Chương 20: Mạc Cao Quật

Đại Đường Cuồng Sĩ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dịch: lovetoi

Đại sư Vong Trần phảng phất trầm tư rơi vào chuyện cũ, Lý Chân cùng Tửu Chí không dám quấy nhiễu, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi một bên.

Không biết qua bao lâu, Đại sư Vong Trần từ trong hồi ức tỉnh lại, hắn áy náy cười cợt, đối với hai người nói: “Ta dạy cho các ngươi nhiều năm tập võ đọc sách, nhưng xưa nay chưa nói với các ngươi, tập võ kỳ thực chỉ là sách lược hạ phẩm.”

“Ý của đại sư là, đọc sách mới chính là sách lược thượng phẩm sao?” Lý Chân hỏi.

Đại sư Vong Trần vẫn lắc đầu, “Thiên hạ người đọc sách nhiều biết bao nhiêu, lẽ nào đó đều là sách lược thượng phẩm? Dưới cái nhìn của ta, đọc sách chỉ là trung phẩm thôi, chân chính thượng phẩm là nơi này.”

Đại sư Vong Trần chỉ vào đầu của mình, “Mưu lược mới là thượng phẩm, các ngươi nhớ kỹ, thiện mưu giả chế nhân, thiện võ giả người chế trụ.”

Lý Chân có thể hiểu được thâm ý của câu nói này, hắn yên lặng gật gật đầu, hắn biết ngày hôm nay đại sư tựa hồ đang bàn giao cái gì, khiến cho trong lòng hắn có cảm giác bất an.

Đại sư Vong Trần nhìn ra Lý Chân đang lo lắng, lại chậm rãi nói: “Các ngươi đến rất đúng lúc, ta cũng muốn mời người đi tìm các ngươi tới, ta muốn nói một chuyện, qua mấy ngày, ta dự định đi Vân Du ở Trung Nguyên, khả năng đây là lần cuối cùng trong đời ta đi Vân Du, ta cũng không biết có thể hay không trở về, có thể trở về hay không còn tùy vào duyên số.”

Lý Chân vội hét lên: “Đệ tử đi theo nguyện phụng dưỡng đại sư!”

“Ta cũng đi!” Tửu Chí cũng gấp nói.

Đại sư Vong Trần cười cợt, “Ta sẽ dẫn mấy tiểu tăng cùng đi, các ngươi đi theo ta, ngược lại sẽ ảnh hưởng tu hành của ta, sự hiếu tâm của các ngươi ta nhận, nhưng không cần các ngươi làm tuỳ tùng.”

Lý Chân hồi lâu nói: “Hi vọng đại sư có thể sớm ngày trở về!”

Đại sư Vong Trần gật gù, từ phía sau trong rương đồ lấy ra mấy ngọn phi đao, đưa cho Tửu Chí, “Đây là ta trong lúc rảnh rỗi chế tạo phi đao, đưa cho ngươi!”

Tửu Chí đại hỉ, “Đa tạ đại sư!”

“Đi bên ngoài thử đao đi! Thuận tiện đi ngoài rừng trúc tìm cho ta một cái Trúc Tử, thích hợp làm gậy, đi đi!”

Tửu Chí đứng dậy bước nhanh đi ra.

Đại sư Vong Trần lúc này mới chỉ cửa vào, Lý Chân hiểu ý, đi qua đóng cửa lại.

“Ngồi xuống, ta muốn cùng ngươi nói mấy câu!”

Lý Chân yên lặng ngồi xuống trước mặt đại sư, Đại sư Vong Trần lúc này mới nhìn kỹ hắn nói: “Vừa nãy ta nói chuyện sách lược trung hạ phẩm, ngươi nhớ kỹ chưa?”

“Đệ tử nhớ kỹ rồi!”

“Ngươi phải nhớ kỹ, đó là điều cuối cùng mà ta dạy cho ngươi, học võ có thể, nhưng không được si mê, đọc sách không sai, cũng không thể quên thân, đây là cả đời giáo huấn của ta, chờ ta tỉnh ngộ ra thiện mưu mới chính là sách lược thượng phẩm để lập nghiệp thì đã chậm.”

