Q.9 - Chương 6

Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Gió gào thét, xé mang tai, cuốn trăng đi xa khỏi tầm mắt. Ánh nguyệt tựa lưỡi dao sắc mài từ gió, đâm buốt con ngươi.

Ba người họ rơi càng lúc càng nhanh, khiến Kim Kiền có cảm giác nôn nao khó tả. Cảnh tượng trước mắt xoay tròn hỗn độn, hình ảnh vặn vẹo. Trước mắt nàng giờ đây chỉ còn một mảnh tố lam nhạt nhoà, chới với như cánh diều đứt dây, cuồng loạn bay múa.

Vốn đã đọc qua vô số tiểu thuyết, luyện hơn trăm phim truyền hình võ hiệp, nên biết rằng có cùng một tình tiết quen thuộc. Phàm rớt xuống vực thẳm, chẳng những ngàn cân treo sợi tóc không thể đứt, thập tử nhất sinh không hề chết, mà lại còn may mắn có duyên tương ngộ với kì nhân! Nhưng lòng Kim Kiền hiện giờ chỉ độc một mối tơ vò:

“Vớ vẩn vãi! Ai thèm kỳ duyên mà rỗi hơi đi nhảy vựcccccc! Ta chỉ muốn làm một bá tánh hiền lành thiện nhân bình bình an an mà sốngggg cho hết tuổi thọ trời cho thôiiiii!”.

Ngay tại thời khắc sinh tử, đột nhiên vang lên một tiếng hổ thét rồng gầm, âm thanh rền vang ngay bên tai. Mắt Kim Kiền hoa lên. Một đạo kim quang chói mắt xé toạc màn đêm mà lao ra, hệt như rồng vàng cưỡi mây bay tới, quật văng vô số ám khí nào dám cản trở đường đi của nó.

Liền sau đó, ánh kim quang trườn nhanh xuống vách núi. Tia sáng chói mắt kia dần dịu bớt, nhưng vẫn lấp lánh vô cùng. Cái thứ sợi thanh mảnh trong chớp mắt đã vòng qua trói lấy cánh tay phải Bạch Ngọc Đường, lại vòng qua quấn lấy lưng áo Kim Kiền, rồi phi tới trói chặt cổ tay Triển Chiêu. Chẳng mấy chốc, ba người đã bị cột lại một chỗ và được vật kia kéo trở lại khỏi vách núi.

“Nhóc con, Triển Chiêu, Kim giáo uý! Các ngươi vẫn ổn chứ?”. Một bóng người bước tới, đề tiếng hỏi.

Người vừa tới này, xiêm y sẫm màu, tư thế oai võ, chẳng ai khác chính là Lão Nương của Bạch Ngọc Đường- Giang Ninh bà bà. Còn cái vật mới trói ba người như trói cái bánh chưng, … Chính là Khổn Long Tác tổ truyền. (*)

——

(*) just for info: Nếu bạn nào hứng thú tìm hiểu về Khổn Long Tác, xin mời xem lại Bao Thanh Thiên 1994, phần Khổn Long Tác- dây trói rồng =))). Đặc biệt recommend các hủ nữ fan Thử Miêu nên xem =))) Trc đó có thể xem thêm phần Chân Mệnh thiên tử vì 2 phần này đặc biệt liên quan đến nhau :3. Trong quá trình xem, Kimmie hoàn toàn không chịu trách nhiệm cho bất kì hư tổn cho máy tính do các bạn gây ra! Uống thuốc trợ tim trước khi coi vì nữ bánh bèo dở hơi con dơi. Tránh vì chị í mà kích động! Hãy coi chị í là nền:v tôn thêm tình yêu đẹp giữa hai anh

=))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))

——

“Nương!”

“Bà Bà!”.

Triển Bạch hai người đồng thời lên tiếng. Hai tiếng này, làm cho cái người bị kẹp ở giữa, tinh thần nãy giờ vẫn hoảng loạn, chưa kịp hoàn hồn, suýt chút nữa nhầm lẫn vai vế mà hô to hai tiếng: “Bà nội!”.

“Khổn long tác? Giang Ninh Bà Bà?”.

