Chương 26: Vương lão đầu của ven hồ Đại Minh

Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Đăng vào: 2 năm trước

.

Diệp Hoan hồn nhiên không biết sự hiện hữu của mình đã gây nên sóng gió lớn cho Hồng Hổ Liễu gia tiếng tăm lừng lẫy, hiện tại hắn sống rất thoải mái.

Hôm trước cướp sạch ba người kia, khiến cho kinh tế quẫn bách của hắn tốt hơn rất nhiều, trong ví tiền của ba người kia cộng lại có ba bốn nghìn tiền mặt, đủ để hắn sống những ngày tháng tốt lành, cho nên về việc tìm việc làm đương nhiên là không nhắc tới nữa.

Diệp Hoan sống qua ngày thiếu nhìn xa trông rộng, ánh mắt của hắn chỉ nhìn chằm chằm trước mắt, chỉ cần trước mắt không có trở ngại, chuyện sau này sau này hãy nói, khách quan mà nói, Diệp Hoan thật sự không có lòng cầu tiến, loại người này biến thành lưu manh thật sự rất bình thường, rất phù hợp Logic, sự nghiệp thành công đó mới gọi là ông trời mắt bị mù.

Lúc Vương lão đầu đến tìm Diệp Hoan, Diệp Hoan đang nằm nghiêng trên ghế salon xem tivi.

Nhìn thấy Vương lão đầu đi đến, Diệp Hoan ngẩn người, tiếp đó biểu lộ ra sự suy sụp, thở dài sâu kín, rất tự giác đi vào trong phòng, từ trong ví tiền rút ra năm trăm đồng đưa cho lão, vẻ mặt thêm u oán.

Vương lão đầu cũng ngây ra một lúc, sau đó chất phác cười: “Tôi không phải tới tìm cậu đòi nợ, số tiền nhỏ như vậy tôi không để trong mắt đâu……..”

Diệp Hoan nghe xong rất là vui mừng, không nói hai lời, nhanh chóng giật lại tờ năm trăm đồng trên tay Vương lão đầu, như sợ bị người khác cướp nhét vào trong đũng quần, thay đổi bộ dạng hờn dỗi, nhìn Vương lão đầu một cái: “Chú Vương chú thật là xấu, mỗi lần gặp chú trái tim nhỏ bé của cháu đều đập rất là nhanh, bị chú hù chết rồi…”

Vương lão đầu: “……….”

Từ trong túi móc ra hai điếu thuốc, đưa cho Vương lão đầu một điếu, Diệp Hoan cũng tự mình châm lửa.

Vương lão đầu cau mày nói: “Tuổi còn trẻ như thế, hút thuốc rượu chè thứ gì cũng có, cậu không thể kìm chế chút sao?”

Trong lời trách cứ nhàn nhạt ấy, chất chứa rất nhiều quan tâm không nói thành lời.

Nhưng Diệp Hoan không nghe ra, chỉ cười ha ha, nói: “Chú Vương chú nên thỏa mãn đi, thanh niên lêu lổng như cháu chỉ hút chút thuốc, uống chút rượu, không chơi gái không đánh bạc không hút pin, không gây phiền toái cho nhân dân, không tăng thêm gánh nặng cho xã hội, thật ra chính phủ nên phát cho cháu bằng khen người nhân dân tốt mới đúng.”

Vương lão đầu bất đắc dĩ cười cười,ngón tay mập mạp chỉ vào hắn, nói: “Cậu á, chỉ được cái miệng lẻo mép, đây là ưu điểm, cũng là khuyết điểm, coi chừng tương lai chịu thiệt vì cái miệng của cậu đấy.”

Diệp Hoan vừa mới lấy lại năm trăm đồng lúc này từ trong ra ngoài lộ ra vẻ nhiệt tình, cười hắc hắc nói: “Chú Vương không phải vì tiền thuê nhà mà đến, nhất định là có chuyện khác…”

Nói xong Diệp Hoan nháy mắt gian xảo, cười phóng đãng nói: “Lần trước cháu hứa sẽ tìm cho chú một đối tượng, tìm kiếm vài ngày rồi, hôm trước tại ngõ nhỏ bên ngoài phát hiện một vị lão bà bà đang múa ương ca, sáu mươi mấy tuổi rồi, Ôi! Bờ mông uốn éo được cái gọi là hăng hái, chỉ là hai cái vú có chút rủ xuống, nhưng mà so với tuổi tác của chú mà nói, có thể xem là tuyệt thế mỹ nữ rồi, để mai cháu giúp chú hỏi thăm một chút, chỉ cần chú vừa ý, cháu sẽ nghĩ cách cho bà già kia té ngã, sau đó đưa bà ta đến giường của chú…..”

Đầu Vương lão đầu tràn đầy những đường chỉ đen: “Tôi không có ý định tìm bạn già, cậu suy nghĩ nhiều rồi…….”

Diệp Hoan vò đầu nói: “Vậy chú tới tìm cháu làm gì vậy? Chú đừng trách cháu nói chuyện quá thẳng thắn, kỳ thật, phần lớn mỗi tháng cháu đều rất sợ nhìn thấy chú, thật đó, mỗi lần gặp chú cứ cảm thấy trên ót chú có khắc chữ ‘Nộp tiền thuê nhà’, có vài lần nằm mơ thấy ác mộng còn bị hù cho tỉnh giấc…….”

