Chương 16: Cỏ rác và tiên nữ

Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cao ốc trụ sở chính công ty Hồng Hổ, phòng Đổng Sự Trưởng.

Bàn làm việc được điêu khắc trạm trổ tinh xảo, lại phết lớp sơn màu đỏ cao cấp. Trên tấm thảm lông dài màu xanh, một con mãnh hổ màu đỏ được in ở giữa. Không khí trang trọng có phần như bức tử người khác. Khiến người ta có sức ép như bị núi Thái Sơn đè. Những người bước vào đây đều cảm thấy khó thở.

Liễu Mi ngồi đằng sau chiếc bàn làm việc. Một đôi mắt phượng nhắm khe khẽ, lâu lâu lại nhìn vào ti vi tinh thể lỏng ở phòng nghỉ của phòng làm việc. Cuối cùng hướng ánh mắt nhìn về những tay thuộc hạ đang cung kính đứng ở trước mặt cô.

Văn phòng này vốn dĩ thuộc về cha cô, Liễu Tứ Hải. Sau này Liễu Tứ Hải tuổi đã cao, bắt đầu về hưu. Liễu gia chỉ có mình cô và người anh trai. Gia tộc đổi mới thay cũ, đương nhiên không tránh khỏi sự tranh giành quyền lực. Cho đến khi Liễu Tứ Hải dẹp yên thị phi, chính tay giao quyền điều hành công ty Hồng Hổ cho người con gái mà ông luôn tự hào. Cuộc tranh giành quyền lực mới dần dần được dẹp bỏ, mới được thái bình như thế.

Bây giờ Liễu Mi đang ngồi trên chiếc ghế rộng tượng trưng cho người cầm quyền Hồng Hổ. Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp và tuổi tác không tương xứng với quyền uy và sự thành thục của cô.

Hai mươi tuổi đã điều hành một công ty lớn Hồng Hổ. Hai chân đi trên hai con đường chính và tà. Giữa mạng lưới được tạo thành bởi quyền lực và thế lực cùng những quan hệ phức tạp, Liễu Mi rong chơi ở trong đó. Mọi việc đều thuận lợi. Lúc cần phải nặng tay, thủ đoạn của cô còn cay độc hơn phụ thân cô. Lúc cần xoa dịu lòng người, cô không tiếc tiền tài, rút lui còn nhanh hơn ai khác.

Bất luận là chính hay tà, đối thủ của cô đều nói là không được coi thường cô gái nhỏ bé này. Bởi vì người phụ nữ này tuy nhỏ tuổi nhưng có phản ứng nhạy bén như con báo. Có tính cách xảo trá tàn nhẫn như beo sói. Còn có tim gan tàn ác như rắn độc.

Một người phụ nữ hai mươi tuổi. Nếu như nhờ vào sự chống lưng của cha mà ngồi vào vị trí cao như thế. Vị trí này tất nhiên không thể nào ngồi lâu được. Sự thật là, từ khi Liễu Tứ Hải đưa con gái lên vị trí cao nhất. Căn bản là không ngó ngàng gì đến việc của Hồng Hổ bang nữa. Liễu Mi không những ngồi trên ghế này lâu vậy, mà còn khiến cho việc kinh doanh của Hồng Hổ bang ngày càng đi lên. Nếu như người không có bản lĩnh gì cả liệu có làm được như vậy không?

Trong văn phòng, một người trung niên có vẻ như là giám đốc đang nhỏ nhẹ hồi báo công việc với Liễu Mi. Hắn chính là người phụ trách tất cả những công việc kinh doanh chân chính của Hồng Hổ bang.

Liễu Mi sau khi tiếp quản Hồng Hổ bang đã tiến hành cải cách công ty. Cô dẹp bỏ thời kì chính tà bất phân, không khí u ám bao trùm công ty của Liễu Tứ Hải. Sau đó phân biệt rõ ràng hai chữ chính và tà, hai loại kinh doanh tách ra mà làm, tuyệt đối tránh giao vào nhau.

