Q.1 - Chương 33: Ai là kẻ ngốc?

Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Đi lên trước mấy bước, có một cái hố to xuất hiện ở trước mặt mọi người. Tiểu Hắc, tiểu Bạch nhất thời đỏ mặt lên nhìn, bởi vì không biết thuật độn thổ nên mới lao động khổ cực mà đào ra cái hố này, không khỏi lúng túng ho khan một hồi.

Lưu Quang cúi đầu nhìn lại, đuôi lông mày nhảy lên: “Đây chính là kiệt tác của nhân tài các vị?”

Tiểu Hắc, tiểu Bạch cúi đầu, còn kém không đem đầu rúc vào trong cái hố này. Trên mặt Chung Quỳ cũng chợt xuất hiện vẻ lúng túng, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía bên kia. Lưu Quang nhẹ giọng cười một tiếng, mở miệng nói: “Xem ra các ngươi quả thật là khí lực thì nhiều, còn trí lực thì không có bao nhiêu”

Bị Lưu Quang giễu cợt như vậy, Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường cũng không dám phản bác cái gì. Ai kêu bọn họ không biết thuật độn thổ. Ai kêu bọn họ chạy theo người ta đến đây. Bị chủ tử mắng mấy câu thì mắng mấy câu vậy, chịu đựng là tốt rồi. Hơn nữa, bọn họ cũng không có gan phản kháng. Thấy Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường đều không lên tiếng, Lưu Quang cũng không châm chọc gì nữa. Cất cao giọng nói:

“Đã là Hoa yêu thì phải dựa vào hoa cỏ hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt, từ đó biến ảo thành hình. Như vậy, coi như hắn đã thành hình người, cũng nhất định muốn mượn hoa cỏ để đề cao tu vi”

Nghe Lưu Quang vừa nói như thế, Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường nhất thời trong lòng cả kinh, giống như là lĩnh ngộ cái gì, ngẩng đầu mở to mắt. Lưu Quang vươn tay, đầu ngón tay khinh động, một ngọn lửa liền bốc cháy trong tay.

“Trốn trong lòng đất? Lần này, bổn vương xem ngươi trốn ở chỗ nào?”

Dứt lời, Lưu Quang đột nhiên vung tay lên. Một tràng lửa hướng về phía hoa cỏ nổi lên, liền bốc cháy. Một bụi với một bụi, chỉ trong một thoáng, thế lửa liền dần dần lớn lên. Lưu Quang không di chuyển đứng thẳng trong đó, nhìn quanh thân dấy lên ngọn lửa. Hướng về phía Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường nói:

“Lần sau nếu gặp phải yêu nghiệt dám trốn trong lòng đất, không biết thuật độn thổ, thì dùng phương pháp này cho ta! Ta cũng không tin đốt một ngọn núi của hắn, hắn cũng không hiện thân!”

Chung Quỳ cùng Tiểu Hắc, Tiểu Bạch liếc nhìn nhau một cái, tuy là sợ hãi, nhưng mà tất cả đều gật đầu đồng ý. Aizzz, không hổ là lão đại. Làm việc đều có kiên quyết! Nơi này dầu gì cũng là nhân giới, một ngọn núi…! Thật nói đốt liền đốt. Xem ra chuyện giết người phóng hỏa, lão đại tuyệt đối làm được! Lưu Quang đứng trong hỏa diễm ngưng thần nhìn chăm chú bốn phía, chợt nhìn thấy một mạt bóng dáng màu trắng thoáng hiện. Nhất thời khóe miệng giương lên, lắc mình đi tới. Chung Quỳ cùng Tiểu Hắc, Tiểu Bạch đuổi theo sát phía sau. Tư Huyền nhìn thấy đầy trời biển lửa, vẻ mặt ngốc trệ. Nơi này từng là nơi nàng và Quân Thập cùng nhau chung sống, nơi này có kỉ niệm tốt đẹp nhất của nàng. Nơi này mỗi hoa mỗi cỏ đều là nàng cùng Quân Thập tự tay trồng mà thành, nơi này có quá nhiều điều tốt đẹp, nhưng hôm nay toàn bộ đều bị ngọn lửa cắn nuốt. Lấy lại tinh thần, Tư Huyền tựa như phát điên xông vào ngọn lửa, tựa hồ là muốn cứu vãn điều gì. Thân thể vừa động, liền bị Dĩ Hàn từ phía sau chạy tới ngăn cản lại.

“Tư Tư, đừng như vậy. Ngươi tỉnh táo một chút”

Dĩ Hàn chính là hoa yêu do sử dụng tinh hoa của những hoa cỏ tại đây mà tu luyện thành hình người, giờ phút này nhìn thấy những thứ hoa cỏ này bị thiêu cháy, hắn làm sao không đau lòng khổ sở. Hắn cũng biết suy nghĩ trong nội tâm của Tư Tư, nhưng hỏa diễm này không phải là ngọn lửa bình thường, nếu hắn không đoán sai, chỉ có Tam vị chân hỏa của Địa phủ mới có thể trong nháy mắt dấy lên một cánh đồng lửa như vậy. Vừa nghĩ đến đây, Lưu Quang đã đi tới phía trước hai người. Dĩ Hàn vội vàng kéo Tư Huyền ra phía sau, đề phòng nhìn chăm chú vào Lưu Quang. Trong lòng một hồi thấp thỏm, Dĩ Hàn có thể cảm giác rõ ràng, người này cùng ba người lúc trước lùng bắt Tư Tư không giống như nhau. Sợ là cánh đồng lửa này chính là xuất phát từ tay người này.