Lý Chân rốt cục không nhịn được nói: “Đệ tử hi vọng đại sư có thể nói thêm một điểm nữa.”

Đại sư Vong Trần trầm tư chốc lát lại nói: “Ta khi còn trẻ tập võ viết thơ, sa vào việc học tập sách vở, nhưng không thể báo ân cho quốc gia, vận mệnh nhấp nhô, mãi đến tận quang trạch năm thứ nhất phát sinh đại sự lớn ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, dấn thân vào Phật môn.

Vui mừng chính là, ta không chỉ ở trong nhà Phật được yên tĩnh, mà cũng thu được mấy người các ngươi làm đệ tử, khiến cho ta đời này không tiếc hận, nhưng ta không hy vọng ngươi lại đi theo con đường thất bại của ta, ta hi vọng ngươi có thể làm nên sự nghiệp, vì là Đại Đường làm nên sự nghiệp, vì ta hoàn thành tiếc nuối to lớn nhất của đời này.”

Nói đến đây, Đại sư Vong Trần lại thở dài, “Vũ thị soán vị, ta cùng Từ Kính Nghiệp tự tiện khởi binh, truyền hịch thảo nghịch, hy vọng có thể chấn chỉnh lại Đại Đường giang sơn, tiếc rằng binh sỹ quá ít, bất hạnh thất bại, ta chạy trốn khắp nơi, có thể thiên hạ to lớn, nhưng không chỗ lập thân, mới bị ép tránh xa biên cương đi xuất gia, đến nay đã có mười năm, người người đều gọi ta là cao tăng, nhưng ta nhưng không có tu vi của cao tăng, vẫn còn tư tâm, u mê không tỉnh, nói ra thật xấu hổ!”

Lý Chân biết sư phụ hắn là ai, ngày đó truyền tụng thiên cổ hịch văn, kiếp trước hắn còn từng đọc thuộc lòng qua, trong lòng hắn kích động, vội vã quỳ gối, “Đệ tử hiểu rõ!”

Đại sư Vong Trần khẽ mỉm cười, “Ngươi hiểu rõ là tốt rồi, nhưng hi vọng ngươi đem bí mật của sư phụ giấu ở trong lòng.”

“Đệ tử sẽ không nói cho bất cứ người nào.”

Đại sư Vong Trần từ trong rương lấy ra một thanh trường kiếm hình dạng cổ điển, thổi mặt trên tro bụi đi, vuốt nhẹ một lúc lâu, phảng phất còn nhớ lại chuyện cũ của thanh kiếm này, cuối cùng hắn đưa thanh kiếm cho Lý Chân.

“Thanh kiếm này đã từng gọi là Định Đường kiếm, là Thái Tông Hoàng đế ban bội kiếm cho Anh quốc công, lại truyền tới tôn tử của hắn là Từ Kính Nghiệp, lúc ta cùng Từ Kính Nghiệp khởi binh, hắn đem thanh kiếm này tặng cho ta, ta đặt trong đáy hòm đã được mười năm, hiện tại ta chính thức tặng cho ngươi, hi vọng ngươi có thể không phụ lòng thanh kiếm này, có một ngày có thể hung thịnh Đại Đường, sư phụ ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt.”

Lý Chân cung kính tiếp nhận thanh kiếm này, “Đệ tử nhớ kỹ lời của sư ân, tuyệt không phụ lòng đại sư đối với đệ tử giáo huấn.”

Đại sư Vong Trần nhẹ nhàng xoa đầu hắn cười nói: “Chân nhi, hữu duyên mà tụ, duyên tận mà tán, luôn luôn thay đổi khôn lường, thế gian Vô Thường, nếu tương lai ngươi có cơ hội, có thể đi Song Lâm Thiện tự ở Nghĩa Ô huyện, Vụ Châu, chúng ta còn có duyên gặp mặt một lần cuối cùng.”

