Tập 1 - Chương 27

Đế Hoàng Phi

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dưới những chiếc đèn lồng và vô số dải vải màu mềm mại đung đưa, cùng với tiếng nhạc réo rắt tạo nên một khung cảnh vô cùng thanh nhã.

Chẳng thể nhớ rõ đã bao lâu chưa tới đài Tiêu Dao này rồi.

Dường như rất lâu rồi, từ khi hoàng huynh vẫn còn tại thế.

Trong màn đêm tịch mịch, bỗng nghe tiếng Anh Tịch khẽ gọi một tiếng: “Công chúa!” Lúc này Lệnh Viên mới tỉnh táo trở lại, khẽ nở nụ cười, cất bước đi lên bậc thềm đá.

Lần này có lẽ là lần cuối cùng có thể đặt chân lên đài Tiêu Dao.

Nàng thầm thở dài một tiếng, giữa bầu không khí lành lạnh chợt vang lên tiếng gọi “cô cô” nhẹ nhàng. Đôi giày lụa dừng lại, Lệnh Viên ngoảnh đầu nhìn về phía sau, dưới bậc thềm đá, chiếc xe rồng lặng lẽ dừng lại, rèm xe được vén lên. Dưới ánh trăng dìu dịu, những ngón tay gầy guộc giữ lấy bức rèm, trên khuôn mặt trắng bệch đang nhìn nàng chẳng có lấy một nụ cười.

Nàng vốn cho rằng y đã lên trên đó rồi, không ngờ vẫn còn đợi nàng ở đây.

Buổi chiều, nàng đã dẫn Chiêu Nhi đi thăm y, nhưng y lại không chịu gặp. Nàng còn tưởng nếu không có bữa tiệc tiễn đưa này, y cũng không muốn gặp nàng thêm nữa.

Thế Huyền bước xuống, vuốt phẳng lại chiếc áo bào, miệng ngọc bội thắt bên hông khẽ đung đưa. Y cất bước đi về phía Lệnh Viện, giọng nói vẫn hờ hững: “Trẫm không biết cô cô lại bận đến như vậy, lúc thì ở cung Túc Dương, lúc lại qua cung Nghi Tuyết.”

Lệnh Viện thầm buồn bã, nhìn y đưa bàn tay lại, ống tay áo đã che mu bàn tay. Nàng do dự một lát, rốt cuộc vẫn đưa tay bám lấy bàn tay y, bước từng bước lên bậc thềm đá.

“Hoàng thượng còn giận ta sao?”

Nàng khẽ cất tiếng hỏi, nhưng lại khiến y bật cười sảng khoái: ‘’Sao trẫm lại giận chứ? Cô cô làm vậy cũng vì Bắc Hán, vì trẫm, nếu trẫm còn tức giận, há chẳng phải lương tâm đã bị chó ăn mất rồi sao?” Y nói với giọng như cười như không, Lệnh Viện biết rõ y đang nói dối, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.

Lệnh Viện biết y tự hận mình vô dụng, nhưng nàng thật muốn nói với y rằng, đó không phải là sự vô dụng mà là là sự bất lực của đế vương.

Tà váy dài tha thướt chậm rãi bước đi trên bậc thềm đá, bước chân của Thế Huyền cũng chậm rãi, giọng nói mang đầy nỗi chua chát: “Trẫm sẽ để Dương Ngự thừa đưa cô cô xuống miền Nam, người Nam Việt sẽ tiếp ứng ở nơi biên giới.”

Lệnh Viện chợt buột miệng hỏi: “Đại thần rước dâu bên phái Nam Việt là ai?”

Thế Huyền dần nở nụ cười, nhưng đôi hàng lông mày hơi cau lại: “Cô cô cũng từng gặp đấy, chính là Thế tử của Ký An Vương gia. Trẫm đã chỉ đích danh hắn. Dù sao hắn cũng là người của Dận Vương, để hắn đón cô cô, trẫm cũng yên tâm…”

Những lời phía sau, Lệnh Viên không còn nghe thấy nữa. Trái tim vốn đang căng cứng bỗng có cảm giác đau đớn, là Doãn Duật… Lẽ ra nàng nên nghĩ tới từ lâu rồi mới phải. Không ngờ sau khi chính y thay người khác cầu thân nàng, bây giờ còn phải tự thân đưa nàng đến cho người ở đó nữa…

Lệnh Viện cúi đầu mỉm cười, cố gắng che giấu vẻ bối rối trên khuôn mặt.

Những điều này đều do nàng tự chọn, đã đến nước này rồi, dù phía trước có núi đao biển lửa cũng chỉ có thể nhắm mắt đi tiếp mà thôi.

Trên đài Tiêu Dao, tiếng đàn tì bà vang vọng, tiếng sáo ngọc réo rắt êm tai.

Lệnh Viên bước tới, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Thế Huyền, nghe Thế Huyền khách sáo chúc mừng vài câu. Các phi tần cũng lần lượt có lời, trong suy nghĩ của bọn họ, một vị công chúa thất thế, lại từng qua một đời chồng, bây giờ có thể gả đến Nam Việt làm vương phi, thực là may mắn và vinh dự vô cùng!

Đoan phi vẫn giữ nguyên bộ dạng nhu nhược. Ánh mắt Ngọc Trí thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lệnh Viên, trông vẻ giễu cợt còn xen lẫn một tia tức giận. Dương phi nhìn Đoan phi, rồi lại nhìn Lệnh Viên, bàn tay đang cầm rượu nổi rõ gân xanh.

Các vương gia cũng đều tươi cười chúc mừng, Thụy Vương chỉ nói mấy câu đơn giản, ít nhiều có chút không can tâm và chế giễu, Lệnh Viên chỉ mỉm cười không nói gì.

