Chương 30: Ma Kính Vỡ Nát

Độc Sủng Thánh Tâm

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tần Phiên Phiên mở to mắt, ánh mắt đầu tiên liền thấy được ngôi cửu ngũ ngủ ở bên người.

Hoàng thượng không có lúc nào là không hề thể hiện địa vị cao quý của hắn, ngay cả áo ngủ cũng là màu vàng rực, cổ tay áo còn thêu ngũ trảo kim long lớn bằng ngón trỏ.

Bởi vì một cánh tay của hắn vừa lúc đặt ở ngực nàng, cho nên có thể nhìn thấy.

Tần Phiên Phiên lại nghĩ tới con rồng nhỏ ở trong mơ gọi nàng là nương, trong lòng liền tức giận, trực tiếp duỗi tay chọc lên chỗ thêu thùa trên cổ tay áo của Hoàng thượng.

Gọi ai là nương chứ? Phải gọi nàng là tỷ tỷ!

Buổi tối hôm nay của Tiêu Nghiêu có thể nói là biến đổi bất ngờ, nên giờ cũng có chút mệt mỏi, nhận thấy được động tác của người bên cạnh, chỉ cho là nàng ngủ không yên ổn, thuận tay vỗ vỗ ngực nàng, tất nhiên là dỗ nàng.

“Trẫm ở đây, đừng chọc loạn, ngủ đi.”

Tần Phiên Phiên ngoan ngoãn rụt tay lại, trừng mắt nhìn hắn, Cẩu Hoàng đế ngủ đến an tĩnh như gà, mà nàng lại làm thế nào cũng không ngủ được.

Nàng chớp chớp mắt, quyết định nhất định phải kéo Cẩu Hoàng đế dậy, dựa vào cái gì nàng phải một mình thừa nhận cô chẩm nan miên [1], rõ ràng quốc sắc thiên hương ngủ ở ngay bên người hắn, hắn lại không lễ phép mà sờ sờ thân thân một cái liền ngủ.

[1] 孤枕难眠: hình dung một người thật cô đơn, không thể đi vào giấc ngủ.

Xong con bê, có trứng còn không săn sóc bằng không trứng!

“Hoàng thượng, tần thiếp sinh trứng rồng cho ngài.” Nàng dương cao giọng hô một tiếng.

Hoàng thượng vốn đang hô hấp vững vàng, bỗng nhiên ngừng lại một chút, một cái cá chép lộn mình liền an vị, đêm nghe chuyện sinh trứng bị kinh hãi ngồi dậy.

Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Tần Phiên Phiên, lại thấy nàng hô hấp vững vàng, ngủ đến an tường, không hề có dấu hiệu nói mớ.

Tâm của ngôi cửu ngũ nhảy loạn không ngừng, cuối cùng cũng hơi ổn định một chút, chỉ là lúc hắn lại nhắm mắt lại, lại làm thế nào cũng không ngủ được.

Vừa nhắm mắt lại, trong đầu hắn liền hiện ra một hình ảnh, Tần Phiên Phiên ngồi xổm trên mặt đất sinh trứng cho hắn.

Sau khi trứng phá xác, ra ngoài là một tiểu diễn tinh, tự xưng là Na Tra, lên trời xuống đất không gì không làm được.

Tiêu Nghiêu liền càng không ngủ được, hắn hoài nghi cái trứng rồng này là Tần Phiên Phiên cùng Tháp Tháp Lý Thiên Vương ở cách vách sinh.

Tận đến lúc Trương Hiển Năng tới gọi Hoàng thượng rời giường thượng triều, Tiêu Nghiêu mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi một lát, nhưng mà lúc rời giường, cả người đều không có sức lực.

Hắn để các cung nhân hầu hạ mặc long bào, đội kim quan, liền chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng vẫn thấy không cam lòng.

Tóm lại là cảm thấy nếu không hỏi rõ ràng, trong lòng liền thấy nghẹn muốn chết, một ngày trôi qua đều không tốt.

“Hoàng thượng?”

Trương Hiển Năng thấy hắn đi mà quay lại, đi tới mép giường, nhẹ nhàng đẩy đẩy Tần Phiên Phiên đang nằm trên giường.

