Chương 18: Cái Ác Sinh Trong Lòng

Copy Mối Tình Đầu

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đêm, trong căn phòng ngủ thoang thoảng hương thơm, không khí tràn ngập tình cảm mặn nồng. Trên chiếc giường King-size có hai thân người mệt rũ nằm đó, hơi thở gấp gáp cùng tiếng rên rỉ vang lên không ngừng.

Sự khoan khoái sau khi trút hết mọi bực dọc trong lòng chẳng kéo dài bao lâu thay vào đó là cảm giác mệt mỏi, đau nhức toàn thân.

“Tề, hôm nay anh mạnh bạo quá!” Cô gái nũng nịu đặt bàn tay thon dài của mình lên ngực của người đàn ông.

Anh không nói gì, không chút do dự đẩy cô gái sang một bên rồi xuống giường, đi thẳng vào buồng tắm. Đứng dưới vòi hoa sen, để dòng nước ấm chảy lên người, anh liên tục lấy tay vuốt mặt.

Anh vốn định nói rõ ràng mọi chuyện với Hàn Tú một lần, ai ngờ thành ra cãi nhau một trận lớn đến vậy. Trước đó, khi nghe Hắc Bì và Phát Tài nói rằng cô ấy hỏi thăm tin tức về anh, anh thấy lòng mình xao xuyến. Mấy năm nay, anh thay bạn gái liện tục vì nghĩ rằng chỉ có làm như vậy anh mới xóa bỏ được hình bóng của cô ra khỏi tâm trí, nhưng chính cuộc sống phóng đãng đó đã dần dần làm anh cảm thấy chán nản mệt mỏi. Sau khi gặp lại Hàn Tú anh mới nhận ra rằng cho dù anh có cố gắng sa đọa đến thế nào thì vẫn không thể quên cô – người con gái khiến anh vừa yêu vừa hận.

Quảng thời gian ở bên cô là những ngày tháng vui vẻ nhất của anh. Thậm chí khi ấy, anh còn hi vọng rằng tốt nghiệp xong, anh và cô sẽ cùng xây dựng một gia đình nhỏ bé. Có ai ngờ, chỉ sau một cơn say, anh đã mất đi tất cả. Xa cách nghìn trùng, bốn năm trời mang trong mình trái tim cô đơn, trống trải…

Người con gái đó dựa vào cái gì để khẳng định rằng anh là kẻ bạc tình chứ?

Đường Trạch Tề đấm mạnh vào bức tường trong buồng tắm, bất động một lúc lâu rồi lấy khăn lau khô người. Anh vừa bước ra thì Amaya ôm lấy anh: “Anh có tâm sự sao?”

Anh gỡ tay cô ra, lạnh lùng đáp: “Không, em vào ngủ tiếp đi! Anh qua thư phòng một lúc đừng làm phiền anh!”

Ngồi vào bàn làm việc, Đường Trạch Tề châm một điếu thuốc rồi hút, làn khói trắng mờ ảo bay lên.

Anh nhớ lại cuộc điện thoại kì lạ vào hơn nửa tháng trước, người gọi đến xưng mình họ Cổ đại diện cho cơ quan nghiên cứu viện trợ gen quốc tế gì gì đó và nói rằng đang tồn tại một nhân bản có hình dạng giống hệt anh, ngay cả AND cũng trùng hợp, anh ta đang trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm và đang giả mạo thân phận anh để tiếp xúc với những người anh quen. Ông Cổ tiên sinh đó hi vọng rằng anh có thể hợp tác với họ đưa nhân bản kia về phòng thí nghiệm.

Lúc ấy anh chỉ nghĩ, người đàn ông này bị thần kinh rồi, chẳng phải báo đài đã đưa tin rằng người nhân bản mới sinh ra thành công cách đây vài năm hay sao? Trên thế giới này sao có thể có một người khác giống anh như đúc chứ? Mà nếu có thực sự tồn tại một tổ chức phi pháp nào đó nghiên cứu người nhân bản thì cũng không thể chọn anh làm đối tượng nghiên cứu được, anh không phải nguyên thủ quốc gia, cũng không phải là kẻ cầm đầu tổ chức xã hội đen để những lúc nguy kịch, người ta có thể duy trì mạng sống cho anh bằng cách truyền máu và cấy tế bào chứ! Đúng là hoang đường cực kì hoang đường?