Trên bàn tiệc tràn ngập tiếng cười vui vẻ, nhưng nơi đây nỗi lòng mỗi người lại có tâm sự riêng.

Cuối cùng bữa tiệc cũng tàn, nhưng Thế Huyền lại say rượu, nắm chặt tay áo của Lệnh Viên, không chịu buông.

Lệnh Viên đành đi theo tới Tuyên Thất, Trung thường thị sai người đỡ y vào trong, vừa rém bức rèm châu đi vào y đã bắt đầu nôn, nôn được một hồi còn ho sặc sụa.

“Sao Hoàng thượng lại uống say đến mức này chứ…” Vương Đức Hỷ thở dài, nói.

Lệnh Viên cẩn thận đỡ Thế Huyền, quay sang cau mày nói với Vương Đức Hỷ: “Khi tới thái y viện lấy thuốc nhớ lấy thêm một bát canh giải rượu. Gọi người mang nước vào đây.”

Vương Đức Hỷ vâng lời lui ra.

Nôn xong, Thế Huyền dường như đã tỉnh táo hơn một chút. Lệnh Viên bón thuốc cho y, y ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng cũng ngoan ngoãn há miệng. Từng thìa, từng thìa một, khi bát thuốc cạn tới đáy, Lệnh Viên mới cầm khăn lau vệt thuốc trên khóe miệng y. Y đột nhiên nở nụ cười, thấp giọng nói: “Thì ra được cô cô bón thuốc thì sẽ không còn đắng như trước nữa.”

Nụ cười ấy rất chân thành, Lệnh Viên không khỏi ngây ngươi, không biết đã bao lâu rồi y chưa cười nói với nàng như vậy, Nhưng nơi đáy lòng lại cảm thấy buồn bã, nàng đặt bát thuốc sang một bên, thấp giọng nói: “Nếu cô cô làm chuyện gì đó khiến Hoàng thượng không vui, Hoàng thượng cũng đừng trách cô cô.” Về chuyện Đoan phi cũng chỉ có một lần này thôi.

Thế Huyền vẫn cười nhìn nàng với vẻ rất hứng thú, một lát sau còn định đứng dậy. Lệnh Viên vội vàng đỡ: “Hoàng thượng…”

Một làn hương khinh la thoang thoảng, y nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên ghé tới, đôi môi nóng bỏng dán lên hai cánh môi lạnh băng của nàng…

Nụ hôn ấy, dịu dàng mà thương cảm, trong sự mỏi mệt còn mang nỗi đớn đau.

Lệnh Viên đột ngột mở to mắt, bàn tay đang đỡ lấy vai y không biết phải làm thế nào, liền ngây người. Phía sau lưng vang lên tiếng kêu của ả cung nữ, ngay sau đó tiếng đồ ngọc vỡ vang lên giòn tan. Lệnh Viên lập tức ngoảnh đầu nhìn về phía sau, trong đáy mắt ngập tràn vẻ kinh hãi, thấy ả cung nữ đó vẫn cầm một chiếc khay trong tay, toàn thân run rẩy. Trung thường thị từ bên ngoài vội vã chạy vào, nhìn thấy ánh mắt dữ dằn của Đại trưởng công chúa, trong lòng không khỏi chấn động, vội đưa tay kéo ả cung nữ đang ngẩn ngơ đứng đó ra ngoài.

Một lát sau, Trung thường thị đã quay trở lại, lần này đích thân mang canh giải rượu vào.

Đại trưởng công chúa luống cuống đứng dậy khỏi long sàn, giọng nói mang theo chút thấp thỏm: “Hoàng thượng say rồi, coi bản cung là Dương phi, chuyện hôm nay không được để lộ ra ngoài!” Mấy lọn tóc đen nhánh buông xuống bờ vai gầy guộc, nơi ánh mắt Lệnh Viên tràn đầy vẻ hoang mang. Chuyện Thế Huyền hôn nàng, một khi tin tức truyền ra ngoài thì sẽ thành đương kim Hoàng thượng và Đại trưởng công chúa loạn luân.

Nàng và Thế Huyền sẽ chết không có chỗ chôn thây!

Nữ tử trước mắt tuy có vẻ hoang mang, nhưng cặp mắt sáng rực kia vẫn ép cho Vương Đức Hỷ không dám nhìn thẳng. Hắn cẩn thận cúi đầu, thấp giọng nói: “Nô tài biết, không cho người nào dám đem chuyện ở điện Tuyên Thất nói ra ngoài đâu. Cung nữ Linh Tịnh mạo phạm Hoàng thượng đã bị đưa đi xử quyết rồi.”

Lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi lạnh, Lệnh Viên thở phào nhẹ nhõm một tiếng.

Bức màn mạ vàng thêu hình rồng khẽ buông lơi, hai bóng người bên ngoài màn có chút mơ hồ, nhưng lời nói họ đều lọt vào tai Thế Huyền. Y thực sự đã say rồi, nhưng chưa say đến mức bất tỉnh nhân sự. Nàng nói y nghĩ nàng là người khác, y thực muốn hỏi nàng, đó rốt cuộc là đáp án mà nàng tin chắc, hay chỉ là cái cớ để đối phó với Vương Đức Hỷ mà thôi? Trong lòng giận giữ, y với tay giật miếng ngọc bội bên hông ném ra ngoài.

Miếng ngọc bội bay ra ngoài bức màn, rơi “cạch” một tiếng, vỡ thành hai nửa.

Vương Đức Hỷ cả kinh, lại nghe Lệnh Viên trầm giọng nói: “Còn không mau tới hầu hạ Hoàng thượng uống canh giải rượu!”

Bức màn được nhẹ nhàng vén lên, treo vào chiếc móc ngọc ở bên cạnh, lúc này Vương Đức Hỷ mới cẩn thận bưng bát canh giải rượu đưa vào, lại thấy Thế Huyền phất mạnh ống tay áo một cái. “Hoàng thượng!” Trung thường thị vội vàng quỳ sụp xuống, bức màn lại buông lơi, thấp thoáng có tiếng ho yếu ớt từ bên trong vọng ra.

