Q.9 - Chương 9

Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Không sao! Ngày mai, Nương ta nhất định có biện pháp!”. Bạch Ngọc Đường tỏ vẻ xét đoán.

“Đúng đúng đúng!”, Kim Kiền lấy hết sức gật đầu.

Nhan Tra Tán cùng mọi người dãn ra vẻ mặt thoải mái, ở đó an ủi ba người và câu rồi lục tục rời đi.

Cuối cùng chỉ còn sót lại ba kẻ, thẳng tắp đứng ở đỉnh núi trơ trọi gió lạnh thổi tới.

Dưới ánh trăng, tuyết y hiệp khách chậm rãi chuyển tầm nhìn sang hai người bên cạnh một chút. Rồi đột nhiên thu ngay mắt về, tuấn lãng nam tử dõi mắt nhìn hướng xa xăm, một màu đỏ ửng dần hiện lên gò má.

Trong gió đêm, thanh niên lam sam, thân như tùng bách, mắt nhìn thẳng tắp, môi mỏng khẽ nhếch, tai mèo dần nhiễm sắc hồng.

Ở ngay giữa, giáo uý nào đó oán hận ngó phải dòm trái, lén lút trút hơi thở dài thượt, đầu cúi gằm như muốn chôn vào lồng ngực. Quả thực, so với lúc độc phát thì lúc này ưer oải hơn thập phần.

Gió hiu hiu nghịch ngợm đùa giỡn những sợi tóc mai của Bạch Ngọc Đường, mơn trớn qua tóc Triển Chiêu. Con ngươi đen láy của Triển Chiêu loạn chuyển, cuối cùng đảo qua chóp mũi Kim Kiền, ngắm một lúc.

“Hắt xì!”, Kim Kiền không nhịn được hắn xì một cái, khiến hai bóng lam bạch hoá đã cứng ngắc đột nhiên cử động.

“Trở về phòng thôi!”, động vật họ Mèo lên tiếng.

“Cũng được!”, họ Chuột nào đó hưởng ứng.

Tiếp đến, hai người một tả một hữu định xoay người rời đi, sau đó mới nhớ ra mình bị Khổn Long Tác kéo lại, trầm mặc một lát, lại đồng thời xoay người, cùng xác định phương hướng chung, đồng thời cất bước, lôi theo Kim Kiền đi về phía chân núi.

Chỉ là…

Bên trái, một Bạch Ngọc Đường phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong. Làm sao nhìn như đang bước đi cùng tay cùng chân.

Bên phải, một cao thủ khinh công thiên hạ đệ nhất làm sao có bộ dáng cứng ngắc.

Còn ở giữa, Kim giáo uý nào đó, quả thực chính là đang khom lưng rụt cổ, xứng đáng danh hiệu nhân vật đại diện tiêu biểu của họ nhà rùa.

Ba người sáu chân, cứ thế gập ghềnh trắc trở, không dễ dàng gì về đến phòng. Trước tiên, đập vào mắt chính là cái bàn tròn, bình phong trạm trổ, cuối cùng… Hé ra một chiếc giường.

Triển Bạch đồng thời cứng đờ người. Kim Kiền chớp mắt cảm nhận được không khí xung quanh khác lạ. Mắt nhỏ đảo qua chốc lát liền hiểu được mấu chốt vấn đề.

“Khụ! Gì kia?… Giường hình như hơi nhỏ….” Lời vừa nói ra khỏi miệng, Kim Kiền suýt chút nữa tự cắn đứt lưỡi mình.

Aaaaa! Chẳng lẽ dư độc trong người ta phát triển thành tế bào ăn não rồi hay saoooo! Không dưng đi phát ngôn một câu não mịn vậy!

Lần này nhất định chết cứng đóng băng vì hàn khí con mèo kia mất!!!

Nghĩ vậy Kim Kiền rụt cổ, nhanh chóng sửa lại lời nói, “Ấy thuộc hạ kỳ ghê! Triển đại nhân cùng Bạch Ngũ gia ắt là còn đang muốn vận công. Chi bằng tối nay không ngủ. Tại hạ ở một bên quan sát tiện mà học tập…”

Nhưng thần kì chưa! Nói bô bô sau nửa ngày, đợi một lúc lâu sau, vẫn chưa thấy khí lạnh như dự định vây lấy Kim Kiền mà tập kết. Thậm chí cả tiếng huyên náo chính hãng chuột bạch cũng không chút dấu vết.

Ôi chao?

Môi mỏng Triển Chiêu hơi nhếch, ngón tay chậm rãi siết chặt. Bạch Ngọc Đường hơi hí mắt, nắm tay lại. Hai nhười làm ra một biểu tình thống nhất:

cùng hạ quyết tâm, đồng thời cất bước đi về hướng giường, mang theo Kim Kiền lảo đảo ở giữa.

Ôi chao! Ôi chao! Ôi chao!

Không có dạo đầu gì mà cứ thế đi thẳng vào vấn đề sao?! (*)

——

(*) ê câu này nghe có vấn đề ha =))))

——

Nhìn thế này khí thế cũng quá dũng mãnh đi!

Lại còn có cái bóng đèn Điện Quang ta sáng loè ở giữa đây… Không lẽ các vị cứ thế… Mà không tránh né một chút sao.