Nhưng vẫn không thể nào xóa bỏ hết toàn bộ sự kinh doanh đen tối trước đây, Liễu Mi chỉ có thể cố gắng tách chúng ra. Như vậy tương lai cho dù bên chính phủ không thuận đi nữa, Hồng Hổ ít nhất vẫn còn vài phần nguyên khí.

“Đại tiểu thư! chính phủ tháng trước đem đất thổ cư phía tây Ninh Hải ra đấu giá. Chúng ta đã đưa đơn đấu giá đến chính phủ. Căn cứ vào suy đoán của những người thẩm định giá cả ở công ty của chúng ta, giá mà chúng ta báo ra xác suất trúng thầu khá lớn, vượt qua 50%. . .”

Liễu Mi gật gật đầu, nói: “Miếng đất thổ cư này chúng ta không phải mua để bán lại. Cho nên cũng không dự tính thu lợi gì trên mảnh đất này. Trúng thầu là chuyện nằm trong dự đoán. Căn cứ vào sự phát triển của chính phủ vào năm sau, thì trong tương lai khu phía tây ngoại ô Ninh Hải sẽ là trọng điểm kinh tế. Chúng ta sẽ xây một khách sạn năm sao trên mảnh đất này, hấp dẫn đầu tư và du khách. Chúng ta đi con đường phía trên cao. Chẳng những có thể kiếm thêm nhiều lợi ích, cũng để lại cho chính phủ ở Tây ngoại ô một dấu hiệu kiến trúc, gián tiếp ủng hộ sự thu hút đầu tư của chính phủ. Tin rằng thị trưởng Từ sẽ không phản đối. Qua hai ngày tôi mời thị trưởng Từ đến dự tiệc. Tôi sẽ nói cách nghĩ của chúng ta cho ông ấy nghe. Có thể ông ấy sẽ nghiêng về chính sách của Hồng Hổ chúng ta.”

Giám đốc chần chờ một chút, nói: “Thế nhưng mà đại tiểu thư. . . Vừa rồi Đằng Long quốc tế phái người tới tiếp xúc với Hồng Hổ chúng ta, miếng đất thổ cư này có chút phiền toái. . .”

Liễu Mi khẽ nhíu mày.

“Đằng Long quốc tế?”

“Đúng thế, đại tiểu thư! Đằng Long quốc tế phái trợ lý tổng giám đốc tới, cô ta đại diện cho Đằng Long nói với chúng ta là Đằng Long quốc tế rất hứng thú với miếng đất số 85, hi vọng Hồng Hổ chúng ta nhường một bước. Để bồi thường cho Hồng Hổ chúng ta, Đằng Long quốc tế đồng ý chuyển nhượng giá rẻ một tòa cao ốc cũ ở trung tâm thành phố Ninh Hải cho chúng ta.”

Liễu Mi nhíu mày, im lặng không nói gì.

Giám đốc do dự nói: “Đại tiểu thư! Miếng đất số 85 này công ty chúng ta đã tốn nhiều sức người sức của vào đó, còn tốn rất nhiều tâm huyết. Nếu như nhượng lại cho Đằng Long, tổn thất của chúng ta không đơn giản là tiền. Tôi đề nghị chúng ta tốt nhất không nên nhượng bộ….”

Liễu Mi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cắn răng một cái, ngón tay nhỏ nhắn gõ mạnh vào bàn, nói: “Nhường cho bọn họ! Xuất thân của Đằng Long quốc tế rất lớn. Nghe nói còn có sự chống lưng của chính phủ. Cấp bậc không chỉ là đệ nhất cấp tỉnh. Giống như công ty Hồng Hổ của chúng ta, lúc trước bị người ta nắm đuôi quá nhiều. Chúng ta không thể đắc tội với Đằng Long. Miếng đất số 85 nhường cho bọn họ, nhưng chúng ta sẽ không lấy Đằng Long một xu bồi thường nào cả. Tôi muốn Đằng Long ghi nhớ trong lòng mối ân tình này. Sau này sẽ có lúc cần đến sự giúp đỡ của bọn họ. Giúp tôi hẹn trợ lý tổng giám đốc của Đằng Long ra uống trà. Tôi muốn thông qua cô ta làm quen với tổng giám đốc Đằng Long.”

