Chương 27

Chúng Ta Cung Đấu Đi

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Hoàng Thượng, nên lật bài tử.” Tiểu thái giám nội thị cung kính đưa bài ngà qua, Gia Nguyên đế nhất nhất xem kỹ, đột nhiên mở miệng hỏi Thôi Vĩnh Minh: “Trẫm nghe nói Hoàng Hậu gần đây muốn sản xuất rượu hoa quế, nàng lúc trước đâu để ý đến việc này.”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tài nghe nói đây là đề nghị của Kỳ quý tần chủ tử.”

“Rất tốt, Hoàng Hậu của trẫm thật biết cách dùng người.” Thần sắc Khuyết Tĩnh Hàn khó lường: “Tối nay trẫm đi nhìn Thư dung hoa một cái, trẫm tựa hồ vài ngày chưa tới Lan Tâm đường, ái phi của trẫm cũng không biết đang làm gì.”

“Vâng, Hoàng Thượng.” Thôi Vĩnh Minh xoay người đi ra cửa tuyên chỉ, trong lòng lại kinh ngạc, trí nhớ Hoàng Thượng gần đây tựa hồ kém, rõ ràng ba ngày trước đã đi Lan Tâm đường dùng cơm trưa mà.

Chu Anh nhận được ý chỉ tất nhiên là hết sức cao hứng, ý cười trong suốt thưởng Thôi Vĩnh Minh không ít đồ vật này nọ: “Thôi công công khổ cực, cái này coi như ta mời công công uống chút trà.”

“Ôi, dung hoa chủ tử thật khách khí, việc này bất quá là phận sự của nô tài.” Thôi Vĩnh Minh vui tươi hớn hở nhận, hắn cảm thấy hôm nay Hoàng Thượng lật bài tử Lan Tâm đường quả thật sáng suốt cực kỳ. Dung hoa chủ tử này tuy là thứ xuất, không cao quý bằng Thục phi nương nương, nhưng tính cách hiền lành, bộ dáng cười rộ lên làm cho người ta nhìn thấy trong lòng đều ấm lên.

Đưa tiễn Thôi Vĩnh Minh, trong nháy mắt Chu Anh thu ý cười trên mặt, xoa xoa khuôn mặt sắp tê cứng: “Lan Tương, chuẩn bị chút điểm tâm, hôm nay trời lạnh, nước hạnh nhân phải nóng chút. Bách Hợp, hầu hạ ta tắm rửa thay quần áo đi.”

“Hiện giờ chủ tử chúng ta đang mang thai hoàng tự lại thánh sủng thâm sâu, phủ nội vụ đều tăng thêm mấy thứ cần dùng trong Lan Tâm đường chúng ta. Vài cuộn vải Vân Cẩm* lần trước phía Nam tiến cống, số lượng cực kỳ hữu hạn, cũng chỉ Hoàng Hậu, Trương quý phi cùng chủ tử chúng ta được hai cuộn, làm các cung khác đều hâm mộ.” Lục La hết sức cao hứng, khi trong phủ tứ tiểu thư vẫn chịu khi dễ, cũng không có ngày nổi danh, hiện nay vào cung cuối cùng hãnh diện một hồi. Thục phi hiện giờ mất Hoàng tử lại mất ân sủng, trong phủ gởi thư đều là cầu tiểu thư đáp ứng ra tay cứu Thục phi, thật sự là thống khoái.

* Nam Kinh thổ cẩm, còn được gọi là lụa Vân Cẩm (南京云锦), là một loại thổ cẩm làm ở Nam Kinh, Giang Tô, Trung Quốc. “Thêu kim tuyến” là một thuật ngữ chung cho các loại vải lụa hoa truyền thống. Trước đây, Vân Cẩm chỉ sản xuất và phục vụ cho hoàng gia. Mãi cho đến triều đại nhà Thanh, sự phát triển của Vân Cẩm đã trở nên phổ biến ngay cả tầng lớp bình dân.

Nam Kinh có Vân Cẩm nổi tiếng với công nghệ tinh tế, thanh lịch và mịn. Mẫu mã đa dạng và nhiều họa tiết đám mây đẹp như đám mây trên bầu trời, vì vậy tên của nó Vân Cẩm.