Kim Kiền chân chuột rút, đùi co gân, suýt nữa muốn quỳ xuống. Thân hình gầy yếu này làm sao có thể là đối thủ của hai vị vương tôn đại thần, nên rốt cuộc chẳng mấy chốc đã bị lôi đến đứng trước giường.

Ngay lúc Kim Kiền sắp bị đánh gục ngã ra giường, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời dừng lại thân hình, một mặt nghiêm túc, đệm chăn ào ào ,bay lượn run run. Hai người Triển Bạch bình bình trải chăn ra đất, vẻ mặt ngưng trọng, với lấy cái gối ném ra đống chăn đệm.

Ú ù!!

“Thì ra là nằm ra đất, hơ hơ”, Kim Kiền cười gượng hai tiếng.

Ặc! Ta nói hai ngươi chỉ là trải chăn đệm ra đất thì có cần thiết phô ra thanh thế như sắp lâm trận sẵn sàng đón địch như vậy khônggggg!

“Ngủ đi!”, Bạch Ngọc Đường ánh mắt chăm chú nhìn hướng nóc nhà.

“Ừm!”. Đôi mắt Triển Chiêu dõi ra ngoài cửa sổ nơi trăng thanh gió mát.

“Ôi chao!”, Kim Kiền còn chưa phục hồi tinh thần, thì đã thấy mình nằm ra giữa đống chăn đệm mới bay vèo vèo hồi nãy. Đầu kê lên gối, người đắp chăn bông, bên cạnh là hai tạo hình cọc gỗ tiêu chuẩn một miêu một thử.

“Ặc! Cái này…”, Kim Kiền hết đưa mắt nhìn Triển Chiêu thân thẳng tắp, lại quay sang dòm Bạch Ngọc Đường đang cứng ngắc, cười khan một tiếng,

“Ban đêm trời lạnh, chi bằng ta chia chăn cho cả Triển đại nhân và Bạch Ngũ gia cùng đắp…”

“Không cần! Ngũ gia ta còn muốn vận công!”, Bạch Ngọc Đường nói.

“Kim giáo uý đi nghỉ sớm! Tránh bị cảm lạnh!”, Triển Chiêu góp lời.

“A hờ hơ! Hai vị nói phải… Nói phải!”. Kim Kiền như gà con mổ thóc, gật đầu lia lịa, dừng lại một chút, mới hỏi một cách ngạc nhiên: “Nằm cũng có thể vận công á?”.

“Tiểu Kim Tử!”

“Kim Kiền”.

Hai người đồng thời quay lại trừng Kim Kiền.

Dung nhan tuấn mỹ như hoạ, tuấn nhan như ngọc hơn trăng, Kim Kiền mới lén nhìn một cái liền cảm thấy trước nay chưa bao giờ thấy áp lực lớn tới vậy.

“Ngủ, ngủ liền!”.

Kim Kiền rụt đầu về chăn.

Má nó! Hai vương tôn đại thần nhan sắc động lòng người nằm ở hai bên thế này, căn bản là muốn khiến ta mất ngủ đây mà.

Nàm thao ngủ đượccccccc!!!! Aaaaaaa!

……

Một nén nhang sau….

Tiếng ngáy khò khè đều đều…

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường trợn mắt nhìn tạo hình chữ đại (大) bất nhã ở giữa, nơi phát ra tiếng ngáy rung trời lở đất. Hai bên bắt gặp ánh mắt nhau, yên lặng, quay đầu nhắm mắt.

Phòng trong dần dần yên tĩnh trở lại. Trăng sáng chiếu vào song cửa, trải lên ba người đang nằm.

Tuyết y nhan sắc khuynh thành, gương mặt nhiễm chút mệt mỏi.

Áo lam nhuộm thanh thiên, tuấn nhan như ngọc, lông mày chau lại phác ra nét sầu.

Thấn áo xám phủ bủi ở giữa, mày nhíu chặt, răng nghiến kèn kẹt không ngừng nghỉ.

Mây mù che phủ ánh trăng.

Phòng trong dần tối. Kim quang Khổn Long Tác dần thôi chói lọi, mơ hồ phiếm đỏ ánh lên thay thế.

Trăng dệt tơ hồng, lướt qua lam ảnh, quấn lấy eo nhỏ, dợm quấn tuyết y.

Mạch mạch tương tư tuyến

Tấc tấc quấn triền miên

Một chút hương mê tình

Khéo nồng ý thuyền quyên.

Ba người nằm một hàng, nhưng tâm khó dò, lòng quanh co, trí đã loạn.

Bỗng nhiên, Kim Kiền nằm ở giữa, dần chảy mồ hôi hột, lấm tấm thái dương. Chăn bao lấy thân gầy run lên từng chặp. Mắt mở rộng. Sắc mặt sợ hãi.

Không! Không thể nào!

Bụng dưới tưng tức, uất ức trướng mãn, cảm giác như điện giật thế này…

Sẽ không phải là… Là…

Mồ hôi từ đỉnh đầu Kim Kiền, từng giọt nhập bọn với nhau thành vệt lăn xuống.

Làm sau bây giờ! Ta muốn… Niệu niệu! (*)