Chương 1: Kiếp sống lừa bịp sủng vật

Dưỡng Thú Thành Phi

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tại cung điện của Phong Trạch quốc, tám con rồng vàng được điêu khắc trên những trụ cột, trông sinh động như thật. Mắt rồng được khảm hai viên dạ minh châu, ánh sáng chói mắt, sáng đến làm người hoa mắt choáng váng.

Các vị đại thần đưa mắt nhìn về phía sứ giả Cưu quốc đang đứng ở giữa đại điện.

Tiểu quốc Cưu ở ngay cạnh Đế quốc Phong Trạch quốc, chim sẻ tuy nhỏ nhưng lục phủ ngũ tạng vẫn đầy đủ, trình độ giàu có chỉ hơi thấp hơn Phong Trạch quốc. Hôm nay tiến vào đại điện của một nước lớn, ước chừng dẫn theo 5000 xếp tơ lụa (Xếp: đời xưa tính dài bốn trượng= 1 xếp), đồ vật trân quý đếm không hết.

“Nhờ hồng đức bệ hạ chiếu cố, Cưu quốc của thần mới được quốc thái dân an. Trong tháng trước, bệ hạ nước thần bất chợt có được một thứ bảo bối, thần thay măt bệ hạ, đặc biệt mang tới quý quốc, hi vọng bệ hạ hài lòng.” Sứ giả khom lưng hành lễ, lễ nghĩa chu toàn.

Các vị đại thần không buồn nghe những lời này vào trong lòng. Bất kể quốc gia nào đi tiến cống nước khác, không phải đều nói đồ mình mang tới là bảo bối. Nhưng đồ vật có thể được xưng chân chính là bảo bối, ít lại càng ít. Vàng bạc châu báu, Phong Trạch quốc nhiều không kể xiết, trân châu mã não lại càng đếm không hết.

Sứ giả giống như không nhìn thấy sự khinh bỉ của các đại thần, cười híp mắt, ngoắc tay ra hướng bên ngoài đại điện. Ngay lập tức thị vệ Cưu quốc bưng một cái khay tròn đi vào. Phía trên khay tròn để một vật, chỉ tiếc trên bề mặt che phủ một miếng vải đen, ngăn cản ánh mắt của mọi người.

“Các vị đại thần không bằng đoán một chút xem bên trong này chứa cái gì?” Bàn tay phải của sứ giả để lên trước ngực, làm một động tác bày tỏ nghi lễ, khẽ khom lưng về trước.

“Sứ giả Cưu quốc, ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, thiên hạ rộng lớn, nhiều vật như thế. Nếu mỗi người chúng ta đoán một kiểu, thì cho đến mặt trời lặn phía tây cũng không lâm triều được nữa.” Vẻ mặt Tả thừa tướng Tư Đồ Phi Du bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói, trong mắt mang theo chút miệt thị.

Cũng khó trách hắn ta sẽ nói như vậy, mặc dù Cưu quốc giàu có, nhưng lực lượng binh lính lại cực kỳ suy yếu. Nếu không phải có Phong Trạch quốc che chở, tiểu quốc này của bọn họ sớm đã bị binh mã của những quốc gia khác chà đạp.

“Thừa Tướng Tư Đồ nói rất đúng, là tiểu thần làm càn. Đã như vậy, các vị đại thần không bằng trước xem một chút vật trong mâm này.”

Sứ giả vén miếng vải đen lên, lộ ra lồng sắt tinh xảo. Trong lồng, một con vật nhỏ lông trắng đang nằm, lỗ tai nhọn run lên một cái. Giống như là không hài lòng với ánh sáng đột ngột chói mắt, con mắt trong suốt óng ánh không kiên nhẫn mở ra một khe hở.

Thân thể lớn chừng bàn tay người, cuộn gọn thành một đống, không muốn làm cho người ta quan sát. Chính giữa trán có một đám lông tơ màu đỏ tựa như một đám lửa đang thiêu đốt rừng rực.

