Chương 19: Gục Và Bị Gục

Đêm Nay Ngủ Cùng Ai

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Bước chân Tiêu Tiêu gần như là tay chân dính vào nhau đi đến bên người Chung Thụy, đứng ở góc độ này có thể thấy bên trong cúc áo được anh mở ra là một mảng lớn cơ bắp màu mật ong.

Tuy rằng Chung Thụy nhiều việc, nhưng vẫn không thiếu vận động, cơ thể rắn chắc, nhìn thân hình thon gầy, nhưng thực ra rất khỏe mạnh, cử động tay chân thì mất đi vài phần gầy yếu.

Tiêu Tiêu nuốt xuống nước miếng, đứng ở phía sau Chung Thụy, hai tay do dự đặt ở trên bả vai anh. Nếu đồng ý rồi, vậy thì phải làm thật tốt. Cô hít một hơi thật sâu, lòng bàn tay vuốt ve làn da cách lớp áo sơ mi trắng mỏng manh.

“Dùng một chút lực nữa đi,” Chung Thụy dựa vào sofa, híp nửa mắt, hai con ngươi đen như mực toát ra một tia thoải mái: “Đi xuống một chút.”

“À,” Tiêu Tiêu ngoan ngoãn mà làm nhân viên mát xa độc quyền cho Ảnh đế, dứt bỏ ý nghĩ đen tối, toàn tâm toàn ý mát xa cho anh. Nhưng mà Chung Thụy dựa vào sofa, không quá thuận tiện, cô liền do dự hỏi: “Anh có thể nằm sấp trên sofa không? Tôi sẽ tương đối tiện hơn…”

Chung Thụy tựa tiếu phi tiếu mà nhìn cô một cái, nghe lời mà đứng dậy nằm sấp trên sofa.

Chung Thụy lại có thể không nói một tiếng mà nghe theo chỉ thị của cô nằm sấp trên sofa, thật là ngoài dự đoán của Tiêu Tiêu. Mĩ nam nằm sấp, khuôn mặt tuấn tú gối trên cánh tay đối diện với cô, thân hình cao lớn, áo sơ mi lộn xộn, lộ ra một đoạn eo nhỏ màu mật ong, để mặc cô tùy ý vuốt ve, mình cần mình cứ lấy….

Chỉ là khi nhìn, Tiêu Tiêu thiếu chút nữa là phải bịt mũi lại để tránh chảy máu mũi, tay chân luống cuống mà tiếp tục mát xa.

“Kịch bản đã học thuộc chưa?” Mí mắt Chung Thụy nâng lên, thuận miệng hỏi cô.

Tiêu Tiêu vội vàng gật đầu, “Vâng, đã sớm học thuộc rồi”.

Diễn chung một bộ phim với Chung Thụy, cô không dám tùy tiện cho có lệ, còn phải thật sự nghiêm túc thuộc nằm lòng vài lời kịch, ngay cả mỗi một động tác, một lời thoại trong cảnh phim phải nhớ rõ rành mạch, chỉ sợ ngán chân sau của Ảnh đế mà thôi.

Hơn nữa, khó có được cơ hội diễn cặp với Chung Thụy, Tiêu Tiêu chỉ sợ lãng phí một chút.

Chung Thụy thốt ra lời thoại, Tiêu Tiêu theo bản năng mà đáp lại.

Anh một câu, tôi một câu, cô từ từ quên sự hồi hộp, vừa mát xa, vừa chăm chú trả lời.

Nhưng mà bàn tay bất thình lình xoa phải một đoạn da thịt nhẵn bóng, mới phát hiện tay mình không cẩn thận chui vào trong góc áo sơ mi, đụng đến bên eo của Chung Thụy.

Trong lòng cô rối loạn, lặng lẽ rút tay về, mặt xoay sang một bên, dáng vẻ gắng gượng giả bộ như không có việc gì: “Tiền bối Chung, chúng ta cùng nhau diễn thử cảnh này đi?”

“Cũng được,” Chung Thụy nhìn Tiêu Tiêu một cái, chậm chạp mà ngồi dậy: “Thích khách từ bên cạnh xông lại đây, em phải lập tức xoay người đối diện với thích khách, phía sau lưng sát lại về phía tôi.”

