Chương 973: Ân – Oán

Cực Võ

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lý Thương Hải gọi là Nguyệt Chủ trong khi Nguyệt Sát ban đầu vốn gọi là Nguyệt Thánh, giữa xưng hiệu của hai người cộng đồng có một chữ Nguyệt, điều này khiến Vô Song tương đối tò mò về quá khứ giữa hai người hay đúng hơn là quá khứ giữa Nguyệt Thánh cùng Bái Nguyệt Giáo, dù sao Nguyệt Thánh chỉ sợ cũng cùng thời với Vô Hà Tử.

Lý Thương Hải gần như không có bất cứ ngại ngần gì khi đối đầu với Nguyệt Thánh, nàng lập tức bước vào trạng thái Tiêu Dao Ngự Phong, bước vào Nhập Tiên Cảnh.

Trên lý thuyết mà nói Vô Song nghĩ Lý Thương Hải yếu hơn Nguyệt Sát dù sao áp lực mà hai người tạo ra Vô Song đều có thể cảm nhận được, từ cảm giác nguy hiểm mà nói thì Nguyệt Sát nguy hiểm hơn xa Lý Thương Hải nhiều, Vô Song thật sự không rõ vì cái gì Lý Thương Hải lại tự tin đương đầu với Nguyệt Sát như vậy.

Đương nhiên rất nhanh thì Vô Song hiểu được, hắn nhìn thấy Nguyệt Giới của Nguyệt Sát hoàn toàn thu lại, thứ sương trắng kia căn bản không hề xuất hiện nữa.

Trên đời có cái gọi là tương khắc, Phong Giới của Lý Thương Hải vừa vặn tương khắc với Nguyệt Giới của Nguyệt Sát, khi mà gió nổi lên sương mù liền hoàn toàn tán đi, cái lớp sương mù khủng bố kai không còn có thể che đậy cho Nguyệt Sát.

Lý Thương Hải lao tới, tốc độ của nàng rất nhanh, Lý Thương Hải tay nắm Nguyệt Độc Chi Mệnh mạnh mẽ chém thẳng xuống Nguyệt Sát.

Nguyệt Sát nén nguyên một Giới vào bên trong thanh kiếm của mình tuy nhiên Nguyệt Độc Chi Mệnh trong tay Lý Thương Hải nào phải phàm vật, nó nằm trong số thập đại thần binh của Phù Tang, thứ này vốn được biết là không thể phá hủy, một thanh thần binh có độ cứng tuyệt đối, kiên cố vô bỉ.

Một quạt chém xuống, va chạm với thanh kiếm đỏ rực của Nguyệt Sát thì cả hai người như chém đứt đoạn cả không gian này ra vậy.

Chỉ một lần qua chiêu, Nguyệt Sát lập tức bị đẩy bật lại còn Lý Thương Hải chỉ ngửa người ra sau, nàng vẫn đang phiêu phù giữa trời.

Nguyệt Độc Chi Mệnh trong tay nhè nhẹ quạt lên, trên người nàng lại xuất hiện vô biên vô tận cuồng phong bão tố, gió nổi lên, Phong Thần nộ.

“Cửu Tiêu Ngự Phong Kiêm – Phong Vũ Quân Thiên Kiếm “.

Nộ kiếm của Lý Thương Hải rốt cuộc xuất ra

Phong Vũ Quân Thiên Kiếm thuộc tính vốn là nén, uy mà không lộ, nộ mà không hiện, chỉ có khi trực tiếp chém tới địch nhân mới biết kiếm này khủng bố ra sao.

Một kiếm từ trên trời cao chém thẳng xuống Nguyệt Sát, đương nhiên với Lý Thương Hải thì thế xa xa mới đủ.

Chỉ thấy nàng hai tay nắm quạt sau đó như làm ảo thuật, Nguyệt Độc Chi Mệnh từ một lại tách làm hai phần, đứng trên thiên không Lý Thương Hải như đang múa vậy.

Hơi thở của Lý Thương Hải dần dần thay đổi thậm chí khí chất của nàng cũng đang thay đổi, trên người nàng bắt đầu xuất hiện từng mảnh băng phiến lượn lờ.

Trước đây nhìn Lý Thương Hải như tiên nhân ngự kiếm chém địch nhân nhưng hiện tại… Vô Song cảm giác Lý Thương Hải như hằng nga đang nhảy múa trên cung trăng vậy.

Cái này gọi là Nguyệt Vũ, Lý Thương Hải không thể nắm giữ Nguyệt Giới bởi vì nàng đã có Phong Giới của chính mình nhưng sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới nàng thay đổi trạng thái nội lực của bản thân, nội lực của Lý Thương Hải lúc này dĩ nhiên mang theo thuộc tính hàn.