Mọi người thấy động tác đó của con vật nhỏ, đầu óc chỉ có một suy nghĩ —— một con chồn nhỏ tốt, có trí tuệ như vậy!

Ở Phong Trạch quốc, rất nhiều nữ quyến gia đình giàu có cũng yêu thích nuôi một số con vật nhỏ làm sủng vật. Mặc dù con chồn nhỏ này vô cùng đáng yêu, nhưng nếu dùng từ ‘bảo bối’ để nói, vậy cũng quá mức buồn cười.

Lần nữa Tả tướng Tư Đồ Phi Du đứng ra, giễu cợt nói: “Chẳng lẽ là Cưu quốc không có bảo bối, lại đưa ra một con chồn nhỏ. Kể cả muốn gạt quốc gia lớn bọn ta, thì cũng phải tìm một món đồ giống bảo bối tới chứ. Có phải ngươi khinh thường Phong Trạch quốc không có người nào không!”

Các vị đại thần rối rít chỉ trích sứ giả không đúng, nhất thời đại điện trở nên huyên náo.

Mà lúc này, An Hoằng Hàn ngồi trên long tọa, đôi mắt xen lẫn một tia hứng thú, nhìn về phía lồng sắt trong đại điện.

Con vật nhỏ màu trắng cuộn tròn béo múp míp này bất hạnh bị lôi kiếp đánh phải, Tịch Tích Chi không cam tâm thân thể bị hủy diệt. Hai mươi năm tu tiên, vừa mới chuẩn bị đi theo sư phụ bay lên trời, thế nhưng chết lềnh bà lềnh bềnh như vậy. Nhắc tới cũng coi như may mắn, vào lúc cuối cùng, sư phụ đưa cho nàng một lá bùa, đỡ phát cuối cùng đánh thẳng vào người nàng, nếu không ngay cả hồn phách cũng đã biến mất ở trong lôi kiếp.

Hồn phách nhập vào thân thể con vật này khiến Tịch Tích Chi vô cùng tức giận, hận không được cắt cổ một lần nữa, đổi lại thân thể. Nhưng ngay sau đó vừa nghĩ, sư phụ đặt tên mình là ‘Tích Chi’, chính là muốn nàng quý trọng tất cả sự vật trước mắt. Nếu sau khi cắt cổ, hồn bay phách tán lại càng mất nhiều hơn được.

Trải qua mấy ngày nàng quan sát, phát hiện cổ thân thể này lại giống như chứa đựng một chút linh khí, linh khí từ bốn phương tám hướng không ngừng xông vào trong cơ thể. Vừa nghĩ như vậy, Tịch Tích Chi buông lỏng. . . . . . chiếu theo tốc độ tu luyện này, một lần nữa tu thành hình người, cùng lắm chính là chuyện trong vòng một, hai năm.

Thấy các đại thần và sứ giả ngươi một câu, ta một câu ồn ào lên. Thân thể tròn xoe của Tịch Tích Chi ngồi dậy đàng hoàng, một đôi ánh mắt long lanh như nước hứng thú dồi dào, nghiễm nhiên là một bộ dáng xem náo nhiệt.

Con ngươi đen nhánh của An Hoằng Hàn vừa đúng lúc thu động tác của con chồn nhỏ vào đáy mắt. An Hoằng Hàn có chút hứng thú, cất giọng nói: “Mang con chồn này trình lên.”

Làm cho tất cả các đại thần đang khí thế ngất trời đều ngừng nói, từng luồng ánh mắt hướng tới đế vương ở ghế trên. Đoán không ra rốt cuộc An Hoằng Hàn có chủ ý gì. . . . . .

Tiếng nói này tràn đầy khí lạnh, nghe giọng nói lạnh lùng này là có thể đoán ra người đó tàn nhẫn lạnh nhạt cỡ nào.