“Ta được sủng ái cũng là do đứa nhỏ trong bụng, cho nên nô tài các em càng phải cẩn thận hơn, đừng để người chui chỗ trống. Còn có, vô luận như thế nào, ân sủng kia đều là Hoàng Thượng ban cho, không được ra ngoài Lan Tâm đường khoe khoang, càng không thể ỷ thế hiếp người, Bách Hợp, em tính tình ổn thỏa hơn thay ta cảnh cáo, đừng làm cho nô tài phía dưới không đúng mực.” Chu Anh ba lần năm lệnh nói, trong cung này chuyện ỷ thế hiếp người nhiều lắm, cái gọi là một người đắc đạo, chủ tử được thế, thuộc hạ nô tài so với một ít chủ tử không được thế kia còn kiêu ngạo hơn. Nếu là đụng phải người có ý định tìm chuyện này cáo trạng lên, nàng kia lại nhắm trúng chuyện xấu của bản thân. Tại trong cung này, luôn nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

“Đã biết, chủ tử.” Bách Hợp vừa thay nàng cởi áo ra vừa có chút do dự mở miệng: “Chủ tử, mới vừa rồi, trong phủ lại gởi phong thư đến đây.”

“Đi lấy đến đây.” Chu Anh không thể không cảm động sủng ái của tổ mẫu cùng phụ thân đối với Chu Dữu, hai tháng này Thục phi gặp chuyện không may, thư nhà tới so với nửa trước năm đều nhiều hơn. Nếu là nàng xảy ra chuyện, chỉ sợ ở trong mắt người nhà chỉ là một trận tiếc hận đã đánh mất quân cờ mà thôi. Đối với đích thứ lại có thành kiến khắc sâu như vậy, thật sự là vặn vẹo có chút đáng sợ.

Đọc nhanh như gió, Chu Anh đưa cho Bách Hợp: “Phong thư này không cần đốt, liền trải rộng ra đặt trên bàn, lấy cái chặn giấy đè xuống, miễn cho gió thổi. Ta muốn ở một mình, em cùng Lục La ra bên ngoài đi, không có chuyện quan trọng chớ vào quấy rầy.”

Đợi hai người rời khỏi đây, Chu Anh liền tựa vào vách thùng tắm hoàn toàn thả lỏng chính mình, cứu Thục phi, nói dễ hơn làm? Nếu lúc trước Thục phi đối với nàng – thứ muội này tốt hơn vài phần, nàng còn nguyện ý thử một lần, nếu lúc còn trong phủ trước khi tiến cung, tổ mẫu cùng phụ thân làm cho nàng cảm nhận được vài phần quan tâm, nàng cũng không sẽ khoanh tay đứng nhìn như vậy.

Giống như nay, lấy oán trả ơn cùng lấy ơn báo oán, hai chuyện này nàng làm không được, chuyện cứu hay không cứu Thục phi này, liền xem thiên ý đi. Mà cơ hội này, hồi báo Thục phi đi. Nếu lần này Hoàng Thượng nhìn thư nhà này có tỏ vẻ, nàng biết thời biết thế một phen, nếu là Hoàng Thượng không có tỏ thái độ, nàng sẽ làm như cái gì cũng chưa phát sinh.

Khi Gia Nguyên đế tiến vào trong điện vẫy vẫy tay với cung nhân, ý bảo Bách Hợp Lục La đừng lên tiếng, đi vào nội thất.

Trong nội thất cũng không bóng người, Khuyết Tĩnh Hàn vừa định xoay người hỏi thị nữ của nàng một chút, liền nhìn thấy thư nhà mở ra trên bàn sách. Hắn nhìn vài lần, tầm mắt bị thùng gỗ sau cánh cửa bên cạnh hấp dẫn, cũng không biết cất giấu bảo bối gì lại khóa kín như vậy.

Gần đây, nàng thu được thư nhà hắn tất nhiên là biết, nội dung hắn cũng đoán được, chính là buồn bực nàng vì sao vẫn chưa từng mở miệng. Thục phi là tỷ tỷ ruột của nàng, từ lúc gặp chuyện không may đến nay, nàng một lần cũng không cầu tình. Là không dám, hay là không nghĩ đến?

Nàng không đề cập tới, Khuyết Tĩnh Hàn cũng thoải mái, Thục phi phạm chuyện nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu không nghiêm trị tất nhiên sẽ làm hậu cung lòng người không yên, cho nên hắn phải thừa dịp này mở miệng, chính mình thật là phải phí một phen cân não.

Thả đồ vật trên tay xuống, liền đi tới phòng tắm cách vách có tiếng động, vừa vào cửa liền có thể cảm giác hơi nóng kia đập vào mặt. Mà cách màn lụa, Thư dung hoa không biết là mệt mỏi hay sao, cứ dựa vào thùng tắm ngủ như vậy.