Canh giải rượu đã được bưng tới ba lần. Sắc mặt Lệnh Viên trắng bệch nhưng vẫn đi vòng qua bình phong, nhẹ nhàng vén màn lên, ánh mắt nóng bỏng kia lọt vào tầm mắt. Nàng bưng chiếc chén ngọc trong tay, nhẹ nhàng nói: “Uống canh giải rượu này đi!”

Thế Huyền không động đậy cũng chẳng nói gì, cứ lặng lẽ nhìn nàng như thế.

“Hoàng thượng, đừng bướng bỉnh nữa!” Nàng vẫn dịu dàng khuyên nhủ.

Trong cặp mắt thê lương, tĩnh mịch ấy, dường như sau nháy mắt đã có những tia sáng nhảy nhót. Y chỉ muốn được say như thế này, bởi như thế nàng sẽ cho y ương bướng, cho y làm bừa. Cảm giác dễ chịu khi lần đầu tiên gặp nàng bên ngoài điện Tuyên Thất vẫn còn, nhưng bao nhiêu năm sau đó, y luôn đối địch với nàng. Nàng luôn suy nghĩ cho y, muốn tốt cho y, y biết, từ lâu y đã biết rồi!

Thế Huyền thường nghĩ, nếu nàng thực sự độc ác như hoàng tổ mẫu của y thì thôi cũng đành, như thế y không phải nhắc nhở mình rằng, nàng là cô cô của y, là cô cô…

Trái tim như bị dao đâm, cặp mắt y bỗng bừng sáng, hằn học quát đuổi Vương Đức Hỷ lui ra.

Vương Đức Hỷ còn muốn khuyên điều gì đó, nhưng thấy vẻ hằn học thấp thoáng trên đáy mắt Thế Huyền, lão không dám nói gì. Trung thường thị lui ra ngoài, lại đuổi hết đám cung nữ, thái giám ra xa hơn một chút rồi lặng lẽ chờ đợi. Đám người ngoài điện vừa thấy cung nữ Linh Tịnh bị đánh đến chết, ai cũng sợ đến run rẩy, không dám làm trái. Trong tẩm điện, đèn đuốc vẫn sáng trưng, Trung thường thị ngẩng đầu nhìn trời rồi thở dài. Giữa màn đêm tĩnh lặng, sao thưa trăng sáng, chẳng bao lâu sau, một đám mây bay qua che khuất vầng trăng, dưới mái hiên vẫn tối mờ.

Ánh đèn lưu ly sáng tỏ, soi lên nửa khuôn mặt hơi nhợt nhạt của Thế Huyền. Lệnh Viên cúi đầu, đặt chiếc chén ngọc trong tay sang một bên, y không uống nàng cũng không ép.

“Không còn sớm nữa, Hoàng thượng nên nghỉ ngơi đi.”

Nàng vừa đứng dậy, ống tay áo rộng đã bị những ngón tay mảnh khảnh kia nắm lấy…

Rất chặt.

Nhưng tiếng “cô cô” kia lại nghẹn trong cổ họng, không cách nào thoát ra được. Thế Huyền nở một nụ cười chua chát, cặp mắt đen láy nhìn đăm đăm vào nữ tử đang ngồi bên mép giường, hé miệng hỏi: “Cô cô từng yêu Phò mã không?”

Lệnh Viên ngạc nhiên, trầm mặc, nhưng không đợi nàng trả lời, y lại cất tiếng hỏi: “Vậy có từng yêu Bùi Vô Song không?”

Phò mã, Bùi Vô Song, từng bóng dáng lần lượt xuất hiện trong đầu, Lệnh Viên nhẹ nhàng hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Những việc đó đều không quan trọng. Ta sắp được gả cho Dận Vương Nam Việt rồi, Hoàng thượng định hỏi ta có yêu Dận Vương không nữa hay sao?”

Bàn tay nắm chặt ống tay áo rộng kia hơi run rẩy, nơi khoé mắt y thoáng qua nét cô đơn nhưng giọng nói lại mang theo khí thế ghê người: “Dận Vương không yêu cô cô.”

Dận Vương có yêu nàng hay không đều không quan trọng, hôn nhân của nữ nhi hoàng thất vốn không cần tới ái tình, tân nương của người kia là Đại trưởng công chúa Bắc Hán, còn người nàng sắp lấy là thân vương Nam Việt, vậy là đủ rồi. Hồi nhỏ nàng không hiểu chuyện, oán hận mẫu hậu ngầm thay nàng chọn phu quân, làm nàng và Doãn Duật không đến được với nhau. Nàng thản nhiên hưởng thụ sự yêu thương, bao bọc của Phò mã suốt bao năm, cũng chưa từng thật sự báo đáp điều gì, bây giờ nàng đã hiểu rồi, có một số chuyện là do duyên trời định, có cưỡng lại cũng vô ích. Giờ đây lại đến lượt Thế Huyền không hiểu.

Nàng nở một nụ cười điềm đạm, chậm rãi nói: “Hoàng thượng lại nói bừa rồi!”

Nàng nhìn y bằng ánh mắt đầy dịu dàng và cưng nựng, nhưng đó rõ ràng là thái độ của trưởng bối và vãn bối. Trong lòng y bỗng trào lên cảm giác giận dữ một cách khó hiểu, thì ra trong mắt nàng, y chỉ là một đứa trẻ, trước giờ chỉ là một đứa trẻ mà thôi!

