Chương 10: Tư định

Chín Giấc Mộng Xuân của Nữ Hái Hoa Tặc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trời chiều ngả về tây, gió đêm thổi tới, ngôi nhà gỗ nhỏ mát mẻ khác thường.

Tống Mạch nằm một lát đã khôi phục được một chút sức lực. Đường Hoan cẩn thận dìu hắn tựa vào đầu giường, chuyển lò sưởi lại gần, sau đó ngồi xuống bên người hắn, chuẩn bị bón cho hắn ăn.

“Ta tự làm được.” Tống Mạch ngượng ngùng không muốn nàng bón.

“Tống đại ca lại khách khí với ta.”

Đường Hoan làm sao có thể buông tha cơ hội thân mật như vậy, múc một thìa cháo rau dại, đưa lại gần miệng thổi thổi rồi chậm rãi nâng tay lên bón cho hắn. Mi mắt nâng lên, xấu hổ liếc hắn một cái, tầm mắt giao nhau, rồi lại bối rối cúi xuống chỉ nhìn chằm chằm cái thìa, không để cháo rơi ra ngoài.

Trái tim Tống Mạch nhảy loạn, hé miệng uống.

“Ăn ngon không?” Đường Hoan thấp thỏm hỏi.

“Ừm.” Tống Mạch đỏ mặt gật đầu. Sau khi mẫu thân qua đời, đã lâu lắm rồi hắn chưa ăn đồ ăn do nữ nhân làm.

Đường Hoan ngượng ngùng cười, “Tống đại ca cố ý khen ta phải không? Từ khi vào am Ngọc Tuyền ta vẫn chưa bao giờ làm cơm, lâu lắm rồi mới làm một lần, sao có thể ngon được?” Rồi vì muốn xác định thật giả, nàng lại đưa một thìa vào trong miệng.

Tống Mạch sững sờ nhìn nàng chằm chằm. Cái thìa vừa đút cho hắn, hiện giờ đang ở trong miệng nàng.

Đột nhiên hắn cảm thấy khát.

Hắn khẩn trương nhìn về phía trước. Đôi môi đỏ hồng của nàng, rất mê người.

Đường Hoan làm bộ như không hề phát hiện hắn nhìn trộm nàng, lẩm bẩm: “Cũng được, cũng không tính là quá khó ăn. Tống đại ca nhẫn nhịn một vài ngày, đến khi ta nấu nhiều rồi, tay nghề sẽ sớm tốt lên thôi. Đúng rồi, nghe nói ăn nấm rất bổ, ngày mai lúc đốn củi ta sẽ để ý một chút, nếu hái được, tối mai sẽ nấu canh nấm cho huynh ăn.”

Tống Mạch quay đầu nhìn nàng, đúng lúc ấy nàng lại xúc một thìa cháo cho hắn, hắn đành phải nuốt xuống trước rồi mới nói: “Nàng đã vất vả hai ngày rồi, chờ ta bình phục ta sẽ giúp nàng. Đúng rồi, nàng nói nàng đã ký tử khế với am Ngọc Tuyền, nghĩa là không thể tùy tiện hoàn tục phải không? Cần tiền sao? Ta có một ít tiền tiết kiệm, nàng cứ cầm đi, nếu không đủ dùng cứ nói với ta, ta sẽ cố gắng kiếm tiền, nàng không cần quá gấp gáp đâu.”

“Chuyện hoàn tục để khi trở về ta sẽ nói với sư phụ, trước kia ta chỉ trộm nghĩ vậy thôi, chưa từng hỏi xin người.” Đường Hoan cúi đầu, “Cho dù có đòi tiền, ta cũng sẽ tiết kiện tiền dần dần, sao có thể dùng tiền của huynh được, chúng ta, chúng ta, bây giờ vẫn chưa phải…” Càng nói giọng nói càng nhỏ, nhỏ đến khi không nói được gì nữa.

Không cần nàng nói ra, Tống Mạch cũng hiểu được ý nàng.

Hắn có chút ảo não, lập tức cho nàng tiền, đúng là có chút đường đột.

Muốn giải thích hai câu, thấy nàng mềm mại quỳ gối bên người hắn, xấu hổ đến nỗi đầu sắp cúi sát vào lòng, lộ ra khuôn mặt hồng nhuận cùng cần cổ thon dài tinh tế, ngực hắn nóng lên, không kìm lòng được cầm lấy bàn tay để không của nàng, lắp bắp: “Minh Tuệ, ta, ta muốn lấy, lấy nàng…nàng cũng nói, nàng đã coi ta, coi ta là nam nhân của nàng, vậy, ta sẽ đem hết tiền của mình … giao cho nàng, nàng có nguyện ý không?”