Thùng tắm rất lớn, mặt trên rải không ít đóa hoa, Gia Nguyên đế mới vừa vươn tay thử nước tắm có chút hơi lạnh liền nghe thấy giai nhân hắt hơi một cái.

Chu Anh bị đông lạnh tỉnh, vừa mở mắt liền gặp Gia Nguyên đế ở trước mặt, hai mắt sương mù tựa hồ nhiễm lên một tia ánh sáng, làm nũng vươn hai tay: “Tần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.”

“Trẫm cũng không biết Đại Tề có một phong cách thỉnh an riêng như vậy.” Gia Nguyên đế cau mày, trong lời nói có chút trách cứ: “Hiện giờ đã có thai còn không biết tiết chế như vậy, nước tắm bị lạnh cũng không phát hiện sao? Bọn nô tài cũng không tận lực, chi bằng trẫm đổi một đám nô tài tận tâm hơn cho nàng?”

Mặc dù nói thế, rốt cuộc vẫn xoay người đem nàng từ trong thùng tắm bế lên, cũng bất chấp trên người bị nước thấm ướt, giật xuống một cái áo choàng trên giá áo bên cạnh bình phong* đem nàng bọc lại, đặt trên giường trong nội thất.

Bình phong

Chu Anh tự chui vào trong chăn bông, chỉ lộ ra cái đầu, vẻ mặt lấy lòng năn nỉ: “Hoàng Thượng, đều là lỗi của tần thiếp, là tần thiếp không cho Bách Hợp Lục La tiến vào hầu hạ, Hoàng Thượng trách phạt thì trách phạt một mình tần thiếp được không?”

Gia Nguyên đế trừng mắt nhìn nàng một cái, lập tức phân phó cung nhân tiến vào hầu hạ mình rửa mặt thay y phục. Nhưng không có giống nàng bại hoại tiến vào trong chăn, mà lấy quyển sách coi dưới đèn.

Chu Anh chỉ nhìn được một bên mặt hắn, ở dưới ánh lửa của đèn cầy chiếu rọi cái bóng cao ngất rõ ràng, mi tâm hơi hơi nhíu lại, cũng không hư hao chút nào phần khí thế của hắn.

Thật là một đại soái ca lãnh huyết vô tình.

Khi nàng đi ra, nhìn bàn giấy, phân phó Bách Hợp dùng cái chặn giấy chận rõ ràng là bên trái, hiện nay cái chặn giấy lại chuyển sang bên phải, hiển nhiên Khuyết Tĩnh Hàn đã xem qua thư nhà của nàng.

Trong thư kia, lời nói khuyên nhủ nàng cứu Thục phi khẩn thiết đến gần như hèn mọn, khi ở trước mặt nàng, Chu gia chưa bao giờ có bao nhiêu thái độ, Chu Anh cảm thấy châm chọc, hiện tại ngay cả Hoàng đế này nhìn thấy cũng không nửa phần động dung.

“Nhìn chằm chằm trẫm làm cái gì?” Tầm mắt dù chưa rời đi cuốn sách trên tay, nhưng đã cảm giác được ánh mắt nóng rực giằng co trên người mình.

Chu Anh thu hồi suy nghĩ, hướng về phía hắn cười đến thập phần buồn nôn: “Bởi vì Hoàng Thượng nhìn đẹp lắm a, tâm tình tần thiếp nếu không tốt, nhìn Hoàng Thượng liền tâm hoa nộ phóng (Như mở cờ trong bụng, lòng như mở hội).”

“Sao? Vì sao tâm tình ái phi không tốt, lại có ai dám làm nàng không thoải mái?” Gia Nguyên đế tò mò quay đầu nhìn nàng, nửa người nàng lộ ra ngoài chăn, vai tuyết trắng trắng mịn lộ ra hơn phân nửa, ba nghìn tóc đen xõa bung ra, trên trán một túm, trong cổ mấy túm, trên vai lại có mấy túm, ở dưới ánh đèn mơ màng cực kỳ hấp dẫn.

Khuyết Tĩnh Hàn bị kích thích, đáy lòng đối với chuyện nàng mang thai sinh ra rất nhiều nén giận, nếu không phải cố kỵ hoàng tự trong bụng, hắn cần gì phải nhịn khổ cực như vậy?