Nhưng từ lúc gặp lại Hàn Tú, anh bắt đầu hoảng sợ. Tại sau Hàn Tú luôn miệng nhắc lại cụm từ ‘hai tháng nay’ lại còn cô Tiểu Cửu nào đó nữa chứ? Hai tháng trước, anh vẫn còn đang ở Tây Ban Nha mà, mới về nước được khoảng nửa tháng thôi. Những lời nói của Hàn Tú khiến anh cảm thấy hết sức khó hiểu. Phải chăng tồn tại một ‘anh’ khác nữa và anh ta đã dùng tên của anh để chung sống với Hàn Tú hơn hai tháng nay?

Đường Trạch Tề mở nhật kí cuộc gọi trong di động, tìm một hồi cũng thấy số điện thoại hơn nửa tháng trước đã gọi cho anh. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh chẳng nghĩ ngợi nhiều, nhấn nút phím gọi đi. Chờ một lúc mà không thấy người kia nhấc máy, anh gập điện thoại vào, cau mày lại, hít một hơi thuốc dài.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong màn đêm u tối tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, anh không hề do dự, lập tức nghe máy: “Alo!”

Một giọng nói trầm trầm cất lên: “Đường tiên sinh, rất vui khi ngài đã gọi lại cho tôi”

“Là ông à!?” giọng Đường Trạch Tề hơi run. Là vị Cổ tiên sinh đó, nhưng lần này, ông ta đã dùng một số điện thoại khác, giọng nói cũng đã được xử lý.

“Đường tiên sinh chủ động gọi điện thoai cho tôi, liệu có phải ngài đã tin những gì tôi nói lần trước?”

“Một người giống hệt tôi như ông đã nói… tôi nghĩ chắc là có tồn tại”

“Không phải ‘chắc là’ mà là chắc chắn. không ai hiểu người đó hơn tôi đâu. Đường tiên sinh, tôi khẳng định một lần nữa với ngài, anh ta và ngài không chỉ giọng nói, khuôn mặt, hình dáng giống nhau mà ngay cả AND cũng trùng khớp luôn.” Cổ tiên sinh cố tình nhấn mạnh vào ba chữ AND.

“Tôi không phải là người có vai vế quan trọng, tại sao các ông lại nhân bản tôi? Dựa vào cái gì mà ông muốn tôi tin tưởng?” Đường Trạch Tề ôm lấy đầu, hít thở một cách khó nhọc.

“Đường tiên sinh, bây giờ, ngài nên mở hòm thư của mình ra xem, những bức ảnh đó sẽ khiến ngài phải kinh ngạc đấy!” Tiếng cười của Cổ tiên sinh vang lên trong điện thoại.

Đường Trạch Tề lập tức nhấn nút khởi động chiếc máy tính xách tay, vài phút sau, anh mở hòm thư điện tử ra. Hiển thị trước mắt anh là một loạt ảnh có mặt Hàn Tú trong đó.

Một bứa ảnh chụp cảnh ‘anh’ tay trong tay với Hàn Tú, cùng cô chọn đồ trong siêu thị. Ở tấm ảnh khác, hình như ‘anh’ đang thổi hạt cát ra khỏi mắt cho cô, bàn tay đưa lên vuốt ve mặt cô. Nhấp chuột vào một tấm khác, anh thấy ‘mình’ đang khẽ chạm lên đôi môi mỏng đỏ hồng, căng mọng của cô…

Mọi tấm hình đều ghi lại những phút giây thân mật giữa Hàn Tú và ‘anh’ trong ảnh khuôn mặt cô đang ngập tràn hạnh phúc, nở nụ cười rạng ngời mà anh chưa từng được nhìn thấy trước kia. Một nỗi ghen tỵ xâm chiếm lấy trái tim anh.

