Chương 114: Yến tiệc

Dạ Hành Ca

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nữ quyến ngồi vào bàn tiệc khác theo lệ, Tạ Vân Thư dẫn vợ ngồi xuống, mới hàn huyên đôi lời với các tẩu các dì thì đã có người tiến gần xin chỉ thị, buộc lòng phải rời đi lo liệu.

Hiếm khi thấy năm vị công tử Tạ gia tề tựu đông đủ. Tạ Phi Lan ít tham dự gia yến, ngồi giữa bàn không phân biệt được là ai với ai, cứ nhìn lấm lét liên tục, Thanh Lam thấy vậy bèn thấp giọng cười đùa, “Mấy năm trước tam tẩu cũng có nét mặt y xì huynh luôn, cứ như lần đầu gặp vậy.”

“Đó là do tam tẩu ít lộ mặt, người khác lại không như Thanh Lam thường xuyên ra vào viện của tam ca.” Con trai trưởng của nhị thúc là Tạ Lâm Hạ cười khẩy, “Ít gặp nên khó tránh khỏi hiểu lầm, lén bàn sau lưng nào chỉ có mỗi chúng ta.”

Câu này nói đúng, có rất nhiều trưởng bối cũng đang nhìn vào.

“Vẫn còn chưa chắc chắn được tình hình của tam tẩu.” Tạ Phi Lan ép mình thôi nhìn.

Bàn tay cầm ly của Tạ Cảnh Trạch khựng lại, “Vốn còn có chút lo lắng, nhưng uống đợt thuốc này đã bồi bổ không tệ, đỡ được bảy phần rồi.”

“Nói đi nói lại vẫn mạo hiểm, hèn gì tâm trạng lão tam không được tốt.” Tạ Khúc Hành nhìn tam đệ từ xa, “Lão nhị nghĩ cách nhiều vào, chỉ cần mẹ con đệ muội bình an, nếu không…”

Mọi người trong bàn đột ngột im lặng.

“Vốn đệ còn thấy tam ca may mắn, tiểu thư Quân phủ là một mỹ nhân hiếm thấy, chẳng ngờ…” Tạ Lâm Hạ không khỏi tiếc nuối, “Nếu khỏe lên chút nữa thì đúng chuẩn mười phân vẹn mười.”

“Thật ra thì cần gì phải…” Tạ Phi Lan cụp mắt, không đồng tình với tính toán sâu xa của phụ thân.

“Tam tẩu thật là, không phải nạp thiếp là được rồi sao?” Tạ Lâm Hạ rất khó hiểu, “Với vẻ đẹp của tẩu ấy thì lo gì thất sủng, cứ khăng khăng phải tự mình sinh.”

“Quân Tùy Ngọc rất sủng ái muội muội ruột, há sẽ để Vân Thư nạp thiếp.” Tạ Khúc Hành lắc đầu, “Mà nhất định lão tam cũng không chịu.”

“Tam ca chỉ cần tẩu ấy có thể bình an đến già là hài lòng lắm rồi.” Tạ Phi Lan nói.

“Tứ ca nói không sai.” Thanh Lam gật đầu, nghĩ đến cảnh nữ nhân lạnh băng kia sẽ đối phó với thiếp thất yếu đuối thế nào thì không khỏi rùng mình, “Tam tẩu khác đại tẩu, tẩu ấy sẽ không chung chồng với người khác đâu.”

Vừa dứt lời thì lập tức bị Tạ Khúc Hành trừng mắt, Thanh Lam không vui im lặng sờ mũi.

Hắn khác với các phòng khác, gia trưởng Tạ gia là Tạ Chấn Xuyên chưa bao giờ cưới thiếp, mấy người con trai đã thành thân cũng chỉ có một chính thất, chỉ có Tạ Khúc Hành cách đây không lâu vừa nạp tiểu thiếp. May mà con dâu cả tính tình hiền hậu, đối xử với thiếp thất như tỷ muội không có vấn đề gì, Tạ phu nhân suy nghĩ mấy ngày rồi cũng thôi. Khó khăn lắm mới cho qua chuyện Tạ Khúc Hành làm trái ý cha mẹ, dĩ nhiên không muốn huynh đệ nhắc lại.

