế lại cực kỳ thích hợp với loại người lười như nàng.

Nằm ngủ ngon một giấc ở trong ổ nhỏ, cả đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, Tịch Tích Chi vẫn còn buồn ngủ như cũ, chạy đến phía dưới gốc hoa chuối, vừa ngáp vừa hấp thụ linh khí đất trời.

Trừ có hai người cung nữ vây quanh vườn hoa nhìn chằm chằm tung tích con chồn nhỏ, còn lại cảnh tượng không khác với ngày hôm qua.

Sau khi An Hoằng Hàn hạ triều, đầu tiên trở về Bàn Long điện một chuyến. Chính xác không lầm tìm được con chồn nhỏ đang ngủ gật, ôm lấy nàng liền đi Ngự Thư Phòng.

Cảm giác thân thể của mình chạm phải một bức tường thịt cứng rắn, Tịch Tích Chi không hài lòng kêu ‘chít chít’. Nhưng bức tường thịt lại vô cùng ấm áp, cho nên Tịch Tích Chi không nhịn được di chuyển về phía nguồn nhiệt. Từ đầu đến cuối, mí mắt con chồn nhỏ không hề mở ra một cái, mơ mơ màng màng tìm được một vị trí tốt nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn, không nhúc nhích nữa.

Cần cù phải trả giá cao chính là thiếu ngủ nghiêm trọng, mặc dù mặt trời phơi nắng đến ba sào rồi, Tịch Tích Chi vẫn nhịn không được muốn đi đánh cờ với Chu Công.

Vì vậy Ngự Thư Phòng xuất hiện một bộ hình ảnh đẹp đẽ như vậy.

An Hoằng Hàn có khí phách siêu phàm, tay cầm bút lông hết sức chuyên chú giải quyết tấu chương. Mà trên đùi hắn, con chồn nhỏ đầy lông lá cuộn tròn thành một quả cầu, nếu nghe kĩ còn có thế phát hiện ra tiếng hít thở vững vàng của con chồn nhỏ.

Vì Lâm Ân chịu phạt hơn mười hèo nên không dậy nổi, tạm thời nằm lỳ ở trên giường. Liền do tên thái giám thay thế gọi là ‘tiểu Tuân Tử’ kia phục vụ sinh hoạt hàng ngày của An Hoằng Hàn .

Mới vừa nhặt về một mạng, tên thái gián này có vẻ nơm nớp lo sợ, mỗi bước đi đường không nhịn được đều nhìn ngắm sắc mặt của An Hoằng Hàn, sợ lại phạm sai lầm chọc giận An Hoằng Hàn.

“Bệ hạ, đây là đặc sản quả nho của Cưu quốc.”

Một chùm nho đen nặng trĩu nằm ở trong khay ngọc, từng viên đều tròn trịa sáng bóng óng ánh trong suốt, dường như được chiếu dưới ánh mặt trời liền có thể nhìn thấy rõ ruột bên trong.

An Hoằng Hàn chỉ liếc mắt nhìn, sau đó tiếp tục vùi đầu làm việc. Từ sau khi tiến vào Ngự Thư Phòng, hắn chưa từng để bút trong tay xuống qua.

Quả cầu tròn trên đùi bỗng nhúc nhích, ngay sau đó một tiếng ngáp vang lên.

An Hoằng Hàn biết con chồn nhỏ tỉnh, đặt nàng lên trên bàn, vừa lúc đặt ở bên cạnh quả nho. Bởi vì thân thể không ngừng rút nhỏ mấy lần, khi Tịch Tích Chi vừa mở mắt nhìn thấy từng viên như hạt châu vừa lớn lại vừa đen viên hiện ra ở trước mặt mình thì nhất thời không nhận ra.

Nhẹ nhàng khôn khéo lấy móng vuốt đâm một cái, vỏ trái cây giòn non bị phá.

Đưa móng vuốt chuyển vào trong miệng, liếm liếm, có chút ngọt, lại có chút chua.

—— là quả nho!

Dường như bị đói bụng mấy ngày chưa từng ăn cơm, Tịch Tích Chi vội vàng chạy đến chỗ có chùm quả nhỏ. Hai móng vuốt đè lại quả tròn đen lớn nhất, dùng sức khẽ đẩy làm cả nàng cũng bị lăn ra ngoài hai thước, ở trên bàn lộn mấy vòng mới dừng thân thể lại.

Mà chồng tấu chương vốn chỉnh tề ngay ngắn liền lộn xộn bay khắp nơi.

Dường như quấy rầy đến An Hoằng Hàn phê duyệt tấu chương rồi? Vừa mới phản ứng kịp, đầu nhỏ của Tịch Tích Chi nhanh chóng co rụt lại.

“Biết mình lại phạm sai lầm rồi?” Cũng không biết An Hoằng Hàn vui hay giận, giọng nói của hắn không khác lúc bình thường, làm trong lòng Tịch Tích Chi không nắm chắc.

Móng vuốt còn ôm quả nho lớn kia, Tịch Tích Chi nghĩ nghĩ, nhịn đau ôm quả nho to đẩy tới trước mặt An Hoằng Hàn, ‘chít chít’. . . . . . Ngươi ăn.

An Hoằng Hàn sửng sốt một chút, hỏi “Cho trẫm?”

