Chương 6 - Đi Đâu Tìm Được Người Tốt Thế Này

Dùng Cả Đời Để Quên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lại một tuần mới.

Từ Kiều Kiều, giám đốc mới của bộ phận thị trường xuất hiện, tóc ngắn năng động, trang phục gọn gàng, vẻ mặt nghiêm túc, không hề có biểu hiện kiêu ngạo.

Khi tổng giám đốc giới thiệu chị ta với chúng tôi, vẻ mặt Quách Thần Thần vô cùng khó coi.

Họp hành là một việc vô cùng tẻ nhạt, tôi len lén lấy di động vào QQ.

Thôi Hoài Ngọc thấy tôi online, lập tức PM cho tôi: “Tiểu Dĩnh, từ hôm nay trở đi hãy gọi mình là cổ thần.”

“Tại sao?”

“Thứ Sáu tuần trước mình vừa bán đứt mã cổ phiếu với giá trần, hôm nay lập tức rớt xuống giá sàn, la la la.”

Dù không nhìn thấy nhưng cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng đắc ý tới mức nào của Thôi Hoài Ngọc. Việc yêu thích của tôi là đả kích cô ấy: “Không chừng ngày mai lại chạm trần ấy.”

“Cậu bớt mở mồm quạ đen đi!” Hoài Ngọc tức giận, nói xong câu đó không thấy tăm hơi đâu nữa.

Tôi cười điềm đạm, thấy không ai chú ý tới mình, bèn mở mạng xem tin tức.

Bất ngờ bị tổng giám đốc điểm danh: “Niên Dĩnh, còn cô?”

Tôi đầu óc mù đặc, từ nãy tới giờ có nghe thấy gì đâu.

Đinh Nhất Nhị gạch mấy nhát trên sổ ghi chép, mặt bình thản đẩy sang tôi.

Phía trên chỉ có hai chữ: Phân tổ.

Tôi chợt hiểu ngay, mỉm cười: “Tiêu tổng, tôi còn chưa nghĩ xong.”

Tiêu tổng chau mày: “Khó chọn lắm sao?”

“Đối với tôi mà nói thì đây là việc lớn, tôi phải suy nghĩ thật kỹ.” Tôi nghiêm túc đáp.

“Vậy những người khác? Đinh Nhất Nhị, cô nói xem!”

Tôi bĩu bĩu môi, lại dám lấy tôi ra để khai đao. Cũng may tôi không ngốc.

Có tôi mở đường, Đinh Nhất Nhị cũng trả lời dứt khoát: “Tiêu tổng, tôi cũng cần phải suy nghĩ thật nghiêm túc.”

Những người khác trong bộ phận thị trường lần lượt đưa ra ý kiến giống tôi.

Tiêu tổng liếc tôi một cái, trầm mặc hồi lâu: “Ăn Tết xong quay lại làm việc sẽ chính thức phân tổ, trước thời gian này hãy gửi kết quả vào email cho tôi. Phân tổ là quyết định của ban lãnh đạo công ty sau nhiều lần thảo luận bàn bạc, giúp bộ phận thị trường phát triển nhanh và ổn định hơn trong môi trường cạnh tranh lành mạnh. Tôi cần phải nhắc nhở các vị rằng, thành tích của cả đội có liên quan đến việc đánh giá thành tích cuối năm, phải tăng cường tinh thần hợp tác tập thể.”

Tôi hiểu, hành động này gây ra cú sốc không nhỏ cho Quách Thần Thần, cục diện độc đoán chuyên quyền trước đó của chị ta đã bị phá vỡ.

Buổi trưa Đinh Nhất Nhị hẹn tôi cùng ăn cơm, tôi biết chị ta có chuyện cần nói riêng với mình nên đương nhiên nhận lời.

Kết quả tôi đoán sai, chuyện chị ta muốn nói không phải chuyện công ty, mà là chuyện riêng.

“Tiểu Dĩnh, Tết chị với ông xã định sang Singapore du lịch.”

“Hay quá!” Tôi cười, họ kết hôn mười mấy năm rồi mà vẫn dính chặt với nhau như keo con voi, thật khiến người ta ngưỡng mộ.

“Ừm, có điều, bọn chị nuốn có không gian giêng, không muốn mang con đi cùng.” Chị ta có phần do dự nói.

“Trăng mật lần hai, ha ha!” Tôi rất hiểu biết vỗ vỗ vai chị ta. “Nhưng sao chị lại phải báo cáo với em?”

Nhìn bộ dạng chị ta có vẻ rất khó nói, ngập ngập ngừng ngừng: “Em… có thể… trông con giúp chị mấy ngày không?”

Tôi ngẩn cả người, không ngờ chị ta lại đưa ra yêu cầu này. “Cũng không phải là không thể, nhưng…”

“Vậy là em đồng ý rồi?” Chị ta vui ra mặt.

Tôi vò vò tóc, khó xử nói: “Em chưa có kinh nghiệm trông trẻ bao giờ, em sợ…”

“Thằng nhóc nhà chị rất ngoan, cứ cho nó ăn no là được.” Chị ta nói miệng như cười.

Tôi chẳng biết phải nói gì nữa, có phải nuôi lợn đâu. “Anh chị đi mấy ngày?” Hy vọng chị ta có lương tâm mà nhận ra, về sớm một chút.

Đinh Nhất Nhị giơ tay lên đếm: “Nghỉ Tết chắc chắn là được bảy ngày, chị định mang hết phép năm ra dùng, thêm hai ngày thứ Bảy Chủ nhật, khoảng hơn hai mươi ngày.”

“Hai mươi ngày!” Tôi đột nhiên cao giọng.

Chị ta vội vàng an ủi: “Đừng kích động, đừng kích động, hai mươi ngày qua rất nhanh, chớp mắt ấy mà.”

Tôi không khách khí: “Chị tưởng là đóng phim à, ống kính vừa chuyển đã mười tám năm trôi qua chắc?” Tôi coi như đã rơi vào cạm bẫy do chị ta đặt ra.

“Nếu em không nhận lời giúp chị, chị đành đưa nó về quê cho ông bà nội trông vậy, cũng không sao, chỉ là họ quá nuông chiều trẻ con, ngày nào cũng nhét cá nhét thịt cho nó ăn, cứ như bọn chị ngược đãi con mình không bằng.” Chị ta làm bộ làm tịch chậm rãi nói, lén liếc tôi, rồi nói tiếp. “Cứ ra khỏi cửa là tầng tầng lớp lớp quần áo, sợ nó lạnh, hơi húng hắng ho đã lo lắng như sắp chết, đến bệnh viện truyền nước uống thuốc như cơm bữa, cứ thế chiều hư nó mất. Lần trước…”

“Thôi thôi, em đồng ý là được chứ gì!” Với chiêu lấy lùi làm tiến này của chị ta đúng là đã thắng rồi.

“Hi hi!” Đinh Nhất Nhị kéo tay áo tôi. “Chị biết em tốt nhất mà.”

“Được rồi, đừng nịnh bợ nữa!” Tôi run rẩy, sợ nhất là chị ta dùng chiêu này. “Bao giờ bay?”

“Tối mười ba.”

Tôi gật gật đầu, bỗng nhiên bừng tỉnh, mười ba chẳng phải là ngày mai sao? Tôi kéo miệng lên: “Chị thật giảo hoạt, tính toán đúng lúc, chị không sợ em từ chối?”

“Em sẽ không làm thế.” Chị ta nói, cười tới mức vai rung cả lên. “Miệng cứng lòng mềm, chị đã nhắm em từ lâu rồi.”

Tôi không khách khí cầm đũa gõ vào trán chị ta một cái, cũng cười.

Đi qua cửa thiết bị thông tin, tôi nhớ ra trong nhà còn một chiếc di động cũ, mua thẻ sim về là Ân Chân có thể dùng.

Bà chủ cầm một đống sim ra cho tôi chọn số, một sim là một trăm tệ, trong tài khoản đã có năm mươi tệ rồi. Tôi chọn mãi, hỏi: “Còn cái nào rẻ hơn không?”

“Có, nhưng số chán lắm.”

Số chán lắm mà bà ta nói có lẽ là có số bốn, cái này tôi chẳng quan tâm.

Hai mắt tôi đột nhiên phát sáng, chọn ra một thẻ sim có mấy số cuối là 4444 liên tiếp. Ngón tay cái miết lên đó một cái: “Cái này bao nhiêu tiền?”

Bà chủ nhìn tôi: “Năm mươi tệ.”

“Ba mươi.”

“Được.”

Tôi vui vẻ trả tiền.

“Tiểu Dĩnh!” Đinh Nhất Nhị vội ngăn tôi lại. “Số này không may đâu.”

