Chương 9.2 - Nhiệm vụ ám sát khó khăn

Đừng Nói Chuyện Với Cô Ấy

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Chỉ cần mua chuộc được người này và nhờ đưa ra lời đề nghị tạm thời ngừng dùng thuốc, Lý Tùng chẳng có lý nào lại không nghe.

Mấu chốt vẫn nằm ở điều thứ hai: Lý Tùng sinh năm 1949, hơn hai mươi tuổi thì bắt đầu dùng thuốc, căn nguyên của chứng trầm cảm hiển nhiên là có liên quan tới một vụ việc nào đó đã xảy ra từ những năm sáu mươi, bảy mươi của thế kỷ trước. Đến năm 1985, chứng trầm cảm xuất hiện một lần bùng nổ trong thời gian ngắn, điều này chứng tỏ việc xảy ra vào năm đó đã lại một lần nữa chạm đến căn nguyên trầm cảm ở sâu trong nội tâm của ông ta. Dựa vào tài liệu điều tra mà Chủ nhiệm Viên cung cấp, căn nguyên trầm cảm của ông ta rất có thể có liên quan tới việc ông nội ông ta bị bức hại đến chết, nhưng điều này dù sao cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Nếu là các nhiệm vụ khác, có lẽ tôi sẽ không ngừng thăm dò để tiến hành kiểm chứng điều này, nhưng nhiệm vụ lần này quá ư quan trọng, cơ hội tiếp xúc với mục tiêu cũng cực kì đáng quý, do đó trước khi phán đoán được chứng thực, tôi tuyệt đối không thể hành động một cách khinh suất.

“Chủ nhiệm Viên.” Tôi trầm giọng nói: “Vẫn còn thiếu một chuyện cuối cùng nữa. Hãy giúp tôi điều tra hai mốc thời gian này, thứ nhất là ngày tháng cụ thể ông nội của Lý Tùng bị bức hại đến chết, thứ hai là thời điểm Lý Tùng bắt đầu dùng thuốc. Trước khi tôi bắt đầu phỏng vấn riêng Lý Tùng, ông nhất định phải đưa kết quả điều tra tới cho tôi đấy.”

“Tôi hiểu.” Chủ nhiệm Viên nói “Tôi sẽ bắt đầu điều tra luôn từ bây giờ, nhưng kết quả ra sao thì thật không dám đảm bảo, tôi chỉ có thể nói là sẽ cố hết sức mình thôi.”

“Ít nhất cũng phải điều ưa rõ ràng một trong hai chuyện đó.” Tôi nói. “Như vậy thì tôi mới có căn cứ để suy đoán.”

Vừa nghĩ đến đây, một bàn tay ấm áp, mềm mại chợt đặt lên gáy của tôi, theo bản năng tôi hơi rùng mình, lại một lần nữa quay trở về thực tại. Bà xã đặt cốc trà xuống bàn, nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy và thoáng mang theo chút vẻ sợ hãi. “Có phải là em đã làm ảnh hưởng đến anh rồi không?”

“Đâu có.” Tôi thở phào một hơi, ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười với cô ấy, sau đó lại nhanh chóng cúi xuống. “Em yêu, vất vả cho em rồi. Ý anh là, những năm nay vất vả cho em rồi.”

Cô ấy khom người xuống ôm lấy cổ tôi, khẽ hôn lên má tôi một cái, hai giây sau mới đưa mắt nhìn thoáng qua màn hình máy tính, rồi bèn hỏi: “Người này là ai vậy?”

“À.” Tôi nhìn vào bức hình Lý Tùng đang phát biểu trong một cuộc họp trên màn hình máy tính, khẽ ho một tiếng, nói: “Là một người bạn cũ của anh, nhưng đã qua đời được mấy năm rồi.”

* *

Tám giờ ba mươi phút sáng ngày 22 tháng 7 năm 2007, Sở Giám sát tỉnh mở một cuộc họp thường kỳ, Lý Tùng đại diện cho ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tham dự và đứng ra phát biểu. Tôi một mặt chụp ảnh và ghi chép trong hội trường giống như một phóng viên bình thường, mặt khác lẳng lặng quan sát Lý Tùng ở cự ly gần. Tuy đây là một cuộc họp thiên về phương diện hành chính, vậy nhưng lời phát biểu của Lý Tùng lại nhấn mạnh vào công tác chống tham nhũng, hủ bại. Khi nói tới cảm nhận của bản thân hồi mới được điều tới đây nửa năm trước, ông ta thẳng thắn phát biểu mà không chút kiêng dè:

