Q.9 - Chương 8

Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bùi Mộ Văn đầy mặt lo lắng: “Triển hộ vệ, Kim giáo uý, Ngũ đệ tính cách cuồng ngạo, không biết kiềm chế. Nếu có gì đắc tội, mong nam hiệp mở lượng hải hà!”

Bạch Ngọc Đường gầm lên: “Cúttttttttt!!!!”

Triển Chiêu vô ngữ, Kim Kiền vô lực.

Lư Phương thở ngắn than dài, thủ thỉ dặn đi dặn lại Bạch Ngọc Đường: “Ngũ đệ! Đệ trăm ngàn lần không thể gây thêm phiền toái cho Triển hộ vệ và Kim giáo uý! Nghe chưa?”.

Bạch Ngọc Đường mí mặt giật giật, bất đắc dĩ khổ sở nói: “Đại ca!!”.

Triển Chiêu cố giữ bình tĩnh: “Lư trang chủ đa nghĩ rồi!”.

Kim Kiền cười gượng: “ha ha..”.

Từ Khánh ra vẻ đạo mạo đứng đắn, “Ngũ đệ, chính là, có một câu thành ngữ rất hay, chết vinh không bằng sống… “

Triển, Bạch, Kim : “…”

Ngải Hổ vỗ ngực: “Kim huynh! Nếu Hai người kia có bắt nạt huynh, ta sẽ

thay huynh dạy dỗ họ!”.

Kim Kiền cười gượng: “Đa tạ!”

Đuôi lông mày Triển Chiêu khẽ nảy lên. Bạch Ngọc Đường oán hận híp mắt.

Soạt một tiếng, thân hắc y của Vũ Mặc liền đảo qua, lạnh lùng nhìn Triển,

Bạch, dằn giọng nói: “Không cho, bắt nạt, Kim Kiền!”.

Kim Kiền nâng trán. Triển Chiêu lông mày như muốn vò nát. Bạch Ngọc

Đường bắt đầu nghiến răng kèn kẹt.

Chân Trường Đình: “…”

Triển Chiêu trừng mắt. Kim Kiền trừng mắt. Bạch Ngọc Đường cũng trừng

mắt.

Chân Trường Đình lĩnh thuốc xong, vội nhanh chóng lủi đi.

Tưởng Bình ôm vẻ mặt kì quái, nhìn Kim Kiền một lúc lâu, thấy Kim Kiền hiện nét sợ hãi. Lại nhìn Triển Chiêu hồi lâu, Triển Chiêu cố né tránh nhìn ra chỗ khác. Cuối cùng ánh mắt chòng chọc bám chặt lấy Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường sợ hãi: “Tứ ca…! Làm sao vậy?”.

“Khồng! Chả có gì!”, hai tay Tưởng Bình thu vào tay áo. Đôi mắt đậu ánh lên lưu quang khó lường. “Ba vị tự bảo trọng.”

Không hiểu sao da đầu ba người tê rần.

Mà cuối cùng kì dị nhất lại là Nhan Tra Tán, mặt đầy sâu xa, nhìn Triển Chiêu một lát, thở ra một câu: “Triển hộ vệ, ngươi vất vả rồi!”.

Tuấn nhan Triển Chiêu bật vẻ khổ sở, ôm quyền: “Nhọc Nhan đai nhân lo lắng!”.

“Ngũ gia ta mới khổ cực đi…”, Bạch Ngọc Đường oán hận nói vào.

Ta mới là xui xẻo nhất này! Kim Kiền bức bối thầm nghĩ.

Sau một vòng “an ủi” của mọi người, ai cũng đã lĩnh được hết dược từ tay Kim Kiền. Bấy giờ mọi người mới uống, tĩnh toạ chờ dược lực phát huy.

Thời gian một nén nhang trôi qua.

“Ta đã khôi phục được ba phần mười,…” Hàn Chương lĩnh thuốc trước tiên, nói.

“Không tới hai phần mười!”, Đinh Thị Song hiệp trăm miệng một lời.

“Lão hán ta tay chân vẫn nhũn như bún! Lẽ nào vừa nãy vận công quá sức, đả thương gân mạch?”. Tay chân yếu ớt run lẩy bẩy của Bùi Thiên Lan đưa lên, duy trì phong thái ngả ngớn, cố ý dựa dậm Giang Ninh Bà Bà. Kết quả không ngoài dự đoán, liên bị Bà Bà vỗ cho một cái sau ót.

“Còn Lão Bà Tử ta… Vẫn không thể đứng vững!”. Sắc mặt của Giang Ninh Bà Bà hết sức khó coi.

“Bùi mỗ đã khôi phục được bốn phần mười!”, Bùi Mộ Văn trả lời.

“Tại sao ta hoàn toàn không có cảm giác gì?”, Từ Khánh gãi đầu lơ mơ.

“Tại hạ cũng không hề tiến triển!”, Tưởng Bình thở dài.

“Còn không tới một thành công lực!”, Lư Phương cau mày.

“Cứ như ba ngày không ăn cơm!”, Ngải Hổ nhăn nhó.

“Chân mỗ thân không nội lực nên thấy vẫn tốt!”, Chân Trường Đình nói.

“Nhan mỗ chỉ cảm thấy khí lực khôi phục ít nhiều!”.

“Dược, Kim Kiền, hữu dụng”, Vũ Mặc ra sức cổ động.

Tổng kết lại, những người không có nội lực như Nhan Tra Tán, Chân Trường Đình, Vũ Mặc thì có ít nhất hai người có tiến triển tốt sau khi dùng dược. Ngược lại, những người nội công thâm hậu nhất, là Bùi Thiên Lan, Giang Ninh Bà Bà, tuy có chút khôi phục nhưng di chứng chân mềm tay yếu để lại vẫn khá lâu. Đối với những người còn lại, xem chừng Bùi Mộ Văn lại hấp thụ thuốc tốt nhất, hồi phục khá nhanh. Những người còn lại, tình hình vẫn chưa mấy khả quan.

“Xem ra là do cá thể khác biệt!”. Kim Kiền ủ rũ cúi đầu nói.

“Bùi mỗ phát hiện, nếu như chậm rãi vận công chu chuyển đại tiểu chu thiên, nội lực chầm chậm có dấu hiệu khôi phục. Nếu có thể tĩnh tâm vận công, đến ngày mai ắt sẽ khôi phục đến tám thành nội lực!”. Bùi Mộ Văn đột nhiên báo ra tin tốt lành.

Lời vừa nói ra, mọi người mừng rỡ, chuyên chú vận công. Sau một lát, sắc mặt tất cả đều hoan hỉ thêm mấy phần.

“Phương pháp này hữu dụng!”,

“May quá! Cũng không tệ!”

“Haha ha ! Trời không tuyệt đường sống!”.

“Xem ra, giờ chỉ còn cách này, chúng ta về phòng trước tự vận công! Bùi Thiên Lan ra chỉ thị quyền uy, liền nhận được tán thành ngay lập tức.

“Chỉ là..”, Nhan Tra Tán nhìn qua bó bánh chưng trói ba người Triển Bạch Kim lại với nhau, “Triển hộ vệ, Kim giáo uý, Bạch huynh… Tối nay ba người chịu chút ấm ức vậy!”.

“Nhọc Nhan đại nhân lo lắng!”. Triển Chiêu ôm quyền, vẻ mặt chính trực.