Khóe miệng tôi thoáng cười, tôi lại có quan niệm rất cố chấp về số bốn, chị ta không hiểu. Nếu không phải do số hiện tại tôi dùng đã nhiều năm, đổi số không tiện thì tôi sẽ không nỡ đưa sim này cho Ân Chân dùng.

Bà chủ nói nhỏ sau lưng tôi: “Gần đây loại người nào cũng có.”

Trong mắt bà ta, tôi vừa giúp bà ta giải quyết một khó khăn, còn đối với tôi, như bắt được ngọc.

Hết giờ làm tôi đến cửa hàng hoa, Dư Tiểu Thanh và Trịnh Tiểu Vân đang chụm đầu xem tạp chí.

Tôi liếc nhìn: “Ai đây? Xấu chết đi được.”

Tiểu Thanh không phục đáp: “Chị Dĩnh, chị quê quá, người ta là minh tinh Hàn Quốc đấy.”

Thật không nhận ra, con bé này có giọng điệu giống hệt Thôi Hoài Ngọc. “Đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi mà trông vẫn thế này?” Tôi tiện miệng nói.

“Chị Dĩnh, chỉ có mình chị chê anh ta xấu, tiểu cô nương người ta còn đang mê mệt muốn chết đấy.” Tiểu Thanh quay mặt đi, bất mãn bĩu môi.

Tiểu Vân “xì” một tiếng: “Mấy tiểu cô nương đó chắc đều lớn lên ở nữ nhi quốc, cả đời chưa nhìn thấy đàn ông hay sao.”

“Trịnh Tiểu Vân!” Tiểu Thanh cuối cùng không thể chịu được nữa.

Tiểu Vân nheo mắt: “Không cho người ta nói sự thật à?”

Tôi lặng lẽ làm thế tay uy vũ để khen ngợi Tiểu Vân.

Tiểu Vân chống má nói: “Nếu nói là đẹp trai thì cái đám này sao bì được với Tứ Ca.”

Khóe miệng tôi bất giác cong lên thành một nụ cười.

Buổi tối tôi đem hết tình hình công ty và những lời của tổng giám đốc ra kể lại nguyên văn với Ân Chân, đồng thời còn dương dương đắc ý trước kế hoãn binh của mình.

Ân Chân điềm đạm nhìn tôi, chỉ nói một câu: “Niên Dĩnh, cô chưa từng nghĩ đến việc tự mình dẫn dắt một tổ, để những người khác phải theo sự chỉ đạo của mình sao?”

Tôi ngẩn ra, tôi vẫn luôn an phận, chưa bao giờ nghĩ xa hơn.

Nhưng những lời của Ân Chân khiến tôi ngẫm nghĩ, so với việc cả ngày vắt óc tìm cách vẹn toàn, vừa không đắc tội với Quách Thần Thần lại vừa không phạm lỗi với Từ Kiều Kiều thì thà rằng tôi tự tìm một con đường khác, tự mình tiến cử cũng là cách hay, huống hồ, tôi hoàn toàn có tư cách ấy.

“Sao tôi không nghĩ đến việc này chứ?” Tôi lẩm bẩm.

Anh thản nhiên nhướn cao mày, như muốn thể hiện rõ sự ưu việt của người có chỉ số IQ cao vậy.

Bổn cô nương hôm nay tâm trạng tốt, không thèm so đo với anh.

Tôi rót hai cốc trà mang từ bếp ra, đưa cho anh một cốc.

Anh mở máy tính đọc tin, chỉ vào một tin nói: “Lại động đất rồi, triều đình cần mở lương khố để cứu tế mới phải.”

Tôi vỗ trán: “Ân Chân tôi có điều này cần yêu cầu anh?”

“Chuyện gì?”

“Anh đừng coi mình là Tứ Gia nữa được không?”

Anh cười cười: “Được!”

Tôi thở phào.

“Tôi vốn chính là Tứ Gia mà.” Anh thản nhiên nói tiếp.

Tôi giơ tay giật máy tính lại: “Trả cho tôi, cho anh mượn mấy hôm, anh lại chiếm làm của riêng.”

“Ngượng quá hóa giận, không phải là hành vi của người quân tử.” Anh vẫn thản nhiên, khóe miệng không khống chế được nhếch lên cười.

“Hừ!” Tôi đăng nhập QQ tìm bạn tán gẫu xả xì trét vậy.

Không biết hôm nay là ngày gì, toàn bộ danh sách bạn bè của tôi đều đang online.

Không chỉ Dư Tiểu Thanh và Trịnh Tiểu Vân lại đang cãi nhau đỏ mặt về Bát Gia và Tứ Gia, Chung Thiền Quyên và Đinh Nhất Nhị cũng đang thảo luận về cảnh và ẩm thực của Singapore, còn cả Thôi Hoài Ngọc cùng Tang Duyệt đang tranh giành xem hai bọn họ ai mới là người được Tứ Gia yêu nhất.

“Các cậu không thấy chán à?” Tôi thản nhiên cắt ngang cuộc cãi vã gần như diễn ra hàng ngày của Hoài Ngọc và Tang Duyệt.

Hai người bọn họ mỗi người gõ trả lời tôi một câu “Không chán”, rồi lại tiếp tục cuộc tranh luận mới.

Tôi hào hứng tham gia cuộc trò chuyện giữa Đinh Nhất Nhị và Chung Thiền Quyên, nhưng thấy mình hoàn toàn không có cơ hội xen vào giữa bọn họ. Đang định thoát ra, thấy Đinh Nhất Nhị gõ một hàng chữ: “Ngày mai phải đi Singapore rồi, hy vọng bà dì già sẽ không đến thăm vào thời gian này.”

Chung Thiền Quyên chẳng hề do dự tiếp lời: “Yên tâm, Tứ Gia sẽ phù hộ cho chị.”

Tôi kinh ngạc tay run run, laptop suýt rơi xuống nền.

Ai ngờ Chung Thiền Quyên không buông ra những lời kinh hồn thì vẫn không chịu thôi, lại tiếp tục gõ thêm một câu: “Em thì lại mong Tứ Gia phù hộ cho bà dì già đến sớm một chút, không thì mấy ngày Tết khó chịu lắm.”

Tôi lạnh lùng nói: “Tứ Gia ngày xử lý hàng nghìn hàng vạn việc, ngộ nhỡ phù hộ sai…”

Một đống icon bi thương, lau mồ hôi, quệt mũi, lườm, tức tối, ngượng ngùng, bay sang phía tôi, trước khi bỏ chạy tôi còn không quên hét: “Ân Chân, anh mau đến đọc đoạn hội thoại này.”

Ân Chân tay vẫn cầm cốc trà, chậm rãi hỏi: “Sao thế?”

Khi anh đọc xong đoạn hội thoại, ngụm trà vừa ngậm trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống đã phun ra khắp màn hình.

“Này, anh làm gì thế?” Tôi vội vàng lấy khan giấy lau, may không làm ướt bàn phím.

Sắc mặt Ân Chân hết trắng lại đỏ, rồi lại xanh chuyển sang đen, màu sắc vô cùng.

“Phản ứng của anh hơi thái quá đấy!” Tôi lườm anh, đột nhiên nhớ ra điều gì đó. “Haizz, anh có hiểu bà dì già là gì không?”

Anh ho mạnh vài tiếng, khẽ giọng đáp: “Hôm nay tôi đã tra Google rồi.”

Được lắm, nếu không phải thì phản ứng đã không mãnh liệt thế này.

“Tứ Gia thật đáng thương, còn phải lo lắng cả việc bà dì già nhà người ta nữa.” Tôi lẩm bẩm tự nói một mình.

Ân Chân gật mạnh đầu.

Tôi lạ lẫm: “Việc này liên quan gì đến anh? Sao anh phải kích động như thế?”

“Dù sao tên cũng giống nhau, tôi chia sẻ ưu phiền với anh ta có gì là không được.” Ân Chân mặt bình thản, giọng trượng nghĩa đáp.

Lần này đến lượt tôi bị sặc nước, ho tới mức đỏ cả mặt.

Ân Chân nhìn tôi với ánh mắt vô tội, trong đôi mắt sâu thăm thẳm đó lóe lên những tia sáng.

***

Hôm nay, có người sáng sớm đã đến gõ cửa.

Tôi mắt nhắm mắt mở bò dậy đi ra: “Ai đấy?”

“Mau gọi cô đi.” Đinh Nhất Nhị cười hi hi đẩy con trai lên trước mặt.

“Thôi gọi là chị đi, đừng gọi cô già lắm.” Tôi gãi đầu.

“Xưng hô loạn hết cả rồi.” Đinh Nhất Nhị nói, đưa cho tôi một túi hành lý rất lớn.