Có điều lời này đã nhắc nhở Tạ Lâm Hạ, cậu quan tâm hỏi thăm Tạ Cảnh Trạch, “Nhị ca không muốn nạp hồng nhan tri kỷ vào phủ à, sao không nhân cơ hội này cùng làm luôn, đỡ phải đêm dài lắm mộng.”

Tạ Cảnh Trạch quanh năm ra cửa hành nghệ chữa bệnh, tình cờ cứu được một cô đào kép hát rong, hai người tình đầu ý hợp nhiều năm, đã sớm là bí mật công khai, ngay cả Tô Cẩm Dung cũng nghe phong thanh được một hai, có một lần từng tìm đến cửa làm ầm lên. Nếu không phải được sai vặt truyền tin nên nhanh chân chạy trước thì chắc hẳn đã ầm ĩ mưa gió cả thành rồi. Sau lần đó Tạ Cảnh Trạch vẫn sợ hãi trong lòng, cẩn thận hơn rất nhiều, người có tình bất đắc dĩ chia lìa hai nơi, khiến người khác phải thở ngắn than dài.

Tạ Cảnh Trạch cười khổ khoát tay, “Người trong nhà ta… sao có thể so được với đại tẩu, cưới về lại làm lỡ dỡ con người ta, còn không bằng dứt tình để nàng tìm lương phối khác tốt hơn.” Một nữ tử dịu dàng đơn thuần như thế, chỉ sợ vào cửa sẽ bị hành hạ, uống phí thanh xuân, vậy chẳng thà tặng nhiều của hồi môn để nàng tìm được người khác, có lẽ còn có thể có được hạnh phúc. Biết rõ như thế song vẫn quyến luyến khó bỏ tình ý, trên mặt bất giác lộ vẻ sầu cảm, rành rành miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.

Tạ gia không ai không biết Tạ Cảnh Trạch sợ vợ, tất cả đều phá lên cười nâng ly uống rượu. Lúc này cũng đã đến độ vui vẻ giữa tiệc, các huynh đệ nhanh chóng ồn ào không chút kiêng kỵ.

Phòng khách ngồi chật ních, cười nói tự nhiên, cùng ngoài đại tẩu nhị tẩu ra thì còn lại đều là thê thiếp của các thúc bá các phòng, đều có nha hoàn thiếp thân theo hầu. Đại tẩu tươi cười hỏi thăm tình hình gần đây, dịu dàng thân thiết y hệt Tạ phu nhân.

Nàng ăn rất ít, món nào cũng không hợp khẩu vị. Thịnh yến ngày tết còn không hợp ý bằng đồ ăn trong viện, nên nàng chỉ khơi vài đũa rồi gác qua một bên. Nghe thấy ở bàn nam truyền ra tiếng cười nói, bên bàn nữ cũng dần dà để ý, bắt đầu trêu đùa không chút ngại ngùng, chơi đoán vung quyền không kém gì bậc mày râu. Nhị tẩu Tô Cẩm Dung dặn thị nữ rót rượu, ai kính cũng uống rất có hào khí giang hồ, không lâu sau chân mày khóe mắt đã thấm đẫm ý say, lời nói ra không có chừng mực.

“Ly này ta kính đệ muội.” Một ly rượu đột ngột xuất hiện, Tô Cẩm Dung uống hết một bàn, rốt cuộc cũng cố ý làm khó người không uống giọt rượu nào, “Đệ muội là thiên kim Quân phủ, không thường xuyên lui tới với chúng ta, hôm nay gặp mặt thì cũng nên nể mặt nhỉ.”

Sắc mặt nàng vẫn như thường, thuận miệng từ chối, “Nhị tẩu say rồi, Phiên Tiên đang có thai nên không dám uống rượu.”

“Có thai thì sao, hai ba ly ăn nhằm gì, đừng làm to chuyện như thế.” Tô Cẩm Dung cười khẽ, giơ tay xoay một vòng, “Không tin muội cứ hỏi các tẩu các dì ngồi đây đi, sinh con dưỡng cái là lẽ bất di bất dịch, có ai không như vậy, nhưng có thấy ai khó khăn như muội đâu.”