“Ngô.” Tần Phiên Phiên đang ngủ ngon lành, quả nhiên tối hôm qua sau khi ném trứng rồng cho cẩu Hoàng đế xong, liền không gặp lại ác mộng này nữa.

“Làm sao vậy?” Giọng nói của nàng có chút khàn khàn.

“Nếu về sau ngươi có hài tử, tên gọi là gì?” Thanh âm Hoàng thượng rất trầm thấp.

“Na Tra.” Nàng tùy tiện ném ra một cái tên, không biết tại sao, cẩu Hoàng đế vừa đưa ra vấn đề này, trong đầu nàng liền nhảy ra cái đáp án này.

Na Tra bản lĩnh lớn, lớn lên còn đáng yêu, thật tốt.

Sắc nặt ngôi cửu ngũ càng thối, hắn giống như còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Tần Phiên Phiên đã xoay người đưa lưng về phía hắn, hiển nhiên đang ngủ ngon lành.

Hoàng thượng liền ôm một bụng lửa giận bước đi về phía trước, giống như là tất cả cảnh sắc xung quanh đều có thù oán với hắn vậy.

Trương Hiển Năng sợ run trong lòng mà đi theo sau hắn, Hoàng thượng luôn luôn không lưu loại [2], lại hỏi Đào Uyển nghi cái vấn đề kia, có phải là hắn nguyện ý cùng nàng sinh hài tử? [2] 种: là “giống” của anh Hoàng đó các bác.

Cái ý niệm này vừa xuất hiện, hắn liền bị dọa cả người ra đầy mồ hôi lạnh.

Hoàng thượng có khúc mắc đối với con nối dõi, Trương Hiển Năng thân là Đại Tổng quản nên rất rõ ràng, nếu không cũng không có khả năng từ vương phủ đến hậu cung, một cái loại hắn cũng không chịu giữ.

Quả nhiên cảm xúc của Hoàng thượng không thích hợp, lúc thượng triều nhìn ai cũng thấy không vừa mắt, bắt được một lỗi sai liền mắng các quan viên liên quan đến mức máu chó phun đầy đầu.

Một đám cụp mi rũ mắt, thuận theo giống như cừu con.

Hoàng thượng không giống với Tiên hoàng ngoài mềm trong cứng, hắn là trong cứng ngoài cũng cứng, có gì bất mãn liền nói thẳng, hơn nữa miệng quá độc, nói có sách, mách có chứng làm Hàn Lâm Viện Đại học sĩ đều sợ run trong lòng.

Chờ hạ triều, có người túm được Trương Đại Tổng quản, nói bóng nói gió mà dò hỏi Hoàng thượng làm sao vậy.

“Còn có thể làm sao nữa, tối hôm trong cung xảy ra chuyện gì, các vị đại nhân đều đã rõ ràng. Cô nương Lâm gia nửa đêm bị đuổi ra ngoài, Hoàng thượng tức giận.” Trương Hiển Năng tất nhiên là không dám dấu diếm, nếu không nói có khi đám triều thần này nuốt sống hắn mất.

“Ta nghe nói là ở Thưởng Đào các bị đuổi ra ngoài, cô nương Lâm gia sao lại chạy đến chỗ Đào Uyển nghi chứ?” Có người tin tức linh thông, tất nhiên muốn thám thính một chút nội tình.

“Ngài đừng nói nữa, tối hôm qua Đào Uyển nghi cũng chịu ủy khuất, vị Lâm gia kia khá lợi hại.” Trương Hiển Năng ở loại thời điểm này, vẫn là bảo vệ Tần Phiên Phiên.

Hoàng thượng đã không truy cứu Đào Uyển nghi, nếu hắn dám nói hươu nói vượn, vậy đến lúc đó chính hắn sẽ chết chắc.

Kiểu trả lời nửa thật nửa giả này của hắn, lập tức làm cho mấy triều thần này bổ não đến mức không ngừng được, nhận được đáp án chính xác, mới hơi yên lòng một chút.

