Chương 38: Cậu Ấy Ở Đâu?

Cho Anh Nhìn Về Em

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cô chỉ yếu đuối ẩn náu trong thế giới của riêng mình, đến khi bước chân trở nên xa dần, bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cô đưa tay ra nhưng người bên ngoài đã đi đâu mất rồi.

.

Cát Niên lao ra khỏi nhà Vu Vũ, tìm một trạm điện thoại và bắt đầu điên cuồng gọi số máy nhắn tin của Vu Vũ. Cô không nhớ mình đã gọi bao nhiêu lần nữa. Đây là lần đầu tiên cô đứng chắn hết những người muốn dùng điện thoại khác, chỉ sợ bị nhỡ mất điện thoại của Vu Vũ.

Cô đứng như thế trước điện thoại cho đến khi hai chân tê rần.

Điện thoại lặng im không một lời đáp, Cát Niên còn nhiều lần nghĩ nó chỉ là thứ trang trí không có tác dụng gì hết. Một giây trước khi tuyệt vọng, chuông điện thoại reo khiến cô khẽ run lên, hai tay cầm lấy ống nghe nhưng lại không cẩn thận để tuột mất.

“Vu Vũ, là cậu à?” vừa nói lời đầu tiên nước mắt Cát Niên đã chảy ròng ròng.

Đầu bên kia im lặng, chỉ thấy tiếng thở nhịp nhàng, hoặc có thể là cô tưởng tượng.

“Vu Vũ, có phải cậu không? Cậu đang ở đâu? Đừng làm chuyện ngốc nghếch! Vu Vũ, cậu không cần trả lời tớ, chỉ cần đồng ý với tớ không làm chuyện ngốc nghếch…” cô nói đi nói lại cũng chỉ có câu đó.

Trong sự chờ đợi mòn mỏi, Cát Niên đã không thể không chấp nhận sự thật đi ngược lại đạo đức về “đứa con của Vu Vũ và Trần Khiết Khiết”. Họ muốn thế nào cô không can thiệp được, là “người bạn tốt tốt nhất”, thậm chí cô cam tâm tình nguyện chúc phúc cho họ. Nhưng ngoài cô ra thì còn ai sẽ chúc phúc đây? Bố mẹ Trần Khiết Khiết quản lý tiền bạc nghiêm ngặt như vậy, trời đất bao la, hai con người tay trắng biết đi về đâu?

Đầu dây bên kia dập máy, Cát Niên bỗng nhớ ra mình vẫn có thể tìm được Trần Khiết Khiết, chỉ cần tìm Trần Khiết Khiết là tìm được Vu Vũ.

Cũng may Cát Niên vẫn nhớ được dãy số may mắn dễ nhớ đó của nhà Khiết Khiết. Người nhận điện là người giúp việc của nhà họ Trần. “Xin hỏi Trần Khiết Khiết có nhà không?”

“Ồ, cháu là ai?”

“Cháu là bạn học của cô ấy, muốn hỏi về tình hình thi cử!”

“Cô ấy ra ngoài rồi, nói là đến nhà bạn tìm hiểu chuyện thi đại học.”

“Bác có biết là bạn nào không ạ?” Cát Niên mừng rỡ, có thể là Hàn Thuật, như thế thì mình cũng có được một phương hướng nhất định.

Bác giúp việc nói: “Tên gì nhỉ… sáng nay cô ấy có nói… cái gì mà Niên? Hình như là bạn cùng bàn…”

“Tạ Cát Niên ạ?”

“Đúng rồi, Tạ Cát Niên, đúng là cái tên này. Lúc trưa cô ấy đi với lái xe rồi.”

Cát Niên khẽ cười, những lời đằng sau dường như nghẹn lại trong cổ.

Gác điện thoại, Cát Niên đến quán Internet chỗ Vu Vũ làm thêm, những người quen cậu đều nói hôm nay cậu ta không đến, còn đám bạn hờ thì cũng chẳng có ai biết cậu ta ở đâu.

Khi đến quán rượu “KK” thì trời đã sắp tối. Đây là lần thứ hai Cát Niên đến đây. Vừa đẩy cửa bước vào cô gần như bị tiếng nhạc, tiếng người nói bên trong nuốt chửng. Phần lớn nhân viên phục vụ quầy bar được hỏi đều trả lời Cát Niên với ba chữ đơn giản “tôi không biết”, chỉ có một cậu con trai đang nhảy múa, lắc lư theo nhạc là cho Cát Niên chút hy vọng.