“Các vị hiện đang ngồi ở đây chắc hẳn đều rõ cả, trong tỉnh ta có tồn tại một thế lực ngoan cố, một tập đoàn lợi ích khổng lồ. tập đoàn này đã len lỏi vào trong nội bộ Đảng, trở thành mộ khối u nhọt không thể không loại trừ…Tôi có thể khẳng định một điều thế này, một số người đang ngồi đây ắt hẳn là có mối liên quan cực kỳ sâu sắc với tập đoàn lợi ích đó, chuyện này tôi sẽ điều tra tới cùng. Nhưng mọi người cũng đừng sợ, tôi khuyên những đồng chí đã đi nhầm vào con đường sai trái thế này, đừng nên ngồi đó chờ chết, hãy chủ động đến các cơ quan bộ nghành có liên quan mà khai báo thành thực, như thế các đồng chí sẽ được xử lý một cách khoan hồng…Tôi có thể kể cho mọi người nghe về một số người và việc mà tôi đã gặp gần đây, để mọi người thấy được tập đoàn lợi ích này ngông cuồng thế nào, coi trời bằng vung ra sao.. Khi tôi mới nhậm chức chưa đầy một tháng, thực sự là chưa đầy một tháng mà đã có người dám mang tiền mặt tới gặp tôi…Ba tháng gần đây, tôi còn nhận được không ít thư nặc danh, một số thì uy hiếp bản thân thôi, một số khác thì uy hiếp người nhà của tôi, thậm chí có một số bức thư còn nói thẳng tuột gì mà “Bí thư Lý, ông đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt”, “Ông ở nơi khác thì còn có thể hô mưa gọi gió, nhưng đến tỉnh này rồi thì đừng có đùa với lửa”… Hôm nay, tại nơi này, tôi có thể nói cho mọi người biết chút về hoàn cảnh gia đình của tôi. Thế này nhé, cha mẹ tôi *

đều đã qua đời, con gái cũng gặp tai nạn xe cộ rồi bỏ tôi mà đi, hiện giờ tôi chỉ còn mỗi người vợ kết tóc đang nằm trên giường bệnh. Tôi vẫn thường xuyên đến bệnh viện thăm bà ấy, thường xuyên nói chuyện với bà ấy. Bà ấy nói với tôi là đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc rút ống thở bất cứ lúc nào. Hai vợ chồng chúng tôi trên thực tế đều chẳng sợ gì cái chết, cho nên, tôi có thể nói rõ với những người đang uy hiếp tôi thế này, có trò gì thì cứ việc lôi ra hết đi. Thứ nhất, tôi với vợ tôi đã chuẩn bị sẵn quan tài rồi, chúng tôi không sợ chết; thứ hai, các người mà dám động đến tôi, ô dù bảo vệ của các người nhất định sẽ gặp phải vô vàn phiền phức, hành động đó thực chẳng khác nào vác đá tự đập vào chân mình đâu…”

Lời phát biểu của ông ta hùng hồn khẳng khái, trong hội trường tiếng vỗ tay không ngớt vang lên, có không ít người dự họp và phóng viên còn cảm động rơi nước mắt. Tự nơi đáy lòng tôi rất kính phục sự can đảm của Lý Tùng, nhưng cùng với đó, tôi còn phát hiện ra một số điểm lạ thường trong các biểu hiện của ông ta.

Tôi để ý thấy cứ mỗi lần nhắc đến cái chết là ông ta lại cúi đầu xuống một chút, đôi hàng lông mày nhíu chặt, hơi thở cũng trở nên dồn dập trong thời gian ngắn. Ngoài ra, trong ba lần nhắc đến cái chết của bản thân, ông ta đều vô thức đặt tay lên vị trí trái tim. Những biểu cảm và hành vi kể trên chưa từng xuất hiện một lần nào khi ông ta nhắc tới những việc không liên quan gì tới cái chết, điều này chứng

tỏ giữa chúng và cái chết có một mối liên quan đặc biệt nào đó. Vô thức cúi đầu và nhíu lông mày thông thường thể hiện sự thiếu tự tin, hơi thở dồn dập thì tượng trưng cho sự căng thẳng đột ngột, những điều này đều là biểu hiện bên ngoài của việc thiếu thoải mái trong tâm lý. Còn về hành động đặt tay lên chỗ trái tim thì hình như cũng có một ý nghĩa hết sức đặc biệt nào đó, có khả năng là một hành vi nghi thức hóa.

Tôi ý thức được rằng đối với Lý Tùng mà nói, “cái chết” là một khái niệm gì đó hết sức đặc biệt có khả năng tác động mạnh tới tâm lý của ông ta.

Lúc mười rưỡi, khi cuộc họp đang được tiến hành, tôi nhận được tin nhắn từ Chủ nhiệm Viên: “Ông nội Lý Tùng chết vào tháng 5 năm 1973, trong quá trình đấu tố, bệnh tim của ông ta tái phát dẫn đến tử vong, hoàn toàn là một việc ngoài ý muốn. Theo một nguồn tin chưa được xác minh, Lý Tùng bắt đầu dùng thuốc vào năm hai mươi lăm tuổi, thông tin này có thể dùng để tham khảo, thật giả chưa rõ.”