“Vâng, đại tiểu thư.”

Giám đốc khẽ cúi người.

Liễu Mi đã thiết lập quyền lực ở Hồng Hổ. Mọi quyết định của cô, người bề tôi chỉ có thể dựa theo mà làm. Không được bất kì ý kiến phản đối nào.

Giám đốc vừa quay người bước ra cửa thì một người trung niên khác đi vào. Người này không giống với người kia. Trên người hắn toát lên một luồng khí giang hồ rõ rệt.

“Đại tiểu thư! Tên lưu manh mà tiểu thư muốn tìm. Bọn thuộc hạ đã tìm thấy rồi…..”

Liễu Mi sững người.

“Lưu manh nào?”

“Tên lưu manh mà mấy ngày trước giúp đám cảnh sát phá vụ án giết người của Vương Sạn ấy…. Haha.. Đại tiểu thư quý nhân việc nhiều, sao có thể nhớ việc nhỏ nhặt như vậy. Không nhớ cũng là chuyện bình thường thôi.”

Lúc này Liễu Mi mới nhớ ra, mắt của ả thoáng chốc hiện lên mấy phần u tối.

“Ta xém chút quên nữa… Hừm! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Vương Sạn giết người, tôi không bao che. Nhưng Vương Sạn là người của Hồng Hổ chúng ta, giết hắn hay không là việc của tôi. Người ngoài mà nhúng tay vào sẽ hư hết quy tắc giang hồ. Tôi nếu không trừng trị thì bất kì người nào cũng dám đụng đến huynh đệ tôi. Sau này bọn huynh đệ còn có thể yên tâm ở lại Hồng Hổ không? Những huynh đệ chẳng phải là một đống *** từ một mông ra sao?”

“Đại tiểu thư nói rất đúng.”

Người trung niên cung kính đáp.

“Tên lưu manh đó là người như thế nào?”

“Hắn tên là Diệp Hoan, ở khu Lão Thành, lớn lên…”

Người trung niên nói và nói, bất giác nhìn lên ti vi màn hình ti thể lỏng đang phát tin tức của thành phố. Trong bản tin tức đó, phóng viên đang phỏng vấn vị anh hùng Diệp Hoan gương mặt sáng lạng đã anh dũng đấu tranh với cướp trong vụ cướp ngân hàng.

Người trung niên giật mình kinh hãi, tay run run giơ ra, chỉ vào ti vi kinh hãi nói: “Là y! Chính là y!”

Liễu Mi nhíu mày, giọng điệu không mấy thân thiện nói: “Chắc anh sẽ không tùy tiện chỉ đại một người nào đó để chơi tôi chứ?”

Người trung niên vội vàng thề thốt: “Chính là y! Nếu như tôi có nửa câu dối trá. Đại tiểu thư người chính tay giết chết tôi đi!”

Liễu Mi nhìn vào ti vi, mắt khe khẽ khép lại.

Trong ti vi, Diệp Hoan đang đắc ý vẫy tay trước màn hình để thể hiện sự cảm ơn.

“…. Từ trước tới giờ chỉ có tôi cướp phần của người khác, trong một thời ngắn vẫn thật là không quen người khác cướp của tôi, về mặt tình cảm không thể chấp nhận sự hụt hẫng lớn như thế….”

Trên màn hình Diệp Hoan cười tươi như bông hoa cúc mới nở.

Liễu Mi khẽ nhép miệng: “Thật đúng là tên lưu manh……”

Lập tức trong đôi mắt đẹp dịu dàng lộ ra một tia ánh sáng lạnh: “Đưa y đến gặp tôi!”