Bách Hoa công tử kinh hô. Hắc y nhân lùi lùi phía sau hai bước, dáng vẻ đề phòng.

“Tiểu tặc phương nào dám tới Bùi gia trang tác quái?”

Giữa không trung truyền tới một giọng hét vang như sấm. Một người đạp không đi tới, tiếp đất gây soạt một tiếng. Đồng thời, kim đao ánh vàng lấp lánh tuốt ra khỏi chuôi. Giọng hào sảng tiếp tục mắng: “Tiểu tử thối! Còn không mau tới đây chịu chết dưới bảo đao của lão!?”.

Chính là Thiên Hạ Đệ Nhất Trang, Trang chủ Bùi Thiên Lan.

“Hahaha! Cái này là mỡ dâng miệng mèo! Không dưng các ngươi tới nạp mạng, khiến Ngũ Thử chúng ta có dịp vận động gân cốt!”.

Lại những tiếng nói sang sảng khác. Theo sau là mấy bóng người thuận chiều tiến tới, lăm lăm đao kiếm, trừng mắt trợn mâu, mặt đầy căm phẫn.

Bùi Mộ Văn, Tứ Thử Hãm Không Đảo, Ngải Hổ, Đinh Thị Song Hiệp đồng thời có mặt.

Mới đó, sự xuất hiện của mấy vị này đã liền vây Bách Hoa Công Tử cùng vị Hắc Y Nhân kia, dồn vào trung tâm.

“Không! Tuyệt đối không thể! Thật không thể tin được!”. Bách Hoa công tử mặt nổi gân xanh, nét mặt thất kinh thấy rõ. “Các ngươi đã trúng phải Bế Thần Phong Huyệt tán! Vậy không có lí gì…”

“Cái gì mà không thể?”, Bùi Thiên Lan vung lên kim đao, nhếch miệng cười nhạt, “Tiểu tử, mấy cái phấn hoa vớ vẩn của nhà ngươi, chúng ta không để vào mắt!”.

“Chộ ôi thế tên nhóc bịt mặt này là ai mà ra vẻ làm bộ hung hăng càn quấy thế nhờ!?”, Đinh Triệu Huệ sấn người bước tới, hại tên hắc y nhân kia một phen chấn động, khớp tay bẻ răng rắc. “Không dám bỏ khăn bịt mặt ra, khẳng định chẳng phải phường tốt lành gì!?”.

“Hề hề! Hoặc cũng có khi tại nhan sắc ma ghen thua xấu, quỷ hờn kém kinh nên mới không dám phô mặt ra gặp người đi!”. Hàn Chương đổ thêm dầu vào lửa.

Con ngươi nhợt nhạt của hắc y nhân ẩn hiện tia tàn nhẫn. Ống tay áo đột nhiên giơ lên, phất theo làn khói dày đặc. Đột nhiên, loáng thoang trong lớp khói sương, vô số đạo hàn quang xuyên qua, loé lên, hung hãn tạt về phía chúng nhân.

Ai nấy chấn kinh, hốt hoảng lùi lại tạo thế phòng thủ.

“Chạy đâu cho thoát!”, Bùi Thiên Lan gầm lên. Một thân đạp đất bằng, vang sấm dậy, thế tựa đại bàng, khí thế xông tới. Kim đao chói loà như ánh mặt trời, chói loá trời đêm. Luồng gió kim đao hoạ ra ào ạt, tách lớp bụi mù, đánh rơi ám khí.

Đợi đến khi mắt mọi người đã khôi phục được tầm nhìn, thì đã thấy Hắc Y Nhân cùng Bách Hoa Công Tử bốc hơi mất dạng.

“Ai cha!”. Bùi Thiên Lan Bùi Trang chủ mới đó còn thập phần oai võ. Vậy mà giờ đây hoàn toàn trái ngược. Mông đặt bẹp cái xuống đất, miệng phun ra ngụm máu, ai oán kêu lên: “Lão hán ta vai yếu xương mềm! Giờ vận công thêm chắc chắn tẩu hoả nhập ma!”.

Sau một tiếng này, trong chốc lát, đám người mới khi trước còn thấy khí thế oai dũng, giờ đã hỗn loạn ngã ra đất, như thể xương gân co rút.