Đường Hoan thử rụt tay lại nhưng bàn tay bị hắn nắm quá chặt. Trong lòng nàng thầm vui vẻ, ngoài mặt thì vẫn biết rõ còn cố hỏi: “Nguyện ý cái gì?”

Tống Mạch si ngốc nhìn chằm chằm sườn mặt nàng, lòng bàn tay đều là mồ hôi, hắn nhanh chóng buông tay ra, “Nguyện ý, nàng nguyện ý gả cho ta không?”

Đường Hoan xấu hổ quay đầu nhìn về phía tây, “Tống đại ca, chúng ta, chúng ta như vậy có phải gọi là tự định chung thân hay không?”

Tuy không trả lời vấn đề của hắn nhưng ý tứ đã rõ ràng.

Tống Mạch lại hiểu sai ý, luống cuống: “Nàng đừng tức giận, là ta nói sai rồi. Minh Tuệ, nhà nàng ở nơi nào? Ta đi mời bà mối đến cầu hôn với nhị lão!”

Đường Hoan sửng sốt một lát mới ý thức được hắn đang dỗ mình, nàng không nhịn được cười thành tiếng, quát khẽ hắn: “Ai cho huynh cầu hôn? Phụ mẫu ta đã mất sớm.” Ngừng một chút rồi nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Tống đại ca, ta nguyện ý gả cho huynh. Không cần bà mối, chỉ cần huynh khẳng định muốn lấy ta, từ hôm nay trở đi ta chính là thê tử của huynh.”

Tống Mạch không thể tin nhìn nàng chằm chằm, khóe miệng cũng không tự giác cong lên.

Ngốc ơi là ngốc, nhưng mà nhìn như vậy cũng thật thích.

Đường Hoan liếc hắn một cái, sau đó tiếp tục bón cháo cho hắn.

Hai người ngươi một ngụm ta một ngụm, tình cảm ngọt ngào như mật không thể nào diễn tả hết.

Ăn xong hết, trời cũng đã tối. Đường Hoan giúp Tống Mạch nằm xuống, đắp chăn cẩn thận cho hắn, lại lo lắng dặn dò: “Tống đại ca, huynh phải nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai ta sẽ đến giúp huynh làm đồ ăn, huynh trăm ngàn lần đừng cậy mạnh. Nếu, nếu huynh không nghe lời, tùy ý lộn xộn, ta sẽ không quan tâm huynh nữa.” Cái miệng nhỏ nhắn cố ý dẩu lên, xinh đẹp động lòng người.

“Được, tất cả đều nghe lời nàng.”

Lòng Tống Mạch vì giọng nói mềm mại của nàng mà hóa thành nước, làm sao còn dám trái ý nàng?

Đường Hoan vừa lòng nở nụ cười, quay đầu xem xét hết mọi thứ một lần, nhỏ giọng nói: “Vậy bây giờ huynh mau nhắm mắt lại.”

Tống Mạch khó hiểu: “Vì sao phải nhắm mắt?”

Đường Hoan làm bộ tức giận, Tống Mạch nhanh chóng nhắm mắt lại.

Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn chờ người đến hái của hắn, trong lòng Đường Hoan tiếc hận không thôi.

Nếu Tống Mạch thực sự có thể ngu ngơ thành thật như vậy thì tốt rồi, nàng đã không cần tốn bao nhiêu sức lực mà muốn làm gì thì làm rồi. Aizzz, đêm nay cứ hôn nhẹ hắn một cái, hai ngày sau bồi bổ cho hắn mạnh như rồng như hổ, tinh thần hăng hái tiện thể ăn hắn luôn.

Mí mắt Tống Mạch không ngừng run run, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy nàng đang nhìn hắn.

Đợi đã lâu lắm rồi mà vẫn chưa hề có động tĩnh gì, đang muốn mở mắt ra, trên vai hắn đột nhiên có thêm hai bàn tay nhỏ bé, sau đó trước mắt tối sầm lại, có một vật mềm mại đang dán lên môi hắn.

Nàng, nàng …. hôn hắn!

Tống Mạch không biết làm sao.

Trước kia bọn họ cũng đã từng hôn một lần nhưng lúc đó hắn đã bị dục vọng chi phối, ngoại trừ cảm giác khó chịu bên dưới, những cái khác hắn đều không nhớ rõ. Nhưng lần này không giống thế. Môi nàng nhẹ nhàng chạm vào hắn, lại dùng đầu lưỡi khẽ liếm một chút, nhẹ như vậy, ngứa như vậy, dụ hắn không nhịn được hé miệng muốn bao lấy nàng, cánh tay lại nâng lên, muốn ôm chặt nàng.