Tiêu Tiêu gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ. Trong đầu đại khái luyện diễn một lần, đứng ở trước người anh: “Thích khách xuất hiện, tôi lập tức xoay người, đúng không?”

“Thời cơ nhất định phải tính đúng, đừng quá sớm, cũng không thể quá trễ. Nếu quá sớm thích khách còn chưa tới gần, em hoàn toàn có thời gian đánh trả lại. Nếu quá trễ thì sẽ không kịp xoay người, hiểu chưa?” Chung Thụy giải thích đơn giản, để tránh cô ở trước ống kính mắc phải sai lầm đơn giản.

Tuy rằng Tiêu Tiêu đã hiểu rõ, nhưng vẫn chăm chú nghe hết, ghi tạc trong lòng.

Ảnh đế đích thân hướng dẫn, không phải người nào cũng có cơ hội nghe được.

“Xoay người phải nhanh, không thể hoảng loạn, nhớ kĩ em là sát thủ, không phải tỳ nữ, biểu cảm trên mặt nhất định phải bình tĩnh…” Chung Thụy lôi kéo cánh tay Tiêu Tiêu, ý bảo cô dừng lại ở phía ngoài, cách nhau nửa bước: “Em không thể cách tôi quá gần, lúc này mới có thể vội vàng mà nhào sang đây chặn kiếm, nếu gần quá liền mất đi tác dụng và cảnh tượng.”

Tiêu Tiêu bước ra nửa bước, nhìn khoảng cách với Chung Thụy, dụng tâm nhớ kĩ.

“Tốt lắm, em thử tới một lần đi.” Chung Thụy đứng tại chỗ, ý bảo cô bắt đầu.

Tiêu Tiêu sửng sốt một chút, lại nghĩ đến lời nói của A Sâm, nhào vào lòng Chung Thụy thì khuôn mặt lộ vẻ do dự.

Vốn là động tác ngã nhào qua bình thường, nhưng bị A Sâm nói lại mang theo vẻ mập mờ vô tận, trái lại làm cho cô lưỡng lự.

Chung Thụy không kiên nhẫn mà nhíu mày: “Phát ngốc cái gì đó, mau tới đây!”

Tiêu Tiêu khẽ cắn môi, đều là do A Sâm nói, làm cho cô đem những động tác bình thường này vậy mà nhìn thành không thuần khiết.

Hiếm khi Ảnh đế đồng ý cùng cô ở nơi này luyện tập trước, chính mình lại do dự thật là không biết tốt xấu!

“Tôi bắt đầu đây,” Tiêu Tiêu mím môi, cúi đầu liền ngã nhào qua.

Chung Thụy bị cô cắm đầu chui vào trong ngực, không thể đoán được Tiêu Tiêu lại mạnh như vậy, anh lảo đảo hai bước, bị vấp một cái, ngã xuống sofa ở phía sau, đau đến nhíu mày.

“Dùng lực lớn như vậy làm cái gì?” Anh lắc đầu thở dài: “ Nếu không biết chuyện, còn tưởng một đầu trâu đụng qua đây. Không phải tới cứu mạng, mà là tới đoạt mạng!”

Tiêu Tiêu đỏ mặt ngẩng đầu, cô nằm sấp trên người Chung Thụy, được hai cánh tay của anh che chở chặt chẽ ở trước ngực. Nếu vừa rồi anh không bảo vệ, đoán chừng bây giờ cô đã té trên mặt đất rồi : “Thật xin lỗi, tôi có chút khẩn trương.”

“Biết rồi,” Chung Thụy nghiêng đầu lườm cô một cái: “Em còn muốn đè tôi tới khi nào mới đứng lên?”

Lúc này Tiêu Tiêu mới phát hiện tư thế của hai người, cô ở trên, Chung Thụy ở dưới, hai người mặt đối mặt dán sát vào nhau ở cùng một chỗ. Khi cô nói chuyện thì đôi môi lại lơ đãng cọ cọ trên ngực Chung Thụy, hai má không khỏi đỏ lên, lúng túng mà ngồi dậy: “Tôi, tôi đứng lên ngay đây.”

Cô ngẩng đầu, khuôn mặt hai người gần trong gang tấc.

