Q.1 - Chương 11: Bỉ Ngạn Vong Tình 2

Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tiểu Vũ cau mày, nhìn thấy màu sắc hai chén canh trong tay Mạnh Bà đã thay đổi, không khỏi hỏi: “Ách, Bà bà. Nếu ta đã là người Địa Phủ của các ngươi rồi. Như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết canh này dùng nguyên liệu gì để nấu thành không?”

Mạnh Bà ngẩn ra, suy tư một lát rồi nói: “Ân! Nếu Diêm Vương đã nhận ngươi làm Quỷ Soa, như vậy có thể nói cho ngươi biết rồi. Nha đầu, ngươi có hay không nghe qua một câu nói? Gọi là Nại Hà Kiều bên nhớ Tam Sinh, Bỉ Ngạn Hoa lộ nấu Vong Tình!”

Tiểu Vũ hai tay phất một cái, “Cái này, thật không có.”

Mạnh Bà cười ha ha, trên trán nếp nhăn có thể kẹp chết vài con muỗi.

“Theo những lời này ta chính là người nấu canh Vong Tình. Tục gọi là canh Mạnh Bà. Từ đó có thể biết, nguyên liệu chế biến chính là Bỉ Ngạn Hoa rồi.”

Bỉ Ngạn Hoa? Tiểu Vũ từng đọc trong sách biết được truyền thuyết về Bỉ Ngạn Hoa. Bỉ Ngạn Hoa, ác ma dịu dàng. Trong truyền thuyết đóa hoa tự nguyện đi vào Địa phủ, bị Chúng Ma sai khiến trở về, nhưng vẫn quanh quẩn trên đường Hoàng Tuyền, Chúng Ma không đành lòng, đồng ý để cho nàng nở ở trên đường, một lòng dẫn dắt cùng an ủi hồn tách khỏi Nhân Giới. Tương truyền hoa này chỉ nở ở Hoàng Tuyền, bình thường chỉ nở trên bờ sông Tam Đồ ở cõi u minh, thế giới bên kia sông Vong Tình là nơi có hoa. Hoa như máu đỏ tươi rực rỡ, có hoa không có lá, là hoa duy nhất chỉ có ở cõi u minh này. Truyền thuyết mùi hoa có ma lực, có thể gợi lại ký ức người chết khi còn sống. Ở trên đường Hoàng Tuyền rất nhiều rất nhiều hoa nở, xa xa nhìn qua tựa như là nơi máu trải thành thảm, lại bởi vì đỏ giống như lửa mà được ví như “hỏa chiếu chi”.

Cũng là cảnh duy nhất chỉ trên đường Hoàng Tuyền mới có. Khi linh hồn vượt qua Vong Xuyên, liền quên mất những việc đã từng làm khi còn sống, tất cả đều lưu lại ở Bỉ Ngạn, người xưa liền đạp hoa thông hướng tới ngục âm u.

Phật nói Vô Sinh Vô Tử, Vô Khổ Vô Bi, Vô Dục Vô Cầu, là quên hết thảy mọi thứ bi ai thống khổ đến Thế Giới Cực Lạc. Loại hoa vượt qua tam giới, không có trong ngũ hành, sống chết ở miền cực lạc, vô hành vô diệp, rực rỡ đỏ tươi, Phật nói, đó là Bỉ Ngạn Hoa.

“Bà bà. Bỉ Ngạn Hoa nở ở chỗ nào? Mang ta đi xem một chút đi.”

Mạnh Bà gật đầu một cái, tạm thời buông bát canh trong tay. Kéo theo Tiểu Vũ, xoay người hướng phía trước đi tới. Tiểu Vũ kinh hãi, vội vàng quát: “Bà bà, bà bà! Bên kia là tường! Cửa ở chỗ này!”

Mạnh Bà vẻ mặt khinh bỉ, vẫn túm ống tay áo của Tiểu Vũ đi về phía trước.

“Ai da. Hiện tại đang lưu hành đi Thiên Môn. Xuyên tường rất nhanh nha. Phía sau bức tường này chính là cầu Nại Hà. Tiết kiệm không ít công phu. Đi thôi!”

Đoán chừng là vẫn không tiếp thụ được những thử nghiệm mới lạ này, mắt thấy sẽ phải đụng vào bức tường dày, Tiểu Vũ theo bản năng khép mắt lại. Không cảm giác được bất kỳ đau đớn nào, mở mắt ra. Nhất thời trước mắt bị một màn thật hấp dẫn! Tiểu Vũ chưa bao giờ từng thấy Bỉ Ngạn Hoa, nhưng đã từng nghe người ta nói qua. Mạn Châu Sa Hoa, xưng Bỉ Ngạn Hoa. Bình thường sinh trưởng ở bên sông Tam Đồ. Truyền thuyết mùi hoa có ma lực, có thể gợi ký ức người chết khi còn sống. Đến mùa thu, liền nở rộ yêu dị, rực rỡ, màu hoa gần như là màu đỏ, nhìn khắp Bỉ Ngạn Hoa chỉ thấy một màu đỏ thẫm, như lửa, như máu.

Cảnh sắc trước mắt, trong sách cũng có ghi như vậy, đỏ rực một mảnh, phủ kín toàn bộ mặt đất. Phật nói, Bỉ Ngạn Hoa, hoa nở một ngàn năm, hoa rụng một ngàn năm, hoa lá vĩnh viễn không gặp nhau. Tình không vì nhân quả, duyên nhất định sinh tử. Hoa nở nhìn không thấy lá, có lá không thấy được hoa, hoa lá không gặp gỡ, sinh tồn bỏ qua nhau. Cùng nhớ cùng tiếc vĩnh viễn cùng mất nhau. Như thế hoa lá không bao giờ gặp nhau, cũng không cách nào lưu luyến bi thương.

Cho dù cảnh sắc trước mắt mê người, Tiểu Vũ trong lòng cũng không hiểu thoáng chút bi thương sâu sắc. Mà nàng nhớ truyền thuyết Bỉ Ngạn Hoa, đúng là chia lìa cùng đau thương.

“Nha đầu, làm sao thế?” Mạnh Bà thấy Tiểu Vũ thần sắc dị thường, không khỏi ân cần hỏi.

Tiểu Vũ lắc đầu một cái, đi tới tảng đá lớn trong bụi hoa ngồi xuống, nghi ngờ nói: “Bà bà, ngươi chính là dùng hoa này nấu thành Vong Tình sao?”

Mạnh Bà cười cười, đi đến bên cạnh Tiểu Vũ, lấy xuống một đóa Bỉ Ngạn Hoa đỏ tươi, thở dài nói: “Nha đầu a, người nào khi còn sống, cũng đều rơi lệ. Bởi vì hỉ, bởi vì bi, bởi vì đau, bởi vì hận, bởi vì buồn, vì ái. Ta đây, đều đã thu thập từng giọt từng giọt nước mắt của bọn họ cùng Bỉ Ngạn Hoa này nấu thành canh.