“Vâng.”

————-

Sau khi lấy xong khẩu cung, Diệp Hoan một lần nữa được Cao Thắng Nam tiễn ra khỏi cục cảnh sát.

Cao Thắng Nam đưa tiễn khách khí như vậy, khiến cho Diệp Hoan cảm thấy được sủng ái đến phát sợ. Trên bề mặt, Diệp Hoan là tên lưu manh xảo trá láu cá, loại lưu manh như thế có mặt hầu hết trên phố phường, ví dụ như : nịnh bợ thế lực, con buôn, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, thích chiếm món lời nhỏ, cho chút nhan sắc thì mở phòng….

Bề mặt chỉ là bề mặt, trên thực tế Diệp Hoan rất rõ vị thế của mình. Hắn luôn soi xét bản thân mình một cách khách quan. Loại khách quan này là kết quả của cuộc bình tĩnh soi xét, bình tĩnh đến gần như tàn nhẫn.

Cuộc đời con người phải làm một chuyện. Đó chính là nhận rõ bản thân mình chính xác. Biết mình đáng giá bao nhiêu. Loại rượu nào hợp với thức ăn nào, loại nắp nào hợp với nồi nào. Chỉ có chính xác nhận rõ bản thân mình, mới không làm cho sự việc đi quá xa. Bởi vì đi quá xa thể hiện sự mất khống chế, mà mất không chế thì thật là nguy hiểm.

Diệp Hoan luôn là người rời xa nguy hiểm, càng không làm bất kì việc gì đi quá xa để mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Hắn rất hiểu rõ giá trị và vị thế của mình. Loại người như hắn đã định sẵn sống một cuộc đời bình thản. Vĩnh viễn không làm được chuyện gì lớn lao kinh thiên động địa. Kêu hắn quét rác ngoài đường thì có thể, bạn mà để hắn đi bảo vệ hòa bình thế giới thì có chút hoang đường.

Bây giờ Cao Thắng Nam đích thân tiễn hắn ra, Diệp Hoan cảm thấy có chút nguy hiểm.

Dựa vào ánh mắt cay độc tán không biết bao nhiêu gái của Diệp Hoan, vị cảnh sát xinh đẹp hiên ngang này có chút cảm tình với hắn. Đương nhiên, hắn hiểu rất rõ. Loại cảm tình này là do sự kiện hôm nay hắn đã đấu tranh anh dũng với bọn cướp.

Cảm giác Diệp Hoan đối với cô cũng không tồi. Hai lần xã giao với cô, cô để lại cho Diệp Hoan ấn tượng là dứt khoát, phong cách mạnh mẽ nhưng lại không mất đi sự nữ tính. Nói chuyện với cô rất thoải mái. Miệng tuy rằng có chút nói cứng, nhưng mạnh hơn nhiều so với miệng mồm độc ác tổn thương người khác của Nam Kiều Mộc.

Nhưng đánh chết Diệp Hoan hắn cũng không dám phát sinh tình cảm gì ngoài tình bạn đơn thuần giữa hai người.

Từ cử chỉ hành động của cô mà nói, xuất thân của cô ắt hẳn không tệ. Một người con gái còn trẻ vừa từ trường cảnh sát tốt nghiệp đã được phân vào đội hình cảnh. Xem ra thế lực của gia đình cô không nhỏ. Loại con gái này không thể chọc ghẹo được. Bất luận ăn xong chùi miệng bỏ đi, hay là muốn ở cùng cô suốt đời. Nói thật, hai lựa chọn này đối với Diệp Hoan mà nói, kết cục đều bi thảm như nhau. Gia đình này nhất định đem hắn ra chặt thành từng khúc từng khúc, treo ở lầu cao ngoài cửa thành phơi thành thịt khô. Mỗi khi có dịp gì thì chia cho bạn bè mỗi người một vài miếng…….