Lúc này, giọng nói trầm trầm của Cổ tiên sinh lại vang lên: “Thế nào? Nếu không biết chắc chắn rằng bản thân chưa từng trải qua những việc như vậy, có khi ngài còn tưởng rằng người trong ảnh chính là ngài phải không? Ha ha… Nhìn người phụ nữ trước kia của mình quấn quýt bên một kẻ giống hệt mình, ngài thấy sao? Chà chà, im lặng một lúc lâu rồi, hẳn ngài đang rất tức giận nhỉ? À, phải là vô cùng, vô cùng tức giận mới đúng! Ngài tức giận cũng đúng thôi, nếu là tôi, tôi cũng sẽ cảm thấy như vậy. Thế nào, ngài có cần thêm thời gian để suy nghĩ về việc hợp tác với chúng tôi không?”

“Tại sao lại là tôi? Tôi có tài cán gì mà được các ông chọn lựa để nhân bản chứ?” Đường Trạch Tề đanh giọng.

“Về vấn đề này thì, …” Cổ tiên sinh ngập ngừng một lát rồi cười lớn: “Tôi chỉ có thể giải thích rằng giáo sư Trương chuyên gia di truyền học của chúng tôi – là một người quá sinh tình. Ông ta yêu say đắm vị sư muội cùng trường, chính là mẹ ruột của ngài, nhưng mà mẹ ngài đã lựa chọn bố ngài. Không thể quên được bà ấy, ông ta bèn tạo ra người giống như đúc ngài”

“Các ông có bao giờ nghĩ rằng việc làm của các ông đã gây ra tổn hại đến những người vô tội như chúng tôi thế nào không?”

“Đây cũng chính là mục đích tôi tìm ngài. Tôi không muốn để một sản phẩm thí nghiệm làm đảo lộn trật tự xã hội. Thật đáng sợ nếu cậu ta hoàn toàn thay thế vị trí của ngài, cho nên tôi hi vọng rằng chúng ta có thể hợp tác trong việc tiêu hủy 074.”

Đường Trạch Tề ôm mặt: “Ông muốn tiêu hủy gã 074 gì đó thì cứ việc đi tìm mà tiêu hủy, liên quan gì đến tôi chứ?”

“Sự việc này không được làm kinh động đến quá nhiều người nên chúng tôi cần sự phối hợp của ngài.”

Đường Trạch Tề phiền não vò đầu, không nói lời nào.

Cổ tiên sinh đột nhiên cười ha hả, tiếng cười vô cùng quỷ quái: “Thực ra, ngài đang cảm thấy không cam tâm đúng không? Rõ ràng Hàn tiểu thư là bạn gái của ngài, vậy mà cô ấy lại yêu người đàn ông khác, người ấy thì chẳng qua chỉ là vì có ngoại hình giống hệt ngài nên mới có thể tiếp cận dễ dàng với Hàn tiểu thư như thế. Thật ra, người mà Hàn tiểu thư yêu thật sự chính là ngài, Đường tiên sinh ạ! Nhưng ngài có biết không, 074 tuy chỉ là một sản phẩm thí nghiệm nhưng cậu ta lại là sản phẩm hoàn mỹ nhất của chúng tôi. 074 giống hệt chúng ta, những việc chúng ta làm được cậu ta cũng làm được. Cô nam quả nữ ở cùng một nhà, khó mà tưởng tượng nổi chuyện gì đã xảy ra…’’

Đường Trạch Tề bất giác nhớ lại những lời Hàn Tú đã nói tối nay; “Người tình một đêm?” “Hai tháng?” Lòng đố kị và sự phẫn nộ trong anh trào dâng đến cực điểm. Số lần được gần gũi với Hàn Tú cso thể đếm trên đầu ngón tay. Anh chỉ dám ôm cô ở những nơi không có người, nhưng mỗi khi tình cảm đến hồi cao trào, Hàn Tú luôn ngăn anh lại, vì cô là một người hay thẹn thùng. Vậy mà chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, tên quái vật kia đã có cô một cách trọn ven!