Tầm mắt đối diện nhau, Tiêu Tiêu thậm chí có thể từ trong con ngươi đen láy của Chung Thụy nhìn thấy được hình ảnh của mình và vẻ mặt bối rối, cảm giác được hơi thở ấm áp của anh phả trên mặt mình, hai má của cô không khỏi đỏ lên.

Cằm bỗng nhiên bị nắm lấy, đầu ngón tay của Chung Thụy vuốt nhẹ cằm của cô, nhíu mày nói: “Bây giờ đã là một nữ sát thủ máu lạnh, đỏ mặt cái gì chứ?”

Tiêu Tiêu cúi đầu, hai người cách nhau gần như vậy, cô có thể không để ý tới sao?

Chung Thụy cố tình như không thấy gì, nắm lấy cằm của cô kéo sát lại chút nữa: “Ngẩng đầu, hãy nhìn tôi đàng hoàng. Tôi hiện tại không phải là diễn viên, mà là đối tượng ám sát của em vừa tri kỷ vừa luyến tiếc.”

Tiêu Tiêu vội vàng điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình, đem sự ngượng ngùng cùng xấu hổ giấu ở đáy lòng.

“Tốt lắm,” Chung Thụy khen một câu, ngồi trên sofa, dùng cánh tay khóa trụ thắt lưng của cô: “Hai tay đặt ở trên bờ vai của tôi, đúng, chính là như vậy. Đợi sau khi ngã qua đây, ngay lập tức lấy tay chống trên vai của tôi thì sẽ xoay người nhanh hơn đấy.”

Tiêu Tiêu ngoan ngoãn mà đem hai tay đặt trên vai Chung Thụy, thắt lưng được anh giữ vững, mặt đối mặt, không thể ngồi xổm, lại không thể đứng, sofa lại không có chỗ lớn như vậy, chỉ có thể từ từ ngồi xuống

Cô tiến thoái lưỡng nan, sau cùng chỉ có thể hơi quỳ ở mép sofa, đầu gối gần như là dán vào bắp đùi của Chung Thụy.

Cánh tay vòng ở trên lưng của cô rất dùng sức, Tiêu Tiêu vốn muốn tránh ra, nhưng mà tư thế bây giờ lại không vững, nếu không có Chung Thụy đỡ, cô dám chắc là ngã rồi.

Nhưng mà cô rất buồn bực, tư thế của hai người sao lại không được tự nhiên như vậy chứ?

Khuôn mặt không cảm xúc của nữ sát thủ cố giữ không được bao lâu thì đã bị phá vỡ. Tiêu Tiêu mất tự nhiên mà động đậy: “Tiền bối Chung, chúng ta thử một lần nữa đi?”

Đáy mắt Chung Thụy hiện lên ý cười: “Được.”

Tiêu Tiêu lập tức đứng lên, lùi về phía sau một bước, vụng trộm thở dài.

Cùng với Chung Thụy cách nhau gần như vậy, gần như là cùng với anh mặt đối mặt cùng một chỗ, thiếu chút nữa nghẹt thở đến nỗi không biết phải hít thở như thế nào .

Nhớ lại động tác vừa rồi một lần nữa, Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu, lần này làm động tác nhảy qua nhẹ nhàng, nhào vào trong lòng Chung Thụy, lập tức đỡ lấy vai anh để xoay người lại.

Nhưng mà hai tay đỡ lấy bả vai xoay người, động tác lại không nhanh, còn tốn một chút công sức, bản thân cô cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Chung Thụy bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: “Vừa nãy nói sai rồi, nên đưa lưng về phía tôi rồi ngã sang đây mới đúng?”

Tiêu Tiêu không biết làm sao, lại tránh ra một bước, làm lại lần nữa.

Phía sau lưng áp sát về phía Chung Thụy, động tác lần này rất nhanh, cũng không vướng tay vướng chân, rốt cuộc cũng đúng rồi. Cùng với sự vui mừng , thì cô lại càng để ý cánh tay kia ở trên lưng.

“Tiền bối Chung, nam chính hẳn là trước đó không biết sát thủ sẽ ngã qua đây cứu hắn…”

Bởi vì trước đó không hiểu lắm, làm sao lại kịp thời ôm lấy nữ sát thủ?