“Mệt chết đi”, Từ Khánh hổn hển nói, tay vứt béng đại chuỳ lăn một xó.

“Như thể mấy ngày rồi không ăn cơm vậy!”, Ngải Hổ trườn ra đất lạnh, phều phào nói không ra hơi.

Hàn Chương, Đinh Triệu Huệ vật xuống ngửa mặt lên trời. Vốn dĩ thường ngày hai người này mồm mép trôi chảy, nói nhiều như hót, sáo, vẹt chào thua. Thế mà giờ này, một chút khí lực cũng không nặn ra.

Bùi Mộ Văn, Lư Phương, Đinh Triệu Lan, Tưởng Bình vẫn duy trì hình tượng, xếp bằng khoanh chân. Nhưng sắc mặt đã cùng cực khó coi.

Nhìn dáng vẻ đạo đức của mấy người này, Kim Kiền chỉ cảm thấy một dự cảm không lành diễn ra: ấy ấy! Không phải là mọi người đang định phá tan huyệt đạo đấy chứ?.

“Nguy rồi! Nhan đại nhân!”, sắc mặt Triển Chiêu đại biến, hô lên hốt hoảng.

“Bọn họ không sao! Tiểu Triển! Ngươi yên tâm!”, Bùi Thiên Lan chỉ chỉ về phía vách núi.

Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vũ Mặc, Nhan Tra Tán dắt nhau kẻ trước người sau đi lên đỉnh núi, thở hồng hộc, uể oải không thốt nên lời. Theo sau còn có một kẻ sắc mặt khó coi, chẳng ai khác ngoài Chân Trường Đình.

“Nhan đại nhân!”, Triển, Bạch, Kim đồng thanh hét lớn.

“Triển hộ vệ! Kim Giáo Uý! Bạch huynh! Các ngươi thế nào rồi?”, Nhan Tra Tán tiến thêm mấy bước, căng thẳng hỏi.

“Triển mỗ (Bạch mỗ) không sao! Chỉ có Kim giáo uý (Tiểu Kim Tử) có thể đã trúng độc!”, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời gấp gáp nói.

“Trúng độc? Kim giáo uý không phải một thân bách độc bất xâm sao? Sao lại trúng độc được!”. Nhan Tra Tán kinh hãi, nhìn Kim Kiền ngơ ngác, một bộ dáng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong khi Kim Kiền gương mặt gầy gò trắng bệch, khoé mắt, tai, môi vẫn còn vết máu đỏ, không khỏi khiến người ta không giật mình.

“Kim giáo uý! Ngươi… Thực sự trúng độc?”, Nhan Tra Tán hít sâu một hơi run giọng hỏi.

“Không ổn…”, mắt nhỏ Kim Kiền hoe đỏ, bày ra bộ dáng đáng thương,

“Nhan đại nhân! Lần này thật đúng là đại sự không ổn aaaaaaa!”.

Lời vừa nói ra, Triển, Bạch, Nhan ba người kinh hãi vô cùng. Không chờ cả ba phục hồi tinh thần, đã thấy Kim Kiền nói năng loạn bậy, bất chấp thể diện, mồm miệng bô bô, nước mắt chan nước mũi dầm dề trên mặt.

“Mộc sứ, thuộc hạ Tương Dương Vương dụng độc, thuốc giải của thuộc hạ hiện giờ chỉ là thứ rác rưởi vô dụng! Thuộc hạ thật thẹn với Đại Tống, thẹn với Khai Phong phủ, thẹn với Bao Đại Nhân, thẹn với Bách tính chúng nhân, đắc tội với các vị Giang Đông Phụ Lãooooooo huhuuuuuu!”.

Một tràng liên thanh không vấp bắn ra, mặt Kim Kiền giờ đã nhoè nhoẹt không phân biệt được đâu là nước mắt đâu là nước mũi nữa.

Một thoáng yên tĩnh.

Nhan Tra Tán khoé mắt hơi nhướng, đưa mắt đến Triển Bạch, nói: “Theo Nhan mỗ thấy, có vẻ Kim giáo uý đây trung khí thập phần, tinh thần tráng kiện, không có dấu hiệu của việc bị trúng độc?”.

Lại đến phiên Triển, Bạch sững sờ trừng mắt.