Tôi đón lấy, tiện tay ném lên ghế sô pha: “Đựng những gì thế? Có phải khoa trương quá không, rốt cuộc là chị đi du lịch hay con chị đi du lịch?”

“Một ít quần áo để thay và đồ chơi, cái gì nó cũng muốn mang nên chị chẳng còn cách nào khác.” Đinh Nhất Nhị bất lực nhún vai.

Hai mí mắt tôi như đang đánh nhau, liếc nhìn đồng hồ, nhảy dựng lên: “Chị, còn chưa tới sáu giờ, sâu dậy sớm sẽ bị gà ăn đấy, chị hiểu không hả?”

“Thầy giáo chúng con rõ ràng dạy rằng gà dậy sớm sẽ có sâu để ăn.” Con trai cưng của Đinh Nhất Nhị nghiêm túc chỉ ra sai sót của tôi.

Tôi khẽ ho: “Mẹ cháu là một con sâu.”

“Cô mới là sâu, cả nhà cô là sâu.” Đinh Nhất Nhị nổi cáu.

“Chị ấy, chính chị.” Tôi phản kích.

Đinh Nhất Nhị cũng không chịu lép vế: “Chính cô, chính cô ấy!”

Hứa Lăng Phi mở đôi mắt to đen láy, tò mò nhìn hai người phụ nữ lớn tuổi đang tranh cãi, tôi đỏ mặt: “Không cãi nhau với chị nữa, chị không sợ mất mặt, nhưng em sợ thay cho chị.”

“Xì, cô nói không lại chị ấy!” Chị ta không phục.

Nhìn xem, có giống mẹ của đứa con mười tuổi không?

Lúc này, Ân Chân từ trong phòng đi ra: “Dậy sớm thế?” Nói rồi, anh đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Đinh Nhất Nhị mở trừng mắt như ban ngày gặp ma: “Em và bạn trai sống chung? Em đừng làm hư con chị đấy.”

Tôi cũng chẳng khách khí: “Đi đi đi, không có anh ấy thì con chị cũng chẳng ai trông.” Tôi sớm đã nghĩ rồi, ban ngày để Hứa Lăng Phi ở cửa hàng hoa, Ân Chân, Tiểu Thanh, Tiểu Vân trông, hết giờ làm tôi sẽ đưa nó về nhà.

Tôi phải vận dụng hết khả năng ăn nói của mình mới giải thích cho Đinh Nhất Nhị rõ về kiểu “sống chung” của tôi và Ân Chân không giống như kiểu “sống chung” mà chị ta nghĩ, chị ta nghi ngờ nói: “Hai người không phải là quan hệ nam nữ à?”

“Không phải!” Tôi liếc xéo chị ta, suy nghĩ của con người này không thể trong sáng hơn sao? “Chị nhìn thấy đôi trai gái nào sống cùng nhà mà ngủ hai phòng chưa?”

“Ồ!” Chị ta quay một vòng trong phòng tôi: “Tiểu Dĩnh, nhà em chỉ có hai phòng ngủ?”

“Đúng thế, có vấn đề gì không?” Tôi chau mày. “Nhất Nhị, chị yêu cầu cao quá đấy, có cần em phải mua một căn biệt thự để hầu hạ con chị không?”

Chị ta ngập ngừng, cuối cùng đành nuốt những lời muốn nói vào trong: “Không cần phải thế!”

Cho đến tối, đưa Hứa Lăng Phi về nhà rồi tôi mới hiểu ra ý Đinh Nhất Nhị muốn nói ban sáng.

Đinh Nhất Nhị để Hứa Lăng Phi lại, trịnh trọng nói: “Chị giao con cho cô, trông cậy vào cô cả đấy.”

Tôi cười mắng: “Đừng nói nhiều nữa, em không bỏ đói nó đâu.”

“Vậy chị đi đây, còn phải quay về thu dọn hành lý.”

Tôi thật phục chị ta, tối nay bay mà chị ta chẳng hề có chút khái niệm gì về thời gian cả.

Vừa quay đầu, Hứa Lăng Phi đã cầm PSP chơi game.

Ân Chân nhìn cậu bé thoáng ngẩn ra.

Tôi vỗ vỗ vai anh: “Hai mươi ngày tiếp theo, thậm chí là còn hơn thế nữa, thằng bé này tôi nhờ cả vào anh.”

“Cô đùa chắc?” Anh dùng ánh mắt như không thể tin được nhìn tôi.

“Anh cảm thấy tôi có giống như đang đùa không?” Tôi nhún vai. “Tôi phải đi làm, không thể đưa nó đến công ty.”

Ân Chân hiểu ý của tôi: “Tiểu Thanh và Tiểu Vân có thể chăm sóc nó.”

“Câu này không sai.” Tôi gật gật đầu. “Nhưng nó là con trai, ngộ nhỡ đi vệ sinh hoặc tắm rửa, để Tiểu Thanh và Tiểu Vân làm thì không tiện lắm.”

“Cô bảo tôi hầu hạ nó khi đi vệ sinh và tắm rửa?” Bộ dạng Ân Châm vô cùng phức tạp.

“Có gì không được?”

Anh bĩu bĩu môi, giọng bé như muỗi kêu: “Tôi chưa bao giờ làm những việc ấy.”

Mặc dù anh nói rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe rõ. Tôi thản nhiên đáp: “Coi như anh chuẩn bị cho sau này, không chừng còn được vợ khen đấy.”

Ân Chân lại lẩm bẩm: “Có phải tôi chưa có con trai đâu.”

Tôi đang đi giày, nghe được nửa câu liền đáp: “Sau này anh muốn có con trai? Không nhận ra là tư tưởng trọng nam khinh nữ của anh nghiêm trọng đến thế.”

Anh bị tôi chọc tức không thèm nói nữa.

Tôi kéo Hứa Lăng Phi, toét miệng ra cười: “Nhóc con, ăn sáng chưa? Chị đưa em đi ăn thứ ngon nhé?”

“Em muốn ăn Crunchy McFlurry[1].” Hứa Lăng Phi cũng cười ngọt ngào với tôi.

[1] Một loại kem của McDonald’s.

“Cái này thì không được.” Trước khi đi Đinh Nhất Nhị đã dặn tôi, không thể việc gì cũng chiều theo ý thằng nhóc.

Hứa Lăng Phi chớp mắt: “Chị Tiểu Dĩnh, chị là tốt nhất, đưa em đi ăn đi.”

Đôi lông mi rậm và dài của cậu nhóc chớp chớp, lại thêm giọng điệu ngây thơ đáng yêu, tôi đột nhiên thấy không ổn: “Được rồi, đi ngay.”

“Làm gì có chuyện sáng sớm đã ăn kem, không được.” Ân Chân nói, giọng nghiêm khắc.

Hứa Lăng Phi thấy anh chau mày, núp ra sau lưng tôi.

“Mau thu lại bộ mặt nhàu nhĩ của anh đi, đừng dọa trẻ con nữa.” Rồi tôi quay sang cười tươi với cậu nhóc: “Mặc kệ anh ấy.”

Ân Chân nói giọng nghiêm túc hơn: “Rốt cuộc là cô hay tôi trông nó?”

Tôi ngẩn người, vô thức đáp: “Anh.”

Anh hài lòng gật đầu: “Vậy nghe cô hay nghe tôi?”

Tôi lại ngốc nghếch đáp: “Nghe anh.”

“Ừ.” Ân Chân túm cổ áo Hứa Lăng Phi, giọng thản nhiên: “Vậy đi thôi.”

Tôi đành nghe lời khóa cửa, rơi nước mắt đồng cảm nhìn theo Hứa Lăng Phi.

Trong cửa hàng bánh, Hứa Lăng Phi bị khuất phục trước uy nghiêm của Ân Chân, vẻ mặt đầy bất bình ăn hết bốn chiếc bánh nhân nấm, một bát mỳ vằn thắn nhỏ. Nhân lúc Ân Chân không để ý, nó liên tục làm mặt quỷ với tôi.

Tôi cố nhịn cười, đây chính là nguyên nhân tại sao khi dạy dỗ con cái, hai vợ chồng lại một người mặt trắng một người mặt đỏ. Tôi đột nhiên bị sặc nước miếng, đang nghĩ đi đâu không biết.

Trịnh Tiểu Vân vừa nhìn thấy Hứa Lăng Phi là lao ngay đến ôm thằng bé: “Oa, nhóc con, oa, đáng yêu quá.” Vừa gọi cô vừa bẹo hai má nó.

Tôi điềm đạm nói: “Anh trai chị mà nhìn thấy sẽ ghen cho xem.”