Đại tẩu vừa nghe lập tức phát giác có điều không ổn, ngồi cạnh khuyên giải, “Cẩm Dung đừng làm rộn, Phiên Tiên vẫn đang dùng thuốc không thể uống rượu, toa thuốc còn do tướng công muội kê đấy.”

“Không phải chỉ là chút thuốc bổ thôi à.” Tô Cẩm Dung mượn say trào phúng, “Nghe nói Quân công tử lại đưa đến không ít linh dược, thật sự hiếm thấy có huynh muội nào tình nghĩa thắm thiết như vậy.”

“Nhị tẩu nói đúng.” Nàng đáp một cậu.

Chẳng biết lúc nào tiếng nói cười đã dừng lại, nghe Tô Cẩm Dung cạnh khóe thì mọi người đều có biểu cảm khác nhau, nhưng hơn nửa đều ôm tâm tình xem cuộc vui.

Sau khi vào phủ Quân Phiên Tiên ít qua lại với họ hàng nên có khoảng cách. Tạ phu nhân lại nhiều lần thiên vị, để mặc Tạ Vân Thư cưng chiều thương xót, hành sự khác biệt, cho nên nhiều nữ quyến đã âm thầm bất mãn. Nhưng xét cho cùng thân phận của nàng không hề nhỏ, địa vị mấy năm nay vẫn luôn vững chãi, không ai dám khinh thường. Chỉ có Tô Cẩm Dung hằn học là không chịu bỏ qua, lần trước chịu nhục đã rất tức giận, lúc này thấy Tạ Vân Thư không có ở đây nên mượn rượu gây hấn cố ý làm nhục.

“Ai có thể tưởng được đệ muội may mắn đến mức nào, lênh đênh nhiều năm mà vẫn có thể quay về Quân phủ; vào Tạ gia thì có tam đệ lo liệu mọi thứ, ung dung ngồi không hưởng lộc; khó khăn lắm mới hoài thai, lại làm mọi người nơm bớp lo sợ, e sợ có chút gì sơ suất, đúng là không khác gì hoàng hậu hoài long thai.”

Câu chữ cay nghiệt như gió thổi qua, nàng nghe thế, âm lầm liếc mắt nhìn lên chủ vị. Trên ghế của vợ chồng Tạ thị đã trống trơn, người đã rời khỏi chỗ, ngay cả năm người con trai cũng không có mặt, hẳn là đưa cha mẹ về viện nghỉ ngơi rồi. Đôi mắt nàng tối sầm đi, trong bụng ảo não, vẻ lạnh lùng dần dần ngưng tụ giữa chân mày, lập tức tính toán rời khỏi bàn tiệc.

“… Rõ ràng tam đệ yêu mến đệ muội đến thế, sao mấy ngày gần đây lại hời hợt vậy.” Tô Cẩm Dung đưa mắt nhìn, thấy cha mẹ chồng và huynh đệ Tạ thị đã rời khỏi chỗ thì càng gan hơn, muốn xé rách chiếc mặt nạ bình thản của đối phương, “Từ sau khi đệ muội có thai, tam đệ thường xuyên ra ngoài đến đêm không về, đúng là khiến tẩu tẩu thấy kỳ lạ.”

“Cẩm Dung!” Càng nói càng không đúng, đại tẩu tái mặt mắng, “Muội uống nhiều rồi đấy, nói bậy gì thế hả?”

Tô Cẩm Dung phớt lờ, càng thêm hùng hổ, “Nghe nói đệ muội dùng bảo vật của Quân vương phủ làm mất công hiệu của thuốc nên mới mang thai, quý phủ giàu sang có vô số món đồ bí tàng, nhà nghèo như ta kiến thức ít ỏi, không biết là bảo vật nào lại có công hiệu đến mức đó, sao không đem đến cho mọi người mở mang chút? Chứ không lại tưởng bị tên bịp bợm nào trên đường lừa.”

Ẩn ý ngấm ngầm hại người khiến Sương Kính vô cùng tức giận, gương mặt bình tĩnh biến sắc, “Nhị thiếu phu nhân ăn nói xằng bậy tung tin đồn nhảm, rốt cuộc là có ý gì!”

Quân Phiên Tiên giơ tay cản lại, đôi mắt đen kịt sâu không thấy đáy.

“Nhị tẩu muốn nói gì?”

