Q.9 - Chương 7

Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một đám võ lâm hào kiệt đang bò toài ra đất lúc này trưng ra biểu cảm khẩn trương thống thiết.

Kim Kiền vuốt ngực lén thở ra một cái. Bấy giờ mới hướng mọi người mà nói: “Chư vị trúng độc, nặng nhẹ khác nhau. Hãy để ta bắt mạch cẩn thận sau đấy mới kê toa cho mọi người và có các chỉ dẫn đặc biệt!”.

“Vậy làm phiền Kim giáo uý!”. Nhan Tra Tán nói.

“Thuộc hạ tuân mệnh!”, Kim Kiền ôm quyền, rồi bật người đứng dậy. Tuy nhiên mới đứng được nửa người, lại lập tức ngã ngồi về đằng sau.

“Ai?!”.

Kim Kiền ngẩn người, lúc này mới nhận ra quấn quanh eo nhỏ của mình lúc này là Khổn Long Tác. Trong khi hai đầu kia của Khổn Long Tác vẫn đang trói cổ tay hai người Triển Bạch.

“Ây! Tiền bối!”, Kim Kiền hướng Giang Ninh bà bà thưa gửi, “Phiền Bà Bà cởi dây trói giùm…”

Giang Ninh Bà Bà đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, bấy giờ mới từ từ mở mắt, nhìn Kim Kiền một chút, lộ ra ý cười. “Lão bà tử ta không mở được!”.

Trong nháy mắt, chỉ nghe tiếng ào ào của gió.

“N…n… nương! Người nói gì cơ?”. Bạch Ngọc Đường banh lớn mắt hoa đào, lắp bắp.

“Giang Ninh bà bà! Triển Chiêu nghe không rõ! Có phải Bà Bà vừa nói không thể mở được dây trói?!”. Con ngươi đen láy của Triển Chiêu lay động không ngừng.

Tuy nhiên Giang Ninh bà bà vẫn là ý cười dịu dàng…

“Ta nhất định là lấy ráy tai nhiều quá đến rách cả màng nhĩ…”, Kim Kiền lấy ngón tay thọc thọc đào sâu lỗ tai.

“Các ngươi không nghe nhầm!”, đôi mắt hạnh của Giang Ninh bà bà chậm rãi quét qua ba người, cười nói: “Lão bà tử ta nói, chính là không thể giải được Khổn Long Tác này!”.

Một mảnh im lặng chết chóc tràn ngập.

“Cái gì?”, mọi người kinh ngạc kêu lên, xém nữa thiếu điều lật tung cả Thiên Hạ Đệ Nhất Trang.

“Làm, làm sao cơ?”, Hàn Chương bật nảy người lên mạnh mẽ nhất. “Lão Bà đích thực đang đùa! Từ trước đến giờ Lão Nương đã đem Ngũ đệ trói bánh chưng không biết bao lần… Nhưng đều mở được! Lần này là … Là làm sao?!”.

“Nhưng lần này có phải trói mỗi mình tiểu tử kia đâu?”. Giang Ninh bà bà ung dung lắc qua lắc lại búi tóc.

“Giang Ninh bà bà… Lời này.. Giải thích ra sao?”, Triển Chiêu cố giữ bộ dáng bình tĩnh nhưng giọng nói đã tăng thêm mấy phần lo lắng.

“Truyền thuyết giang hồ truyền rằng, Khổn Long Tác là do một một nghệ nhân có tay nghề nổi danh bậc nhất thiên hạ, vì ái thê của hắn mà tết ra. Hắn đã phải hao tâm khổ tứ, dùng gân cốt của Đông Hải Kim Long để tết lại, lại lấy lông của Phi Vũ thần điêu mà dệt nên. Sợi tác đặc biệt này có thể bay liệng trên trời, trói được vạn linh. Điểm thần kỳ nhất của nó, lại chính là phương pháp cởi bỏ nút thắt!”. Nghi phạm trọng điểm, đồng chí Chân Trường Đình bắt đầu hướng về phía mọi người, phổ cập kiến thức cơ bản. “Nếu như Khổn Long Tác chỉ trói một người, thì bản thân người dùng nó có thể vận công cởi bỏ gút thắt. Tuy nhiên nếu bó nhiều người một lúc, điều kiện để giải được chính là phải đồng tâm!”.

