Chương 4

Điệu Nhảy Thầy Tu

Đăng vào: 11 tháng trước

.

– Lisa! – Tiếng gọi gắt gao của tôi khiến cô bé dừng phắt lại.

Đột ngột, tôi cảm nhận được một sự thay đổi kỳ lạ. Mặc dù tôi vẫn đứng trên bãi biển, nhưng mọi chuyển động tại sao đều chậm hẳn lại một cách bí ẩn.

Tôi nhận ra điều đó khi Lisa xoay người lại phía tôi. Toàn bộ chuyển động như bị khuấy đảo. Tôi có cảm giác cô bé như một vũ công balet đang trôi bồng bềnh trên một đám mây, giơ hai tay ra và máu phủ trên hai bàn tay cô đã bị lực ly tâm xoay rộng ra ngoài. Những giọt máu tiếp tục vẩy xuống cát.

Thế rồi chỉ một tích tắc sau đó, mọi việc trở lại bình thường. Lisa nhìn tôi.

Cả khuôn mặt cô bé bây giờ là một câu hỏi lớn, cô nói:

– Tại sao chú lại gọi cháu?

– Tôi giơ tay chỉ xuống hai bàn tay cô, muốn nói một câu gì đó nhưng rồi kịp nuốt những lời đó xuống họng. Thật vô lý. Hai bàn tay nhìn rất bình thường.

Suýt nữa thì tôi đã bị bẽ mặt.

– Thôi được rồi! – Tôi khẽ nói.

– Không mà, hình như đã có chuyện gì xảy ra!

– Chú nhìn nhầm thôi. Thôi quên đi, cô bé.

– Thôi, tùy ý chú. Nhưng mà kỳ lạ thật!

– Ừ chú cũng thấy thế. – Câu trả lời thật ra tôi dành nhiều hơn cho bản thân mình, bởi tôi biết rất chính xác là mình không nhìn lầm. Rõ ràng lớp máu kia đã tồn tại và pháp thuật từ phía đối chọi thậm chí khiến cho cây thánh giá thần đeo trên ngực tôi nóng lên. Vậy là một nguồn điện pháp thuật đã chạm vào nó. Nó quá đủ là một bằng chứng, cho biết chuyến đi của tôi về đây không hoài phí.

Hai chúng tôi bước lên hàng hiên. Hàng hiên có che mái để gia đình kể cả khi trời mưa vẫn có thể ngồi được ngoài này. Nó được bao bọc bằng một hàng rào lửng tạo bằng những mảnh gỗ sơn trắng. Hai chiếc ghế dài được mở ra cũng như một chiếc ghế bành, cho thấy gia đình Golon khi đi mua sắm hoàn toàn chẳng cần quan tâm đến giá cả.

Gió đã mang cát lên tận hàng hiên. Nó kêu sào sạo dưới những bước chân của chúng tôi.

Cô bé là người đầu tiên bước vào nhà. Cô bé dừng lại trong căn bếp hoàn hảo và cất tiếng gọi mẹ.

Lisa gọi rất lớn, chắc chắn người ta phải nghe rõ, kể cả người đứng ở tầng trên.

Nhưng không có câu trả lời. Cô bé quay về phía tôi, nhún vai:

– Cháu không biết chuyện gì đã xảy ra. – Lisa nhìn về hướng bếp. – Nồi súp vẫn còn sôi đây này. – Cô nói và đi tới bếp, tắt lửa. – Có lẽ mẹ cháu lại vẽ nữa rồi.

– Nhưng cháu gọi rất lớn mà.

Lisa phẩy tay.

– Lúc vẽ mẹ cháu quên cả trời lẫn đất. Để cháu đi xem nhé?

– Được thế thì rất tốt!

Đúng vào lúc cô bé muốn quay người đi thì cả hai chúng tôi cùng nhận thấy chấn động. Nó đến thật đột ngột. Đất dưới chân chúng tôi rung chuyển. Những cơn địa chấn nối tiếp nhau như từng đợt sóng cuộn đến khiến cho bát đĩa kêu lên loảng xoảng trong tủ bếp. Lisa thét lớn lên, lao mình vào tay tôi.

Tôi ôm lấy cô bé và giữ chặt lấy cho tới khi cơn chấn động qua đi.

Lisa đứng thẳng người dậy.

– Cháu xin lỗi chú. – Cô bé thì thào. – Nhưng cháu không hiểu được. Có cái gì kỳ lạ quá!

– Chuyện này có xảy ra thường xuyên không? – Tôi hỏi.

– Không chưa bao giờ cả!

– Thế thì theo chú, tốt nhất là ta nên đi tìm mẹ cháu đi. Có vẻ như ở đây đang có một vài chuyện hỗn độn.

– Cháu cũng tin như vậy. – Cô bé thành thật thú nhận với tôi rồi nuốt khan một vài lần.

Tôi đã quan sát cô bé rất kỹ. Qua phản ứng của cô, tôi biết cô hoàn toàn chẳng biết gì cả. Cô cũng chẳng nhận ra được vệt máu trên tay. Còn bản thân tôi thì có cảm giác mình đang từ từ chìm vào một vòng xoáy nguy hiểm của Pháp Thuật Đen – Đi nào. – Tôi nói. – Dẫn chú vào phòng mẹ cháu đi!

Lisa gật đầu và bước đi trước. Tôi nhìn rõ hai cánh tay cô bé đang nổi da gà.