Tôi trả lời: “Mau xác minh.”

Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, vậy nhưng bên phía Chủ nhiệm Viên vẫn chẳng có thêm thông tin nào khác được gửi đến. Lúc mười một giờ bốn mươi lăm phút, cuộc họp rốt cuộc đã đi tới hồi kết, một nhân viên hành chính tìm đến tôi, nói rằng việc phỏng vấn Lý Tùng đã được sắp xếp xong xuôi, sẽ bắt đầu sau mười phút nữa. Tôi gửi tin nhắn cho Chủ nhiệm Viên hỏi về tình hình điều tra, Chủ nhiệm Viên nhanh chóng trả lời: “Có lẽ không thể xác minh trong hôm nay được.”

Tôi xóa hết tin nhắn đi, sau đó liền theo nhân viên hành chính kia rời khỏi hội trường, đồng thời ngấm ngầm suy tính kế hoạch. Việc đã đến nước này, xem ra chỉ có thể dựa vào các thông tin đã nắm được để tiến hành suy đoán mà thôi.

Sự việc rất có thể là như thế này: Lý Tùng bị khiếm khuyết gen, khả năng tổng hợp serotonin có vấn đề. Ông ta sinh năm 1949, năm 1973 thì hai mươi tư tuổi. Đúng vào năm hai mươi tư tuổi đó ông ta đã phải tận mắt nhìn thấy ông nội mình chết thảm, tâm lý phát sinh một loạt những biến hóa phức tạp, mà sự biến hóa trong tâm lý lại thông qua các phương thức như điều tiết nội tiết tố để tác động đến sinh lý, từ đó dẫn đến tình trạng hàm lượng serotonin giảm mạnh, mà gen có liên quan tới khả năng tổng hợp serotonin của ông ta lại bị khiếm khuyết, thế là bắt đầu từ lúc này Lý Tùng liền mắc phải chứng trầm cảm mãn tính. Năm 1974, Lý Tùng hai mươi lăm tuổi, trải qua sự đau khổ kéo dài trong một năm, ông ta và người nhà rốt cuộc đã nhận ra sự tồn tại của chứng trầm cảm, thế là liền bắt đầu dùng thuốc chống trầm cảm. Năm 1985, đối mặt với sự đả kích nặng nề cả về mặt gia đình lẫn sự nghiệp, tâm lý của ông ta lại một lần nữa xuất hiện quá trình biến hóa tương tự như năm 1973, từ đó tác động đến sinh lý, khiến cho chứng trầm cảm của ông ta xuất hiện và kéo dài trong ba tháng. Sau đó, nhờ tác dụng của thuốc cũng như sự an ủi của người nhà, ông ta rốt cuộc đã dần dần bình phục.

Dựa theo mạch suy nghĩ này mà phán đoán, hai sự kiện xảy ra năm 1973 và năm 1985 đều khiến cho chứng trầm cảm của Lý Tùng bùng phát, vậy thì căn nguyên trầm cảm của ông ta rất có thể là có liên quan tới một nhân tố chung nào đó cùng tồn tại trong hai sự kiện này. Có điều, trong hai sự kiện này quả thực có quá nhiều nhân tố chung, ví dụ như áp lực cuộc sống tăng đột ngột, sự qua đời của người thân, ác ý đến từ người khác, sự u ám của tương lai vân vân. Tôi để mặc cho tư duy lan rộng, lần lượt lồng từng nhân tố có thể nghĩ đến vào trong suy đoán của bản thân, vậy nhưng từ đầu đến cuối vẫn chẳng thể xác định rốt cuộc là căn nguyên nào đã dẫn đến chứng trầm cảm của ông ta. Có lẽ, căn nguyên trầm cảm của ông ta không phải là một nhân tố đơn lẻ, mà là do rất nhiều nhân tố tập hợp lại mà thành. Nếu sự thực quả đúng là như vậy, tôi rốt cuộc nên bắt tay vào từ phương diện nào để khiến chứng trầm cảm của ông ta lại một lần nữa bùng phát đây?

Tôi chậm rãi đi theo nhân viên hành chính kia, không kìm được có chút tự trách: Mười phút phỏng vấn sắp tới đây là cơ hội hiếm có mà Tập đoàn A chẳng dễ dàng gì mới tạo ra được cho tôi, nếu lãng phí mất thì quả thực quá ư đáng tiếc. Tại sao tôi không cố gắng suy luận và phán đoán từ trước mà cứ nhất định phải chờ kết quả điều tra từ Chủ nhiệm Viên làm gì? Nếu tôi sớm đã có chuẩn bị thì lúc này có lẽ đã không phải bị động như thế này.