Đường Hoan lại nhân lúc hắn chưa kịp đụng tới mà đứng dậy.

Tống Mạch nghi hoặc mở mắt ra.

Bởi vì vừa mới ở tư thế cúi người, hai má Đường Hoan hồng hồng, nàng liếm liếm môi, vừa ngượng ngùng lại lớn mật hỏi hắn: “Tống đại ca, huynh thích không?”

Nói nàng ngượng ngùng là vì khuôn mặt nàng hồng hồng, là vì giọng nói nho nhỏ của nàng.

Nói nàng lớn mật là vì đôi mắt trong suốt quá mức sáng ngời, cứ như đang khiêu khích nhìn hắn.

Tống Mạch nói không nên lời.

Có phải hắn đã gặp một yêu tinh núi phải không?

Nhưng hắn thích nữ yêu tinh này.

Đến khi hắn lấy lại tinh thần, nàng đã nhảy xuống đất rồi. Trong lòng Tống Mạch hoảng hốt, luyến tiếc không muốn nàng đi, nàng lại đột nhiên tiến đến, nói vào bên tai hắn, “Tống đại ca, mau ngủ đi, sáng mai ta lại đến thăm huynh.”

Sau đó truyền đến tiếng bước chân, nàng đi ra thật thoải mái.

Trong lòng Tống Mạch tràn đầy ngọt ngào, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh đủ loại về nàng nhưng lại nhất thời khó có thể đi vào giấc ngủ, hắn chỉ có 1 ý niệm trong đầu, đó là ngóng trông mau đến hừng đông, ngóng trông có thể gặp lại nàng nhanh một chút.

Đường Hoan thì không có phần tình cảm nam nữ kia như Tống Mạch.

Tâm tình tốt đẹp của nàng sau khi nghe tin Tĩnh Từ sư thái gọi nàng đến thì đã biến mất hầu như không còn.

Bà tú bà này còn muốn làm cái gì?

“Hôm nay vì sao về muộn?” Tĩnh Từ sư thái nhắm mắt lại, bình tĩnh hỏi.

Đường Hoan đã sớm nghĩ ra mấy lí do: “Hồi sư phụ, Minh Tuệ lên núi không cẩn thận làm mất con dao phay, sau đó vì tìm dao nên mới về chậm. Sư phụ yên tâm, Minh Tuệ lần sau sẽ chú ý, tuyệt không phạm phải sai lầm này.”

Cánh môi Tính Từ sư thái khẽ nhếch, cười như không cười: “Vậy mấy ngày liên tục quỳ ở phật đường ngươi có cái gì tâm đắc không?”

Đường Hoan nói bừa: “Minh Tuệ ngu dốt, tâm đắc thì không rõ, chỉ hiểu được một chuyện. Sư phụ nhìn như phạt con, thực ra là muốn để Minh Tuệ, thông qua việc gánh nước đốn củi tôi luyện tâm tính, không thể vì một chút khổ ải mà lười biếng bại hoại, bỏ dở nửa chừng…” Lời còn chưa dứt, nàng đột nhiên có linh cảm ngẩng đầu lên mới phát hiện không biết từ khi nào Tĩnh Từ sư thái đã mở mắt ra, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.

Trong lòng nàng hoảng hốt, nàng lại làm gì chọc tú bà này tức giận đây? Không đến mức đó chứ, tuy nàng về muộn nhưng bó củi cũng không có ít đâu, tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ thời gian nấu cơm nấu nước ngày mai.

Ngoài mặt Đường Hoan vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng nàng không biết, Tĩnh Từ sư thái ghét nhất chính là nhìn thấy bộ mặt này của nàng: “Minh Tuệ, vi sư cho ngươi đến phật đường quỳ ngẫm nghĩ, không phải cho ngươi đi ngủ, lại càng không cho ngươi dùng những lời nói ngon nói ngọt này lừa dối người khác!”

“Sư phụ, con oan uổng…”

“Câm mồm! Tối hôm qua Minh Tịnh tận mắt chứng kiến, nói người đặt 12 cái bồ đoàn trên mặt đất, sao hả? Có cần vi vư gọi Minh Tịnh đến đây đối chất không? Không biết hối cải! Được thôi, từ đêm nay trở đi, ngươi cứ quỳ gỗi trong phòng vi sư, vi sư sẽ tự mình “làm chứng” cho ngươi, miễn cho ngươi lại trách người bên ngoài oan uổng ngươi!”