Nét vui vẻ hồn nhiên của tuổi thiếu nữ đã bỏ ra đi.

Chúng tôi ra khỏi căn bếp, đi dọc theo một khúc hành lang hẹp, và cuối hành lang hiện ra một cầu thang bằng gỗ. Cầu thang dẫn lên tầng trên. Lisa đi rất nhanh. Đôi bàn chân trần của cô bé dẫm lên những bậc thang, tôi chậm rãi bước theo cô.

Nếu mẹ cô ở trên này, tôi nên để Lisa có thời gian báo cho bà biết, để người phụ nữ có thể chuẩn bị cho vị khách mới tới.

Điều đó không xảy ra.

Cô bé bước vào một căn phòng, rồi lên tiếng gọi tôi:

– Chú vào đây, chú John.

Có một cánh cửa mở toang. Đó là cửa dẫn vào phòng vẽ. Nó nằm ở phía sau của ngôi nhà. Một khung cửa sổ rất rộng mở thẳng ra hướng biển và tạo thành một góc vuông với mái nhà bằng. Những ai đứng trước khung cửa rất rộng này có thể quan sát bao quát toàn bộ bãi biển và nhìn ra rất xa trong vịnh.

Chẳng thấy một dấu vết nào của Fedora Golon. Thay vào đó, tôi được ngắm những bức tranh của chị ta. Chúng được treo dọc theo hai bức tường không cửa sổ. Một số được dựng bên dưới, sat nền phòng. Tôi đi chậm chậm dọc những bức tranh, quan sát.

Lisa đã nói rất đúng. Đây không phải là thứ giành cho những con người lạc quan, vui vẻ, Fedora Golon làm việc với những tông màu u ám. Chị ta thường vẽ phong cảnh, tĩnh vật mang đậm sắc mùa thu. Những thân cây quằn quại trong bão, những cành cây xương xẩu đang uốn mình trong gió, những núi mây dày cộm đang tấn công bầu trời.

Còn những bức tranh khác lại gây ấn tượng như những hình ảnh được lấy từ những chuyện cổ tích u ám. Có những con người đang chạy trốn trong nỗi sợ hãi tột cùng trước những thế lực ma quỷ nào đó, hoặc bay thẳng vào những địa ngục lửa, và bị thiêu sống. Một bức tranh nhắc nhở tới những chiều thời gian lạ đã có lần tôi lạc vào. Nhắc tới một mảnh đất lẽ ra không được tồn tại. Những con chim vẽ trong tranh thật giống với những thứ mà tôi đã chứng kiến nơi đó; những vật thể hình dạng rồng, đang uốn lượn trên một bầu trời tăm tối.

Lisa nhìn tôi.

– Chú có thích chúng không, chú John?

– Không, thật ra thì … – Những từ ngữ tiếp nối bị giật vụt ra khỏi đôi môi tôi bởi một tiếng động rất mạnh và đột ngột. Cả hai chúng tôi giật nảy người lên.

Thế nhưng không có hiểm họa. Chỉ cánh cửa bị gió đập sập vào ổ khóa.

Lisa giơ một bàn tay áp lên ngực.

– Trời đất, cháu sợ quá! Hôm nay sao cháu hay hoảng hốt đến thế nhỉ?

– Tôi chuyển đề tài.

– Mẹ cháu bây giờ có thể ở đâu nhỉ?

– Có lẽ dưới tầng hầm.

– Bà ấy vẽ ở dưới đó sao?

– Không, cháu nghĩ là không. Nhưng nếu hai chú cháu không thấy mẹ cháu ở tầng trệt cũng như ở trên lầu này thì chỉ còn lại tầng hầm thôi.

Thật ra cô bé có lý.

– Cháu sợ cái tầng hầm đó lắm. – Lisa khe khẽ nói cho tôi biết.

– Cháu mà sợ à?

– Vâng, tầng hầm đó rất là khác. Nó rất kỳ lạ. Chú có biết không, thật ra nó chẳng thuộc về nhà cháu, mà đã có từ rất lâu rồi. Ít nhất thì cũng là những bức tường. Khi tạo ngôi nhà này, ba mẹ đã để nguyên như vậy mà xây lên trên.

– Thế còn bây giờ?

– Nó được dùng làm nơi chứa rượu vang.

Đầu lưỡi tôi cháy lên trong câu hỏi, liệu bà họa sĩ có phải là một đệ tử ma men không lộ mặt. Nhưng may mà tôi kịp thời nuốt câu hỏi xuống.

– Vậy thì ta xuống tầng hầm xem thử đi! Hay là cháu sợ cả chú nữa?

– Không đâu!

– Sao chú lại vinh dự vậy?

Mặt Lisa đỏ lên.

– Chú biết không, chú John, cháu thường nhận ra điều đó trong ánh mắt của người khác. Lúc ban nãy ở bãi biển, cách chú nhìn cháu bước ra khỏi mặt nước thật khác với kiểu nhìn của đám con trai hoặc của những người đàn ông ở đây.

Nó rất … – Cô bé nhún vai. – Ánh mắt rất đàng hoàng.

– Tôi bật cười.

Cháu tinh mắt thật đấy, Lisa. – Vừa nói, tôi vừa cố ném một cái nhìn cuối cùng về hướng những bức tranh.

Chính trong tích tắc đó, tiếng hét của cô bé như giật chuông báo động!