Nhưng dù có tự trách thế nào đi nữa thì cũng chẳng ích gì, mười mấy giây sau, tôi đã theo nhân viên hành chính kia đi vào trong phòng làm việc của Lý Tùng. Khi đó, Lý Tùng đang đứng một mình trước cửa sổ, trầm tư dõi mắt nhìn về phía xa. Nhân viên hành chính đó nhìn thoáng qua tôi một chút, rồi lại đưa mắt nhìn Lý Tùng, nói: “Bí thư Lý, phóng viên Trương đến rồi đây.”

“Ừm.” Lý Tùng xoay người lại, chậm rãi đi tới bên cạnh tôi, ân cần chìa tay ra, đồng thời vừa quan sát tôi vừa nói: “Ồ, thật không ngờ lại là một cậu trai trẻ tuổi thế này.”

Nhân viên hành chính đứng kế bên nở một nụ cười đầy ý vị, sau đó liền đóng cửa phòng lại.

Tôi vội vàng đưa cả hai tay ra bắt tay với ông ta, đồng thời tươi cười, nói: “Bí thư Lý, được phỏng vấn riêng ngài thế này thật có thể nói là phúc đức ba đời của tôi. Tôi cảm thấy ngài so với trong tưởng tượng của tôi thì còn bình dị dễ gần hơn.”

Ông ta khẽ lắc đầu vẻ hết cách. “Này chàng trai trẻ, cậu nên bớt dùng mấy trò miệng lưỡi đó đi thì hơn, phải làm sao để học được những bản lĩnh thật sự mới là điều quan trọng.”

Tôi bất giác cười trừ, đồng thời ngấm ngầm quan sát sự bố trí trong căn phòng này và tưởng tượng ra tình cảnh ông ta tự sát. Khi đó, nghĩ đến cái chết của Lý Tùng, trái tim tôi đột nhiên chấn động, nhớ ra một vấn đề vừa rồi đã bị mình bỏ sót.

Buổi sáng hôm nay trong khi phát biểu, Lý Tùng từng không chỉ một lần nhắc đến cái chết, hơn nữa lần nào cũng đều thể hiện ra sự khó chịu khá rõ ràng trong tâm lý, mà khi nhắc đến cái chết của mình, ông ta còn vô thức đặt tay lên vị trí trái tim – đây dưòng như là một hành vi nghi thức hóa nào đó. Ngay từ lúc ấy tôi đã cảm thấy đối với Lý Tùng, cái chết dường như có mang một ý nghĩa tâm lý vô cùng đặc biệt.

Vậy thì, liệu chứng trầm cảm của ông ta có liên quan gì tới khái niệm về “cái chết” không?

Khả năng này là rất lớn. Dựa theo suy đoán trước đó, hai lần chứng trầm cảm của ông ta bùng phát lần lượt là vào năm 1973 và năm 1985. Năm 1973, ông nội của ông ta bị bức hại mà chết, năm 1985, cha ông ta đột ngột qua đời vì bệnh cấp tính, trong cả hai lần chứng trầm cảm bị phát ông ta đều phải trải qua nỗi đau mất người thân. Ông nội ông ta chết do bệnh tim tái phát dưới áp lực nặng nề, Lý Tùng mỗi khi nhắc đến cái chết của bản thân thì đều vô thức đặt tay lên vị trí trái tim, giữa hai việc này liệu có tồn tại mối liên quan gì không? Cha của Lý Tùng qua đời vì bệnh cấp tính, nhưng chứng bệnh cấp tính đó rốt cuộc là gì? Phải chăng cũng là một loại bệnh tim nào đó? Việc Lý Tùng đặt tay lên vị trí trái tim của mình có ẩn chứa một ý nghĩa tâm lý như thế nào? Chuyện này thì có mối liên quan như thế nào đến khái niệm về “cái chết”?

Tôi quyết định phải bắt tay vào điều tra từ “cái chết”.

Nhân viên hành chính kia đặt hai cốc nước xuống bàn trà, đồng thời vội vã nhìn thoáng qua tôi một chút, trong ánh mắt mang đầy vẻ cảnh giác và mong chờ. Tôi lập tức ý thức được rằng anh ta có lẽ cũng là người của Tập đoàn A. Trong quá trình phỏng vấn riêng lần này, anh ta là nội ứng của tôi, nhưng đồng thời cũng là người giám sát tôi nữa. Xem ra Tập đoàn A đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào tôi.

Tôi thu nụ cười trên mặt lại, cất giọng dè dặt hỏi: “Bí thư Lý, thời gian của ngài rất quý báu, chúng ta hãy bắt đầu luôn đi, ngài xem vậy có được không?”

“Ừm.” Lý Tùng khẽ gật đầu, sau đó liền chỉ tay vào xô pha, nói: “Ngồi đi Tiểu Trương, hôm nay tôi có thể trò chuyện với cậu trong mười phút.”