Tuy rằng biết rõ sư phụ vừa đi sẽ không quay về, nhưng Lý Chân cũng không có quá nhiều thương cảm, hắn vốn là làm người hai kiếp, đối với cảnh tượng ly tán so với bất cứ người nào hiểu rõ sâu sắc.

Huống hồ hắn cũng phải nhanh chóng rời khỏi Đôn Hoàng, sao phải vì thân nhân rời đi mà thương cảm được?

Đúng là Tửu Chí từ đầu đến cuối không có minh bạch sư phụ lấy làm cớ kêu hắn ra ngoài trúc cử, hắn còn đang hung phấn vì sư phụ cho hắn mấy thanh phi đao.

Hai người rời khỏi Đại Vân Tự, hướng về Mạc Cao Quật cách đó không xa mà đi, Mạc Cao Quật là Thánh địa của thành Đôn Hoàng, đã trải qua mấy trăm năm mưa gió, đến thời đại Nhà Đường thì mới tiến vào thời kì hưng thịnh.

Lúc trước Mạc Cao Quật mọc đầy những tảng lớn mọc đầy rêu xanh và các cây hồng liễu, sông Cam Tuyền từ trên đó chậm rãi chảy xuống, vào mùa xuân, nơi này cỏ mọc um tùm, xanh biếc dạt dào, xung quanh từng toà chùa miếu thấp thoáng những cây hồng liễu xanh mơn mởn.

Mạc Cao Quật là hang động Phật giáo nằm ở trên cao, đã có to nhỏ mấy trăm cái hang tượng phật, nhưng dù sao vách đá diện tích có hạn, không phải ai đều có thể ở trên vách đá mở hang lập phật, vách đá cùng thổ địa giống nhau, thuộc về mỗi người.

Hiện nay, phần lớn vách đá đều thuộc về các đại chùa chiền, còn có số ít bị danh môn nhà giàu Đôn Hoàng nắm giữ, những hang động này đều có quan phủ lập giấy tờ, có thể chuyển nhượng buôn bán, có điều buôn bán vách đá đối với phật môn là không có thành kính, chủ yếu là đời này truyền thừa qua đời khác.

Lý Chân cũng có một hang vách đá, ở vào mặt phía bắc của Mạc Cao Quật, diện tích khá lớn, là tổ phụ Lý Đan Bình sau khi tạ thế truyền cho hắn, ban đầu đã từng thuộc về Lý thị Đôn Hoàng, lúc Lý thị chia gia sản thì cho Lý Đan Bình.

Lý Đan Bình rất có thành kính với Phật giáo, hắn bình sinh nguyện vọng lớn nhất chính là có thể xây dựng một cái hang phật, ký thác hy vọng của hắn đối với Phật giáo, nhưng việc xây dựng rất tốn kém, Lý Đan Bình một đời nghèo khó, căn bản vô lực xây hang phật, hắn liền đem hi vọng ký thác trên người tôn tử.

Lý Chân tuy rằng không giống tổ phụ thành kính hướng về phật giáo như vậy, nhưng nguyện vọng của tổ phụ, hắn có nghĩa vụ phải hoàn thành, cái này cũng là tâm nguyện của hắn.

“Lão Lý, ta đi tìm Tiểu Tế, ngươi có đi hay không a!” Tửu Chí nóng lòng hướng về Tiểu Tế khoe khoang chiến mã, lòng như lửa đốt hỏi.

“Ta muốn đưa đồ cho a thẩm đưa, ngươi đi trước đi!”

“Vậy ta trước tiên đi đã.”

Tửu Chí quay đầu ngựa lại hướng phía nam mà phóng đi, phụ thân của Tiểu Tế hiện tại ở phía nam hang đá làm việc, Tiểu Tế cũng có thể ở nơi đó.

Lý Chân thì lại thúc ngựa đi tới Lễ Phật đài nằm ở bắc ngạn sông Cam Tuyền, xa xa nhìn thấy mười mấy lão phụ hương nhân trên phật đài đốt hương quỳ lạy, những nữ nhân này đều là nữ nhân thành viên của hội nữ nhân Đôn Hoàng.