“Vu Vũ à, tối nào cậu ta cũng ở đây… Hôm nay á? Hình như tôi có gặp cậu ta… còn gặp khi nào thì tôi quên rồi. Có thể là một tiếng trước cũng có thể không lâu đến thế… Cái gì? Đi cùng ai á? Hì hì, cô nhìn xem, ở đây nhiều người như vậy, người nọ kéo người kia, sao tôi biết ai đi cùng ai…”

Cát Niên vẫn muốn tóm lấy đầu mối này để hỏi tiếp nhưng tình trạng của cậu ta khiến cô không thể xác định được, do cậu ta uống quá nhiều hay là ăn phải thứ gì vớ vẩn, cậu ta vô cùng hưng phấn mà cũng mơ màng, càng nói càng hồ đồ.

Cát Niên thất vọng rời khỏi quầy bar, cậu con trai kia còn gọi lại: “Ây, đừng đi mà người đẹp! Nói chuyện thêm chút nữa đã. Muốn hỏi ai tôi nói cho…”

Gạt cậu ta ra, Cát Niên chen vào sàn nhảy, cảm giác như chiếc lá nổi bập bềnh trên con sóng lớn. Cát Niên không bỏ qua bất cứ người nào đang nhảy cũng như bất cứ bóng dáng nào trong góc. Có thể là Vu Vũ thật sự không đến đây, tất cả chỉ là mấy lời hồ đồ của người khác, nhưng nếu cậu con trai kia còn chút tỉnh táo thì sao? Cát Niên muốn tìm được Tiểu hòa thượng của mình.

Cát Niên không hề biết tại một góc có ba người đang hưởng thụ một cơ hội bừa bãi hiếm có.

Cậu con trai hơi béo nói: “Uống thêm chút đi Hàn Thuật. Không sao, giấy báo của Đại học Luật đã cầm trong tay rồi, điểm cũng cao như thế, đúng theo ý của Viện trưởng Hàn, ông ấy còn có thể gây khó dễ gì cho cậu? Nếu mà là ông già nhà mình thì chắc là cười đến sái quai hàm ấy chứ!”

Hàn Thuật nhận lấy cốc rượu nhấp một ngụm, chỉ cười mà không nói gì.

Phương Chí Hòa gác lên vai Hàn Thuật, nói: “Chu Lượng nói không sai, căng thẳng lâu như vậy, giờ lại không thả lỏng thư giãn một chút, có để cho người ta sống không chứ? Bố cậu không biết hôm nay cậu ra ngoài chơi sao?! Ông ấy nhắm mắt cho qua thôi. Chẳng lẽ ông ấy không có thời trai trẻ? Uống nhiều rồi thì tối nay ở lại nhà tớ, ông ấy cũng không phản đối đâu. Sau này người Nam kẻ Bắc, ai đi đường nấy, không biết bao giờ mới lại được tụ họp như hôm nay, nào, ba anh em ta cạn ly!”

Tâm trạng Hàn Thuật cũng tốt, nâng cốc chạm với Chu Lượng và Phương Chí Hòa: “Xem các cậu nói gì kìa? Giờ cũng chỉ có Chu Lượng chưa có nơi dừng chân. Với bản lĩnh của ông già nhà cậu ấy lại không sắp xếp được cho cậu ta chỗ thỏa đáng sao? Còn Phương Chí Hòa cậu thì ở ngay Đại học G, lấy đâu ra mà người Nam kẻ Bắc? Đúng là nói linh tinh!”

“Phía Nam và phía Bắc thành phố không phải người Nam kẻ Bắc sao chứ? Như cậu, lên đại học con gái xung quanh cứ gọi là hàng đàn. Như thế còn có thời gian nhớ đến anh em không?” Phương Chí Hòa đùa.

Chu Lượng nháy mắt với Phương Chí Hòa: “Thế thì cậu không hiểu rồi. Cậu không biết Hàn Thuật là ai sao? Người ta hấp dẫn con gái thật đấy nhưng trong sáng lắm, chưa biết chừng còn chưa từng được cầm tay con gái ấy chứ!”

Phương Chí Hòa cười ha hả.

Hàn Thuật giơ chân đá Chu Lượng một cái: “Đá cho chết! Chế giễu tôi hả?”

Chu Lượng vội né tránh, “Thế thì cậu đỏ mặt cái gì chứ?”

“Không thèm nói mấy lời vô ích với cậu!” Hàn Thuật cúi mặt uống rượu, không thừa nhận mình đỏ mặt, cậu có điều phải suy nghĩ nên cũng không muốn phản bác.

“Ông già nhà tôi nói, lên đại học là coi như thành người lớn rồi. Chúng ta phải làm những việc của người lớn. Ngồi đây uống rượu không thế này thì có ý nghĩa gì? Các cậu nhìn xem, cô nàng đằng kia, quần áo có vài mảnh thế kia, thật là nóng bỏng… cả kia nữa, cũng xinh ra phết, chỉ tội hơi già!”