Vương lão đầu nhăn mặt rầu rĩ nói: “Tôi cũng không có hung thần ác sát hối thúc cậu đóng tiền thuê phòng à?”

Diệp Hoan thở dài nói: “Cuộc sống khó khăn mà, những năm này không những làm trộm chột dạ, thiếu tiền phòng cũng chột dạ như thế…”

Vương lão đầu thật sự không muốn nhiều lời cùng hắn nữa, trong lòng có chút nhàn nhạt lo sợ không yên.

—— Tiểu tử này sao càng ngày càng trở nên láu cá rồi a? Sao này sẽ ra sao đây? Tương lai nếu thay đổi hoàn cảnh hoàn toàn khác, với tính tình láo cá của nó, sao có thể thích ứng với hoàn cảnh đó?

“Diệp Hoan, bắt đầu từ hôm nay, tôi đoán là không ai dám ăn hiếp cậu nữa rồi, cậu nên ngoan ngoãn ở lại đây, đừng có chạy lung tung.”

“Không chạy lung tung sao cháu có thể kiếm tiền? Những ngày này cuộc sống của cháu trôi qua phải nói là rất là thê thảm, may mắn là hôm trước ở dưới cầu thang của chúng ta có ba tên bị đánh ngất, theo cháu nói nha, người động thủ kia đoán chừng cũng là **, người bị y đánh ngất, lại quên quét dọn chiến trường, tự nhiên để cháu chiếm được mấy nghìn đồng, hắc hắc….”

Vương lão đầu mặt mo run rẩy: “… …”

“Diệp Hoan, tôi biết cậu là cô nhi, cậu… nhớ cha mẹ của cậu không?” Vương lão đầu thình lình hỏi, một đôi mắt lão lục ngầu hiện lên mấy tia sáng phức tạp.

Diệp Hoan không chút do dự gật đầu: “Nhớ, nhớ quá đi chứ!”

Vương lão đầu lập tức có chút mừng rỡ, vừa tính mở miệng, tiếp theo Diệp Hoan bổ sung thêm: “Nếu để cháu biết tin tức của cha ruột cháu, cháu nhất định vượt thiên sơn vạn thủy đi tìm cha…..”

Vương lão đầu càng mừng rỡ, cười nói: “Thật vậy không?”

“Thật —— sau đó cháu sẽ đánh chết thằng cha chó hoang kia!” Diệp Hoan thay đổi vẻ mặt trở lên dữ tợn.

Vương lão đầu : “……..”

Nói chuyện không hợp nhau, Vương lão đầu quyết định vẫn là để khi khác nói sau.

Suy nghĩ hồi lâu, Vương lão đầu lúng túng mấp mấy bờ môi, khẽ thở dài nhè nhẹ: “Có lẽ… Cha mẹ của cậu vứt bỏ cậu, có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, thiên hạ không có cha mẹ nào sai cả, bọn họ cũng có nỗi khó xử…….”

Trong lòng Diệp Hoan khẽ rung động, nhớ lại những gì Vương lão đầu làm cho mình mấy năm nay, hơn nữa cộng thêm những câu hỏi khó hiểu của hôm nay, tất cả trí nhớ và manh mối liên kết lại với nhau…, Diệp Hoan có chút ngây người.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh…

“Chú Vương …Chắc chú không phải là cha cháu đấy chứ? Phụ thân ven hồ Đại Minh?” Con mắt Diệp Hoan càng trợn càng lớn, gian nan hỏi.

Vương lão đầu ngây dại: “……..”

“… Chá có phải còn có một người mẹ ven hồ Đại Minh, tên là Hạ Vũ Hà?” Giọng Diệp Hoan như muốn khóc.

Vương lão đầu bưng kín trái tim, sắc mặt có chút phát xanh, trong đầu tiểu tử láo cá này mỗi ngày đang suy nghĩ cái gì?

“Tôi… Tôi có chút không khỏe, đi trước đây…”

Vương lão đầu đứng lên, thân hình kiện tráng đi ra ngoài.

Diệp Hoan đuổi đến tận cửa, lệ rơi đầy mặt hướng về bóng lưng của hắn buồn bả gọi to: “Cha! Người đừng đi, đừng bỏ rơi con, con có một vấn đề muốn hỏi cha……”

Vương lão đầu cố gắng kiềm chế vẻ xúc động trên mặt, đưa lưng về phía Diệp Hoan lạnh lùng nói: “Cậu muốn hỏi gì?”

“Cha! Những năm nay con sống rất là khổ….” Diệp Hoan vịn khuông cửa, khóc không thành tiếng.

Vương lão đầu thở một hơi dài, bả vai ngăn không được run nhè nhẹ.

Diệp Hoan vỗ khuông cửa, khóc rất là đau khổ: “Tại sao, đây là tại sao…..?”

“Cậu, cậu……”

“Vì sao cha còn muốn thu tiền thuê nhà của con? Cha còn hại con mỗi ngày nằm mơ thấy ác mộng, vì sao? Vì sao?”

“… …”

“Vì sao cha không tặng phòng cho con? Vì sao… Cha, cha đi đâu vậy? Quay lại, quay lại đi!”

“… …”