Cái gọi là hội nữ nhân chính là do một ít quả phụ không có con cái tạo thành, có cơ cấu chuyên môn cùng chấp sự, cạc thành viên khi còn sống sẽ giao nộp hội phí, khi chết rồi nữ nhân khác sẽ thay các nàng làm công việc tang sự, khá khá giống hội người cao tuổi thời hiện đại.

Hội nữ nhân còn có thể định kỳ tổ chức các quả phụ tham gia các loại hoạt động, lễ Phật chính là một loại trong đó.

Mạnh thị cũng là thành viên Nữ Nhân hội, có điều nàng cũng không phù hợp điều kiện Nữ Nhân hội, nàng mặc dù là quả phụ, nhưng lại có nhi tử, nàng hàng năm phải hướng về Nữ Nhân hội giao nộp không ít phí tổn.

Điều này làm cho Lý Tuyền rất bất mãn, Mạnh thị chết rồi đương nhiên là con trai con dâu cho nàng xử lý tang sự, cùng Nữ Nhân hội có quan hệ gì đâu?

Bà tức rồi cãi vã mấy lần, Lý Tuyền cùng trượng phu cũng lười không để ý đến nàng, ngược lại mấy gian nhà tranh ở Thọ Xương huyện cũng bán, liền dùng tiền nàng bán nhà tranh xem như phí tổn để nộp đi.

Có điều Mạnh thị tuy rằng hàng năm giao tiền cho Nữ Nhân hội, nhưng cũng không thể tăng cao địa vị nàng ở bên trong Nữ Nhân hội, nàng có địa vị rất thấp, bị rất nhiều người xem thường.

Một mặt tự nhiên là bởi vì con trai của nàng không có tiền đồ, nhưng càng quan trọng hơn là nhà các nàng có một hang đá, lại không có thể kiến tạo hang phật ở bên trong Mạc Cao Quật, điều này nói rõ nhà nàng nghèo, không có tiền tạo hang phật, không có tiền để mọi người xem thường nàng.

Mạnh thị vì thế đôi khi rất tức giận với con dâu Lý Tuyền, nàng cho rằng Lý Tuyền hàng năm bỏ ra lượng lớn tiền của cho đệ đệ của mình đi đọc sách tập võ, vì lẽ đó nhà của bọn họ mới nghèo khó, không có tiền xây dựng hang phật.

Đây chính là căn nguyên việc quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất căng thẳng.

“A thẩm, tỷ tỷ để nói ta đưa đồ cho ngươi.” Lý Chân cười cười đem thuốc đưa cho Mạnh thị.

Mạnh thị liếc mắt nhìn gói thuốc, nàng cảm thấy rất nhiều tỷ muội đều nhìn nàng, nàng nhất thời mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ta ngày mai sẽ trở lại, ai bảo nàng đưa, lẽ nào ta không biết sao?”

Lý Chân có chút lúng túng, Lão Bà này dù sao cũng là bà bà của đại tỷ hắn, quan hệ đặc thù, hắn chỉ biết cười cợt, đem thuốc để ở một bên, “A thẩm bận bịu rồi! Ta đi trước.”

Hắn nhẹ nhàng vừa quay người, từ trên đài lễ Phật cao cao nhảy xuống, dáng người rất tiêu sái, đáng tiếc không có bị các thiếu nữ thành Đôn Hoàng quý mến hắn nhìn thấy, nhưng làm cho một đám Lão Phụ Nhân nghị luận.

“Nghe nói học võ rất tốn tiền, lại phải mua thuốc không ngừng, loại thuốc kia có thể rất đắt, chỉ có con cháu người nhà có tiền mới mua được.”

“Đúng a! Gia cảnh cũng không giàu có, tại sao phải đi học võ, Phật Nô nhọc nhằn khổ sở kiếm tiền, lại phải nuôi em vợ, ai, Mạnh tẩu thật đáng thương a! Chỉ sinh một đứa con trai.”

Các nữ nhân càng nói càng hăng say, Mạnh thị sắc mặt càng thêm âm trầm, giống như sắp nổi lên giông bão.