Phương Chí Hòa cười cợt: “Mình thì thích những em dáng đẹp, chứ Hàn Thuật thì khác. Cậu ta thích những người giống… ừm, không phải, không phải kiểu này… kia cũng không phải… ý, Chu Lượng, cậu nhìn xem em kia có giống…”

“Giống cái gì… ồ…” Chu Lượng phụ họa với Phương Chí Hòa, cậu ta nheo mắt nhìn một lúc thì thốt lên: “Cái gì chứ, không phải giống mà chính là cô ta!”

Bị Chu Lượng huých lấy huých để, Hàn Thuật không chịu được đành nhìn theo hướng cậu ta chỉ, bất giác chết sững người.

Cách đó không xa, Cát Niên gặp một người “anh em” của Vu Vũ, cũng làm thêm ở KK, cậu ta vẫn nhớ Cát Niên.

Bị Cát Niên hỏi dồn mãi, cậu ta ghé sát tai Cát Niên nói nhỏ: “Vu Vũ ở đâu thì tôi không biết, có điều sáng nay cậu ta còn hỏi mượn tiền tôi. Nhưng tôi cũng nghèo rớt mồng tơi thì lấy gì mà cho cậu ta vay?”

Cát Niên vẫn không nản lòng, lúc ấy lại cảm thấy có người đập mạnh vai mình, mừng rỡ quay đầu lại nhưng rồi lập tức thất vọng.

Đối phương rất quen, thì ra là Phương Chí Hòa, bạn thân của Hàn Thuật.

“Là cậu à?” Cát Niên chào qua loa.

“Tạ Cát Niên, bình thường thấy cậu điềm đạm nho nhã, không ngờ cậu cũng thích đến nơi này!”

“Không…” Cát Niên không nói tiếp nữa, sao mình lại phải giải thích chứ?!

Chợt nhớ phải hỏi thêm người “anh em” kia xem Vu Vũ có để lộ điều gì không, nhưng khi quay lại thì cậu ta đã hòa vào đám người rồi.

“Người ta đi lâu rồi. Hàn Thuật cũng ở đây, chi bằng qua nói chuyện chút nhé!”

Cát Niên liếc nhìn một cái, đúng là Hàn Thuật có ở đó, đang nói chuyện gì đó với Chu Lượng.

“À, thôi, tớ đến tìm người, các cậu cứ chơi đi!”

“Tìm người? Bọn tớ ở đây lâu rồi, chi bằng cậu cứ nói xem chưa biết chừng bọn tớ lại từng nhìn thấy!”

Cát Niên như chết đuối vớ được cọc: “Các cậu có gặp Trần… à không, có gặp bạn tớ không? Cậu ấy tên Vu Vũ, cao từng này, tóc rất ngắn, trong cuộc thi lần trước ở bên đội mình…”

“Qua đây rồi nói, qua đây…”

Cát Niên không có được câu trả lời, đối phương đi về phía trước, vẫy tay ra hiệu bảo cô đi theo. Cát Niên vốn không muốn tiếp cận quá gần với Hàn Thuật để tránh hai bên cùng không thoải mái, nhưng họ biết Vu Vũ, chưa biết chừng sẽ cho cô chút đầu mối gì đó.

Cát Niên đi theo sau Phương Chí Hòa tiến đến bàn rượu của mấy người bọn họ, Chu Lượng cười tươi rói, còn Hàn Thuật thì mặt lạnh băng coi như cô không tồn tại, cậu ta chỉ nghịch chai rượu đã uống hết.

“Giờ có thể cho mình biết được chưa? Các cậu nhìn thấy cậu ấy lúc nào? Cậu ấy có đi một mình không?” Cát Niên biết rằng nếu Trần Khiết Khiết đi cùng cậu ấy thì thể nào bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.

“Vội gì chứ?! Tạ Cát Niên, chúng ta coi như là bạn học ba năm, nói chuyện cũng không được nhiều, sắp tốt nghiệp rồi, lại tình cờ gặp nhau ở đây… nên uống một ly đã!”

“Xin lỗi, tớ không biết uống rượu.” Cát Niên dường như rơi vào thế quẫn bách.

“Cái này cũng không thể coi là rượu, chỉ là nước giải khát thôi. Nghe giọng cậu cũng khản rồi, uống một chút nhấp giọng. Coi như là đáp lễ bạn học ba năm thôi mà!” Phương Chí Hòa rót một cốc đưa cho Cát Niên: “Tớ uống trước.”

Cậu ta uống một hơi hết cốc rượu. Cát Niên hơi ngại, là cô có chuyện cần đến người ta, uống hết cốc này chắc họ cũng không có lý do gì từ chối tiết lộ.