“Ta chỉ nghĩ thay cho danh dự của đệ muội thôi, chỉ mong có thể lấy bằng chứng ra bác bỏ tin đồn. Giờ đây trong phủ đang đồn ầm lên, mà chắc là đệ muội không nghe thấy rồi, nói khó nghe thế nào cũng có, còn có người nói…” Tô Cẩm Dung cười lạnh, làm như lơ đãng lùi người qua một bên, nha hoàn lạnh lợi nhanh chóng tiếp lời, “Nói chưa chắc cái thai của tam thiếu phu nhân là họ Tạ, không biết là…” Giọng nói lanh lảnh đột ngột im bặt, gương mặt thanh tú có vẻ khác thường khiến người ta sợ run.

Trong thoáng chốc bàn tiệc im lìm như chết.

Tuy có rất nhiều lời đồn nhưng mọi người đều tự biết không thật, không ai dám nói thẳng mặt như vậy cả, ngay cả trước mặt huynh đệ Tạ thị cũng không dám nói. Lúc này Tô Cẩm Dung đắc ý vạch trần, mọi người tự biết không ổn, e sợ bị liên lụy, không khỏi biến sắc.

“Có lẽ đệ muội đã nghe câu không có lửa làm sao có khói, có phải nên…” Tô Cẩm Dung kiêu căng cười nhạo.

“Nếu không phải nhị tẩu nhắc nhở, đúng là ta không biết trong phủ có lời đồn ghê gớm như thế.” Khoan thai ngắt lời, trên mặt nàng không hề có vẻ tức giận, “Người đâu.”

Giọng không cao, nhưng đúng lúc này có hai thân hình khỏe khắn từ trên mái cong nhảy xuống, cung kính cúi đầu.

“Tiểu thư có gì sai bảo.”

“Lôi nha đầu này xuống đánh hai mươi trượng.” Câu từ nói ra vô cùng hờ hững, “Đánh xong thì đưa đến hình đường để xử phạt, cảnh cáo dám tung tin về chủ nhân, nói xằng nói xiên.”

Suýt nữa Tô Cẩm Dung đã hoài nghi mình nghe nhầm, tức giận tới mức nói không ra lời, nha đầu bên cạnh đã bị kéo xuống. Đó là nha hoàn bồi gả từ Tô phủ đến, luôn rất được lòng chủ nhân, ỷ có chỗ dựa nên hành sự ngang ngược, lần này đã sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu, há miệng kêu cứu.

Chân mày xinh xắn nhướn lên, không cần nàng mở miệng, tiếng la hét đã lập tức biến mất.

“Dừng tay!” Tô Cẩm Dung luôn miệng quát ngưng, song dù có giơ tay ngăn trở cũng đều bị đẩy ra. Thị vệ của Quân gia làm như không nghe thấy gì, chỉ chốc lát đã lôi nha hoàn đi mất, còn thị vệ của Tạ gia đứng nghiêm bên cạnh, không biết phải nên nghe theo ai, tuy Tạ Vân Thư chỉ đứng hạng ba nhưng lại khiến người ta kiêng dè hơn Tạ Cảnh Trạch nhiều.

Cả đại sảnh lâm vào kinh hãi, tất cả đưa mắt nhìn sang, họ hàng không biết chuyện đều nhìn sang đây. Đại tẩu tốt bụng ở cạnh khuyên giải đều bị Tô Cẩm Dung đẩy ra, mặt đỏ bừng, tức đến mức chất vấn.

“Có ý gì hả, đánh cho ta xem đi! Ngươi có tư cách gì mà ra lệnh! Ỷ là tiểu thư Quân gia ngang ngược, chỉ mới một lời khó nghe đã ra oai, có giỏi thì đánh cả ta luôn đi!”

Quân Phiên Tiên cầm khăn lau tay, như không hề nhìn thấy vẻ mặt nổi giận đùng đùng của Tô Cẩm Dung, hời hợt nói, “Nhị tẩu mềm lòng quản thúc người dưới không nghiêm, nuôi dưỡng một kẻ xuyên tạc phỉ báng chủ nhân đến mức này, tất ta phải thay mặt dạy dỗ rồi. Nếu để người ngoài nghe được những tin đồn vô căn cứ như thế thì ai gánh được vết nhơ của Tạ gia đây, giữ mạng nàng ta lại là đã rất khoan hồng rồi, nhị tẩu đừng có không biết nặng nhẹ mà bao che như thế.”