“Tiểu Kim… Ngươi không sao chứ?”. Bạch Ngọc Đường đầy mặt nghi hoặc, mắt hoa đào bám lấy Kim Kiền dò xét tỉ mỉ.

“Kim Kiền! Rõ ràng lúc nãy ngươi nói độc tính đã xâm vào tâm mạch…”,

Triển Chiêu căng thẳng hỏi, vẻ mặt rõ ràng còn sót lại chút chấn động.

“Ớ! Ừm! Ta cũng mới thấy như thế… Tự nhiên cảm giác…”. Kim Kiền nhanh chóng sờ sờ mạch môn, lau lau mồ hôi trán, kéo lỗ tai, xoa xoa mí mắt, xoa xoa bàn tay. “Ể!? Thần kì ghê đi! Bây giờ ta thấy tâm mạch ổn định, tinh thần sung mãn, lòng dạ thênh thang, đi lại thoải mái….”.

Triển Chiêu trừng mắt. Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Khụ khụ! Nói chung ta cảm thấy Thất Mạch Đoạn Hồn tán như bị cơ thể ta hấp thụ, nói cách khác là không sao… Không sao a!”.

Kim Kiền nhìn xuống dưới chân… Càng nói giọng càng mất hút.

Này này! Rõ ràng đây là tin tốt… Nhưng sao ta cứ thấy đuối lý dần là thế nào…

Lại vắng lặng.

Bên trái Bạch Ngọc Đường thở hắt một hơi. Bên phải Triển Chiêu thả lỏng nét mặt. Hai người buông thõng người nhẹ nhõm ngồi xuống. Động tác này gây liên đới tới Kim Kiền vì eo nhỏ vẫn đang bị cột chung với hai cánh tay Triển, Bạch. Nàng liền bị mất đà mà ngồi thụp xuống theo một miêu một thử.

“Hù chết ngũ gia ta!”. Bạch Ngọc Đường hung hăng trừng mắt liếc Kim Kiền.

“Vậy may mắn rồi…”, Triển Chiêu nhìn Kim Kiền, nét mặt dịu đi không ít.

“Vô sự là tốt!”, Nhan Tra Tán nãy giờ rốt cuộc mới nói ra được một câu.

“Vô sự chỗ nàoooo?!”, nhìn xem hồi lâu, Hàn Chương mới tru tréo. “Hiện giờ chúng ta đều thân mang kịch độc do một tay Kỳ Lân Môn ám toán. Nội công thế này ngày mai thi đấu ra sao?”.

“Ai cũng thế này thì đánh cái búa á :v!”, Từ Khánh huơ nắm tay không có tí sức lực lên, nom mềm nhũn, “Hắc yêu hồ mất dạy đó! Dám dùng mưu hèn kế bẩn! Chúng ta phải đi gặp hắn nói rõ!”.

Hết thảy nhìn Từ Khánh bằng vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tưởng Bĩnh đỡ đỡ trán: “Tam ca à! Huynh nghĩ con cáo ấy chịu nghe huynh phân bua phải trái hay sao?”.

“Vậy chứ mọi người đều thế này thì mai đánh thua chắc!”, Từ Khánh gãi đầu gãi tai xù lông nói.

“Lẽ nào cứ thế nhận thua?”, Đinh Triệu Lan chen vào.

“Không thể nhận thua!”, Nhan Tra Tán, Bùi Mộ Văn, và Tưởng Bình gấp giọng đồng thanh. Ba người liếc nhìn nhau, trấn định thần sắc.

Đúng vậy! Khó khăn lắm mới mới định ra được chiến lược hoàn hảo như vậy.

Giờ mà buông xuôi khác nào tiền mất tật mang. Lỗ lớn!

Kim Kiền ngồi dưới âm thầm tán thành.

Rồi Tưởng Bình nhìn Nhan Tra Tán, Bùi Mộ Văn liếc mắt sang Kim Kiền, hỏi:

“Kim giáo uý! Ngươi thân sư xuất danh môn (*), ắt là có phương pháp giải độc.”

——

(*) có thầy giỏi

——

“Sư xuất danh môn?”, Bùi Thiên Lan như muốn hỏi, nhưng bị ánh mắt của Giang Ninh Bà Bà ngăn lại.