Trung thường thị Vương Đức Hỷ chờ bên ngoài mà lòng như lửa đốt, đang suy nghĩ nên tìm một lí do gì để vào đó xem sao, Anh Tịch bỗng liếc mắt nhìn sang phía lão, cười trêu chọc “Công công nôn nóng cái gì, công chúa đâu phải cung nữ kia, ở bên trong lâu đến mấy thì cũng không xảy ra chuyện gì đâu.”

Bây giờ Anh Tịch đã hoàn toàn yên tâm rồi, dù Hoàng thượng có giận công chúa thì đã sao? Công chúa sắp phải đi Nam Việt hoà thân, nói cho cùng thì vẫn là vì Hoàng thượng, dù thế nào thì Hoàng thượng cũng phải bảo vệ công chúa mới đúng, không có lí gì lại để công chúa xảy ra chuyện.

Mặt mày Vương Đức Hỷ nghiêm túc, đứng đó không nói gì, điều mà lão lo lắng đâu phải điều này cơ chứ!

Đang sốt ruột, bỗng có tia sáng le lói từ trong điện hắt ra qua khe cửa. Vương Đức Hỷ mở to mắt, thấy Đại trưởng công chúa đẩy cửa đi ra.

“Công chúa!” Anh Tịch lập tức tươi cười bước đến. Dưới làn ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt của Lệnh Viên bị nhuốm một tầng trắng bệch. Anh Tịch không khỏi cả kinh, vừa định hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giọng nói hoang mang của Vương Đức Hỷ vang tới từ phía sau lưng: “Công chúa, Hoàng thượng… Hoàng thượng đã ngủ rồi chứ?”

Lệnh Viên thấp giọng “ừm” một tiếng, lại nói tiếp: “Bản cung về trước đây, ngươi hãy vào đó chăm sóc Hoàng thượng đi!” Vương Đức Hỷ không dám chậm trễ, vội vàng đẩy cửa đi vào. Lệnh Viên ngoảnh đầu lại nhìn, lớp lớp rèm che nhanh chóng biến mất trong khe cửa, dường như nàng lại nhìn thấy bóng dáng gầy guộc kia. Thực ra nàng cũng không rõ y đã ngủ hay chưa, khi bàn tay nắm chạt tay áo nàng buông ra, y lập tức xoay người, quay lưng về phía nàng, sau đó, dù nàng có làm thế nào, y cũng không nói gì nữa.

Anh Tịch đỡ nàng bước xuống bậc thềm đá, thấp giọng nói: “Công chúa đã mệt mỏi cả ngày rồi, mau về nghỉ ngơi thôi, mấy người Trương công công hẳn là đã đợi sốt ruột lắm rồi!” Công chúa vào cung tham gia yến tiệc, bây giờ đã qua giờ Tuất, vậy mà bọn họ vẫn còn ở trong cung.

Đêm đã về khuya, tiếng tí tách của chiếc đồng hồ nước lại càng vang vọng.

Chiếc đèn lồng làm bằng vải xanh soi sáng con đường dưới chân, một dãy đèn lồng uốn lượn kéo dài đến tận cửa cung.

Lệnh Viên bỗng dừng chân, ngoảnh đầu nhìn về phía sau, khắp nơi đều là những ánh đèn rực rỡ khiến cả toà cung điện nổi bật giữa màn đêm mịt mờ. Điện Tuyên Thất, cung Thịnh Diên, cung Nghi Tuyết, cung Túc Dương… Trong mắt chợt như bị co rút, nàng đột nhiên quay người về phía sau, chân bước nhanh lên chiếc ghế nhỏ, vén rèm chui vào trong xe ngựa.

Thị nữ Anh Tịch vội vàng bước lên theo, mở miệng nói: “Đi Mặc Lan biệt viện” sau đó buông rèm, cười hì hì ngồi bên cạnh Lệnh Viên: “Tối nay Công chúa đã nhìn thấy chưa? Thụy Vương gia, Thẩm Chiêu nghi, Dương phi, vẻ mặt ai cũng đến kì lạ. Bọn họ không thể ngờ, bây giờ công chúa còn có thân phận như vậy! Nếu làm cho bọn họ tức chết luôn thì tốt.” Anh Tịch ngẩng đầu lên, ríu ra ríu rít một hồi, đêm nay đúng là thú vị, sau này công chúa có thể rời khỏi vùng đất thương tâm này rồi, còn sợ không có được cuộc sống tốt đẹp hơn sao?”

Lệnh Viên lặng lẽ tựa vào chiếc đệm mềm, đầu ngón tay lạnh băng vuốt qua bờ môi đó, bên tai dường như vẫn còn vang vọng tiếng thở dài của Thế Huyền, trên cánh môi còn lưu lại chút ấm áp…

Lệnh Viên không khỏi cả kinh, trong lòng trào lên hai hình bóng đó, cuối cùng, hai chiếc bóng lại hợp thành một! Bàn tay thon nắm chặt, nàng đột nhiên nói: “Đi Bùi phủ!”

Anh Tịch còn đang hưng phấn nói cười, không kìm được kêu “a” một tiếng. Dưới làn ánh sáng lờ mờ, thị nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Lệnh Viên, bèn buột miệng nói: “Công chúa, bây giờ đã muộn rồi, hơn nữa, Bùi phủ từ lâu đã chẳng còn người nào nữa, không phải người cũng nói, chủ tớ Bùi thiếu gia đã về Khương Châu rồi sao?”

“Đi Bùi phủ!” Nàng lặp lại câu nói của mình, trong giọng nói toát lên vẻ lạnh lùng.

Về Khương Châu… Bùi Vô Song liệu có phải đã về Khương Châu thật rồi hay không? Trái tim Lệnh Viên ngày càng đập nhanh, đôi bàn tay nắm chặt cũng bắt đầu run rẩy, hai bóng dáng trong ký ức khiến nàng sợ hãi. Gầy guộc như nhau, điềm đạm như nhau… còn có một nụ hôn triền miên, bịn rịn như nhau… Tất cả đều khiến Lệnh Viên cảm thấy sợ hãi đến nghẹt thở.