Tiểu Vân đỏ bừng tai: “Liên quan gì đến anh ấy.”

Tiểu Thanh oán trách liếc bạn một cái.

“Mắt nhóc đẹp quá, vừa nhìn là tim em đã đập thình thịch rồi.” Tiểu Vân làm động tác lấy tay giữ tim, vẻ mặt thoáng ửng đỏ thiếu tự nhiên.

“Có phải sẽ phóng điện?” Hứa Lăng Phi làm động tác minh họa, mắt phát sáng.

Tiểu Vân há hốc miệng, nửa ngày vẫn chưa khép lại được.

“Thằng nhóc giờ đã mê hoặc thế này, lớn lên thì xong hẳn, nhất định là hại nước hại dân.” Tiểu Thanh trợn mắt há miệng nói.

Tôi bịt miệng cười: “Cũng không biết giống ai!”

Tiểu Thanh và Tiểu Vân đều không lạ gì Đinh Nhất Nhị và chồng chị ta, phân tích nửa ngày, cuối cùng đưa ra kết luận: Nếu đem ra so sánh thì Đinh Nhất Nhị có vẻ đa tình hơn, không biết chị Đinh giờ có vô cớ mà hắt hơi điên cuồng không nữa.

Hứa Lăng Phi vừa ngồi đã lấy PSP ra, Ân Chân lạnh lùng quét mắt: “Làm bài tập cho xong đi đã.”

Thằng bé lập tức ngoan ngoãn lấy bút và vở bài tập ra, trốn vào một chiếc bàn nhỏ chăm chỉ ngồi làm.

Tôi phục lăn, đây mới đúng là có uy. Xem ra quyết định giao nó cho Ân Chân trông nom thật là sáng suốt.

Tôi xoa xoa đầu Hứa Lăng Phi: “Nghe lời chú Ân, chị Vân, chị Thanh nhé, biết chưa hả?” Nói xong, tự tôi cũng rung mình, quan hệ xưng hô loạn hết cả.

Hứa Lăng Phi hiểu biết gật gật đầu.

Tôi yên tâm đi làm.

Vừa mở QQ lại thấy Thôi Hoài Ngọc và Tang Duyệt tranh cãi.

Nguyên nhân là vì Tang Duyệt gần đây mê phim Mỹ, thề sẽ lấy chồng Tây.

Hoài Ngọc điềm đạm nói: “Chồng Tây cũng rất tốt.”

Tôi đang băn khoăn tự hỏi không biết cô ấy đứng cùng chiến tuyến với Tang Duyệt từ bao giờ, lại thấy thêm một câu: “Mùa đông có thể mặc ít hơn người khác một cái quần lông.”

Tôi cười chảy cả nước mắt, khắp mặt bàn toàn khăn giấy, bất ngờ một cánh tay giơ ra trước mặt tôi, trong tay là một gói giấy ăn ướp hương nhè nhẹ.

“Từ, giám đốc từ!” Chính là giám đốc mới của bộ phận thị trường – Từ Kiều Kiều.

“Niên Dĩnh phải không?” Môi chị ta thoáng cong lên, cười thân thiết.

“Vâng, giám đốc Từ có việc tìm tôi?” Tôi nhận gói khăn giấy, sau đó lẳng lặng thu nhỏ giao diện QQ.

Ánh mắt chị ta như đang cười: “Cô vào phòng tôi một lát nhé.”

“Vâng!” Tôi đáp, lòng thầm nghĩ có lẽ mục đích cũng giống Quách Thần Thần, muốn lôi kéo tôi đây mà.

Từ Kiều Kiều bắt chéo hai chân, nhướn mày cười: “Cứ thoải mái, ngồi đi!”

“Cám ơn giám đốc Từ, chị có việc gì cần tôi làm?”

“Tôi vừa vào công ty không lâu, về lý phải thỉnh giáo cô mới đúng.”

“Không dám, không dám!” Tôi vội nói, đạo hạnh của chị ta cao hơn Quách Thần Thần nhiều, tôi bắt đầu thấy thấp thỏm không yên.

Chị ta hắng giọng, đột nhiên hỏi: “Cô thuộc Tứ Đảng?”

“Á!” Tôi kinh ngạc.

“Vừa rồi tôi nhìn thấy ảnh trên desktop của cô, là Cửu Châu Thanh Yến[2] phải không?

[2] Đảo lớn nhất trong 9 đảo nhân tạo ở di tích Viên Minh Viên. Theo vua quan phong kiến thời trước, thiên hạ có “9 châu”, nên đã xây dựng 9 đảo nhân tạo tại đây.

Khóe miệng tôi nhếch lên: “Giám đốc Từ thật tinh mắt.”

“Tôi cũng là fan của Tứ Gia Đảng.” Chị ta cười đầy ẩn ý.

Tôi không biết có nên bắt tay chị ta hay không, nhưng chị ta đã giơ tay ra trước: “Sau này chúng ta có cùng tiếng nói rồi.”

“Ha ha ha!” Tôi cười ngượng ngùng.

Chị ta hào hứng xoay màn hình máy tính lại: “Nhìn xem, đây là tiểu thuyết về Tứ Gia mà tôi đang viết, đây là tài liệu về sử Thanh mà tôi đang chỉnh lý, đây là những bức ảnh có liên quan tới Tứ Gia mà tôi chụp khi đến Bắc Kinh, còn có…” Chị ta đang lật tìm trong folder máy tính: “… lời phê bằng bút son của Ung Chính triều, nếu cô cần, tôi sẽ nén lại gửi cho cô.”

Tôi líu lưỡi, Tứ Gia Đảng này cũng chẳng kém gì tôi. Tôi lắp bắp: “Từ, giám đốc Từ, chị… “

“Tôi thích nhất Niên quý phi, cô cũng họ Niên, chúng ta thật có duyên.” Chị ta giống như một đứa trẻ hào hứng chia sẻ với tôi những thứ mà mình tâm đắc, hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh người phụ nữ oai nghiêm và năng động trong cuộc họp ngày hôm qua.

“Chỉ hận vì gặp gỡ quá muộn.” Phải một lúc lâu sau tôi mới thốt ra một câu.

“Sau này có cơ hội sẽ trao đổi, bàn bạc nhiều.” Nụ cười trên môi chị ta nở bừng. “Đúng rồi, cô thường vào diễn đàn nào?”

Tôi còn chìm đắm trong sự chuyển biến của chị ta, chưa kịp thoát ra nên bất giác trả lời: “Diễn đàn Thanh sử.”

Chị ta kích động búng tay. “Tôi cũng thế.” Rồi cong môi: “Nick của cô là gì?”

Tôi mím môi: “Tử Y.”

“Tôi là Niên Hốt Hốt.” Chị ta cong cả mắt.

Ơ, Niên Hốt Hốt, tôi vẫn còn đang lờ mờ chưa hiểu. “Giám đốc Từ, tôi có việc phải làm, chúng ta nói chuyện sau được không?”

“Được, sau này chúng ta hãy hợp tác vui vẻ, cùng nhau dốc sức, không để Tứ Gia phải mất mặt.” Từ Kiều Kiều vẫn cười.

“Ừm, dạ!” Tôi trả lời lấp lửng.

Ngồi về chỗ của mình, đầu óc tôi lúc này mới suy nghĩ được, tôi thế này có bị coi là đã sụp hố của chị ta chưa?

Từ Kiều Kiều giảo hoạt vô cùng, tôi cũng không ngốc, sao có thể để chị ta làm rối loạn kế hoạch của mình.

Khóe mắt liếc thấy Tiêu tổng vừa vào văn phòng, tôi lập tức theo sau.

Tôi sớm đã chuẩn bị sẵn bài diễn thuyết, nhanh nhẹn nói xong suy nghĩ của mình.

Tiêu tổng nhìn tôi muốn cười nhưng không cười, cũng không nói gì.

Hoặc đồng ý hoặc từ chối, tôi không nghĩ lại xảy ra tình huống thế này. “Tiêu tổng, anh cũng nên nói một câu cho em biết.” Tôi không thể kiên nhẫn hơn.

Anh ta vui vẻ nói: “Được, chỉ cần cô lấy được đơn hàng của tập đoàn Lãm Giang, tôi sẽ để cô phụ trách một tổ.”

Tôi hậm hực: “Tiêu tổng, chắc anh cũng biết Ôn Nam Hỷ giờ đã là giám đốc bộ phận mua hàng của tập đoàn Lãm Giang, anh làm thế này chẳng phải làm khó em sao?”

“Có chút khó khăn mới thể hiện được năng lực của cô chứ!” Mắt Tiêu tổng thoáng hiện lên ánh cười.