Lúc Tần Phiên Phiên tỉnh ngủ, giống như thường gọi người đi vào hầu hạ nàng, nhưng mà gọi nửa ngày, lại không có một người nào trả lời.

Nàng lập tức ở trên giường bò dậy, vừa lật màn trướng lên vừa oán giận: “Người đều đi đâu hết rồi, tối hôm qua sợ bóng sợ gió một trận, không phải Hoàng thượng đã bị ta lừa ——”

Nàng còn chưa nói hết lời, lập tức liền thấy ngôi cửu ngũ đại mã kim đao[3] ngồi ở đối diện, nam nhân cong môi, cười như không cười mà nhìn nàng, thấp giọng nói: “Lừa?”

[3] 大马金刀: hào sảng, khí phái.

Tần Phiên Phiên rất muốn tát cái miệng thối này của mình, sao lại cảm thấy ở trên địa bàn của mình liền muốn làm gì thì làm, Cẩu Hoàng đế đang bày ở trước mặt nàng đấy.

“Tần thiếp dỗ ngài dỗ đến thật vui vẻ, Hoàng thượng, tần thiếp vừa mở mắt liền nhớ ngài.” Nàng để chân trần vểnh mông, liền vọt tới phía trước muốn ôm hắn.

Kết quả bị Hoàng thượng lạnh nhạt cự tuyệt, hắn duỗi tay ngăn nàng lại, thấp giọng hỏi: “Sáng nay ngươi nói về sau sinh hài tử gọi tên là gì cơ?”

Tần Phiên Phiên chớp chớp mắt, có chút phản ứng không kịp: “Tần thiếp mới vừa uống canh tránh thai xong, cho dù qua ba năm, ngài cũng không muốn cho tần thiếp sinh mà.”

Tiêu Nghiêu lạnh mặt nghĩ nghĩ, cuối cùng lại nghĩ vòng lại, cộng với rối rắm từ tối hôm qua đến bây giờ, cả lúc thượng triều cũng không vứt bỏ được chuyện bị Tháp Tháp Lý Thiên Vương đội nón xanh, bây giờ mới xem như hành quân lặng lẽ[4].

[4] 偃旗息鼓: so sánh sự tình bỏ dở, hoặc thanh thế yếu bớt.

Tần Phiên Phiên nhân lúc hắn đang phát ngốc, chen lên ôm ôm hắn.

Con cún này mỗi ngày vuốt thuận lông xong, đều bị thuận đến nghiện.

Nhị Cẩu Tử nhà bọn họ cực kỳ thông minh, ra cửa đi dạo đều không cần nàng phải tự mình ra trận, giao cho Trương Đại Tổng quản tất cả đều thu phục được, lúc trở lại bên người nàng, lại là một con cún ngoan!

Huống chi hôm nay cẩu Hoàng đế còn chưa thay triều phục ra, ăn mặc phải gọi là tư thế oai hùng bừng bừng, thật muốn cởi long bào xuống để lót trên mặt đất chơi một trận “thuyền nhỏ nhẹ nhàng điên cuồng lắc lư”.

“Đi giày!” Hắn vừa cúi đầu liền thấy ngón chân nàng lộ ra bên ngoài vẫn luôn co lại, chắc là lạnh, liền véo eo nàng một cái.

Tần Phiên Phiên đang chuẩn bị đi xỏ giày, tầm mắt vừa chuyển, liền lôi kéo tay hắn tới chỗ đặt giày thêu.

“Hoàng thượng, khó khăn lắm ngài mới tới một lần, hay là giúp tần thiếp chọn một đôi đi?”

Trước mắt bày mấy đôi giày thêu, Tần Phiên Phiên sửa sang lại đồ đạc, những thứ không thích đều cất hết vào trong rương, xong xuôi nàng ra lệnh cho cung nhân bày hết ra, bao gồm cả xiêm y cùng váy sam.

Chỉnh chỉnh tề tề, nhìn thấy cảnh đẹp ý vui, đồng thời cũng biểu hiện được mức độ nàng được sủng ái, trên cơ bản một tháng hai lần Thượng Phục cục đưa tới đồ mới cùng giày thêu, mỗi lần đều là vài bộ.