Lần này có lẽ sự thật giống như Anh Tịch nói, Bùi phủ từ lâu đã chẳng còn bóng người nào nữa rồi…

Vậy thì nàng sẽ sai người đến Khương Châu, xem y có đang ở Bùi gia ở Khương Châu hay không.

Nếu như đều không có thì sao?

“Công chúa! Công chúa!”

Giọng nói của thị nữ không ngừng vang tới, Lệnh Viên giật mình tỉnh táo trở lại, thấy Anh Tịch đang kéo tay áo mình, đôi hàng lông mày nhíu chặt, nhìn mình không chớp: “Công chúa, người sao vậy? Đã tới Bùi Phủ rồi, nô tì đã nói với người rồi mà… Ấy, Công chúa!”

Anh Tịch mới nói được nửa câu đã thấy Đại trưởng công chúa tự bước xuống xe ngựa.

Dưới ánh trăng ảm đạm, hai ngọn đèn lồng trước Bùi phủ quả nhiên không được thắp, cứ thế đung đưa qua lại giữa màn đêm tĩnh lặng.

“Công chúa, người xem, thật sự không có người mà.”

Anh Tịch vừa dứt lời đã nghe Lệnh Viên hờ hững nói: “Người đâu, phá cửa ra cho bản cung.”

“Công chúa!” Anh Tịch hoảng hốt kêu lên, thấy sắc mặt nàng kiên định, xem ra hôm nay nhất định phải vào trong xem thử rồi.

Mấy thị vệ sau lưng vâng dạ rồi bước tới, vừa thúc mạnh vào cánh cửa đóng chặt mấy cái, cửa lớn của Bùi phủ bất ngờ được mở ra từ bên trong. Những ánh đèn lồng phía dưới chiếu lên khuôn mặt Bùi Nghị, dường như y cũng kinh ngạc vì tình hình bên ngoài, ngay sau đó còn cau mày: “Công chúa?”

Anh Tịch đã chạy lên phía trước, ngạc nhiên hỏi: “Bùi đại ca, bọn huynh quay về từ bao giờ vậy? Ta đã tới Bùi phủ mấy lần rồi!”

Tâm trạng hốt hoảng bất an của Lệnh Viên dường như đã buông lơi một chút, nàng chậm rãi đi vòng qua Bùi Nghị, bước vào bên trong, hờ hững hỏi: “Sư thúc có đây không?”

Bùi Nghị nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng, vội vàng đi theo nàng vào trong, rồi trả lời Anh Tịch: “Hôm nay mới quay về, thực không ngờ tin tức của công chúa lại nhạy bén đến như thế.”

Anh Tịch không vui, nói: “Sao lại đi vội như vậy chứ, cũng không nói với ta một tiếng? Tốt xấu gì chúng ta cũng từng quen biết, sao lại nói đi là đi ngay thế bao giờ!”

Bùi Nghị giải thích với giọng không biết làm thế nào: “Lão gia phái người tới, vừa gặp thiếu gia liền ép đi ngay, bọn ta cũng chẳng có cách nào, lần này ra ngoài còn phải tốn không ít công sức đấy.”

Bùi phủ vẫn tịch mịch như xưa, trong căn phòng của Bùi Vô Song quả nhiên sáng đèn.

“Công chúa.” Những ngón tay thon dài vừa mới chạm đến cửa phòng liền bị Bùi Nghị ngăn lại, y hơi cau mày, thấp giọng nói: “Thiếu gia không muốn gặp người.”

Anh Tịch mở to đôi mắt nhìn y: “Không muốn gặp? Không muốn gặp thì còn đến Thịnh Kinh làm gì?”

“Anh Tịch!” Lệnh Viên khẽ quát một tiếng nhưng cũng không rời đi, nàng nhìn Bùi Nghị, nói: “Vậy ngươi hãy vào nói với sư thúc rằng ta muốn gặp người.”

Bùi Nghị có chút khó xử nhưng rồi không chống đỡ được sự năn nỉ của Anh Tịch, đành lắc đầu đẩy cửa đi vào.

Cửa phòng mở rồi lại đóng, mang ánh sáng lờ mờ đó dần ẩn đi giữa màn đêm. Anh Tịch không kìm được, hỏi: “Sao công chúa lại nôn nóng muốn gặp Bùi thiếu gia như vậy? Dù sao bọn họ cũng quay lại rồi, ngày mai tới gặp cũng được mà?” Trong lòng thị nữ còn đang nghĩ thật kì lạ, còn tưởng Lệnh Viên đã biết chủ tớ nhà họ Bùi mới quay lại Thịnh Kinh hôm nay.

Lệnh Viên không trả lời, tại sao nàng lại nôn nóng như vậy, vấn đề này không thể giải thích cho Anh Tịch nghe, và với bất kì ai cũng thế. Nàng vội vã đến nơi này là để xác định một việc…Mấy ngón tay dưới ống áo rộng không ngừng run rẩy, trái tim nàng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, Lệnh Viên nín thở nhìn đăm đăm vào cánh cửa phòng đóng chặt kia.

Lát sau, Bùi Nghị lại đi ra, đưa tờ giấy trong tay cho Lệnh Viên, áy náy nói: “Thiếu gia nói là người không gặp.”

Trên tờ giấy có viết: Gặp mặt chi bằng không gặp, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió!

Nét bút uyển chuyển, quả đúng là chữ của Bùi Vô Song. Mực vẫn còn chưa khô, đầu ngón tay nàng vừa chạm vào liền nhòe đi, quả thực là vừa viết. Vậy thì…

Nàng hơi ngước mắt lên, cánh cửa phòng đóng chặt kia đã che đi mọi thứ trong phòng.