Những người chưa biết về Kim Kiền thì đều nhất loạt đem ánh mắt tò mò bám trên người nàng dò xét. Bị nhìn chòng chọc, Kim Kiền cảm thấy sau lưng hàn khí quấn người. Vừa trải qua trận chiến kịch tính nên giờ thần sắc nàng vẫn càng thêm uể oải: “Tại hạ đã cho Triển đại nhân cùng Bạch Ngũ gia thử qua, nhưng chỉ e là vô dụng!”.

Tưởng Bình khẽ chau mày, lập tức nói: “lúc nãy tình trạng nguy cấp, thần trí Kim giáo uý có thể không ổn định mà dùng dược sai cách! Chi bằng thử lại lần nữa xem!? Có lẽ lại có chuyển biến tốt?”.

“Không sai! Tiểu Kim Tử. Hay ngươi cẩn thận ngẫm lại xem? Ngũ gia ta không tin cái của nợ Mộc Sứ kia lại có bản lĩnh cao hơn ngươi!”. Bạch Ngọc Đường vì bênh vực Kim Kiền mà tức giận nói.

“Nhưng mà…”, Kim Kiền một mặt lo sợ, không khỏi quay đầu nhìn về phía Triển Chiêu.

“Kim Kiền!”, hộ vệ áo lam ánh mắt kiên định, “Triển mỗ tin ngươi!”.

Bốn chữ đơn giản kia, vào tai Kim Kiền như rót vào người định tâm hoàn, nhất thời khiến dũng khí tăng gấp bội. Nàng cắn răng nói: “Được! Thuộc hạ liền thử một lần!”.

Dứt lời, hít sâu một hơi, mắt nhỏ nhìn về phía Triển Chiêu, “Triển đại nhân, xin để thuộc hạ vì đại nhân mà bắt mạch thử xem sao!”.

Con ngươi đen của Triển Chiêu loé lên. Dừng một chút, chàng mới đưa cổ tay lên cho Kim Kiền, cứ như vậy lẳng lặng nhìn những ngón tay nàng thoăn thoắt lần bắt mạch cho mình. Nhiệt từ đầu ngón tay khe khẽ truyền vào trên đường mạch, dẫn theo cảm giÁc ấm áp lên tới tận tim.

“Ấy! Mạch tượng có chút bất ổn!”. Kim Kiền vừa bắt mạch vừa nghi hoặc khiến bờ mi dài của Triển Chiêu khẽ run lên. Nhưng chàng cũng nhanh chóng nhắm mặt định thần.

“Ế! Lại bình thường rồi!”, Kim Kiền càng ngạc nhiên hơn.

“Thế cuối cùng thì thế nào?”. Bạch Ngọc Đường căng thẳng truy hỏi.

“Ầy….”, hàng lông mày Kim Kiền nhíu lại cơ hồ như nối lại thành một đường thẳng, giương mắt nhìn Triển Chiêu. Đoạn thu tay, quay sang Bạch Ngọc Đường. “Bạch Ngũ gia, ngài cũng đến đây ta xem qua!”

“Ừm,…” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa vén cổ tay áo lên.

Chốc lát sau, hàng lông mày của Kim Kiền rũ xuống, vẻ mặt trầm mặc, đột nhiên bứt tóc la to: “Aaaaaaaa…..! Sao có thể như thế!”.

“Xảy ra chuyện gì?”. Nhan Tra Tán thất kinh.

Kim Kiền giương mắt, mặt ngắn tũn một mẩu, nhăn nhó, dào dạt ý khổ:

“Triển đại nhân cùng Bạch Ngũ Gia vừa mới tức giận sôi sục, mạnh mẽ phá tan huyệt đạo, đả thương gân mạch, tệ hơn chính là hai người họ vừa rồi lại mạnh mẽ vận công, khiến độc tố xâm nhập đan điền, nội lực phân tán không cách nào ngưng tụ!”.

Lời vừa nói ra, sắc mặt chìm xuống, phủ bầu không khí u ám lên mọi người.

“Có thể cứu vãn không?”, Tưởng Bình lên tiếng.