Tiêu Nghiêu bị nàng lôi kéo như vậy, để chọn trang phục cho nàng từ đầu đến chân, ngôi cửu ngũ từ trước đến nay không có kiên nhẫn với mấy việc nhỏ này của nữ nhân, nhưng mà không chịu nổi Đào Uyển nghi biết nói chuyện lại làm nũng, vừa chọn được một món cũng có thể khen Hoàng thượng lên tận trời.

Đến lúc ngôi cửu ngũ tự mình cài trâm cho nàng, Trương Hiển Năng đã khám phá ra hồng trần.

Hắn cảm thấy Cẩu Hoàng đế mình nuôi gần ba mươi năm, rốt cuộc muốn đổi chủ rồi, Đào Uyển nghi, hy vọng về sau ngươi đối xử với hắn tốt một chút!

Bên trong Duyên Thọ cung, Cao Thái hậu ngồi ở ghế phượng, đầu đầy châu ngọc, xinh đẹp vô cùng.

Mà Minh Quý phi thì ở phía dưới, lòng đầy căm phẫn mà oanh tạc Tần Phiên Phiên.

“Thái hậu nương nương, ngài nhất định phải thay thần thiếp làm chủ. Ta giao muội muội cho Đào Uyển nghi, nàng đã đồng ý thật tốt, kết quả nửa đêm Hoàng thượng liền đưa nàng trở về. Sáng sớm hôm nay nương ta liền đưa lời nhắn lại đây, nói là muội muội ở nhà muốn treo cổ tự vẫn! Đào Uyển nghi nàng chính là trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, nếu lúc trước nàng không tình nguyện, trực tiếp nói với thần thiếp là được, việc gì phải đồng ý rồi lại đi chơi trò hai mặt này chứ, đường muội của thần thiếp thật khổ mà!”

Minh Quý phi khóc sướt mướt, nói đến nước miếng tung bay, cũng vì Đào Uyển nghi không ở đây, nên nàng mới có thể tận tình mà hắt nước bẩn.

Cao Thái hậu một tay chống cằm, vẫn luôn nửa cúi đầu cũng không biết đang làm gì, tóm lại không giống như là đang nghiêm túc nghe nàng ta nói.

Thật ra là bà thấy phiền đến không chịu được, lúc mấy phi tần của Tiên hoàng thao thao bất tuyệt[5], bà đều không thích nghe, cũng không phải đang khen bà, có cái gì hay mà nghe chứ.

[5] nói mãi không ngừng.

Trong tay bà cầm một cái gương đồng đặt ở trên đùi, đây là sứ thần phiên bang tiến dâng lên, vừa lúc bị bà lấy tới.

Hôm nay bà cũng thật xinh đẹp, Phiên Phiên đem kinh nghiệm chải tóc truyền hết cho cung nữ, bây giờ cho dù Phiên Phiên không tới thỉnh an, bà cũng có thể đẹp như thiên tiên.

Châu thoa này tay nghề không tồi, chờ lát nữa phải thưởng, bộ diêu này cũng đẹp, chờ lát nữa……

“Thái hậu nương nương, ngài phải thay thần thiếp làm chủ.” Minh Quý phi kêu khóc một tiếng, đánh thức Cao Thái hậu đang trong trạng thái hãm sâu vào mỹ nhan của mình chính mình lại.

Bà bất mãn nhíu nhíu mày, vẫy vẫy tay nói: “Nói xong chưa? Nói xong thì đến người tiếp theo.”

“Thái hậu nương nương!” Minh Quý phi đột nhiên gào lên với bà.

Cao Thái hậu run rẩy, tay run lên liền ném gương xuống mặt đất, ngay lập tức liền vỡ thành vụn.

“Choang” một tiếng giòn vang, toàn bộ trong điện đều lâm vào yên tĩnh giống như chết, ai cũng không nghĩ đến Cao thái hậu còn ẩn dấu một mặt gương.

Lúc Tiêu Nghiêu cùng Tần Phiên Phiên đến, liền thấy được cảnh tượng như vậy.