Đây đâu chỉ là chút khó khăn, đây rõ ràng muốn lấy mạng tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy câu danh ngôn cổ “cáo dù có giảo hoạt thế nào cũng không thắng được thợ săn” quả nhiên rất có lý.

Tôi vò đầu bứt tai suy nghĩ suốt cả buổi chiều, cũng không nghĩ ra cách làm sao để xóa hết mọi hiểu lầm trước kia với Ôn Nam Hỷ.

Trước khi hết giờ, tôi nghĩ đến bộ dạng buồn buồn của Hứa Lăng Phi khi không được ăn Crunchy McFlurry hồi sáng nên quyết tâm tối nay sẽ hoàn thành tâm nguyện của nó. Về lý mà nói Ân Chân sẽ không phản đối, thế là tôi gọi điện đến cửa hàng hoa, nói địa điểm và bảo Ân Chân đưa nó đến.

Ai ngờ Ân Chân từ chối thẳng thừng: “Không được.”

“Anh nhân từ một chút đi được không hả?” Tôi bất lực, dạy dỗ trẻ con phải nghiêm khắc, điều này không sai, nhưng cũng không thể không thấu tình đạt lý chứ.

Anh nói: “Không được là không được, không nể mặt ai hết. Tôi làm vậy là vì muốn tốt cho nó.”

“Thế thì cũng phải ăn cơm chứ.” Tôi nhượng bộ, không ăn McFlurry thì thôi, nhưng phải cho ăn cơm, bỏ đói làm nó gầy đi, Đinh Nhất Nhị quay về chắc chắn sẽ đòi mạng tôi.

Ân Chân lạnh lùng: “Đợi nó chép xong mấy bài thơ này tôi sẽ để nó đi ăn cơm.”

Tôi nghe thấy vẻ tức giận trong giọng nói của anh, bèn hỏi: “Nó làm gì anh rồi?”

Anh ngập ngừng: “Cô đến thì biết.”

Tôi rất hào hứng, có thể khiến một người mặt luôn lạnh lùng vô cảm tức tối tới mức này, đó chắc hẳn là người rất có bản lĩnh.

Thuận đường tôi vào KFC mua bánh Tart mang về cửa hàng, Hứa Lăng Phi vừa thấy tôi, vui mừng gọi: “Chị Tiểu Dĩnh!”

“Chép xong thơ chưa? Chép không ngay ngắn, không xong với tôi đâu.” Ân Chân lạnh lùng nói.

Hứa Lăng Phi bĩu môi, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng cả người bò ra bàn, chóp mũi dính cả vào vở.

Ân Chân điềm đạm liếc nó: “Đứng như tùng, ngồi như kim đồng hồ, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi.”

Hứa Lăng Phi ngồi thẳng ưỡn ngực, ngay ngắn như khi kim đồng hồ khi chỉ vào số 12, chăm chú viết từng nét một.

“Đang viết gì thế?” Tôi cười hỏi, cầm xấp giấy bên cạnh lên xem, lần lượt nhìn thấy Vọng Lư sơn bộc bố (Xa ngắm thác núi Lư), Tĩnh dạ tứ (Nỗi nhớ trong đêm vắng) của Lý Bạch và Sừ Hòa (Cày đồng) của Lý Thân.

“Tại sao lại chép ba bài thơ này?” Tôi tò mò hỏi.

Trịnh Tiểu Vân phì cười thành tiếng.

Dư Tiểu Thanh cười có phần khoa trương hơn, ôm bụng lăn lộn trên ghế.

Vẻ mặt Ân Chân đanh lại, chỉ thẳng Hứa Lăng Phi: “Cô bảo nó tự nói đi.”

“Nào, nói cho chị nghe xem.” Tôi dịu giọng.

Hứa Lăng Phi len lén nhìn Ân Chân.

Tôi tiếp tục dỗ dành: “Đừng sợ, chị sẽ thay em làm chủ.”

“Vậy em nói thật nhé?” Hứa Lăng Phi đáng thương trề môi.

Nhìn xem, dọa con nhà người ta tới mức này, tôi xoa xoa đầu nó: “Nói đi!”

Hứa Lăng Phi khẽ nói: “Buổi chiều làm bài tập xong, em nổi hứng làm thơ, làm liền ba bài.”

“Đấy là việc tốt.” Tôi nói. “Cho dù không hay, cũng không thể phạt.”

Ân Chân hừ khẽ, quay đầu đi.

Tiểu Vân và Tiểu Thanh cười ngặt nghẽo.

Tôi vén mái tóc mai trước trán lên: “Đọc cho chị Tiểu Dĩnh nghe xem nào, chị sẽ không trách mắng em.”

“Vâng.” Hứa Lăng Phi lại len lén nhìn Ân Chân. “Bài đầu tiên là: Nắng rọi Hương Lô khói tía bay[3]/ Lý Bạch bước vào tiệm vịt quay/ Nước miếng ròng ròng ba nghìn thước/ Thò tay vào túi tiền đâu hay.”

[3] Câu đầu tiên trong bài Vọng Lư sơn bộc bố của Lý Bạch.

Khi tôi nghe đến câu thứ hai đã không nhịn được cười rồi, đến khi cả bài thơ được đọc xong, tôi cũng cười bò ra đất giống Tiểu Vân và Tiểu Thanh, đấm bàn thùm thụp, dường như làm vậy cũng không bày tỏ được hết lòng ngưỡng mộ của mình dành cho thằng nhóc.

Vẻ mặt Hứa Lăng Phi chẳng thay đổi nhiều, Ân Chân có lẽ tức tới mức vẹo cả mũi rồi, nhìn bộ dạng hung hăng của anh, xem chừng rất muốn nhảy đến bóp chết Hứa Lăng Phi.

Khó khăn lắm tôi mới dừng lại được: “Em tiếp tục, tiếp tục.” Trực giác mách bảo tôi rằng, hai “tác phẩm” còn lại chắc chắn là thần tác kinh thiên địa khiếp quỷ thần.

Giọng Hứa Lăng Phi nhỏ dần đi: “Cày đồng đang buổi ban trưa[4]/ Mìn rơi thánh thót như mưa ruộng cày/ Nhất Nhị đi ngang qua đây/ Mìn biến ngay thành nhị bách ngũ ‘củ’. “

[4] Câu đầu tiên trong bài Cày đồng của Lý Thân.

Ngay sau đó liền nghe thấy đủ các kiểu tiếng cười, tôi vừa xoa hai hàm cứng đờ của mình vừa nói: “Hứa Lăng Phi, sự kính phục của chị dành cho em cuồn cuộn như nước sông Trường Giang không bao giờ cạn, lại trào dâng tung tóe như nước sông Hoàng Hà không bao giờ rút.”

Ân Chân bực bội cắt ngang lời tôi: “Cô nói như thế, nó sẽ đắc ý đấy.”

Tôi phải dừng lại lấy hơi: “Còn một bài nữa, em đọc hết cho chị.”

“Đầu giường ánh trăng rọi/ Lý Bạch đang ngắm trăng/ Ngẩng đầu với khăn mặt/ Cúi đầu lau đũng quần.” Giọng Hứa Lăng Phi càng đọc càng nhỏ dần, đến câu cuối cùng thì hoàn toàn không nghe thấy.

Tôi thầm thương cảm Lý Bạch sống cũng chẳng dễ dàng gì, không chỉ làm rất nhiều bài thơ lưu truyền tới nay, lại được người người truyền miệng, mà còn bị chúng tôi đem ra làm trò tiêu khiển thế này. Hy vọng ông ấy sẽ không tức giận tới nỗi đội mồ mà dậy.

Tôi nghiêm túc nói: “Hứa Lăng Phi, trước khi gặp em, chị hoàn toàn nghi ngờ về khái niệm “thiên tài” trong nhân thế, nhưng bây giờ, chị tin rồi. Chị từng kinh ngạc tán thưởng trước tài học của Lý Đỗ, quyến luyến không rời với thơ từ ca phú của Lưỡng Hán, cũng từng say mê từ khúc của Tống Nguyên, song hôm nay cuối cùng chị đã hiểu những sở thích trước kia của mình thật nông cạn. Những Lý Thương Ẩn, Đỗ Mục, Tân Khí Tật, Lý Thanh Chiếu, tài năng của họ sao bì được một phần vạn của em!”

Hứa Lăng Phi xấu hổ cúi gằm mặt: “Chị Tiểu Dĩnh, chị thật sự thích thơ em làm ạ?”

“Đương nhiên rồi.”

“Vậy chị thích nhất bài nào?”

Tôi không cần do dự trả lời luôn: “Bài đầu tiên.”

Hứa Lăng Phi hài lòng gật đầu: “Xem ra chị đúng là biết đánh giá tài năng của em.”