Nói đến đây, Chân Trường Đình nhìn Triển Bạch Kim rồi mới hắng giọng làm ra tổng kết: “Vì lẽ đó, Khổn Long Tác còn được gọi bằng tên gọi khác: Đồng tâm tác!”.

“Đúng là như vậy!”. Giang Ninh bà bà một mặt tán thành, “vừa rồi là do tình thế cấp bách nên lão bà tử ta không còn cách nào , chỉ có thể phóng tác trói lại ba ngươi cùng lúc… Khụ! Vì lẽ đó, nếu bây giờ muốn giải tác … Chỉ có thể do ba ngươi tự nghĩ biện pháp!”.

Tiếng gió vọng từ các vách núi vẫn ầm ĩ không thôi. Duy chỉ có tiếng người nhốn nháo vừa đây thì im bặt .

Ánh mắt mọi người bắt gặp nhau, rồi đồng loạt đưa vế phía ba người đang bị trói chung bởi Khổn Long Tác.

Những thấy Bạch Ngọc Đường đăm đăm. Triển Chiêu cứng ngắc. Còn Kim Kiền…

Nàng đã chịu đả kích quá độ… Nhất thời choáng váng.

CÙNG- ĐỒNG- TÂM ??

Đồng tâm cái búa á!

Cái tiêu chuẩn này định ra từ thời nào vậy?

Đích thực chẳng có căn cứ khoa học.

Quy chuẩn đồng tâm là dư lào?

Sao không dưng lòi ra cái đồng tâm đại pháp ở đây?

Là muốn chết chung một hố, ăn chung một bát í à?

Hay là loại tình tiết cũ rích cẩu huyết máu cún tâm ý tương thông?

Mà… Một miêu một thử còn có thể coi là có mối liên hệ tình nùng ý mật, liếc mắt đưa tình, nhưng cái bóng đèn 1000W như ta thì đồng tâm thế nào?

Chắc trêu?!!!!!!!

“Có vẻ như không còn phương pháp gì khác sao?”, Tưởng Bình nhíu chặt lông mày, hỏi ra một câu.

Giang Ninh bà bà khẽ thở dài, gật đầu.

“Ai dzô!” Hàn Chương kêu to một cách khoa trương.

“Hay dứt khoát chém đứt xem…”, Đinh Triệu Huệ đưa ra kiến nghị.

“Khổn Long Tác chính là chí nhu chí nhận chi vật (*), không sợ đao, không ngại kiếm, không bị hoả thiêu, không mục vì ngâm nước, …” Chân Trường

Đình không biết thân phận tiến hành giải thích. Kết quả nhận lại một đám ánh mắt thâm thù đại hận phóng đến nhìn cho run người lạnh gáy.

——

(*) ý nói Khổn Long Tác là thiên hạ bảo vật, tuy mềm mà chắc, lạt mỏng buộc chặt.

——

“Thế thì đơn giản!”, Ngải Hổ đột nhiên nói to, “giờ chỉ cần ba người các huynh đồng lòng nghĩ “giải tác” không phải là đã đồng tâm rồi hay sao?”.

“Đúng! Nếu thế có gì khó?”, Từ Khánh vỗ đùi đánh đét một cái.

“Nếu đơn giản như vậy thì không còn là thiên hạ đệ nhất tác- Khổn Long tác nữa rồi!”, Chân Trường Đình chậm rãi. “Cái gọi là đồng tâm là ý chỉ tinh thần tương thông, có cảm giác trong lòng, tuyệt đối không phải tâm ý bình thường!”.

Này! Lại tình tiết cẩu huyết gì nữa đâyyyy!?

Kim Kiền như sắp phát điên.

“Tương truyền, khi xưa, chỉ có Gia Gia và Nãi Nãi ta là hai người duy nhất cùng cởi bỏ được trói buộc của Khổn Long Tác này khi hai người bị cột chung một chỗ!”. Giang Ninh bà bà bồi thêm.

“Hai vị tiền bối ấy, phải chăng chính là hai vị phu thê tình thâm trong truyền thuyết võ lâm ấy sao? Nhưng mà bây giờ là trói ba đại nam nhân…”, Đinh Triệu Huệ thuận miệng góp miệng vào, chỉ là càng lúc giọng nói càng nhỏ, da đầu run run, cảm thấy hàn khí phóng tới phả vào đầu tới tấp.

Gió đêm vẫn vô duyên vờn qua trêu ghẹo ba người đã sớm hoá ba cái cọc gỗ đứng như trời trồng.