Tên lưu manh xuất thân thê lương và nữ cảnh sát xuất thân hiển hách…..

Diệp Hoan cười khổ, sự phối hợp này còn quá đáng hơn chàng ếch và thiên nga.

Ra đến cửa lớn của cục cảnh sát, Diệp Hoan cười hì hì trêu ghẹo nói: “Cao cảnh quan! Tục ngữ nói tiễn phật phải tiễn đến tây thiên. Trong người tôi còn đang ôm hơn ba vạn tiền mặt. Lỡ mà đi ra cửa lại bị người ta cướp nữa, cô nói tôi nên tìm ai để khóc đây? Người ta thường nói cảnh sát nhân dân là vì dân. Tại hạ bất tài, đang là một thành viên trong nhân dân đây….”

Chưa dứt lời, Cao Thắng Nam đã trả lời một cách dứt khoát: “Được, tôi tiễn anh về nhà.”

“A?”

Diệp Hoan sững người.

“Hào sảng như vậy? Tôi chỉ là buột miệng nói thôi….”

Cao Thắng Nam xoay đầu lại, cười giống như không cười.

“Không phải nói cảnh sát nhân dân là vì dân sao? Tôi đang vì dân mà phục vụ, sao? Không hoan nghênh ?”

“Ạch… Hoan nghênh, hoan nghênh… ngồi xe buýt hay gọi taxi? Tiền xe ai bỏ ra?”

Diệp Hoan nghĩ đến vấn đề rất thực tế.

“Gọi taxi! Tiền xe tôi bỏ ra!”

Cao Thắng Nam hung hăng liếc hắn.

Diệp Hoan bị hù đến có chút sợ hãi. Cô nương này hôm nay não bị cửa kẹp rồi à? Từ lúc nào trở lên sảng khoái như thế? Nói gì ra cô cũng đáp ứng cả.

“Bây giờ tôi đi cắt bao quy đầu cảnh sát các cô có chịu chi trả không?”

Diệp Hoan thăm dò lần nữa.

Cao Thắng Nam mặt hơi đỏ, tiếp đó hung hãn quát: “Chi bằng để tôi cắt hết luôn đi, cho xong hết mọi chuyện, sao?”

Đích thật, cô nương này không ngốc tí nào.

Hai người vẫy một chiếc taxi, ngồi đến con hẻm nhỏ ở khu Lão Thành, trong đó còn phải đi bộ một đoạn nữa.

Xuống xe, Cao Thắng Nam im hơi lặng tiếng đi theo Diệp Hoan vào trong hẻm.

Không khí giữ hai người có chút quái dị, Diệp Hoan cảm thấy không thoải mái chút nào.

Trong im lặng. Cao Thắng Nam đột nhiên nói nhỏ: “Diệp Hoan! Hôm nay anh liều mạng với bọn cướp như vậy, rốt cuộc là vì cái gì vậy?”

“Khi nhân dân bị uy hiếp đến tài sản và tính mạng, tôi đương nhiên phải liều mình xông ra thôi. Như vậy chính nghĩa mới được phát huy, xã hội mới được cải thiện, dân tộc mới có hy vọng….”

Cao Thắng Nam ngắt lời Diệp Hoan đang thao thao bất tuyệt, bất mãn nói: “Đừng có đưa ra những lý do hoang đường với tôi. Giả dối quá! Tôi muốn nghe sự thật. Tại sao anh lại làm thế?”

Diệp Hoan cười ha hả.

Cao Thắng Nam xoay đầu lại nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Bây giờ anh đừng xem tôi là cảnh sát. Tôi cũng không tra hỏi anh, anh có thể xem tôi là một người bạn tâm giao. Nói ra sự thật trong lòng anh, được không?”

Diệp Hoan dần dần trở lên nghiêm túc, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

“Lời nói thật lòng? Lời nói thật lòng không dễ nghe đâu.”