Lệnh Viên ngẩn ngơ đứng nhìn, dường như bọn họ lại trở về ngày xưa, khi còn ở chùa Ngọc Tuyền, nàng và Bùi Vô Song cũng giống như lúc này, cách nhau một cánh cửa, không ai nói gì, không tán gẫu, chỉ có những bức thư… Nắm chặt mảnh giấy trong lòng bàn tay, tà váy dài của nàng hơi lay động. Anh Tịch thấy nàng đã quay người rời đi, bèn khẽ mấp máy môi, rồi lại trừng mắt nhìn Bùi Nghị, cuối cùng đành đi theo.

Chỉ là như thế, như thế mà thôi…

Bùi Nghị nghĩ Lệnh Viên đã muốn đi, bèn cất bước đưa tiễn, bất ngờ chợt bóng người yếu ớt kia chợt lao đến, cánh cửa phòng sau lưng y đã bị đẩy ra.

Hồi đó, ở chùa Ngọc Tuyền, nàng chưa từng động đến cánh cửa đó. Là không muốn, là không dám, cho nên không biết phía sau cánh cửa đó rốt cuộc có Bùi Vô Song thật hay không.

“Công chúa!” Bùi Nghị buột miệng gọi nàng, muốn ngăn nàng nhưng không còn kịp nữa.

Muôn vàn tia sáng sau nháy mắt đã toả ra rộng khắp, trong phòng, ánh đèn đung đưa, ánh sáng ôn hoà xuyên qua bức rèm châu, soi lên chiếc bóng thanh nhã ở phía sau bức rèm. Đôi chân nơi cửa phòng không dừng lại, đôi mắt Lệnh Viên thoáng mở to hơn, dường như không thể tin nổi, lại như thở phào một hơi.

Không phải, y không phải Thế Huyền, sao y có thể là Thế Huyền được?

Nơi đây lòng nàng đang thầm hỏi một cách nực cười như thế, Bùi Nghị đã đi vào, cất tiếng gọi: “Thiếu gia! Công chúa…”

Dường như Bùi Vô Song biết nàng sẽ đi vào, bèn nở một nụ cười chua xót, phất tay ra hiệu cho Bùi Nghị lui ra. Y đưa tay vén bức rèm châu lên, bên dưới chiếc nón có mạng che bằng sa mỏng, nàng không nhìn thấy khuôn mặt y rốt cuộc có thần sắc thế nào. Trên chiếc bàn phía sau lưng y lại có sẵn bình rượu và chén rượu, trên chiếc áo khoác rộng kia dường như cũng phảng phất hơi rượu, giọng y khàn khàn: “Ta phí biết bao công sức để trở về, nhưng lại phải nghe tin ngươi được gả đến Nam Việt… Vậy thì còn đến Bùi phủ làm gì? Ngươi đã không muốn đi theo ta, tại sao lại còn đến đây gặp ta?” Y không muốn gặp nàng nữa, nhưng nàng thật tàn nhẫn biết bao, nhất quyết muốn xông vào.

Lệnh Viên ngẩn ngơ đứng nơi cửa phòng nhìn y, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Sư thúc… thật sự đã về Khương Châu ư?”

“Phải!” Y lặng lẽ đứng trước mặt nàng, cũng nhìn nàng như thế, nhưng không đi đến gần nàng hơn.

Đang ngẩn ngơ, Lệnh Viên bỗng nở nụ cười, y quả thật đã về nhà rồi, về nhà của y. “Như vậy thì tốt!” Rất tốt, nàng rất yên tâm.

Nàng đột nhiên đến Bùi Phủ, lại bất chấp sự ngăn cản của Bùi Nghị xông vào đây, chỉ để nói với y một câu như vậy hay sao?

Như vậy rất tốt…

Nhưng với y thì chẳng tốt chút nào!

Thu ánh mắt lại lạnh lùng, y tránh người sang một bên, hờ hững nói: “Ngươi nhất định muốn tự ta nói một câu chúc phúc sao?”

Nàng chợt cười: “Sư thúc sẽ chúc phúc ta sao?”

Trong lòng khó chịu, giọng y nghe như cười giễu: “Kiều Nhi, ngươi biết tâm tư của ta mà!” Đã biết rồi, vậy mà còn hỏi y như vậy.

Lệnh Viên cụp mắt, đôi giày lụa còn dính sương đêm, mấy giọt nước sáng long lanh dưới ánh đèn trong phòng. Tảng đá trong lòng nàng đã được gỡ xuống, dường như không còn điều gì có thể khiến nàng thấp thỏm, lo âu. Nàng không đáp lời y mà cất tiếng hỏi: “Khi nào sư thúc đi? Nếu lúc đó ta chưa đi, ta sẽ tới tiễn sư thúc.”

Y đứng đó, không nói một lời, ngọn đèn lưu ly trong phòng bập bùng nhảy nhót, kéo chiếc bóng kia khi ngắn, khi dài.

Y đột nhiên cười lạnh lùng, thấp giọng nói: “Rốt cuộc vẫn là y vô dụng, đường đường là Hoàng thượng của Bắc Hán mà lại để một nữ tử như ngươi đi hoà thân, đổi lấy khoảnh khắc yên bình.”

Lệnh Viên kinh ngạc nhìn y: “Sư thúc đang nói linh tinh gì thế?”

Y vẫn chưa chịu thôi, cười chế giễu, hỏi lại:”Ta đã nói sai hay sao? Không phải y một lòng muốn ngươi giao đại quyền cho y à? Bây giờ y đã được như ý nguyện, nhưng trong tay nắm đại quyền thì sao chứ, vẫn chẳng làm được việc gì.”

“Câm miệng!”