Nguyệt Sát ở bên dưới nhìn thấy tất cả trong mắt, ánh mắt của Nguyệt Sát càng ngày càng lạnh, Nguyệt Giới của hắn không phát ra quang huy nhàn nhạt kia nữa mà lập tức xoay tròn, không khí xung quanh Nguyệt Sát liền bị cô đọng lại, trên người hắn hàn khí tự nhiên sinh ra thậm chí hàn khí càng thêm kinh khủng, nó trực tiếp ngưng tụ thành băng.

Nắm lấy vũ khí, Nguyệt Sát chém ra một kiếm, kiếm này cực kỳ lạ.

Thanh vũ khí của Nguyệt Sát hoàn toàn bị hàn băng ngưng kết nhưng ẩn trong nó là kinh thiên sát khí.

Một kiếm của Nguyệt Sát chém ra, chém đứt đôi Phong Vũ Quân Thiên Kiếm.

Phong Vũ Quân Thiên Kiếm nổ tung giữa trời nhưng mà lúc này kiếm khí ẩn bên trong mới phát ra, cứ như một cơn mưa kiếm chém vào người Nguyệt Sát bất quá… cơn mưa kiếm kia hoàn toàn bị hàn băng kết giới của Nguyệt Sát cản lại.

Nguyệt Sát có thể dễ dàng không mất một giọt mồ hôi đập tan Phong Vũ Quân Thiên Kiếm, điều này cũng chẳng thể làm Lý Thương Hải kinh ngạc, nàng lúc này cũng chém ra hai đường kiếm khác.

Kiếm này của nàng rất lạ, là hai đường hàn băng kiếm pháp hơn nữa uy lực tuyệt đối không cao.

Nhìn thấy hai đường hàn băng kiếm khí lao tới, ánh mắt của Nguyệt Sát bỗng chốc trở nên căng thẳng, Nguyệt Sát liền xoay ngược chuôi kiếm trong tay, sát khí từ trong thanh kiếm phá băng mà ra, theo một kiếm này Nguyệt Sát như chém ra cả một vòi rồng huyết sát khí.

Vòi rồng kia đã chẳng thể gọi là huyết sát khí nữa rồi, nó không còn là chém giết đơn thuần, nó đại diện cho sự hủy diệt, khi mà vòi rồng quét qua toàn bộ mọi thứ trước mặt liền bị cắt nước.

Hai đường hàn băng kiếm khí quả thật bị cắt vụn nhưng mà ẩn sau cái lớp hàn băng kia lại là thứ khác.

“Cửu Tiêu Ngự Phong Kiếm – Động Huyền Hạo Thiên Kiếm “.

Nếu Nguyệt Sát biết lấy hàn băng cô đọng sát khí thì Lý Thương Hải cũng lấy kiếm chiêu dấu trong hàn băng.

Bằng cách này nếu lớp hàn băng không vỡ, chiêu kiếm tuyệt nhiên không lộ.

Động Huyền Hạo Thiên Kiếm bị che bởi hàn băng thì cũng thôi nhưng khi nó thoát băng mà ra liền sáng như nhật nguyệt tinh thần, bàng bạc đại thế như trời cao hơn nữa nó còn có vô số kiếm mang bao quanh như muôn vàn tinh tú hiệu lệnh dưới vầng mặt trời.

Kiếm này là cương kiếm, là kiếm nhanh nhất cũng là kiếm sắc nhất.

Hai chiêu kiếm trong chớp mắt cắt qua người Nguyệt Sát, trực tiếp chém nát hàn băng thủ hộ của hắn, cắt đôi cơ thể Nguyệt Sát làm hai phần.

Hai kiếm trực tiếp chém chết Nguyệt Sát nhưng mà Lý Thương Hải căn bản không tỏ ra vui mừng, nàng thậm chí trực tiếp mở Bắc Minh Hạo Hãn, mở ra trạng thái phòng ngự mạnh nhất.

Quả nhiên một tia khí lạnh bỗng thổi đến, thân hình Nguyệt Sát theo khí mà tới, hắn lúc này đã áp sát người Lý Thương Hải tựa bao giờ.

Hai kiếm của Lý Thương Hải rõ ràng chém chết Nguyệt Sát nhưng nay nhìn lại tất cả chỉ còn là một làn sương mờ mờ ảo ảo.

Nguyệt Sát đến, hai chân cũng trong trạng thái ngự không, tay phải nắm chặt chuôi kiếm mà chém.

“Cực Sát Kiếm, Trảm Thủ Nhân Đồ “.

Nguyệt Sát vận lực toàn thân mà chém ra một kiếm nhưng mà Lý Thương Hải nào phải phàm nhân, Nguyệt Độc Chi Mệnh trong tay cũng mạnh mẽ chém ra sau đó vận cả Phong Giới Lực cùng Bắc Minh Hạo Hãn thủ hộ thân thể.

Một chém của Nguyệt Sát không thể chém nát được Nguyệt Độc Chi Mệnh nhưng mà theo hai vũ khí va chạm thì vô biên vô tận sát khí hóa thành thực chất, cô động thành một tiểu kiếm giới vây lấy Lý Thương Hải mà chém tới.