Hàn Tú còn yêu anh, thực sự vẫn còn yêu anh, nếu không thì kẻ đáng lẽ không nên tồn tại trên thế gian kia sao có thể tiếp cận cô ấy được?

Đúng ra Hàn Tú phải thuộc về anh!

Điên cuồng như một con thú bị cướp mất miếng mồi, Đường Trạch Tề gạt phăng hết mọi thứ trên bàn xuống đất, hét lớn: “Đừng nói những lời nhảm nhí đó nữa! Cái gì mà ‘cơ quan viện trợ gen quốc tế’ chứ tôi thấy các ông là tổ chức đen thì đúng hơn! Tổ chức của chính phủ sao có thể chịu bó tay trước một người nhân bản chứ! Rốt cuộc các người có mục đích gì?”

Cổ tiện sinh tuy bị vạch trần chân tướng nhưng không hề tỏ ra tức giận, ngược lại còn cười lớn: “Ha ha, ngài không tin thì tôi đành bó tay thôi. Chúng tôi là ai đâu có quan trong, quan trọng hơn là ngài đang trong tình trạng nguy hiểm. Một núi không thể có hai hổ, không sớm thì muộn, phải có một kẻ biến mất vĩnh viễn. Nếu cậu ta đồng ý hợp tác với chúng tôi với điều kiện làm ngài rời khỏi thế giới này, chúng tôi sẽ không do dự lâu đâu, Đường tiên sinh ạ.”

“Ông muốn làm gì hả” anh tức giận quát lớn.

Tiếng quát của anh đã làm Amaya giật mình tỉnh giấc, cô bèn chạy sang xem anh thế nào. Mặt mũi hùng hổ, anh sẵng giọng: “Cút ngay ra ngoài!”

Chưa bao giờ bị Đường Trạch Tề đối xử như thế, Amaya tức giận đóng sập cửa lại.

Trong điện thoại, Cổ tiên sinh vẫn đang cười.

Anh nghiến răng nói: “Rốt cuộc ông muốn thế nào?”

“Muốn chúng ta hợp tác để thu hồi lại 074. Tôi sẽ không để ngài phải chịu thiệt đâu, nếu việc này thành công, tôi sẽ chuyển một triệu Nhân dân tệ vào tài khoản của ngài, ngài đồng ý chứ?”

Đường Trạch Tề im lặng một lúc lâu rồi nói: “Tôi đồng ý, có điều ông không được làm hại những người bên cạnh tôi, chỉ được phép tiêu hủy thứ mà ông cần tiêu hủy thôi”

“Ngày mai tôi sẽ chuyển trước năm trăm ngàn tệ vào tài khoản của ngài. Ngài nhớ mang theo di động mọi lúc mọi nơi. Còn nữa, xin ngài đừng để tình yêu làm cho mê muội, tốt nhất là tuyệt đối giữ bí mật. Nếu để Hàn Tú biết được chuyện này thì chúng ta sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Đến lúc ấy, tôi không dám đảm bảo là sẽ không làm tổn thương đến cô ấy đâu”

“Ông đang uy hiếp tôi sao?”

“Ngài muốn hiểu thế nào cũng được. Ngài nghĩ kĩ đi, hợp tác cùng chúng tôi là lựa chọn duy nhất cho ngài.”

“…”

“Chúc ngài có một giấc mộng đẹp và mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ với nhau, ha ha…’” Cổ tiên sinh cười lớn rồi cúp điện thoại. Tiếng cười bị xử lí nghe vô cùng chói tai.

Đường Trạch Tề vò đầu bức tóc, đấm liên tục vào mặt bàn. Chưa bao giờ anh phẫn nộ như lúc này. Anh nhất định phải tìm cơ hội thích hợp để giải thích rõ ràng cho Hàn Tú hiểu, anh mới thực sự là Đường Trạch Tề, còn tên đàn ông đáng chết kia chỉ là một con quái vật chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm mà thôi.