Cao Thắng Nam bướng bỉnh nhìn hắn.

“Tôi muốn nghe! Tôi muốn biết! Một tên lưu manh tham sống sợ chết tại sao vào lúc sinh tử, lại đột ngột có dũng khí lớn như thế? Dám một mình đánh ba tên cướp hung ác, điều gì khiến anh có sức mạnh như vậy?”

Diệp Hoan thở dài, giọng nói có chút tắc nghẹn: “Có biết tại sao hôm nay tôi dám liều mạng với bọn cướp không? Không phải là vì dũng khí. Tôi sợ chết hơn bất cứ ai. Càng không phải vì chính nghĩa. Chính nghĩa là tạp chủng chó má đẻ ra! Nguyên nhân của tôi rất đơn giản, ba vạn mấy này không thể bị cướp được. Đây là hy vọng cả mùa đông của bọn em tôi. Tôi mất mạng không sao, nhưng tôi không thể mất tiền… Cô đã thấy qua ký túc xá của Phúc Lợi Viện rồi chưa? Mười gian phòng lớn. Một hàng giường lớn, chính giữa đốt lò than, cửa sổ bị bể không có tiền thay. Lão viện trưởng dùng tấm gỗ đóng lên đó, lại không dám đóng chết vì sợ bọn trẻ khi ngủ hít phải than trúng độc. Bên ngoài gió lạnh lùa vào, bọn trẻ lạnh đến run người. Mỗi khi mùa đông đến, tay chân, khuôn mặt các em đều lạnh đến nứt da, ngón tay sưng đến giống như cái cán bột. Mỗi lần nhìn thấy tim tôi đau đến nỗi có kim đâm vào người vậy…..”

“Có lúc trong viện tiền cứu trợ không kịp đến. Kinh tế khó khăn, bọn trẻ hiểu chuyện tự giác đi lượm vỏ chai, đồ hộp bán lấy tiền. Vì cái bình một hai xu, mà nhỏ bị ăn mày, người lượm ve chai đánh đến sưng đầu bể trán, bị con chó của người giàu rượt chạy khắp vùng đồi núi. Trên bàn chỉ có duy nhất một miếng thịt. Trẻ lớn gắp cho trẻ nhỏ, trẻ nhỏ gắp cho trẻ nhỏ hơn. Quay một vòng hai mươi mấy người, miếng thịt đó vẫn là miếng thịt đó, một chút cũng không mất. Đều không nỡ ăn, đều muốn để cho người khác ăn. Mỗi khi như thế, lão viện trưởng đều một mình ngồi ở góc tường len lén quẹt nước mắt, khóc cũng không dám khóc lớn tiếng….”

Diệp Hoan nói đến đây bỗng dừng lại, nước mắt ứa bên trong. Hắn ngẩng đầu lên trời, thở một hơi dài thật dài, nén nước mắt sắp chảy ra, sau đó cười cười.

“Nói với cô những chuyện này làm gì nhỉ? Như nước đổ lá khoai. Cuộc sống của những kẻ cỏ rác như bọn tôi. Các người là những tiên nữ ngồi trên mây sao có thể hiểu được. Nói nhiều lời vô bổ như vậy, hoàn toàn chẳng ra gì cả.”

Mặt của Cao Thắng Nam đầy rung động. Cô chăm chú nhìn Diệp Hoan khôi phục lại vẻ lang thang. Lúc này cô chợt hiểu ra rằng. Thì ra trên đời này có rất nhiều nỗi khổ không được biết đến. Thì ra trên lưng của kẻ lưu manh này, lại phải gánh nhiều trách nhiệm như vậy. Gánh lâu rồi dần dần trở nên nặng nhọc, trở nên mệt mỏi, hắn vẫn cắn răng không than vãn tiếng nào. Dùng một bộ mặt tươi cười cợt nhả để che giấu nổi đau khổ, mệt mỏi bên trong…

Rộng rãi như vậy! Trách nhiệm như vậy!