“Đúng thế đúng thế, bà cô chị đây rất biết thưởng thức tài năng của em đấy.” Tôi cười thầm: “Ra ăn bánh Tart trứng đi.”

Ân Chân không thể kiềm chế được nữa, hừ lạnh: “Con hư tại mẹ.”

Tôi cười nghiêng ngả.

Ân Chân thu lại hộp bánh Tart: “Ra góc đứng, hôm nay không được ăn cơm tối.”

“Này, này!” Tôi lo lắng. “Giờ không còn chuộng cách phạt đấy nữa rồi.”

“Tôi còn chưa lấy thước ra đâu.” Ân Chân thoáng nheo mắt lại.

“Chúng ta thương lượng được không? Nó vẫn còn trẻ con, lần này tha cho nó, lần sau tùy anh.” Tôi mềm mỏng, Tiểu Vân và Tiểu Thanh cũng xin cho Hứa Lăng Phi.

“Tôi chỉ muốn nó nhớ thật kỹ, thơ từ của cổ nhân sao có thể để nó tùy tiện xuyên tạc như thế? Nhớ hồi tôi lên sáu, mỗi ngày ngủ dậy, sáng học văn chiều học võ, hơn mười tuổi đã thuộc làu Tứ Thư, Ngũ Kinh, tinh thông kỹ thuật trên lưng ngựa. Đối với thầy kính yêu như thần linh, đâu dám hỗn xược như vậy. Trẻ con bây giờ có thể ngang ngược bướng bỉnh tới mức này, đều là bị những người như cô nuông hư cả đấy. Không có nguyên tắc thì không thể thành người, nó mặc dù còn nhỏ nhưng lại đang là lúc học làm người, trước kia bố mẹ nó dạy dỗ ra sao tôi không quan tâm, nhưng giờ đã giao vào tay tôi thì đương nhiên phải theo nguyên tắc của tôi. Giờ không chịu học, sau này lớn sao có thể gánh vác trọng trách của quốc gia, sao khiến bách tính yên lòng cho được. Tôi…”

Tôi thấy môi anh mở ra khép lại liên hồi, càng nói càng hào hứng. Tiểu Thanh, Tiểu Vân sớm đã né ra xa, Hứa Lăng Phi thà chịu phạt đứng chứ cũng không muốn nghe anh cằn nhằn. Chỉ khổ cho tôi, vì đứng trước mặt anh, chạy không chạy được, tránh không tránh được, bị anh giáo huấn suốt một giờ đồng hồ.

Tới lúc tôi sắp bùng nổ vì không thể chịu được nữa, Ân Chân mới thôi.

Tôi lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm. Người này đã không mở miệng thì thôi, mở miệng nói là kinh hồn, giống hệt vị hoàng đế Thổ Tào nào đó trong lịch sử.

Ân Chân nhấp một hớp trà, tôi lo anh “tráng” họng xong sẽ lại tiếp tục màn “giáo huấn” của mình, vội tìm kế, nói: “Tôi thấy sau này anh nên lập một blog đi.”

“Thế nào gọi là blog?” Anh thoáng chau mày.

“Tối tôi sẽ dạy anh.” Tôi nói, nhân lúc anh không chú ý vội vàng tuồn túi bánh Tart ra sau lưng đưa cho Hứa Lăng Phi, đồng thời chắn trước mặt anh, cười như không có chuyện gì.

Ân Chân chắp tay sau lưng đi đến, tôi nháy mắt với Tiểu Vân, cô bé hiểu ý gật đầu: “Tứ Ca, anh muốn rót thêm nước à? Em giúp anh.” Rồi lách người qua, dùng chân che tầm nhìn của Ân Chân.

Tôi ra hiệu cho Hứa Lăng Phi ăn nhanh một chút, nó ra sức đút, nhai, đút, nhai, rồi nuốt vội nuốt vàng, nghẹn trợn cả mắt.

Tiểu Thanh ngồi bên cạnh lại tìm cách phân tán sự chú ý của Ân Chân, lúc thì chuyển chậu hoa, lúc lại lôi đồ trong hộp ra sắp xếp lại.

Hứa Lăng Phi đứng sau tôi nói khẽ: “Chị Tiểu Dĩnh, em ăn no rồi.”

Tôi đón lấy hộp giấy, đặt lại chỗ cũ, cũng nói khẽ: “Em cố chịu thêm lúc nữa, chị sẽ nghĩ cách cứu em.”

Ân Chân đưa cho tôi xem kết quả thu chi của cửa hàng ngày hôm nay, tôi chỉ xem qua loa, từ khi anh đến cửa hàng làm, việc làm ăn đúng là khởi sắc không ít.

Tôi dùng khuỷu tay huých anh: “Này, được rồi đấy, anh phạt cũng phạt rồi, đừng làm tổn thương lòng tự tôn của thằng bé quá.”

Anh co duỗi mấy ngón tay, bĩu môi, nhưng không nói gì.

“Anh không đói à?” Tôi cười cười hỏi.

Anh mặt lạnh lùng: “Tôi không đói.”

Tôi quyết định dùng khổ nhục kế, nói bằng giọng đáng thương: “Tôi đói rồi.”

“Tôi có không cho cô ăn cơm đâu.” Ân Chân nhìn tôi từ đầu tới chân.

Dù tôi có nói thế nào, anh cũng nghe không lọt, tôi bắt đầu cảm thấy có chút bực bội.

Tiểu Vân thấy tình hình có chút bất ổn, kéo kéo gấu áo tôi: “Chị Dĩnh, em đi mua cơm, chị muốn ăn gì?”

Dù giận tới đâu cũng không thể trút vào Tiểu Vân được, đành cười nói: “Vậy thì đành phiền đại tẩu.”

Tiểu Vân kêu ré lên rồi đẩy tôi một cái.

Ân Chân lại chắp tay sau lưng đi đến.

Tôi cắn môi, như đang suy nghĩ gì đó.

Bộ dạng này của anh có vài phần giống Tứ Gia thật.

Tứ Gia tính tình cương nghị, phong cách làm việc dứt khoát triệt để, đắc tội với không ít người. Còn Ân Chân không nể tình riêng, yêu ghét rõ ràng, mắt không vướng bụi, gần như là phiên bản của Tứ Gia.

Tôi nhìn anh thêm mấy cái nữa, bất giác chau mày.

Ân Chân đã đi thẳng tới trước mạt Hứa Lăng Phi, nói bằng giọng đều đều: “Đọc thuộc lòng cả ba bài thơ cho chú nghe, không sót chữ nào thì có thể ngồi xuống.”

Hứa Lăng Phi đâu dám phản đối, ngoan ngoãn đọc thơ, giọng to rõ ràng, vẻ mặt phong phú. Thấy nó được Ân Chân dạy bảo đâu ra đấy, tôi bất giác mỉm cười.

Tôi cứ lo lắng Hứa Lăng Phi ăn chưa no, trên đường về nhà còn mua thêm cho nó miếng bánh ga tô nữa.

Ân Chân trầm giọng: “Đừng nuông chiều trẻ con quá, không tốt.”

Tôi hừ lạnh một tiếng: “Sau này nếu con anh bị đói bị rét thì anh đừng xót nhé.”

Anh điềm đạm đáp: “Không xót.”

Tôi nhún vai coi thường, giờ nói thì dễ lắm, đợi sau này mới biết được.

Về đến nhà Hứa Lăng Phi nhảy lên ghế sô pha: “Chị Tiểu Dĩnh, em muốn xem Cừu và sói.”

Tôi đưa điều khiển tivi cho nó: “Tự tìm kênh đi.”

“Cô lại chiều nó rồi.” Ân Chân nói với giọng không vui.

Tôi kéo anh đến trước máy tính: “Mặc kệ nó, tôi dạy anh lập blog.”

Đầu tiên là đăng ký một địa chỉ email, sau đó đăng ký blog ở sina, khi đổi tên sử dụng, tôi trưng cầu ý kiến của anh, anh nói: “Dận Chân” rồi nhấn mạnh: “Là Dận Chân, chứ không phải Ân Chân.”

Tim tôi giật thót một cái, nhưng vẫn nghe theo anh gõ hai từ đó, lại bị thông báo rằng tên này đã được sử dụng.

Ân Chân chau mày: “Thế thì đành để Ân Chân vậy.”

Kết quả vẫn thế.

Thử liên tiếp mấy cái tên, đều không được.

“Chuyện gì thế không biết.” Ân Chân xị mặt xuống.

“Hi hi, Tứ Gia nhà tôi rất được yêu quý.” Tôi cười. Đột nhiên nảy ra một ý, gõ xuống một dòng chữ: Ái Tân Giác La Dận Chân.
Quả nhiên đã thành công.