Khoé mắt Bạch Ngọc Đường loạn run. Môi mỏng Triển Chiêu khẽ nhếch. Kim Kiền ngơ ngác ngẩn người.

“Ai muốn cùng con xú miêu này TÂM Ý TƯƠNG THÔNGGGGG AAAAAAA?”.

Bạch Ngọc Đường đứng dậy, gân xanh bạo nổi.

“Triển mỗ cũng có cùng một ý này với Bạch huynh!”. Âm thanh phát ra từ động vật họ mèo lạnh đến thấu xương thấu thịt. Thân hình tố lam đứng thẳng cứng ngắc.

Cái người không có khả năng phản kháng- kẻ bị Khổn Long Tác quấn quanh eo, bất đắc dĩ bị lôi đứng dậy theo.

“Xú Miêu! Ý ngươi là sao?”. Bạch Ngọc Đường nheo mắt.

Kim Kiền lấm lét hé mắt nhỏ nhìn phiá bên trái.

“Bạch huynh chắc hẳn đã nghe được rõ ràng, hà cớ hỏi lại cho mất công?”.

Con ngươi đen Triển Chiêu chứa đầy hàn quang lãnh khí.

Kim Kiền da mặt phía bên phải giật giật không nghỉ.

“Xú Miêu! Nếu ngươi có bản lĩnh hãy cùng Ngũ gia ta đại chiến ba trăm hiệp!”. Bạch Ngọc Đường dứ dứ nắm tay.

Kim Kiền sợ hãi cuống quít lấy tay trái che lại nửa đầu bên trái.

“Triển mỗ chính là có ý đó!”, Con ngươi Triển Chiêu toát vẻ lẫm liệt.

Cánh tay phải Kim Kiền lập tức đưa lên che nốt nửa đầu còn lại.

Bốn mắt trừng nhau, kiếm chưa chạm mà ánh mắt hai người đã giao chiến giữa không trung, ánh lửa toé ra tứ phía, lách tách vang vọng. Giờ chỉ cần một tác động nhẹ liền có thể gây ra một trận miêu thử đại chiến trời long đất lở.

Thế rồi, hai bên, một thân lam ảnh thẳng như tùng, một bạch y như tuyết ngạo nghễ, nhoáng một cái lao người tới trước. Chỉ là do tay bị khống chế bởi Khổn Long Tác nên đã bất cẩn không chú ý, hai gương mặt tuấn tú kề cận sát sạt, xém chút va vào nhau.

“Hức”

Hai người lập tức lùi về phía sau cả thước, mồ hôi lạnh chẳng mấy chốc ướt lưng. Định thần nhìn kĩ, chỉ thấy một Kim Kiền đang hai tay ôm đầu mong sống sót, ngồi thụp xuống, khiến Bạch Triển mất đà, suýt nữa vừa nãy lâm vào tình thế nguy hiểm.

“Tiểu Kim Tử!”, mày kiếm Bạch Ngọc Đường nhảy loạn.

“Kim Kiền!”, đầu Triển Chiêu bắt đầu nổi gân xanh.

“Ta nhất thời bị té!”, Kim Kiền khịt khịt mũi, đáng thương giương mắt.

Dưới nguyệt quang trong trẻo, mắt nhỏ Kim Kiền ngân ngấn nước, đỏ hoe, khiến tâm can chấn động.

Triển Chiêu thoáng bối rối, ánh mắt dời đi, tai mèo như bị sốt, đỏ ửng.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nháy mắt giật giật, ho nhẹ một tiếng, gò má ửng hồng.

Vẫn là trên đỉnh núi, tiếng gió ào ạt thổi mạnh, phong thanh sào sạc.

“Phụt!”,

Cũng không biết từ ai phun ra tiếng cười quái dị.

Lại một tiếng khác tương tự vang lên. Mọi người nãy giờ cố nín cười, liền bị hai tiếng này kích động, không giữ trong lòng nữa, đồng loạt cười như muốn nổ tung.

“Cái này gọi là hai con châu chấu buộc cùng một sợi dây, con nào cũng không bay được!” (*)

——

(*) Cách nói của người Trung Quốc, giống như cùng hội cùng thuyền.

——

“Ai nói là miêu thử bất hoà! Xem ra là rất ngầm hiểu ý nhau! Há há há!”

“Chỉ khổ Kim giáo uý, bị trói ở giữa, quả thực chính là lâm cảnh khốn cùng!”.