Lý Thương Hải bị tiểu kiêm giới vây lấy, hàng trăm hàng ngàn thanh sát kiếm chém vào người nàng bất quá Lý Thương Hải cũng mặc kệ, nàng vốn không sợ thứ này.

Phong Giới Lực khởi động, một bên là hàng trăm hàng ngàn thanh sát kiếm nhưng mà Lý Thương Hải cũng có hàng trăm hàng ngàn phong nhận đón lấy, cái quan trọng lúc này là kình lực, kình lực phản chấn của hai bên.

Lý Thương Hải về mặt này rõ ràng là thua Nguyệt Sát,hai người cứng đối cứng một lần khóe miệng Lý Thương Hải đã trào ra máu tươi bất quá ánh mắt nàng thì vẫn lạnh vô cùng, ánh mắt mang theo cái rét thấu xương.

“Nguyệt Vũ – Ám Nguyệt Tiêu Cung “.

Rõ ràng đang chịu sức ép khổng lồ nhưng mà không ai có thể giải thích được cơ thể của Lý Thương Hải trên không trung lại toát lên một loại thần vận phiêu hốt vô định.

Nguyệt Vũ chính là tuyệt học tối cao của Bái Nguyệt Giáo dĩ nhiên đây không phải là vũ đạo mà là chiêu thức.

Hàn băng khí ngưng tụ trong người,cả người kết tinh thành băng, sau đó trên người Lý Thương Hải bắn ra vô số đường ánh nguyệt, toàn bộ đều là hàn băng kết tinh.

Dĩ nhiên mọi thứ không chỉ như thế, đôi chân trần của Lý Thương Hải chẳng biết từ bao giờ xuất hiện một vòng hàn băng kết giới, cái này mới đáng sợ.

Hàn băng khí lập tức bao trùm lấy Nguyệt Sát, dưới vòng hàn băng này tốc độ của Nguyệt Sát lập tức chậm lại, hắn lúc này căn bản không thể rút kịp ra ngoài.

Nguyệt Sát bị khóa cứng trong vòng hàn băng bất quá ánh mắt của hắn thủy chung vẫn bình tĩnh vô cùng, thanh “sát kiếm” vẫn cứ một mực đè lên Nguyệt Mệnh Chi Độc của Lý Thương Hải, một mực ép nàng.

“Lý nha đầu, ngươi đừng quên lão phu từng là một đời Bái Nguyệt Giáo Chủ, ngươi muốn dùng Nguyệt Vũ giết chết Bái Nguyệt Giáo Chủ?, ngây thơ “.

Lý Thương Hải căn bản lười quản Nguyệt Sát nói gì, hàn băng khí của nàng toát ra càng ngày càng mạnh thậm chí mái tóc đen nhánh của nàng cũng biến thành thuần một màu trắng.

“Nhớ kỹ, năm đó ngươi không phải Nguyệt Chủ, năm đó ngươi là Tôn Chủ, sư phụ ta mới là Nguyệt Chủ, tư cách gì dám nhận xét Nguyệt Vũ của bản giáo?”.

Lý Thương Hải lạnh lùng đáp, làn da của nàng cũng biến thành trắng bạch như màu băng.

Trước kia làn da của Lý Thương Hải vốn là trắng hồng mịn màng nhưng lúc này lại trắng toát, thêm mái tóc dài triệt để hóa thành màu trắng khiến cho Lý Thương Hải càng thêm đáng sợ.

Lý Thương Hải một đời có thể nói rất may mắn, nàng có bốn vị sư phụ yêu thương nàng hết mực.

Hai người đầu tiên như cha mẹ nàng, một là Cầm Đế, hai là Tiêu Dao Tử.

Người thứ ba cũng không cần phải nói, đây chính là sư thúc Vô Hà Tử của nàng, nàng coi sư thúc như người cha thứ hai.

Ngoài Tiêu Hà Tử ra, nàng còn có một vị sư phụ thứ tư, nàng chính là Nguyệt Chủ đời trước.

Lý Thương Hải không thể dành tình cảm cho tứ sư phụ nhiều hơn ba người trước bởi vì khi đó nàng vốn đã đủ lông đủ cánh, vốn cũng đủ mạnh bất quá… nàng kính trọng tứ sư phụ vô cùng, nàng nợ ân tình của tứ sư phụ, trả cả đời cũng không hết.

Lần này nàng lên Bồng Lai, vốn chỉ nghĩ có thể vì Tiêu Dao Tử báo thù nhưng mà nàng năm mơ cũng không ngờ kẻ giết tứ sư phụ của mình dĩ nhiên cũng lên đảo, dĩ nhiên xuất hiện ở nơi đây.

Nguyệt Thánh là người Cao Ly nhưng mà hắn cũng chính là Tôn Chủ trước đây của Bái Nguyệt Giáo, một trong những người Lý Thương Hải nhất định phải giết.