Tư thế hiện tại, càng giống như nữ sát thủ theo qua đây, nam chính đưa tay đem nàng nhốt vào trong lòng. Không giống như là nàng muốn cứu người, ngược lại như là ôm ấp yêu thương….

“Phải không?”

Chung Thụy cao hơn Tiêu Tiêu nửa cái đầu, anh ôm cô vào trong ngực, hơi hơi cúi đầu, cằm vừa vặn đặt ở trên hõm vai của Tiêu Tiêu, khi nói chuyện, hơi nóng đều phả vào vành tai của cô, Tiêu Tiêu không khỏi co rút cổ lại.

“Tôi không đưa tay, em lại không nhìn thấy, rất có thể cơ thể của tôi cũng bị ngã theo.”

Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ, Chung Thụy nói cũng có lý. Phía sau lưng cô lại không mọc ra con mắt nào. Xông qua đây ngăn cản, không chú ý thực sự rất có thể đứng không đúng vị trí.

Anh duỗi tay ra, trái lại có thể giải quyết vấn đề này.

“Mặc dù là như vậy, nhưng mà…”

Tiêu Tiêu không có ý tưởng hay, quay đầu định hỏi, trong lúc lơ đãng môi sượt qua gò má của Chung Thụy, cô không khỏi ngừng lại. “Soát” một cái lập tức đem đầu quay trở lại, “Cơm chắc là sắp chín rồi, hôm nay luyện tập đến đây thôi, tiền bối cảm thấy được chứ?”

Chung Thụy nghe thấy tiếng nói giả bộ bình tĩnh của cô, thoáng nhìn thấy chóp tai đỏ rực, anh chậm rãi thu hồi cánh tay.

“Cũng đúng, sau buổi cơm chiều lại luyện tập vài lần nữa, ngày mai đến phim trường thì sẽ dễ dàng hơn.”

Tiêu Tiêu vừa nghe không khỏi hoảng sợ, còn phải nán lại tiếp tục luyện tập ư?

Từ đầu tới cuối trong ấn tượng của cô, hai người ngoại trừ kéo kéo ôm ôm, hình như không có động tác nào khác, cô nhịn không được oán thầm người biên kịch đã viết một màn như thế này.

Nhưng mà đồ ăn vừa mới mang ra , Tiêu Tiêu chưa kịp cùng Chung Thụy ăn bữa tối, thì đã nhận được điện thoại của A Sâm.

Nghĩ tới người đại diện lại muốn nhắc đến chuyện cũ, để cho Chung Thụy nghe thấy thì không tốt lắm, cô đang muốn nói mấy câu xua đuổi A Sâm, chợt nghe thấy giọng nói của anh ta cứng lại mà nói với mình: “Nguyễn Tình nằm viện, có một tin xấu và một tin tốt.”

Giọng nói của A Sâm thật sự nghiêm túc làm cho trong lòng Tiêu Tiêu lộp bộp một chút, theo bản năng mà né tránh Chung Thụy trốn vào bếp: “Nguyễn Tình nằm viện thì có quan hệ gì với tôi?”

“Sau khi cô ta nằm viện, vai diễn Thanh Trà sẽ có người tiếp nhận, tạm quyết định vị tỳ nữ này trước kia là do dịch dung, dung mạo thật sự bị lộ ra, cùng với Thanh Nhã hợp thành một cặp tỷ muội song sinh.” Việc này dễ dàng xử lý, ngay cả người biên kịch cũng không cần sửa lại, trực tiếp bảo Tiêu Tiêu đổi một quần áo lên diễn là được.

“Còn tin tức xấu?” Nhân vật Thanh Trà và Thanh Nhã đều do cô diễn, một người đóng hai nhân vật, chứng minh đạo diễn Tề tin tưởng kĩ thuật diễn xuất của cô, đây tuyệt đối là chuyện tốt.

“Có tin tức truyền ra, nói lần này Nguyễn Tình nhập viện, là vì cô không cam lòng để cô ta đoạt đi vai diễn Thanh Trà, nên sau đó lén lút ra tay với cô ta!”

Lời nói của A Sâm giống như một hòn đá, làm rối loạn tâm tư bình tĩnh như nước của Tiêu Tiêu!