“Dạ, mời ngài.” Tôi cung kính đưa tay ra dấu mời, chờ ông ta ngồi xuống rồi mới dè dặt ngồi xuống đầu bên kia của xô pha, sau đó lấy ra giấy bút chuẩn bị ghi chép. “Bí thư Lý, được phỏng vấn ngài tôi thực sự rất lấy làm vinh hạnh. Tôi đã chuẩn bị sẵn mấy câu hỏi thế này, mong được nghe ý kiến của ngài.”

“Được.” Ông ta ngồi mà lưng thẳng tắp. “Tôi đang nghe đây, hãy nói câu hỏi của cậu ra đi.”

Tôi đưa mắt liếc nhìn người giám sát ở cách đó mấy mét, suy nghĩ một chút rồi mới hỏi: “Trong cuộc họp hồi sáng hôm nay, ngài từng nhắc tới một tập đoàn lợi ích đã len lỏi vào trong nội bộ Đảng. Tôi muốn hỏi ngài thế này, tập đoàn lợi ích ở đây rốt cuộc là phiếm chỉ các thế lực hủ bại trong tỉnh hay là có hàm ý ám chỉ đặc biệt nào đó?”

Lý Tùng cầm cốc nước lên, nở một nụ cười mang đầy hàm ý sâu xa. “Câu hỏi này thoạt nghe thì sắc bén, kỳ thực lại rất thiếu suy nghĩ. Tôi đã từng làm công tác kiểm tra kỷ luật ở rất nhiều địa phương cấp huyện, cậu biết không, chỉ trong một vụ án tham nhũng ở một huyện lị nhỏ thôi mà khi điều tra xử lý cũng có thể lôi ra rất nhiều người, rất nhiều ban ngành, thậm chí là rất nhiều hệ thống có liên quan. Cậu thử nghĩ xem, một tỉnh là khái niệm như thế nào đây? Khi việc tham nhũng, hủ bại đã tồn tại trong thời gian dài, vậy thì không thể chỉ đơn thuần tập trung trong một khu vực nhỏ được, mà sẽ hình thành nên một hệ thống riêng của nó. Cho nên, nếu cậu hỏi rằng tập đoàn lợi ích này có phải là phiếm chỉ các thế lực hủ bại trong tỉnh hay không, câu trả lời của tôi là khẳng định, vì muốn chống hủ bại thì phải bắt hết cả cá lớn lẫn cá bé. Nhưng cùng với đó, muốn hình thành hệ thống thì trước tiên cần phải có nòng cốt, bọn khỉ vượn thường thích nấp trên cây cổ thụ, để tóm được bọn chúng thì phải chặt bỏ cây cổ thụ này đi, cho nên nếu cậu hỏi tôi là có hàm ý ám chỉ đặc biệt gì hay không, câu trả lời của tôi cũng vẫn là khẳng định.”

Tôi mỉm cười gật đầu, sau đó lại hỏi tiếp: “Chẳng hay ngài có thể tiết lộ một số chi tiết cụ thể về cây cổ thụ đó không?”

Ông ta uống một ngụm nước, sau đó vừa đặt cốc nước xuống vừa nói: “Trong một cuộc họp hồi đầu tháng tôi đã từng nói rồi, tình hình ở tỉnh nhà có hơi đặc biệt, giới thương nghiệp không chỉ chủ động tấn công vào chính giới, hơn nữa còn chiếm địa vị chủ đạo trong hệ thống tham nhũng, hủ bại. Gốc rễ của cây cổ thụ đó không hề nằm ở trong đảng. Cậu muốn tìm hiểu về chi tiết trong chuyện này, vậy thì đây chính là câu trả lời của tôi.”

Tôi khẽ gật đầu. “Nói vậy tức là cây cổ thụ đó chính là một xí nghiệp cỡ lớn nào đó trong tỉnh rồi.”

Lý Tùng chỉ cười mà không nói gì.

Tôi cho rằng thời cơ đã chín muồi, thế là sau khi trầm tư một lát liền quyết định bắt đầu thăm dò: “Nghe xong lời phát biểu của ngài trong cuộc họp hồi sáng, tôi thực sự rất cảm động, hơn nữa cũng vô cùng chấn động, tin rằng rất nhiều người có mặt tại đó cũng đều có cảm giác như tôi. Điều khiến tôi có ấn tượng sâu sắc nhất là những lời tuyên ngôn dũng cảm của ngài với thế lực hủ bại, tôi muốn hỏi rằng bọn họ thực sự gan lớn tày trời, dám trắng trợn uy hiếp là sẽ giết chết ngài ư?”