Hóa ra là mật báo!

Trong đầu hiện lên hình ảnh một tiểu ni cô vừa xấu lại vừa béo, Đường Hoan tức giận đến mức ngay cả hàm răng cũng phát ngứa. Không bàn đến chuyện nàng nghĩ thế nào nhưng nàng với Minh Tịnh cũng chẳng đụng chạm gì tới nhau, vì sao đối phương nửa đêm còn đến phật đường coi xem nàng có ngoan ngoãn lĩnh phạt hay không?

Đây là loại ni cô gì a!

Tức giận mà không có chỗ bày tỏ, lại không thể phá hoại Tĩnh Từ sư thái nghỉ ngơi, Đường Hoan không thể không quỳ trên mặt đất suốt đêm. Trong lúc nàng định nằm nghỉ một lát nhưng mà Tĩnh Từ sư thái kia lại có đôi tai mèo, nàng vừa mới dịch chân, lão ni cô liền chuyển người, còn sợ nàng không rõ, giả vờ “khụ khụ” hai tiếng cảnh cáo nàng.

Một đêm trôi qua, thắt lưng đau nhức, hai chân chết lặng giống như không phải của mình.

Trời còn chưa sáng, Tĩnh Từ sư thái xoay người, đưa lưng về phía Đường Hoan nói: “Đi đi, đến giờ gánh nước rồi.”

Đường Hoan nghiêng ngả đứng lên, yên lặng rời đi.

Nếu Tĩnh Từ sư thái xoay người về bên này, nhất định bà ta sẽ thu được tầm mắt lạnh như băng của đồ đệ, đáng tiếc bà ta không thế.

Đường Hoan cắn răng gánh đầy một lu nước sau đó mới đến chỗ Tống Mạch làm bữa sáng cho hắn.

Một đêm không ngủ lại còn phải quỳ, mặt nàng trắng bệch, không có một chút huyết sắc, hoàn toàn không giống cô nương xinh đẹp đỏ mặt hôm qua.

Tống Mạch lo lắng cầm tay nàng, hỏi nàng làm sao vậy.

Đường Hoan nhào vào vai hắn khóc lớn, đổi lí do phạt quỳ thành Tĩnh Từ sư thái không cho phép nàng hoàn tục, “Tống đại ca, ta không có cách nào quang minh chính đại làm thê tử của huynh, cả đời phải ở trong am ni cô, không thể sinh con dưỡng cái cho huynh rồi. Tống đại ca, về sau chúng ta làm sao bây giờ, huynh có phải sẽ không cần ta nữa hay không?”

Tống Mạch vừa phẫn nộ lại đau lòng, vỗ vai nàng trấn an: “Đừng khóc đừng khóc, chuyện hoàn tục cứ giao cho ta, ta sẽ nghĩ biện pháp. Nếu về sau nàng không thể hoàn tục, nàng, nàng cũng vẫn là thê tử của Tống Mạch ta, ta sẽ không bao giờ không cần nàng!”

Đường Hoan ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ: “Tống đại ca, chờ huynh khỏe lại, chúng ta, chúng ta thành thân luôn được không? Ta muốn, ta muốn chân chính trở thành người của huynh…”

Tống Mạch muốn nói như vậy rất thiệt thòi cho nàng, nhưng nhìn nước mắt nàng chảy xuống, hắn im

lặng một lát rồi kiên định gật đầu: “Được, chờ ta khỏe lại, chúng ta sẽ thành thân, nàng yên tâm, ta sẽ đối tốt với nàng.”

Ánh mắt hắn rất chân thật, Đường Hoan chớp chớp mắt, ngượng ngùng tựa vào đầu vai hắn.

Về cơ bản Tống Mạch đã bị thu phục xong, nhưng nàng nên đối phó với lão ni cô thế nào đây?

Hạ độc ư? Trên tay nàng đâu có độc.

Lấy dây thừng siết chết bà ta? Am ni cô có nhiều người như vậy, nếu bị người khác phát hiện ra sẽ rất nguy hiểm…

Cả buổi sáng, Đường Hoan đều suy nghĩ vấn đề này, đến nỗi khi nàng vào núi đốn củi, ngay cả phía sau có người theo dõi cũng không phát hiện ra, cho đến khi người nọ ôm lấy nàng, nàng mới hoàn toàn hồi thần.

“Minh Tuệ, có nhớ Lục ca không?”

Kiều Lục dính sát người vào tiểu ni cô, một tay ôm thắt lưng nàng, tay sau quay cằm nàng lại, cười khẽ.