Q.1 - Chương 34: Tử thần truyn thừa (2)

Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Sẽ không chết đi, chẳng qua là lấy một hình thức khác sống ở thế giới này.” Ái Lệ Ti từ từ ngẩng đầu, ngạo nghễ nhìn chăm chú về hướng đông, giống như nơi đó có người để nhớ.

“Thật sự sẽ không chết đi chứ? Ta không muốn Ái Lệ Ti chết đâu.” Cô không muốn người mình quan tâm chết đi. Bây giờ cô rất không dễ dàng có được sự yêu thương của người thân, nên cô không muốn Ái Lệ Ti chết đi, rõ ràng là người xinh đẹp như thế, rõ ràng là người hiền lành như thế, cho dù chẳng qua là lần đầu tiên nhìn thấy Ái Lệ Ti nhưng mà Phỉ Lệ biết Ái Lệ Ti trước mặt là một người tốt.

Vì sao người tốt lúc nào cũng phải chết sớm như vậy, cô không cần. Dù sao thân thể hiện tại của cô là một đứa nhỏ, nên làm nũng cũng không phải là cái gì kì cục cả.

“Sẽ không chết đi, chỉ cần thần cách của ta còn thì sẽ không chết được. Nếu như Phỉ Lệ luyến tiếc ta chết thì đáp ứng ta phải trở nên mạnh hơn, chỉ khi Phỉ Lệ trở nên đủ cường đại, ta sẽ một lần nữa trọng sinh.” Ái Lệ Ti khẽ lau hàng nước mắt trên gương mặt nhỏ của Phỉ Lệ.

Nhớ lại rất nhiều năm trước đây, Ái Lệ Thi cũng làm nũng trong lòng nàng như vậy, nhưng vì sao cuối cùng lại trở thành kết cục như vậy, là do nàng lơ là nó thật lâu? Cho nên Ái Lệ Thi mới làm chuyện như thế, hay là bởi vì Hoắc Đắc Hoa, nam tử làm cho thế nhân kính ngưỡng, làm tình tỷ muội của các nàng trở nên đổ vỡ như vậy.

Nhưng sau cùng người Hoắc Đắc Hoa chọn không phải là nó sao? Vì sao ngay cả đứa nhỏ của nàng cũng không bỏ qua, Tiểu Ma Nhĩ chẳng phải là cháu trai của nó à? Vì sao ngay cả tiểu Ma Nhĩ mới sinh cũng không bỏ qua?

Hoắc Đắc Hoa, ngươi nói cho ta biết vì sao?! Đã từng thề non hẹn biển chỉ là thuận miệng nói thôi à? Vì sao lại đối xử với ta như vậy, thật hối hận, thật sự hối hận.

“Người không sao chứ?” Phỉ Lệ nhạy cảm đã nhận ra cảm xúc của Ái Lệ Ti dao động, rất nhanh, hơn nữa xung quanh Ái Lệ Ti chậm rãi dâng lên một cỗ thương cảm khó nói nên lời, chỉ có thương cảm từ trong đáy lòng mới có thể phát ra.

“Không có việc gì, đều đã qua rồi, về sau đụng tới Tử thần nhất định phải tránh, con không phải đối thủ của nàng ta. Mà con lại còn là người được ta truyền thừa, nàng ta sẽ không bỏ qua cho con. Nên con phải tránh va chạm với người ở Ma giới.” Ái Lệ Ti nhanh chóng chỉnh đốn tốt cảm xúc của mình. Không phải là nàng đã nói sẽ quên hết đi rồi sao? Vì sao lại còn có thể nhớ đến những chuyện không thoải mái này!

“Tại sao? Tử thần không phải là vẫn luôn ở trong không gian Minh giới à? Sao Tử thần lại ở Ma giới, vậy Ma vương Ma giới đâu?” Phỉ Lệ không rõ nhìn Ái Lệ Ti. Tử thần không phải là ở Minh giới? Vì sao lại ở Ma giới, thật kì quái.

“Ai nói cho con Tử thần là phải ở Minh giới, làm sao con biết Minh giới? Người ngoại giới không thể biết Minh giới tồn tại.” Ái Lệ Ti khẩn trương nhìn Phỉ Lệ trong ngực, chỉ có thượng vị thần ma mới biết sự thật, vì sao tiểu cô nương mới bốn tuổi trước mặt lại biết?

Đột nhiên một cái khả năng xẹt qua trong mắt Ái Lệ Ti. Chẳng lẽ lời tiên đoán kia là thật, Mẫu thần thật sự sẽ giáng lâm một lần nữa xuống một cái không gian bị vứt bỏ, có thể sao? Cái tiểu cô nương trước mặt.