“Tần thiếp không có không thoải mái, tần thiếp nhìn đến Hoàng Thượng, tất cả không thoải mái liền đều tan thành mây khói.” Chu Anh tất nhiên là biết hầu kết hắn mới vừa rồi khẽ nhúc nhích đó là chuyện gì. Vừa nói vào đề phải đứng dậy, mắt thấy chăn càng lúc càng rơi xuống, càng nhiều cảnh xuân bị lộ ra, Gia Nguyên đế tay mắt lanh lẹ đỡ lấy chăn quay đầu đem cả người nàng vào bên trong chăn.

“Trẫm đột nhiên nhớ tới còn có tấu chương chưa coi, ái phi nghỉ ngơi trước đi.” Khi Khuyết Tĩnh Hàn rời đi phân phó Bách Hợp Lục La ở gian ngoài: “Đi vào hầu hạ chủ tử nhà ngươi đi, ban đêm lạnh, lau khô tóc rồi hẵng cho nàng ngủ.”

“Nô tỳ tuân mệnh.” Hai người phúc thân cung tiễn Gia Nguyên đế rồi mới vội vã tiến vào nội thất, trên mặt có chút khẩn Trương. Tuy nói trên mặt Hoàng Thượng cũng không có giận dữ, nhưng tối nay lật bài tử Lan Tâm đường, Hoàng Thượng nửa đường lại rời đi, trừ bỏ giận chủ tử, còn có chuyện gì khác đây?

Lục La lau tóc cho nàng, vẻ mặt sầu lo, vẻ mặt Chu Anh buồn ngủ, híp nửa mắt nhìn hai nàng: “Các em đừng lo lắng, ta đều có đúng mực.”

Phật viết nhân sinh có bảy khổ, sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng biết (oán ghét mà phải gần), yêu biệt ly, cầu không được. Lần này làm cho hắn nếm thử một chút tư vị cầu không được, mới có thể được hắn nhớ thương lâu lâu chút. Huống hồ, gần đây nàng chỉ cần sủng ái ít đi, cũng sẽ không có nhiều người nhàn tạp đến quấy rầy, thư nhà cũng sẽ không tới nhiều như vậy, luôn lợi nhiều hơn hại. Các triều đại đổi thay, hoàng đế đều kiêng kị hậu cung cùng tiền triều gút mắc, dây dưa, chuyện Chu gia liên tiếp gởi thư nhà đến tất nhiên không thể giấu diếm được hắn, cứ như vậy để cho người Chu gia nghĩ nàng thất sủng cũng tốt.

Chu Anh thở phào một cái thật dài, rõ ràng thống hận lấy sắc mê hoặc người khác, kết quả mình cũng phải đi con đường này.

“Hoàng Thượng, nơi này cách Trường Xuân cung của Kỳ quý tần, Ninh Tú cung của Trương quý phi đều rất gần, không biết Hoàng Thượng nghĩ muốn nghỉ ở nơi nào?” Thôi Vĩnh Minh cũng có chút không xác định, Thư dung hoa kia luôn luôn hợp tâm ý Hoàng Thượng a, ngày hôm nay sao giống như trúng tà. Mà khiến cho người bị kinh dị là hoàng đế ra khỏi Lan Tâm đường mà sắc mặt nửa điểm cũng không thấy giận dữ.

Hắn bên cạnh nhiều năm như vậy, còn chưa gặp loại chuyện hiếm lạ này.

“Trẫm nhớ rõ Tô tiệp dư ở thiên điện Ninh Tú cung, liền đi chỗ đó đi.” Trong thần sắc Gia Nguyên đế có một tia ảo não, hắn từ 15 tuổi cho tới nay đã gặp qua bao nhiêu phụ nữ, cho tới bây giờ gặp gỡ Thư dung hoa lại có nhiều lần thiếu chút nữa khống chế không được, để người bên ngoài biết, chẳng lẽ không phải cười đến rụng răng?

“Phân phó đám nô tài phủ nội vụ kia dốc lòng lưu ý Lan Tâm đường, thiếu cái gì, ít cái gì nhanh chóng mua thêm, nếu để trẫm biết bọn họ bạc đãi hoàng tử của trẫm, thì đừng nghĩ sống nữa.” Gió đêm có chút mát lạnh, Gia Nguyên đế đứng một lát rốt cuộc bình tĩnh chút: “Mấy ngày nay nhắc nhở trẫm không cần lật bài tử Lan Tâm đường.”

“Vâng, Hoàng Thượng.” Thôi Vĩnh Minh quay đầu nhìn Lan Tâm đường, cảm thấy vị chủ tử này quá thần kỳ, làm hắn hoàn toàn sờ không thấu được ý nghĩ.