Cao Thái hậu ngồi xổm trên mặt đất, duỗi tay đi nhặt gương của bà, vừa nhặt vừa đỏ hốc mắt, lại không chịu rớt nước mắt.

“Mẫu hậu.” Tiêu Nghiêu nhíu nhíu mày, lập tức gọi một tiếng, bước nhanh đi về phía bà.

Nghe được thanh âm của hắn, Cao Thái hậu quay đầu lại, thấy chỗ dựa của mình tới, lập tức rơi nước mắt.

“Muốn Muốn, gương của ta vỡ rồi.”

Nàng gọi chính là nhũ danh của Hoàng thượng, lúc đầu người trong điện cũng chưa kịp phản ứng, tận đến lúc Hoàng thượng tiến lên phía trước nhẹ giọng trấn an bà, Cao Thái hậu nhào vào trong lòng ngực hắn vừa khóc vừa gọi hắn từng tiếng Muốn Muốn, mọi người mới hiểu được.

“Đều do nàng, nàng vẫn luôn nói xấu Phiên Phiên, ai gia không muốn nghe, ai gia liền muốn soi gương……” Bà vừa nói vừa lên án Minh Quý phi.

Lúc Minh Quý phi thấy Tần Phiên Phiên tiến vào, liền vẫn luôn dùng ánh mắt hung dữ đánh giá nàng, Tần Phiên Phiên lại cười ôn nhu với nàng ta, chẳng qua mày khẽ nhếch, mang theo mười phần ý khiêu khích.

“Thái hậu thứ tội, gương của ngài thần thiếp bồi thường cho ngài mười cái. Chỉ là Đào Uyển nghi làm chuyện như thế, ngài không thể mặc kệ. Ngài nhìn xem, hôm nay một thân trang phục này của nàng, khắp nơi đều không hợp quy củ, giày tơ vàng với phân vị của nàng sao có thể đi được, áo lụa tay rộng trên người, lẫn cả màu đỏ, nàng chẳng qua chỉ là Từ tứ phẩm Uyển nghi nhưng lại dựa theo quy cách trang điểm của Hoàng hậu để trang điểm cho chính mình. Hoàng thượng, Thái hậu, hai người cũng không thể bao che cho nàng, nếu không không khí hậu cung này còn duy trì tiếp tục kiểu gì được?”

Minh Quý phi đã sớm nhìn một vòng quần áo trang điểm của nàng, phát hiện hôm nay Tần Phiên Phiên rất cả gan làm loạn, lại dám khắp nơi đều không ổn thoả.

Tần Phiên Phiên tuy làm người bừa bãi, nhưng trên cơ bản ở phương diện quần áo, trang điểm khống chế rất nghiêm cẩn, trước nay đều không để người bắt được chỗ sai lầm, lần này chính là cơ hội khó có được, Minh Quý phi tự nhiên phải bắt được.

“Trẫm chọn, ngươi có ý kiến?” Tiêu Nghiêu không kiên nhẫn nghe nàng ta nói xong, chỉ dùng một câu liền ngăn chặn miệng nàng ta lại.

Minh Quý phi mở miệng giống như còn muốn nói cái gì, cả người lại sững sờ tại chỗ, một chữ cũng không thốt ra được.

Trong đầu nàng có vô số câu có thể ép chết Tần Phiên Phiên, nhưng mà Hoàng thượng mở kim khẩu, những lời này liền giống như trở thành trò cười, toàn bộ chỉ có thể đọng lại dưới đáy lòng, khó chịu chỉ có chính nàng.

Tần Phiên Phiên cong môi cười, dương cao giọng nói: “Minh Quý phi vẫn là không cần vọng tưởng dùng người khác để dời đi tầm mắt, gương của Thái hậu nương nương ngài sao có thể đền nổi. Tần thiếp đã từng nhìn qua mặt gương kia, đó là mặt ma kính, bởi vì dùng nó soi ra được đẹp nhất, trên đời này không còn có mặt gương nào có thể có tác dụng như vậy được nữa!”

Nàng vừa dứt lời, Cao Thái hậu liền kích động mà đồng ý: “Đúng vậy, ai gia soi mặt gương kia thấy thế nào cũng đẹp, ngươi không đền nổi!”