“Ngươi là ai? Vì sao phải phá hủy những thứ hoa cỏ này?” Dĩ Hàn không rõ thân phận đối phương, mở miệng hỏi thăm.

Lưu Quang không để ý đến câu hỏi của hắn, ngược lại mở miệng nói: “Chính ngươi đả thương Tiểu Vũ?”

Tiểu Vũ? Dĩ Hàn nhớ lại lúc trước cái nha đầu kể chuyện cười ghê tởm đó. Trong lòng không khỏi suy tư, một chưởng kia xác thực là không nhẹ, nhưng mà hắn lại không phải cố ý. Hơn nữa nha đầu kia là một quỷ sai, vì thế sẽ không có nguy hiểm gì. Hắn chỉ là muốn mang theo Tư Tư chạy trốn. Sau đó, Tư Tư còn hung hăng nói hắn dừng lại. Chẳng lẽ nam tử trước mặt này, chính là vì nha đầu kia tới báo thù? Lưu Quang từ trong tròng mắt Dĩ Hàn thấu hiểu tất cả. Nếu không lên tiếng, cũng liền đại biểu cho thừa nhận. Nghĩ tới Chung Quỳ ôm Tiểu Vũ hôn mê xuất hiện trước mặt của hắn, Lưu Quang trong lòng nổi lên tức giận. Một là si hồn lưu lại nhân giới mấy phen chạy trốn không chịu luân hồi, một là tên yêu nghiệt dám đả thương người của hắn! Dù sao đều phải tan thành mây khói, hôm nay hắn liền trước tiên đưa bọn họ một đoạn đường. Dĩ Hàn tựa hồ nhìn thấu vẻ giận dữ của Lưu Quang, đem Tư Huyền bảo hộ trong ngực, trong tay Thanh Đằng trường tiên liền xuất ra. Coi như chết thì liều chết, cũng không thể khiến Tư Tư bị thương tổn!

“Tìm chết!”

Nhẹ giọng nói hai chữ, Lưu Quang ra tay không chút nào lưu tình. Chung Quỳ cùng Tiểu Hắc, Tiểu Bạch thấy lão đại nổi giận, ngoan ngoãn đứng thẳng một bên, dù sao lão đại đều ra tay, bọn họ cũng không cần nhúng tay vào. Cách đó không xa một mạt bóng dáng quen thuộc chợt thoáng hiện, hướng về phía Dĩ Hàn nhanh chóng bay tới. Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn lại, đang nghi hoặc chợt trợn to cặp mắt, hô:

“Lão đại! Mau dừng tay!”

Lưu Quang thật ra thì từ lâu đã phát hiện, sớm thu thế một chút. Vốn muốn đánh nát Thanh Đằng trường tiên kia của Dĩ Hàn, sau đó cho một đòn nghiêm trọng. Lại nhìn thấy mạt bóng dáng kia, đột nhiên chuyển thế. Mày nhíu lại, đưa tay bắt được bả vai của Tiểu Vũ ôm vào trong lòng, một tay kia nắm Thanh Đằng trường tiên.

Dĩ Hàn thấy tình thế như vậy, bèn ném ra phấn hoa màu trắng. Nhân cơ hội này mang theo Tư Huyền nhanh chóng rời đi. Lưu Quang đem Tiểu Vũ bảo hộ trong ngực, đưa tay ngăn lại. Lưu Quang nhìn hai người biến mất, vừa muốn mở miệng giận dữ mắng mỏ người kia. Nhìn dung nhan tái nhợt trong ngực, lời nói đến khóe miệng thì dừng lại.

“Ngươi, ngươi làm sao vậy? Bị thương?”

Tiểu Vũ lắc đầu một cái, trên mặt mồ hôi lạnh dầm dề.

“Lão đại, bả vai ta lúc trước bị thương… Hôm nay bị ngươi nắm rất đau…”

Mấy ngày nay, không khí địa phủ rất không tầm thường. Yêu quái cùng quỷ quái run run rẩy rẩy canh giữ ở nơi cửa chính, không dám có một chút qua loa. Quỷ sai lai vãng cũng vội vội vàng vàng, không giống thường ngày, càu nhàu hoặc là hàn huyên mấy câu. Mạnh Bà vẫn như cũ ngồi ở bên cầu bán canh của bà, chẳng qua là mặt mày không hớn hở như ngày thường, trong miệng thỉnh thoảng cũng phát ra một tiếng thở dài.

“Nha đầu, ngươi không tỉnh lại, địa phủ này sẽ đổi thành không gian gào thét”

Tiểu Vũ mơ mơ màng màng mở mắt ra, có chút mệt mỏi rã rời ngáp một cái. Động tác làm động đến bả vai bên phải, bất giác lại đau, tê tê hút không khí.

“Ngươi còn biết tỉnh lại à? Ngươi còn biết đau à? Ta còn chưa từng thấy qua quỷ sai nào giống như ngươi, có thể ngủ như thế này.”