Con chồn nhỏ vô cùng nịnh nọt gật đầu, không cám ơn ngươi nha, cuộc sống của nàng sẽ không trôi qua tốt. Quả nho vốn là của hắn, cùng lắm thì nàng trả lại cho hắn là được. Dù sao ở trong khay ngọc còn có một chùm dài, ăn vỡ bụng cũng ăn không hết nhiều như vậy.

“Thì ra ngươi còn có một chiêu nịnh hót này.” Hai ngón tay vân vê quả nho kia, An Hoằng Hàn ngắm nghía ở trong tay một hồi, “Tha ngươi một lần, còn không dời cái mông ngươi ra khỏi tấu chương của trẫm.”

Sợ đến mức Tịch Tích Chi nhảy ra xa mấy bước, cúi đầu nhìn xuống đám tấu chương đã bị nàng giày vò nhăn nhúm rồi.

Bóc vỏ quả nho, An Hoằng Hàn ngậm quả nho vào miệng. Cưu quốc tiến cống quả nho, không phải là hắn chưa từng ăn, nhưng hắn lại cảm giác quả nho này là ngọt nhất.

Cực kỳ đau buồn nhìn quả nho lớn nhất vào miệng người khác, Tịch Tích Chi hận đến cắn móng vuốt, lại tiếp tục đi chiến đấu cùng đám quả nho trên bàn.

Sức ăn có hạn, bụng Tịch Tích Chi căng hết cỡ cũng chỉ thể nuốt vào hơn mười quả nho. Nghĩ An Hoằng Hàn dường như không thích ăn quả nho, Tịch Tích Chi nhớ đến lão nhân chữa trị chân trước cho nàng. Người khác giúp qua nàng một lần, đáp lễ đưa chút quà cho người ta đó là chuyện tình hết sức cần thiết.

Chẳng may sau này nàng lại bị thương, còn phải làm phiền lão đầu lần nữa.

Ở trước mặt An Hoằng Hàn khoa tay múa chân một hồi, móng vuốt sờ lên cằm, học bộ dáng lão nhân kia vuốt râu sau đó lại đẩy khay ngọc một cái.

Thấy con chồn nhỏ để ý lão đầu kia như vậy, An Hoằng Hàn buồn bực không vui. Hắn không chỉ cung cấp con chồn nhỏ ăn, uống, ở, còn phải nuôi nó béo mập, tại sao lại không thấy con chồn nhỏ tặng lễ cho hắn?

Giọng nói không khỏi lạnh mấy phần, An Hoằng Hàn nâng cao khay quả nho, “Nếu như trẫm không nhớ lầm, khay quả nho này giống như đều thuộc về trẫm. Ngươi muốn đưa lễ, vậy liền lấy đồ của bản thân tặng đi.”

Hẹp hòi! Tịch Tích Chi cắn răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn An Hoằng Hàn.

Hắn đường đường là vua một nước, không phải nàng chỉ muốn một khay quả nho của hắn sao? Có nhất thiết phải tính toán chi li vậy không? Hơn nữa nàng xem ở phân lượng là người một nhà, mới có ý đòi hỏi.

Trong lòng không ngừng phỉ báng An Hoằng Hàn, trong miệng thì thầm nói xấu hắn.

Ngoài một bộ lông màu bạc trên cơ thể, nàng còn có đồ gì có thể lấy ra được sao? Nhưng bộ lông này có thể tùy tiện đưa tặng người khác sao?

Đầu nhỏ ủ rủ vươn thẳng, bốn chân Tịch Tích Chi đạp một cái nhảy xuống bàn.

“Hai người các ngươi đi theo con chồn nhỏ.” Thấy con chồn nhỏ mất tích qua một lần, cho nên An Hoằng Hàn càng không yên lòng với nàng, an bài hai cung nữ bất cứ lúc nào cũng đi theo nàng.

Hai người cung nữ gật đầu một cái, liền đuổi theo con chồn nhỏ.

Tâm tình Tịch Tích Chi như đưa đám đi tản bộ dọc hoàng cung, thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp để xua tan đi những điều không thoải mái trong lòng.

Cách phía sau Ngự Thư Phòng không xa chính là Ngự Hoa Viên, cho nên Tịch Tích Chi đi không bao lâu đã nhìn thấy một vườn hoa khoe sắc. Các loại hoa quý giá và nổi tiếng tranh nhau tỏa hương thơm ngát, nở rộ khắp nơi. Đỏ – Da cam – Vàng – Lục – Lam – Chàm – Tím, mỗi chủng loại đều có đủ màu sắc cả.

Tịch Tích Chi chưa từng thấy qua nhiều giống hoa như vậy, chỉ riêng hoa mẫu đơn đã có hai mươi loại, có trồng ở bồn hoa trung tâm, cũng có loại trồng trong chậu.

Trong đầu nảy ra một cách, Tịch Tích Chi tung mình nhảy vọt vào trong đống hoa. kiếm được quà tặng cho lão nhân rồi. . . . . .

Quà ít lòng nhiều nha, tin tưởng lão nhân sẽ không để ý nhiều như vậy.

Đầu con chồn nhỏ rất nhỏ, vừa đâm đầu vào trong bụi hoa, ngay lập tức đã mất bóng, hai người cung nữ phía sau gấp đến độ xoay quanh. Ngự Hoa Viên lớn như vậy, phải tìm một con chồn có kích cỡ tương đương với bàn tay, nói dễ hơn làm, cung nữ gấp đến độ sắp khóc lên.

Chẳng may bệ hạ lại trách cứ, bọn họ làm sao bây giờ!