Từng trận cười vang lên, Triển Chiêu sắc mặt lúc đỏ bừng, khi trắng bệch.

Thần thái Bạch Ngọc Đường bấy giờ xanh ngoét, về sau chuyển tím. Hai người thẳng tắp ép Kim Kiền bị kẹp ở giữa, cứng ngắc như tượng thạch cao.

“Khụ…! Cái kia…”, Nhan Tra Tán xạm mặt, cất cao giọng nói, át đi tiếng cười của mọi người, “Nếu Kim giáo uý không cách nào thoát thân, vậy làm phiền chư vị dời bước đến nơi Kim giáo uý để bắt mạch!”.

“Ta trước!”, Hàn Chương bật người đứng dậy, nhảy hai bước đến nơi, không quên lấy tay vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường, vui cười hớn hở: “Ngũ đệ, đệ cứ luôn nói là Xú miêu có công vụ bề bộn nên không tiện so võ công với ngươi!

Bây giờ thì tốt rồi! Các ngươi thế này, chân tay liên kết, muốn tách rời cũng không được! Hâhhaaha!”

“Nhị ca!”, Bạch Ngọc Đường trừng mắt.

Hàn Chương quay phắt, chuyển hướng sang Triển Chiêu, lại vỗ vỗ vai. “Triển đại nhân à! Ngũ đệ nhà ta cái gì cũng tốt. Có mỗi cái tánh nghĩ một đằng nói một nẻo! Ngài cũng nên rộng rãi bỏ qua cho hắn!”.

“Ngũ gia ta không như thế!”, Bạch Ngọc Đường gào thét.

“Đa tạ Hàn Nhị gia nhắc nhở..!”, Triển Chiêu cơ hồ gương mặt co rúm.

“Kim giáo uý! Ngươi… Chậc chậc! Thảm rồi!”. Hàn Chương nhìn bản mặt oán

hận của Kim Kiền nói.

Kim Kiền căm giận túm lấy cổ tay Hàn Chương, yên lặng bắt mạch xong mới

lấy ra viên độc hoàn màu đỏ. Bạch Ngọc Đường đoạt lấy, hung bạo nhét vào mồm Hàn Chương, chẹn lại mấy lời ba hoa chích choè.

Sau màn mở đầu với những lời chọc ghẹo của Hàn Chương, khơi mào cho cái sự cười trên nỗi đau khổ của người khác. Tiến trình cụ thể diễn ra như sau:

Đinh Triệu Lan một mặt phúc hậu, an ủi: “Cái gọi là xe tới trước núi ắt có đường! Ba vị không nên quá lo lắng!”.

Đối với cái câu an ủi vô nghĩa này, ba người nhất trí cho qua không bàn luận gì thêm.

Bùi Thiên Lan lại tỏ vẻ hâm mộ, trừng tới trừng lui nhìn Khổn Long Tác, giọng điệu pha chút tiếc nuối: “Ai za! Không ngờ Khổn Long Tác lại công dụng thần kỳ đến vậy! Nếu sớm biết điều này đã sớm cùng Giang Ninh Triệu phu nhân trói chung… Aizaa!”

Lời còn chưa dứt đã bị Giang Ninh bà bà liệng cho một đạp.

“Đừng lo lắng! Lão bà tử ta nhất định về ngẫm xem còn phương pháp nào khác để cởi trói không!”. Giang Ninh bà bà hiền lành nhìn ba người nói.

“Nương! Người nhất định phải nghĩ lại đó nha!”, Bạch Ngọc Đường phụng phịu làm nũng.

“Làm phiền Giang Ninh bà bà!”, Triển Chiêu con ngươi dày đặc tâm ý khẩn cầu.

Kim Kiền hai mắt sáng lạn, như chuẩn bị nhào tới ôm chân Bà Bà khóc lóc: Vị cứu tinh nhân dân này! Mọi sự đều dựa vào Bà Bà sắp xếp đó!.

Đinh Triệu Huệ tiến lên bô lô ba la trêu chọc: “Ngũ đệ có thể trói chung một chỗ với Triển đại nhân uy danh đỉnh đỉnh và Kim giáo uý của Khai Phong phủ… Coi như là kiếp này đệ có phước lắm đó!”.

Kết quả liền nhận từ Bạch Ngọc Đường vốn đang nộ khí xung thiên một quyền nhớ đời.