Tôi cười đắc ý: “Cũng vẫn còn may, nếu để thêm vài ngày nữa có khi ngay cả cái tên này cũng bị cướp mất ấy chứ.”

Anh hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Đừng vội!” Tôi giúp anh hoàn thiện thông tin cá nhân: “Sau đó anh có thể tha hồ mà nói. Nhớ là blog Sina mỗi status chỉ được giới hạn trong 140 chữ, đừng viết nhiều.”

“Biết rồi!” Anh nóng lòng muốn thử.

Tôi nhường máy tính cho anh, cảm thấy có lẽ phải lắp thêm một bộ máy tính nữa, thời đại thông tin, một ngày không có mạng tôi không sống nổi.

Tôi cắn hạt dưa, cùng ngồi xem hoạt hình với Hứa Lăng Phi, thực sự nhàm chán tới phát hoảng, bèn ghé vào xem Ân Chân lên mạng.

Anh liếc nhìn tôi, nhưng không đuổi tôi đi.

Thao tác máy tính của anh giờ đã tương đối thành thạo, tôi thấy anh chưa gửi status nào, chỉ thấy thêm bạn và theo dõi, liền tò mò hỏi: “Tại sao anh muốn theo dõi những người này?” Tôi chỉ vào một danh sách tên dài trên màn hình, đây đều là những bạn mạng tương đối thân thuộc với tôi trên các diễn đàn về sử Thanh và blog.

Ân Chân nhìn tôi như nhìn người thiểu năng: “Cô không thấy bên cạnh họ đều có ghi chú sao, phàm những người ghi chú là Tứ Gia Đảng tôi đều kết bạn hết.”

Tôi băn khoăn một lúc, mới hỏi: “Anh có cần phải như thế không?”

Anh không nói gì, ôm lấy máy tính tiếp tục chăm chú.

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng anh không kết bạn với tôi.”

“Tôi có biết cô là ai đâu?”

Tôi giành lấy chuột, click mấy cái, thấy tên của mình hiện ra trong danh sách bạn của anh, tự nhiên thấy hài lòng vô cùng.

“Đôn Túc Hoàng Quý Phi Niên Dĩnh.” Ân Chân chau mày. “Tên gì mà lằng nhằng thế?”

“Nhưng đấy là người phụ nữ mà Tứ Gia yêu nhất.” Tôi cười tươi như hoa.

Khóe miệng Ân Chân lại bắt đầu giật giật: “Da mặt cô dày thật.”

“Lẽ nào không đúng, hừ!”

Vẻ mặt anh bỗng… thiếu tự nhiên: “Tôi… không biết.”

“Đúng rồi, sao anh biết được!” Tôi lẩm bẩm như tự nói với mình. “Tại sao tôi lại hỏi anh nhỉ, kỳ lạ thật.”

Ân Chân biểu hiện phức tạp, vô thức cắn môi dưới. Cánh môi bị cắn tới ửng hồng, bất giác tôi lại nhớ tới cảnh trên bánh xe khổng lồ ở công viên giải trí, tim đập nhanh hơn, bất giác mặt đỏ ửng.

Có thứ gì đó manh nha đang lớn lên trong tim, tôi vội vàng ép chút tâm tư đó xuống: “Này, đàn ông con trai mà cắn môi gì chứ.”

Ân Chân còn chưa nói gì, Hứa Lăng Phi ngồi bên cạnh thản nhiên xen vào: “Mẹ em nói đàn ông cắn môi là biểu hiện của thụ[5].”
[5] “Thụ” ở đây chỉ người đóng vai trò là nữ trong tình yêu đồng giới nam.

Tôi giật thót cả mình, Đinh Nhất Nhị dạy con cái gì thế không biết. Tôi túm cổ áo nó kéo đến trước mặt mình: “Em thì hiểu thế nào gọi là thụ chứ?”

“Em hiểu chứ.” Hứa Lăng Phi gật gật đầu. “Mẹ em có giải thích với em rồi, chính là đàn ông với đàn ông…”

Càng nói càng chẳng ra sao, tôi vội vàng ngắt lời nó: “Sau này đừng nghe lời hủ nữ đấy nữa, mẹ em đang đưa em đi vào con đường không đúng đắn.”

Ân Chân nhìn chúng tôi với ánh mắt không hiểu.

Tôi thầm than may mắn, cũng may anh không hiểu nghĩa của từ “thụ” mà chúng tôi đang ám chỉ, nếu không anh bạn nhỏ Hứa Lăng Phi chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.

Giọng Ân Chân lạnh lùng “bay” tới: “Hứa Lăng Phi, không sớm nữa, nên đi ngủ rồi đấy.”

“Ồ!” Hứa Lăng Phi hậm hực đáp.

Tôi tìm quần áo cho nó thay rồi đẩy vào nhà tắm, nói với Ân Chân: “Phải phiền anh rồi!”

Ân Chân lấy lại vẻ mặt “tê liệt” của mình, cầm đồ tắm đi vào theo.

Nhân lúc đó, tôi dăng nhập vào QQ của mình.

Thôi Hoài Ngọc gửi tin nhắn cho tôi: “Tiểu Dĩnh, ngày mai mình chính thức chuyển đến Thượng Hải.”

“Ừm, tới lúc ấy mình sẽ đón cậu đi tẩy trần.” Tôi gửi một icon mặt cười qua.

“Hứa nhé.”

Tôi suy nghĩ, người con gái như Hoài Ngọc bình thường túc trí đa mưu, biết đâu lại có thể đưa ra lời khuyên xác đáng cho tôi, bèn đem ân oán giữa tôi và Ôn Nam Hỷ cùng những lời của tổng giám đốc kể cho cô ấy nghe.

Cô ấy trả lời rất nhanh: “Dùng mỹ nhân kế đi.”

Tôi lém qua icon lườm: “Mình đang nói nghiêm túc.”

“Mình cũng nghiêm túc, cậu tự mình nghĩ đi, muốn hòa giải với Ôn Nam Hỷ, rõ ràng là việc nằm mơ giữa ban ngày, thế chẳng phải nên “xuống tay” ở chỗ khác sao. Ôn Nam Hỷ giờ là bạn gái của tổng giám đốc tập đoàn Lâm Giang, vậy thì cậu hãy nẫng tay trên của cô ta, vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ, lại khiến người phụ nữ đó tức mà chết. Một mũi tên trúng hai đích, tốt biết bao.”

Tôi trợn tròn mắt: “Cậu chỉ nói vớ vẩn!”

“Haizz, không nghe thì thôi, mình off để giữ gìn nhan sắc đây, chúc ngủ ngon!”

“Bye bye!” Tôi phải suy nghĩ rất nhiều, những lời cô ấy nói mặc dù nghe không đứng đắn lắm, nhưng cũng vì đường cùng rồi.

Tôi tìm gương, trong gương là một gương mặt thanh tú có thừa nhưng xinh đẹp rực rỡ thì chưa đủ, bộ dạng này cho dù có đi dụ dỗ Thẩm Trạch đa tình, e là anh ta cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn tôi lấy một cái.

Tôi buồn bã bày đống đồ trang điểm ít tới đáng thương của mình ra, nếu thật sự phải đi tới bước này thì cần phải nhờ Hoài Ngọc cải tạo triệt để bản thân một lần.

Trong phòng tắm tiếng động rất lớn, tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tóm lại là nghe như quỷ khóc sói kêu, thảm thiết vô cùng.

Hứa Lăng Phi khoác bộ quần áo ngủ đi ra, mặt đỏ lừ, còn Ân Chân toàn thân ướt rượt như vừa trải qua nạn hồng thủy.

Tôi bảo Ân Chân mau mau đi tắm, quay lại thấy Hứa Lăng Phi đang nhìn chằm chằm vào tivi liền nỏi: “Cho em xem thêm một lát nữa, nhưng khi chú Ân ra thì em phải đi ngủ ngay.”

Nó lẳng lặng gật đầu, ánh mắt ấm ức vô cùng.

Quả nhiên Ân chân vừa đi ra đã đuổi Hứa Lăng Phi vào ngủ, căn bản không thể nào thương lượng với anh ta nữa.

Tôi cười hi hi: “Hứa Lăng Phi, em có thể lựa chọn, ngủ cùng chị hoặc ngủ cùng chú Ân.”

“Không cần đâu.” Hứa Lăng Phi nói với bộ dạng ông cụ non. “Mẹ em bảo chia rẽ tình cảm ân ái vợ chồng nhà người ta là kẻ thiếu đạo đức.”

Tôi suýt nữa thì thổ huyết: “Vô sỉ, ai là vợ chồng với anh ta chứ!” Tôi liếc xéo Ân Chân.