“Đúng vậy.” Lý Tùng vô thức đưa tay lên sờ ngực một chút. “Gần như mỗi ngày tôi đều nhận được thư nặc danh hoặc là điện thoại nặc danh, những ví dụ mà tôi đã liệt kê ra trong cuộc họp vẫn còn là nhẹ đấy.” Ông ta nở một nụ cười vẻ hết cách. “Có một số lời dọa dẫm và nhục mạ thực sự khó nghe vô cùng, người bình thường sợ là không chịu đựng nổi đâu.” Tôi thở dài một hơi, sau đó lại hỏi tiếp: “Ngài có thể nói ra cảm nhận của mình khi đối mặt với những lời uy hiếp và nhục mạ đó không?” Ông ta đột nhiên nheo mắt lại, đôi hàng lông mày nhăn tít, cùng với đó còn dùng tay phải ấn lên gáy, một giây sau mới khôi phục lại trạng thái tự nhiên. Trong quá trình buông tay xuống, ông ta còn để bàn tay dừng lại ở vị trí trái tim khoảng nửa giây.

“Cảm nhận ư?” Ông ta dừng lại một chút rồi mới nói:

“Bản thân tôi thì không thấy có chút phẫn nộ hay sợ hãi nào, nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng sự sợ hãi và bất lực của bọn họ. Nếu không vì bất lực, tại sao bọn họ lại phải dốc hết tâm tư để tiến hành đả kích tôi như thế? Nếu không vì sợ hãi, tại sao bọn họ lại nói ra những lời lẽ ác độc như vậy?”

“Ngài thực sự không sợ chút nào ư?” Tôi lập tức truy hỏi. “Ngài không lo bọn họ thực sự sẽ làm ra chuyện gì quá đáng ư?” Nói tới đây, tôi đưa tay gãi đầu, đưa mắt nhìn ông ta vẻ lúng túng.

“Tất nhiên là không rồi.” Ông ta đặt tay lên vị trí trái tim, khóe miệng hơi nhếch lên để lộ một nụ cười mỉm, lông mày thì hơi cau lại. “Tôi sẽ không run sợ trước bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào. Đảng và nhà nước chính là chỗ dựa vững chãi nhất của tôi, dù tôi có chết đi thì quyết tâm loại trừ tham nhũng, hủ bại của nhà nước cũng tuyệt đối không bao giờ dao động.” Nói xong những lời này, ông ta khẽ hắng giọng một cái, trong cổ họng dường như có thứ gì đó bị mắc lại – đây là tín hiệu của sự căng thẳng và lo lắng tiềm tàng.

“Ừm.” Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ý của tôi là tạm gác thân phận và chức vụ qua một bên không xét tới, đứng từ góc độ của một con người, lẽ nào ngài chưa từng sợ hãi ư? Theo như tôi được biết, hình như con người ai cũng sợ chết thì phải?”

Ông ta hít sâu một hơi, khẽ thở dài một tiếng không dễ gì phát giác, sau đó liền cất giọng kiên định nói: “Cậu nói vậy không sai, đã là con người thì ai cũng đều sợ chết. Nhưng tôi muốn bổ sung một câu thế này, đã là một con người, vậy thì cần phải gánh vác những sứ mệnh xã hội xứng đáng với vai trò trong xã hội của bản thân. Tôi không có gì phải sợ hãi cả.”

Khi nói ra những lời này, bàn tay của ông ta thỉnh thoảng lại đặt lên vị trí trái tim, tần suất chớp mắt rõ ràng tăng thêm không ít, hơn nữa còn xuất hiện hai lần ngẩn ngơ ngắn ngủi. Những chi tiết nhỏ này đều chứng tỏ, trong tiềm thức, ông ta kì thực không hoàn toàn đồng tình với câu trả lời này của mình. Trực giác nói cho tôi biết, trong lòng ông ta thực ra cũng có tồn tại nỗi sợ hãi đối với cái chết.

Tôi cố giữ bình tĩnh, sau mấy phen do dự liền hạ quyết tâm cất tiếng hỏi: “Bí thư Lý, ngài có từng suy nghĩ về ý nghĩa của cái chết bao giờ chưa?”

Tôi biết đây là một hành động rất mạo hiểm, bởi câu hỏi này mang hàm ý xúc phạm khá rõ ràng, nếu không thể đánh động nội tâm của Lý Tùng, ông ta ắt sẽ nảy sinh sự hoài nghi, cảnh giác, thậm chí là phản cảm. Nhưng hành động mạo hiểm này rất đáng để thử một phen. Tôi tin rằng đối với Lý Tùng, cái chết nhất định là có một ý nghĩa tâm lý đặc biệt nào đó, câu hỏi này nhất định sẽ có thế khiến tiềm thức của ông ta nảy sinh sự đồng cảm. Mà một khi tiềm thức đã nảy sinh sự đồng cảm rồi, tự nơi đáy lòng ông ta sẽ sinh ra cảm giác thân thiết đối với tôi, từ đó liền coi tôi như là tri âm vậy. Với nền tảng này, tôi sẽ có thể tiến hành tìm hiểu sâu hơn về tâm lý của ông ta, thậm chí là trực tiếp tác động để khiến ông ta tự sát.