Tịch Tích Chi rụt thân thể tròn xoe một cái, hai móng vuốt đầy lông hình hoa mai, không có sức che kín mặt. Đồng thời nhìn xuyên qua giữa khe hở móng vuốt, len lén quan sát An Hoằng Hàn ở phía trên.

An Hoằng Hàn hơn hai mươi tuổi, chững chạc đẹp trai, khí phách cả người làm người ta không thể không chú ý. Ngũ quan anh tuấn giống như được điêu khắc, một đôi mắt tỏa ra khí lạnh quá mức làm người khác sợ hãi nên không ai dám nhìn lâu.

Người này sẽ không có ham mê ngược đãi sủng vật chứ? Trong lòng Tịch Tích có chút chùn chân, bắp chân phì phì di chuyển lùi về sau lồng sắt. Từ xưa đến nay, trong lịch sử có nhiều bạo chúa mà. Nhìn sát khí trên thân người này rất nặng, Tịch Tích Chi không nhịn được muốn rút lui bỏ cuộc. Thừa nhận một chủ nhân có cá tính âm trầm như vậy, còn không bằng vĩnh viễn bị nhốt ở trong lồng. Chẳng may người này tức giận, vào lúc nàng không hề có pháp lực, nhất định sẽ khó giữ được mạng nhỏ!

Nhìn ra An Hoằng Hàn có hứng thú, sứ giả cong môi cười, xách theo lồng sắt phụng chỉ đến trước mặt đại Lâm tổng quản Ân.

Tịch Tích Chi dùng sức nắm lấy lồng sắt, sợ đến gần người nọ quá mức. Nhe răng trợn mắt một hồi, la hét trong miệng ngôn ngữ mà loài người nghe không hiểu.

Kêu lên ‘xèo xèo’.

“Xem ra con chồn cũng thích bệ hạ. Mấy ngày nay luôn nằm ngủ trong lồng sắt, nhìn lên thấy bệ hạ lại vui vẻ mừng rỡ như thế.”

Sứ giả đổi trắng thay đen, khuôn mặt nịnh hót làm Tịch Tích hận không thể nhào qua dùng móng vuốt cào hắn ta mấy phát. Cho ngươi vặn vẹo sự thật, nàng rõ ràng đang phản kháng mà. . . . . .

“Lấy ra.” Giọng nói lạnh lẽo vang lên lần nữa.

Lâm tổng quản Ân mở lồng sắt ra, ôm con chồn nhỏ đến gần ngai vàng.

Thời điểm cách An Hoằng Hàn tầm một mét, hai chân Tịch Tích Chi đạp một cái, nhảy ra khỏi bàn tay Lâm Ân. Vừa định chạy ngược lại, một bàn tay to vững vàng xách cổ nàng, Tịch Tích Chi rụt lại quay đầu sang chỗ khác, cách gương mặt tuấn tú không chút biểu cảm chỉ khoảng mười centimet.

Ha ha ha. . . . . . Con chồn nhỏ không ngừng kêu lên hoảng loạn, muốn thoát khỏi tay người nào đó đang giữ lấy nó.

“Tính tình này của ngươi nên được huấn luyện, chưa từng có vật nào dám không vâng lời trẫm, ngươi muốn tránh đi chỗ nào?”

An Hoằng Hàn nhìn Vân Chồn trong tay, đáng yêu và cao quý, rất thích hợp cho nữ quyến nuôi nấng. Nhưng cho dù đáng yêu hơn, bất quá cũng chỉ là một đồ chơi mà thôi.

Nghe nói như thế, bỗng chốc cả người Tịch Tích Chi run run. Nàng biết ngay mà. . . . . . Vừa nhìn người này liền biết không tốt ở chung, không chừng chỉ thích bạo ngược với con vật nhỏ để tìm kiếm vui vẻ!

Dừng giãy giụa, Tịch Tích yên tĩnh giống như quả cà, mặc cho An Hoằng Hàn xách theo, không phản kháng nữa.