Nàng lạnh lùng quát một tiếng, nhưng Bùi Vô Song lại nở một nụ cười chua chát. Mỗi lần y nói xấu Thiếu đế là lại như chọc vào chỗ đau của nàng, nàng sẽ như một người mẹ bảo vệ con, bộc lộ hết cơn phẫn nộ ra ngoài.

Y không thích, y rất không thích.

Càn rỡ một lần thì đã sao, cũng chỉ có một lần này thôi: “Đã là sự thực thì tại sao ta lại không thể nói? Hay ngươi định vào cung viết cáo trạng, bảo hắn giết ta luôn đi?”

Sắc mặt bỗng trở lên tái nhợt, Lệnh Viên nở một nụ cười thê lương: “Sao ta lại có thể làm như vậy được? Huống chi Thế Huyền đã hứa với ta, sẽ không làm khó sư thúc, Thế Huyền… không xấu xa như sư thúc nói đâu. Thôi Thái hậu phát điên, Chiêu Nhi còn nhỏ, sau này y chỉ còn một mình cô độc. Nếu sư thúc muốn có thể vào triều làm quan, giúp đỡ y.”

Lệnh Viên dường như đã đoán được, cũng không tức giận, lại nghe y nói: “Ngươi sắp đi rồi, vậy mà còn thay y suy nghĩ chu toàn như vậy. Là y nợ ngươi, cả đời cũng không trả hết được.”

“Y không nợ ta.” Lệnh Viên lắc đầu phủ nhận, nơi đáy mắt dường như có ánh lệ mịt mờ.

Những chuyện năm xưa nàng không thể nào biết hết, nhưng cũng biết về việc Thôi Thái hậu và cả nhà họ Thôi… Khi đó, mẫu hậu đã chặt đứt hết vây cánh của y, nếu nói nợ, là mẫu hậu nợ y mới đúng. Vậy thì, nàng coi như đang trả nợ thay cho mẫu hậu mà thôi.

Ngoài hành lang, hai bóng người đan vào nhau, chiếc đèn lồng làm bằng vải xanh được đặt sang bên cạnh. Anh Tịch đưa nén bạc trong tay cho Bùi Nghị, nói: “Này, ta đã nói trước là sẽ trả rồi, của huynh đấy.”

Bùi Nghị không khỏi ngây người, dường như một lúc lâu sau mới nhớ ra chuyện này. Y lại đưa mắt nhìn qua, mím môi nói: “Ta đã nói là ta không cần rồi.” Không ngờ nha đầu này lại có tâm tư đơn thuần như vậy, ghi nhớ kĩ một chuyện nhỏ nhoi chẳng đáng gì. Nhưng Bùi Nghị thực sự chẳng thể nào cười nổi, y đang nhớ về chuyện suýt nữa xảy ra đêm đó…

Anh Tịch đang định nói tiếp bỗng thấy cánh cửa sau lưng Bùi Nghị được đẩy ra, ngay sau đó, Lệnh Viên cất bước đi ra. Anh Tịch lập tức khom người, nhét nén bạc vào tay Bùi Nghị, y nắm chặt lấy theo bản năng. Dưới ánh sáng lờ mờ, Anh Tịch dường như đã thấy chút vết mực nơi đầu ngón tay y, có điều lúc này cũng không kịp nói gì, vội vã cất bước chạy tới, thấp giọng gọi: “Công chúa!”

Bùi Nghị giật mình ngoảnh đầu lại, làn gió đêm thổi qua tà áo, bóng dáng yếu ớt kia đi ra theo làn ánh sáng trong phòng. Ánh mắt Bùi Nghị nhìn lướt qua bờ vai gầy của Lệnh Viên, đợi mãi vẫn không thấy thiếu gia nhà mình ra ngoài đưa tiễn. Anh Tịch đã theo Lệnh Viên ra khỏi tòa phủ đệ tịch mịch ấy, ngoài cửa có tiếng vó ngựa vang lên, tiếng bánh xe lộc cộc đi xa dần. Bùi Nghị chợt nghe tiếng đồ sứ vỡ làm cho tỉnh trở lại, quay người xông vào phòng, thấy Bùi Vô Song giơ bình rượu trong tay đập mạnh xuống. Âm thanh chói tai đó vang vọng khắp nơi, mảnh vỡ bắn tứ tung, những giọt rượu văng ra bốn phía.

Ống tay áo rộng của y buông thõng, máu tươi chảy xuống từ đầu ngón tay. Y lại cầm chén trà định ném xuống, Bùi Nghị cả kinh, vội chạy tới ngăn lại. Y giống như phát điên: “Buông ra, Bùi Nghị, ngươi buông ra.” Cũng chả rõ y đã dùng lực lớn như thế nào, chén trà trong tay bị bóp vỡ, mấy mảnh vỡ đâm vào lòng bàn tay y.

Bùi Nghị bất chấp lễ nghi, đưa tay đánh vào khuỷu tay y, y cảm thấy đau nhói, mảnh vỡ trong tay rơi xuống. Bùi Nghị sợ hãi quỳ sụp xuống, cắn răng nói: “Thuộc hạ đáng chết!”

Người đó chẳng buồn nhìn thấy y một cái, xoay người gạt bỏ những thứ trên bàn xuống đất, Bùi Nghị kéo ống tay áo y: “Thiếu gia!”

Y vung chân đá vào người Bùi Nghị, giận giữ quát: “Cút!”

Bùi Nghị không buông tay, cũng không muốn mình bị thương, bèn giữ chặt ống tay áo người đó, kêu lên: “Thiếu gia, thiếu gia… Hoàng thượng!” Hai người giằng co quá mạnh, chiếc nón che mặt của Bùi Vô Song từ từ rơi xuống, để lộ khuôn mặt tuấn tú vô song. Chiếc trâm ngọc cũng rơi xuống, mái tóc dài đen nhánh xõa ra, càng tôn lên sắc mặt nhợt nhạt của y lúc này.