Trước khi uống, Cát Niên nhìn thứ chất lỏng có màu hổ phách trong cốc, thử nhấp một ngụm, ngọt, không phải cay như cô nghĩ, liền ngửa cổ uống hết.

Khi Cát Niên đặt cốc xuống dường như Hàn Thuật có liếc nhìn nhưng vẫn không nói gì.

“Đến lượt tớ, đến lượt tớ! Nói đến giao tình thì Phương Chí Hòa không so được với tớ đâu. Cát Niên, tớ muốn nói, cậu là mẫu hình mà tớ thích, thật đấy!” Gương mặt đầy đặn của Chu Lượng nhìn rất thành thật.

“Buồn nôn!” Hàn Thuật cười chế nhạo, vẫn không thèm nhìn.

“Cái này…” Cát Niên khẽ đỏ mặt.

“Không sao, uống cốc này nữa là cậu có thể đi tìm Vu Vũ rồi!”

“Cậu nhìn thấy cậu ấy thật à?”

Cát Niên lại uống cạn cốc nữa, với cô, thứ này không phải rượu, cũng chẳng phải nước giải khát. Thứ Cát Niên vừa uống là hy vọng mà cô tự cho mình.

“Tuyệt!!” Phương Chí Hòa vỗ tay. “Rượu của hai bọn tớ cậu đều uống rồi. Cậu quen với Hàn Thuật như vậy, không có lý do gì bỏ qua ly của cậu ta chứ?”

“Các cậu chơi thì tự chơi đừng có lôi tôi vào!” Hàn Thuật khó chịu.

Cát Niên chẳng nói chẳng rằng tự rót đầy cho một ly rồi uống cạn. Khi đặt cốc xuống, người Cát Niên lắc lư, ly rượu đang để trên bàn lăn ra đất.

“Tớ uống hết rồi, các cậu nói đi, rốt cuộc các cậu có nhìn thấy cậu ấy không? Cho tớ biết, cậu ấy ở đâu?”

“Cậu ấy đi đằng kia…”

“Tớ biết, đằng kia…”

Phương Chí Hòa và Chu Lượng đồng thanh, nhưng tay lại chỉ về hai hướng ngược nhau.

Cát Niên nhìn hai người, cứ im lặng nhìn như vậy.

Nưóc mắt thi nhau trào ra khỏi khóe mi, chẳng trách người ta lừa, chỉ trách mình. Cô chỉ yếu đuối ẩn náu trong thế giới của riêng mình, đến khi bước chân trở nên xa dần, bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cô đưa tay ra nhưng người bên ngoài đã đi đâu mất rồi.

Cát Niên lặng lẽ rời đi, thậm chí không một lời oán trách như mấy người kia nghĩ.

Khi bóng Cát Niên khuất sau cánh cửa, Chu Lượng lên tiếng: “Này, cô ấy không sao chứ? Bộ dạng vừa rồi dọa tớ chết khiếp!”

“Đừng hỏi tớ, tớ đâu biết cô ta lại uống thật chứ?! Ba ly này dù có pha trà xanh thì nồng độ cũng đủ khiếp rồi!”

“Nghe nói tửu lượng của con gái hơn con trai, chắc không sao đâu, tớ thấy cô ấy đi cũng vững lắm.” Chu Lượng bắt đầu tự bao biện.

“Ở đây chắc cô ấy có người quen, cái tên lúc nãy dính sát mặt nói chuyện lẽ nào lại không lo cho cô ấy? Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu. Chưa biết chừng cô ấy uống thường xuyên, tửu lượng rất tốt ấy chứ!”

“Các cậu đúng là vô vị, trò này có gì hay chứ?!” Hàn Thuật lạnh lùng bàng quan nãy giờ, cuối cùng lên tiếng, cậu ta đẩy hết ly rượu ra đứng lên: “Các cậu cứ tiếp tục, tớ về!”

“Hàn Thuật, không phải cậu đi tìm cô ấy đấy chứ?”

“Tớ ăn no rỗi hơi chắc? Dù sao ông già cũng biết có thể tớ không về nhà, tớ vào quán Internet chơi game thâu đêm luôn. Nếu ông ấy hay mẹ tớ gọi thì bảo tớ ngủ rồi.” Hàn Thuật đập số tiền phần rượu của mình xuống bàn rồi đi thẳng.

“Cậu ta thật là…” Chu Lượng ngạc nhiên chỉ Hàn Thuật đã đi một quãng xa.

“Cậu nói thẳng toẹt ra như thế làm gì?” Phương Chí Hòa trợn mắt nhìn Chu Lượng.

.