Hỏi xong câu hỏi này, tôi đưa mắt liếc nhìn nhân viên hành chính đang đứng một bên kia. Anh ta nhìn lại tôi một chút, sau đó liền ngoảnh đầu qua nhìn chằm chằm vào Lý Tùng, từng sợi cơ trên mặt đều trở nên căng cứng.

Khi đó, Lý Tùng nhanh chóng cúi đầu xuống, đôi hàng lông mày nhíu chặt, liên tục chớp mắt mấy lần, hơi thở cũng đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, hiển nhiên là đã rơi vào trong một trạng thái suy tư đầy bức bối. Một lát sau, ông ta uống một ngụm nước, thân thể bỗng trở nên cứng đờ trong vòng một giây, thiếu chút nữa thì đánh rơi cốc nước trong tay xuống đất.

“Anh Trương.” Nhân viên hành chính kia lập tức quát khẽ. “Xin hãy chú ý tới ngôn từ của mình! Đây là một cuộc phòng vấn về công việc, anh hỏi kiểu gì vậy?”

Tôi hiểu là anh ta đang giải vây giúp tôi, thế là vội vàng đưa tay gãi đầu, cười trừ nói: “Úi chao, Bí thư Lý, thật có lỗi quá, vừa rồi tôi lỡ lời, mong ngài đừng trách! Thường ngày tôi vốn hay nghĩ đến những vấn đề triết học, hôm nay mới lần đầu tiên được gặp một nhân vật lớn như ngài, thành ra căng thẳng quá, thế nên…”

“Không sao.” Lý Tùng rốt cuộc cũng đã tỉnh táo trở lại, liền đặt chiếc cốc xuống bàn trà, khẽ xua tay nói, sắc mặt cũng nhanh chóng dãn hẳn ra vẻ thư thái. “Thật không ngờ cậu hãy còn trẻ như vậy mà đã bắt đầu suy nghĩ về những vấn đề triết học nặng nề đến thế. Tôi có thể trả lời câu hỏi này của cậu. Thực sự thì trong cuộc đời này tôi đã phải trải qua quá nhiều cái chết, do đó thường xuyên suy nghĩ về ý nghĩa của cải chết đối với con người. Chính vì như thế nên tôi sớm đã hiểu được một điều, đó là cần phải sống sao cho có ý nghĩa, vậy thì cái chết mới có ý nghĩa. Cho nên, vẫn là câu nói vừa rồi thôi, đối mặt với các thế lực hủ bại, tôi không có gì phải sợ hãi cả.”

Khi nói ra những lời này, ông ta không chỉ một lần đặt tay lên vị trí trái tim.

Tôi gật đầu lia lịa, tiếp tục dẫn dắt: “Tôi thì chưa từng có trải nghiệm gì cả, chỉ suy nghĩ vu vơ mà thôi, lời của ngài thực sự đã khiến tôi thu được rất nhiều lợi ích. Tôi nhất định sẽ ghi nhớ kĩ những lời dạy này, sống sao cho có ý nghĩa, để cho cái chết…” Tôi cố ý dừng lại một chút, sau đó mới nói giọng nhấn mạnh: “Để cho cái chết cũng trở nên có ý nghĩa.”

Trong quãng thời gian ba, bốn giây sau đó, Lý Tùng một mực cúi đầu, thân thể trở nên cứng đờ như khúc gỗ, hơi thở thì rất chậm rãi và nhẹ nhàng, hai mắt lộ vẻ ngẩn ngơ, những biểu hiện này đều chứng tỏ ông ta đang đi sâu vào suy nghĩ. Thế rồi ông ta đột nhiên tỉnh táo trở lại, tay phải đặt trên đùi chậm rãi xoa bóp, hơi thở khi thì nhẹ nhàng, khi lại dồn dập, đây là tín hiệu rõ ràng cho thấy sự bức bối trong tâm lý.

Lý Tùng thích suy nghĩ về ý nghĩa của cái chết, vậy nhưng việc suy nghĩ này lại khiến ông ta cảm thấy bức bối, đây chính là một trong các ý nghĩa tâm lý của “cái chết” đối với ông ta.

Tuy lần thăm dò này hoàn toàn được tiến hành trên cơ sở phán đoán, vậy nhưng rất may là sự mạo hiểm của tôi đã thành công. Tiếp theo đó, chỉ cần công tác chuẩn bị được tiến hành thuận lợi là trong lần gặp mặt sau tôi sẽ có thể thăm dò Lý Tùng lần cuối và bắt đầu thực hiện việc tác động vào tâm lý của ông ta.

Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, tôi lập tức liên lạc với Chủ nhiệm Viên, bảo ông ta dừng tất cả các cô việc điều tra lại, nhanh chóng tìm cho ra bác sĩ tâm lý của Lý Tùng và mua chuộc đối phương. Hiệu suất làm việc của Chủ nhiệm Viên quả thực rất cao, ngay tám giờ tối ông ta đã gọi điện cho tôi, nói là đã mua chuộc được bác sĩ kia rồi, mà Lý Tùng cũng đã nghe theo lời đề nghị, bắt đầu dừng dùng thuốc ngay trong tối hôm đó.

Tôi biết là tập đoàn A có cài người bên cạnh Lý Tùng, thế là bèn hỏi về người giám sát đã ở bên cạnh tôi và Lý Tùng trong suốt cuộc phỏng vấn hôm nay. Chủ nhiệm Viên cười nói: “ Đúng là không giấu được cậu chuyện gì. Có điều mục đích của chúng tôi không phải là giám sát cậu, mà là giúp đỡ cậu khi cần. Người đó tên là Đường Bác Hiên, đã làm việc ở ủy ban Kiểm tra Kỷ luật mười mấy năm rồi mà vẫn chẳng thể ngóc đầu lên được, lần này tập đoàn phải mất rất nhiều công sức mới bố trí được anh ta tới bên cạnh Lý Tùng làm tai mắt, cậu có thể hoàn toàn tin tưởng anh ta. Phải rồi, Đường Bác Hiên còn nói cho tôi biết, chiều nay Lý Tùng từng không chỉ một lần nhắc tới cậu, hình như còn rất tán thưởng cậu nữa, xem ra thu hoạch của cậu trong lần gặp mặt này không nhỏ chút nào.”

“Đúng vậy.” Tôi nói. “Tiếp theo đây chỉ cần sắp xếp thêm một lần gặp mặt nữa là đủ rồi. Có điều tôi có một yêu cầu thế này, nhất định phải để tôi và Lý Tùng gặp riêng nhau với tư cách cá nhân, điều này thì cần Đường Bác Hiên phải cố gắng nghĩ cách mới được.”

“Chuyện này thì cậu không cần lo lắng.” Chủ nhiệm Viên nói: “Chắc cậu cũng biết chuyện về bà xã của Lý Tùng rồi chứ? Bà ta sắp không cầm cự được nữa rồi, gần đây vẫn luôn ở trong Bệnh viện Nhân dân số 1 của thành phố. Quãng thời gian này, Lý Tùng dù bận rộn thế nào thì mỗi tối cũng đều đến bệnh viện bầu bạn với bà ta một lát. Cấp trên đã có sắp xếp rồi, bắt đầu từ hôm nay tới đầu tháng Tám, sau sáu giờ tối mỗi ngày sẽ không có bất cứ ai đến bệnh viện thăm nom người bệnh cả. Chỉ cần cậu cảm thấy thời cơ đã chín muồi thì có thể chọn lấy một buổi tối bất kỳ và lấy danh nghĩa đi thăm bệnh để tới bệnh viện, sau đó chắc chắn sẽ gặp được Lý Tùng. Đương nhiên, Đường Bác Hiên cũng sẽ toàn lực phối hợp với cậu, cậu có yêu cầu gì thì cứ việc nói với tôi, tôi sẽ nghiêm túc dặn dò anh ta.”

“Tôi quả thực có một nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho anh ta đây.” Tôi nói. “Bắt đầu từ sáng ngày mai, ông hãy bảo anh ta cứ cách ba giờ lại báo cho tôi biết trạng thái tinh thần của Lý Tùng một lần, trong đó bao gồm cả tâm trạng, sinh lực, khả năng ghi nhớ, khả năng phân tích, mỗi một mục đều phải có sự miêu tả chi tiết kèm theo. Tôi nhất định phải nắm được trạng thái tinh thần của Lý Tùng và tiến hành phân tích, vậy thì mới có thể tìm ra thời cơ tốt nhất để bắt đầu tác động vào tâm lý của ông ta.”

“Tôi hiểu rồi.” Chủ nhiệm Viên nói những lời cuối cùng bằng giọng nhấn mạnh: “Chuyện này vô cùng quan trọng, nhất định phải thành công. Sau khi mọi việc xong xuôi, tiền sẽ lập tức được chuyển đến tài khoản của cậu. Những người mà trước đây từng ức hiếp cậu, làm nhục cậu, tập đoàn cũng sẽ giúp cậu giải quyết luôn, không cần cậu phải tự mình ra tay làm gì cả.”

Những người từng ức hiếp tôi, làm nhục tôi… Khi nghĩ tới câu nói này, một chuỗi những thông tin vừa hỗn loạn vừa xa lạ bỗng tràn vào trong ý thức của tôi từ khu vực bên rìa tiềm thức. Sau nháy mắt tôi đã có được một sự nhận thức rõ ràng hơn về quá khứ của mình.