Hoàng thượng… Y đã sắp quên rồi, thì ra y còn là Hoàng đế của Bắc Hán nữa.

Bùi Nghị vẫn đang dùng sức kéo ống tay áo y, nhưng lúc này y đã thôi không còn giãy giụa nữa rồi.

Bùi Nghị bừng tỉnh, vội vã đứng dậy, chạy vào phòng lục tìm thuốc. Lòng bàn tay y vẫn còn bị mấy mảnh sứ cắm vào, loang lổ máu. Bùi Nghị nhìn mà kinh hãi, một tay cầm chiếc khăn lụa, tay kia cầm thuốc, nhất thời không biết nên làm thế nào mới phải. Vậy mà người kia dường như không biết đau đớn, cứ ngẩn ngơ đứng đó, cặp mắt đen láy vô hồn như đã chết.

Khó khăn lắm mới băng bó xong, dù sao Bùi Nghị cũng không phải đại phu, muốn đưa y vào cung tìm thái y xem giúp, nhưng dù có khuyên thế nào y cũng không chịu. Bùi Nghị thở dài, nói: “Thiếu gia yên tâm, Công chúa sẽ không biết thân phận của người đâu.”

Trong cặp mắt chết chóc đó dường như có một tia sức sống bùng lên, Bùi Nghị chợt nghe thấy y cất tiếng cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, nhưng lại thê lương vô cùng.

Nàng đề phòng Thiếu đế, vậy y sẽ dùng một thân phận khác để chiếm đoạt hoàng quyền. Nàng yêu cầu Thiếu đế cho nàng lấy Dương Ngự thừa, Bùi Vô Song sẽ tới khuyên nàng, bề ngoài là vì hạnh phúc của nàng nên mới không để nàng lấy người nàng không yêu, nhưng thực ra, chỉ cần nàng không lấy Dương Ngự thừa, như thế y sẽ có thể dùng lý do kháng chỉ để giết chết đối phương. Nàng muốn ở lại kinh thành, vâng theo lời dặn của Thái hoàng thái hậu lúc lâm chung, Bùi Vô Song liền tới khuyên nàng đi, khuyên nàng rời khỏi mảnh đất thương tâm này, nói đủ điều không hay về Thiếu đế. Nhưng lần nào cũng vậy, điều nàng không muốn buông xuôi luôn là Thế Huyền! Nàng luôn nhắc tới Thế Huyền, chuyện của Ngọc Trí, nàng không trách y, chuyện hòa thân cũng thế, sau tất cả mọi điều nàng vẫn suy nghĩ cho y, suy nghĩ chu toàn biết mấy!

Thế Huyền từng hận nàng, nhưng Bùi Vô Song lại hận Thế Huyền!

Nàng sẽ không biết Bùi Vô Song là ai, nhưng y thì đã yêu cô cô của mình rồi, thật nực cười thay!

Sau khi say rượu y mới dám hôn nàng, nhưng nàng lại hết sức nhạy cảm và cảnh giác, chỉ một nụ hôn mà đã dẫn nàng đến Bùi phủ. Chỉ là y không biết, đêm nay, nếu y không ở đây, liệu người có sai người đến Khương Châu điều tra hay không?

Cho nên y mới có mặt ở đây. Bùi Nghị nói chỉ cần hắn đến là được rồi, nhưng y biết lần này không ai có thể ngăn cản nàng, nàng nhất định sẽ bất chấp xông vào.

Nhíu chặt đôi mày, nếu y không hiểu nàng như thế, làm sao có thể nhìn thấu được rằng nàng sẽ không nhẫn tâm với Ngọc Trí, làm sao lại bày ra một trò như vậy? Rất lâu trước đây, Bùi Nghị đã từng khuyên y, để “Bùi Vô Song” đi, là y không nỡ, là y đã lún sâu vào, không thể tự rút mình ra được nữa. Cho dù chỉ là nhìn nàng thoáng qua, cho dù chỉ là tán gẫu với nàng vài câu, đó đều là những việc mà khi là Thế Huyền thì không thể nào làm được. Nhưng không ngờ y lại sợ đến thế, sợ nàng biết Bùi Vô Song là ai.

Sợ nàng coi thường y hơn…

Y thật vô dụng biết bao… Là y vô dụng…

“Thiếu gia! Hoàng thượng…” Bùi Nghị buồn bã kêu lên, nhưng nhất thời không biết nên gọi y thế nào mới phải.

Thế Huyền hoảng hốt lùi về phía sau nửa bước, trước mắt như lại nhìn thấy cảnh nàng đẩy cửa xông vào. Ánh mắt nàng khi ấy thật sắc bén, y đã nhìn thấy dáng vẻ thư thái nơi đáy mắt cùng tiếng thở phào của nàng. Nuốt cơn đau vào lòng, y lại nghe nàng thấp giọng nói: “Như vậy rất tốt!”

Trước giờ nàng chỉ coi y như một đứa trẻ, nàng chỉ suy nghĩ về việc làm thế nào để bảo vệ y. Để nàng đi Nam Việt, sau này, Dận Vương sẽ bảo vệ nàng. Năm xưa, mẫu hậu đã chọn Dận Vương Nam Việt làm đồng minh, nhất định là có cái lý của bà, y phải tin.

Bùi Nghị mừng thầm, cười hỏi: “Hoàng thượng nói thật sao?”

Y không nói gì, y không thể cho nàng thứ gì, cố giữ nàng ở lại Bắc Hán thì sao? Sau này… sau này y có thể cho nàng danh phận được sao?

Quang minh chính đại… Y không thể cho nàng được.

Vậy thì hãy để nàng đi, từ nay về sau, y sẽ dốc hết sức trợ giúp Dận Vương, để nàng trở thành mẫu nghi thiên hạ, suốt đời vinh quang.