“Không phải trên sách viết như thế à? Chẳng lẽ ta nói sai?” Phỉ Lệ dè dặt nhìn ánh mắt điên cuồng của Ái Lệ Ti. Có phải là cô nói sai không? Nhưng mà hình như Đế Á mụ mụ cũng chưa từng nói Tử thần ở trong Minh giới nha!

“Trên sách viết, không có khả năng, những thứ sách đó đã bị tiêu hủy từ mấy vạn năm trước, không thể còn thư tịch nào ghi lại chuyện Thần ma và Minh giới lúc đó. Tiểu Phỉ Lệ, không phải là có gì con không nói với ta đó chứ!” Ái Lệ Ti ung dung nhìn sắc mặt không ngừng thay đổi của Phỉ Lệ, có lẽ nàng thật sự có thể không chết.

Kiếp nạn Thần, Ma, Minh giới có thể giải khai, hết thảy đều là bởi vì tiểu cô nương trước mặt, tất cả đều có khả năng thật sao?

“À, như vậy nè, ta cũng là nghe người khác nói. Ái Lệ Ti, hay là người nói một chút chuyện của người đi! Không phải người nói không còn nhiều thời gian hả?” Phỉ Lệ dè dặt nói, nói thêm nữa chuyện cô mang theo kí ức của kiếp trước mà sinh ra sẽ bị moi ra mất. Khi cô còn chưa có đủ lực lượng để tự bảo vệ mình, Phỉ Lệ tuyệt đối sẽ không nói ra tất cả.

“Thôi, địa ngục cũng sớm có quy luật của nó, ta cũng không cần lo lắng gù nữa. Chờ một lúc nữa ta truyền thừa xong, con đem cây hoàng kim sắc Mạn Đà La bên ngoài ta đi, nếu có khả năng, con đem cả không gian này đi luôn!”

“Người đang nói đùa à! Cái không gian này… người cho ta là thần hả?” Phỉ Lệ không dám tin trừng to đôi mắt đáng yêu, xem thường Ái Lệ Ti.

“Có thể, ta cảm giác cái nhẫn kì quái trên tay trái con có thể, nó giống như căn nguyên ma lực của ta, không gian căn trở là tương thông.”

“À…vậy được rồi. Chờ ta thương lượng với Tạp Môn một chút, để nàng hiện ra đây hỗ trợ.” Phỉ Lệ nghĩ một lúc rồi nghiêm túc gật đầu.

“Còn có thể đáp ứng ta một điều kiện được không? Về sau nếu như gặp được một người của thần giới, giúp ta trả lại khối thiên sứ tâm này lại cho bọn họ.” Đột nhiên một viên thiên sứ tâm đỏ như máu nháy mắt xuất hiện trong lòng bàn tay của Ái Lệ Ti, giống như một viên khấp huyết ngọc thạch, tản ra khí tức quyến rũ lại thần bí, mà ở phần trung tâm của nó lại có thể chảy xuôi từng dòng huyết sắc, ở trên tay Ái Lệ Ti trở nên xinh đẹp khó tả, có thể là bởi vì Ái Lệ Ti năng lượng nguyên bản là hắc ám nên ngược lại làm cho thiên sứ tâm đỏ như máu tăng thêm một chút khí tức quyến rũ, cũng có thể là bởi vì bản thể của Ái Lệ Ti.

“Đây chính là thiên sứ tâm, nhưng mà tại sao?” Phỉ Lệ cảm thấy cái thứ này rất quan trọng với Ái Lệ Ti, nếu không thì Ái Lệ Ti cũng sẽ không để lộ cảm xúc khó buông.

“Cảnh còn người mất, ngay cả người cũng không ở bên mình, còn giữ trái tim này lại làm gì?” Nói xong, chỉ yên lặng nhìn chăm chú thiên sứ tâm xinh đẹp, có lẽ là Ái Lệ Ti vẫn còn luyến tiếc. Chẳng lẽ là người khác đưa cho, nhưng mà Ái Lệ Ti là Tử thần mà? Tử thần và Thiên sứ. Loại tổ hợp này không khỏi quá cường hãn mà! Hơn nữa còn là người có thể lấy ra thiên sứ tâm đỏ như máu. Tuy rằng Phỉ Lệ không thật hiểu nhưng cho dù là đứa ngốc cũng biết viên thiên sứ tâm trước mắt tuyệt đối không đơn giản.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Phỉ Lệ không tự nhiên giật giật, vẫn là không nên nghĩ tiếp nữa.