“Chuyện này…”, Kim Kiền rụt cổ gà, đem cái túi thuốc từ bên hông đã vơi đi phân nửa dốc ra. Tiếp đó một đại đội bình bình lọ lọ gói gói theo nhau lũ lượt rơi ra mặt đất. Bấy giờ nàng mới mò đến nhặt cái bình sứ, dốc ra hai viên thuốc nhỏ, trừng mắt híp nhìn nhìn hồi lâu mới nói tiếp: “Độc này độc tính kì dị, thuộc hạ giải độc chỉ e sợ …”, Kim Kiền hít một hơi, “Bây giờ chỉ còn nước liều một phen,được ăn cả ngã về không, thử một lần dĩ độc trị độc, có điều vạn nhất…”

Nói đến đây, một mặt không xác định lắm, nhìn viên thuốc trong tay một chút, nhăn mặt, mồ hôi lấm tấm đầy trán.

Trên lý thuyết mà suy đoán, hẳn là không thành vấn đề. Nhưng chỉ là Mộc sứ kia dụng tà độc, rủi như ta dùng không đúng dược, lại thành ra chữa lợn lành thành lợn què…

Đang miên man suy nghĩ, chợt thấy hai bàn tay với những ngón thon dài đưa đến trước mắt.

Kim Kiền sững sờ ngẩng đầu lên.

“Triển mỗ (Ngũ gia) tin ngươi.”

Thanh niên áo lam khẽ cười, xuân ý nhàn nhạt trong khi bạch y thiếu hiệp vẽ ra nụ cười rạng rỡ hoàn mỹ.

Kim Kiền chỉ cảm thấy viền mắt nóng lên, tự nhiên mắt nhoè đi khi nhìn một lam một bạch trước mặt. Nàng cuống quít cúi đầu, dùng ống tay chùi mắt, đem hai viên thuốc đặt vào hai lòng bàn tay, gấp gáp nói: “Uống thuốc này xong, sử dụng phương pháp vận công thúc giục dược tính vào đến đan điền, cho hoà trong máu, phải cẩn thận hành sự, chậm rãi vận công, không thể lỗ mãng.

“Được!”

Cả hai dốc viên thuốc vào cổ họng, nhắm mắt khoanh chân vận công. Mọi người xung quanh nín thở nhìn chăm chú, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Gió đêm ào ào nổi rắc lên lớp sương nhuộm màu ánh trăng.

Nhất lam nhất bạch ngay ngắn ngồi trên đỉnh núi. Bốn mắt nhắm nghiền. Lông mày cau lại. Một lớp sương mù từ đỉnh đầu bốc lên, quanh quẩn quấn lấy hai người, khi mờ khi ảo.

Kim Kiềm ngồi ở giữa, vẻ mặt khẩn trương, nhìn Triển Chiêu một lúc, ngó Bạch Ngọc Đường một hồi. Lúc này nhìn nàng chẳng khác gì con kiến bé nhỏ trong chảo nóng, nháo nhác không yên.

Thời gian một ly trà sau, thân hình Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường hơi động, đồng thời mở mắt.

“Thế nào rồi?”.

“Nội lực có khôi phục tí nào không?”

“Trả lời một câu đi a!”

Trong ánh mắt của mọi người ánh lên tia chờ đợi. Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn Kim Kiền.

“Làm, làm sao rồi?”, Kim Kiền nuốt một ngụm nước bọt. Căng thẳng đến độ lông tóc dựng đứng.

Triển Chiêu nhoẻn miệng cười: “Đã khôi phục lại ba phần nội lực!”.

“Ha ha Tiểu Miêu! Ngũ gia ta đã có thể khôi phục lại năm phần nội lực!”, Bạch Ngọc Đường với vẻ mặt đắc thắng nói.

Lời vừa dứt, mọi người thở phào một cái. Kim Kiền xém chút nữa thụp xuống bái thiên lạy địa, cảm tạ thiên ý.

“Tốt rồi! Thuốc giải của Kim giáo uý quả nhiên có hiệu quả!” Nhan Tra Tán mặt giãn ra yên tâm hơn.

“Được được được! Kim giáo uý! Mau đưa thuốc giải cho chúng ta!

“Đúng đó đúng đó!”.