Chương 9

Điệu Tango Bí Hiểm

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thoạt tiên, tôi không nói gì. Tôi đã tính đến mọi khả năng, chỉ trừ chuyện này. Tình huống đạt tới đỉnh cao của nét quái gở. Trên đầu tôi là một xác chết bị dán dính vào trần phòng. Ở dưới này là một cô gái đẹp mời tôi nhảy cùng cô ta điệu Tango.

Điệu Tango chung cuộc, điệu nhảy vào cái chết, suy nghĩ đó lao vọt qua đầu óc tôi. Tôi lắc đầu.

– Cô có điên không, Ramona? Cô có biết cô vừa yêu cầu tôi làm gì không?

– Tại sao?

– Trời đất ạ, bên cạnh chúng ta đang có người chết. Vậy mà cô muốn tôi khiêu vũ với cô?

Cô ta cúi đầu rồi lắc lắc dữ dội, búi tóc suýt chút nữa tuột ra.

– Ông chẳng hiểu gì cả, ông Singlair, chẳng hiểu gì hết.

– Thế thì cô giải thích cho tôi hiểu đi.

– Tango là một điệu nhảy, nhưng nó cũng còn là sự thể hiện một tình cảm mạnh mẽ. Nó là tất cả. Đau đớn, buồn thương, vui sướng, cảm nhận. Cả cái chết và sự sống đều thuộc về nó, cả hai hợp với nhau tạo nên điệu nhảy. Tôi muốn chúng ta nhảy điệu nhảy đó. Nếu ông chấp nhận lời đề nghị của tôi thì sẽ rất tốt cho ông. Xin ông tin tôi!

– Tại sao nó lại tốt cho tôi?

– Rất đơn giản. Ông tới đây để giải câu đố bí hiểm. Ông có thể làm điều đó, nhưng ông cũng phải sẵn sàng chấp nhận một số điều kiện nhất định.

– Và một trong những điều kiện đó là bản Tango chung cuộc?

Cô ta thậm chí chẳng thèm cười trước sự so sánh của tôi, chỉ im lặng gật đầu.

Tôi cân nhắc. Nên nhảy, hay không nên nhảy? Có phải đây là một cạm bẫy để đánh lạc hướng? Tôi đâu có phải một tay khiêu vũ điệu nghệ. Tango, lại càng không. Người đàn bà này đang theo đuổi ý định gì?

Cô ta không nói nữa, chỉ đưa lưỡi liếm vòng môi đỏ, chờ đợi.

– Ông đừng cân nhắc lâu quá. Điệu nhày này rất quan trọng đối với ông.

– Thôi được, tôi đồng ý.

– Thế thì tốt. – Cô ta nói.

– Nhưng nhảy không nhạc sao?

Người đàn bà tiến lại phía tôi và mỉm cười.

– Chúng ta sẽ có nhạc, John. – Cô ta thì thào – Em mời anh!

Tôi nhìn cô ta.

Ramona Sanchez đã đứng vào tư thế khiêu vũ trước mặt tôi. Trông cô ta thật giống một con búp bê, chỉ đôi mắt ánh lên vẻ mời gọi.

– Thôi được! – Tôi lẩm bẩm – Ta nhảy!

Tôi không e ngại nữa. Trong đời tôi đã làm biết bao việc mà thoạt nhìn có vẻ điên khùng. Tại sao tôi lại không thể nhảy lúc này?

– Hay lắm, John…

Cô ta chạm vào người tôi, dướn thân hình về phía tôi và chính trong giây đồng hồ đó, tôi nghe tiếng nhạc vang lên…