Hứa Lăng Phi gãi gãi đầu: “Vì hai người ở cùng nhau.”

“Chị cũng ở cùng với em nữa mà.” Tôi cảm thấy không thể giải thích cho nó nghe một cách nghiêm túc được, nên đành vòng vo.

“Chị là chị em.” Hứa Lăng Phi đỏ mặt.

Tôi thuận miệng nói tiếp: “Anh ta là chú em.”

Có lẽ Hứa Lăng Phi bị tôi vòng vo khiến rối tinh cả nên rồi, gật đầu bừa đáp: “Vâng!”

“Ừm, em chọn đi.”

“Nhưng…” Hứa Lăng Phi ngước mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn Ân Chân. “Bình thường em quen ngủ một mình một phòng.”

“Em lấy đâu ra nhiều nguyên tắc thế.” Khi tôi đã bắt đầu đuối lý, tạ ơn trời đất, cuối cùng thì khuôn mặt trong quân bài cũng mở miệng.

Hứa Lăng Phi lắp bắp: “Nếu trong phòng có người khác sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ của em.”

Tôi cảm thấy mình sắp nổ tung tới nơi.

“Chị Dĩnh, chị ngủ có tốt không?”

Tôi nghĩ một lát rồi đáp: “Có”

“Cũng phải, những người vô tâm vô tính đều ngủ rất tốt, giống hệt mẹ em.”Hứa Lăng Phi nhếch khóe môi lên.

Tôi “…”

Ân Chân liếc tôi, như cười như không.

Hứa Lăng Phi có lẽ không dám hỏi câu đó với Ân Chân, đành thở dài: “Buổi tối nếu em ngủ không ngon giấc, ban ngày sẽ chẳng có tinh thần, mà nếu không có tinh thần thì em không thể làm xong bài tập, mà không làm xong bài tập thì sẽ bị thầy cô giáo mắng, mà nếu bị thầy cô giáo mắng, em sẽ cảm thấy tâm lý nặng nề, mà nếu tâm lý nặng nề, buổi tối em càng không thể ngủ được, cứ như vậy, một vòng luẩn quẩn, tình trạng sức khỏe của em sẽ giảm sút, mà tình trạng sức khỏe giảm sút…”

“Em vẫn nói chưa xong à?” Tôi vỗ vỗ trán thở dài. “Em ngủ một mình một phòng đi.”

Hứa Lăng Phi hô to “vạn tuế” rồi chiếm ngay phòng ngủ của tôi.

Tôi trừng mắt lườm Ân Chân, trẻ con bây giờ thật không đơn giản, giờ đã gặp báo ứng rồi nhé.

Anh thần sắc điềm đạm, không nói gì.

Tôi vò đầu bứt tai, tối nay phải ngủ thế nào đây.

Ân Chân cầm chăn gối trải xuống sàn, nói: “Theo lệ cũ.”

Khóe miệng tôi khẽ cong lên, người này thật tự giác.

Tôi nằm trên giường trăn qua trở lại, không sao ngủ được.

Ga giường và gối luẩn quẩn mùi hương của người nào đấy.

Không biết là ai đã từng nói, mùi hương của mỗi người là khác nhau, nếu quen rồi thì có thể nhận ra ngay.

Mùi hương của anh thanh đạm, có mùi của gỗ đàn hương, rất dễ chịu.

Tôi ôm chặt hai má đỏ bừng, vùi vào trong chăn, tôi đang nghĩ đi đâu thế này.

Nghe thấy tiếng lật người khe khẽ của Ân Chân, tôi hỏi: “Anh cũng không ngủ được à?”

“Ừm!” Anh nói tiếp. “Tôi không buồn ngủ lắm.”

“Vậy thì…” Tôi cười xòa. “Anh kể vài câu chuyện cười cho tôi nghe đi.”

“Không biết.”

“Vậy tôi kể cho anh nghe.” Không biết tại sao tôi lại đột nhiên nghĩ đến câu “Cười với Gia một cái, vậy Gia cười với nàng một cái”, tự nhiên phì cười.

“Cô hay thật, chuyện còn chưa kể, tự mình đã cười rồi.” Trong bóng tối, tôi nghe thấy giọng Ân Chân dịu dàng.

Tôi bắt đầu thong thả nói: “Ngày xưa có một con cừu, một hôm nó ra ngoài chơi gặp một con sói. Sói nói: “Tao sẽ ăn thịt mày.” Anh đoán xem kết quả thế nào?”

Ân Chân khẽ đáp: “Sói một lần định ăn thịt cừu, cừu đều tìm cách chạy thoát được.”

Tôi hừ một cái: “Anh xem phim Cừu và sói nhiều quá đấy.”

“Vừa rồi có liếc mắt nhìn mấy cái.” Ân Chân cười. “Tôi không đoán được, kết quả thế nào?”

Ánh mắt tôi lướt xuống dưới đất: “Kết quả sói ăn thịt cừu.”

Anh cười khan hai tiếng.

“Tôi kể cho anh nghe thêm một chuyện nữa.” Nói tới chuyện cười tôi là cao thủ. “Một người đàn ông đi làm hôm thứ Sáu, hôm nay là ngày trả lương, anh ta không về nhà mà ở quán bar với bạn suốt mấy ngày cuối tuần, đồng thời tiêu sạch tiền. Buổi tối Chủ nhật, cuối cùng anh ta cũng về nhà, vợ anh ta đang tức tối chờ anh ta, bắt đầu lớn tiếng mắng chửi anh ta ầm ầm, mắng gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng bà vợ cũng không cằn nhằn nữa, hỏi anh ta: “Nếu anh cũng không gặp em trong ba ngày liền thì anh nghĩ thế nào?” Người chồng trả lời: “Anh thấy rất tuyệt.” Thế là thứ Hai qua đi, anh ta không nhìn thấy vợ. Thứ Ba và thứ tư qua đi, anh ta vẫn không nhìn thấy vợ.” Tôi ngăn không cho Ân Chân lên tiếng hỏi. “Đến thứ Năm, sau khi mắt đỡ sưng một chút,cuối cùng anh ta cũng có thể lờ mờ nhìn thấy bóng vợ mình.”

Ân Chân đầu tiên im lặng không lên tiếng, một lúc sau, vọng lên tiếng cười kìm nén của anh.

Tôi khẽ nhướn mày, đến câu chuyện cười cũ rích này mà cũng chưa nghe bao giờ, không biết hơn hai mươi năm qua anh có niềm vui gì.

“Còn nữa không?”

Tôi ngáp dài: “Muốn nghe thì đợi ngày mai đi.”

“Được!”

Im lặng một lúc, tôi bắt đầu thấy nặng mắt, vô thức hỏi một câu: “Ân Chân, anh lấy vợ chưa?” Cũng không nghe thấy anh trả lời, từ từ chìm vào mộng cảnh.

“Vén khăn che mặt lên, từ nay vợ chồng gắn bó, loan phượng hạnh phúc.” Hỷ nương bên cạnh khéo léo dẫn dắt từng bước.
Một đôi dép của đàn ông xuất hiện trong tầm nhìn hạn hẹp của tôi, tim tôi đập nhanh.

“Tiểu Dĩnh!”

Giọng nói này…

Một mái đầu ngắn ngủn đã hiện ra trước mặt tôi, bên tai là tiếng cười chế nhạo.

Tôi mở bừng mắt, do động tác hơi mạnh, chỉ nghe thấy bụp một tiếng, người đã rơi khỏi giường, tỉnh luôn mộng. Tôi bực vô cùng, chỉ xém chút nữa là tôi đã có thể nhìn thấy mặt người đó rồi.

“Cô đang hát vở gì thế?”

Mặt đối mặt, Ân Chân vẫn nghiêm nghị như khuôn mặt trong bộ bài.

Tôi chồm cả người lẫn chăn ngồi đè lên người anh, hai chân còn kẹp chặt anh ở tư thế khá… bất nhã. Khi ấy tôi quyết định đào hố tự chôn mình, tránh đối diện với nỗi xấu hổ.

Một tuổi tôi không còn đái dầm nữa, ba tuổi đã nhận biết được mặt chữ, sáu tuổi biết làm việc nhà, bảy tuổi một mình tự đi học không cần bố mẹ đưa đón, thế mà hơn hai mươi tuổi đầu, lại ngã từ trên giường xuống sàn. Nếu việc này bị đồn ra ngoài, tôi sẽ không sống nổi.

“Xương tôi sắp gãy rồi.” Ân Chân ồm ồm nói.

Tôi khoa trương hít một hơi thật sâu, rồi đứng dậy làm như không có chuyện gì.

Anh đã từng đè lên tôi một lần, hôm nay tôi đè lại, coi như hòa.