Tô Cẩm Dung giậm chân giận dữ, “Đến lượt ngươi giáo huấn ta hả? Là thứ gì, rõ ràng là ngươi không…”

Trong lòng biết đối phương muốn làm lớn chuyện, đôi mắt đen khẽ liếc sang, Sương Kính lập tức bịt lại mấy lời nhục mạ sắp tuôn ra. Tuy Tô Cẩm Dung biết võ công nhưng đã nhiều năm không đụng đến, cộng thêm bị đánh bất ngờ nên chỉ trong nháy mắt đã bị khống chế, thân bất do kỷ bị Sương Kính ấn xuống ghế, đôi mắt trừng lớn sắp nứt toác.

“Đệ muội…” Tiếng ồn ào biến mất, đại tẩu thờ phào lại bắt đầu do dự, “Cẩm Dung muội ấy…”

“Nhị tẩu và nha hoàn này chủ tớ tình thâm, gặp chuyện khó mà không quan tâm được, nhưng tẩu ấy đã quên mất đây là tiệc chúc Tết, đợi lát nữa tỉnh rượu ắt sẽ tự biết.”

Trấn an đại tẩu xong, nàng đưa tay vỗ nhẹ lên vai Tô Cẩm Dung, “Điều năm mươi sáu trong gia quy của Tạ gia, phàm chỉ cần tung tin nói xấu về chủ nhân thì sẽ bị phạt hai mươi trượng, đuổi ra ngoài phủ không bao giờ dùng lại. Quy củ như thế, rơi vào tay ai cũng như nhau thôi. Nhị tẩu đừng buồn, nếu không phục thì có thể đi tìm cha mẹ nói rõ, đến lúc đó thị phi thế nào tự có công bằng, cần gì phải vì một hạ nhân mà tức giận tới mức đó, hai mươi trượng vẫn chưa chết được đâu.”

Động tác rất dứt khoát, một màn không đâu vào đâu nhanh chóng chìm xuống, hơn nửa những người tại chỗ chỉ nghe thấy nhị tẩu nói mấy câu nên vẫn còn hồ đồ, còn người biết rõ đầu đuôi đều không muốn dây vào. Cho tới khi đôi mắt lạnh lùng nhìn lướt qua từng người, bị nhìn tới nỗi đáy lòng rét run, tất cả đều cúi đầu.

Mặt Tô Cẩm Dung thoắt đỏ thoắt tím, suýt nữa đã ngất xỉu vì tức.

***

“Nhị thiếu phu nhân thật là quá quắt!” Sương Kính tháo trâm cài trang sức ra, vẫn còn tức giận, “Phải đánh cả nàng ta hai mươi trượng mới đúng, để xem còn dám ăn nói bậy bạ không.”

Trâm bạch ngọc tinh xảo, nàng đưa tay vuốt ve, hờ hững nói, “Nếu không thì sao, dẫu gì nàng ta cũng hơn ta một bậc.”

“Nàng ta ăn nói khó nghe như vậy, chẳng lẽ cứ thôi sao, nói thế nào thì cũng nên dạy dỗ một bài học.”

“Dạy dỗ nàng ta? Ta sao dám mạo phạm được.” Nàng cười nhạt, “Chẳng qua bệnh này của ta được nhị ca phí tâm nhiều, cũng nên báo đáp.”

“Ý tiểu thư là?”

“Nghe Vân Thư nói thiếp thất bên ngoài của nhị ca đã có thai rồi, sao có thể để người ta bơ vơ được, ngày mai đón người vào đi, vừa hay có thể bầu bạn với ta, ở gần chăm sóc cũng đỡ cho nhị ca nhớ nhung liên tục.”

Sương Kính bừng tỉnh, gần như muốn bật cười ra tiếng.

“Chủ ý này đúng là rất hay, nhất định phu nhân sẽ tán thành, cũng không thể để máu mủ Tạ gia trở thành con riêng được.”

“Đợi sinh con ra thì chọn giờ lành chính thức nạp, coi như chu toàn cho mối tình khổ sở của nhị ca, đây mới là vui mừng lớn.”