Chương 185: Không Đồng Ý!

Cầu Ma

Đăng vào: 2 năm trước

.

Từng hành động của Tô Minh, trải qua thời gian cả ngày, từ chết đến sống đã ảnh hưởng tâm tình rất nhiều người quan sát.

Họ nhìn Tô Minh từng bước đi trên đoạn xích thứ bảy, nhìn thân hình trong ánh trăng ấy. Chẳng biết vì sao, thân hình đó bây giờ ở giữa trời toát ra cảm giác cô đơn. Cảm giác này rất nhạt, do người xem khác nhau mà có cảm giác khác nhau.

‘A Công, xuất hiện đi…’ Tô Minh chậm rãi đi, hắn khao khát có thể gặp A Công, dù chỉ liếc mắt một cái.

Trước mặt Tô Minh, núi Phổ Khương đằng sau đoạn xích thứ tám, thứ chín yên lặng lát sau lại truyền ra thanh âm mềm ẩm ướt mọi người từng nghe.

“Khiêu chiến đã thất bại, ngươi cần gì tiếp tục! Cho dù ngươi có đi tiếp thì rốt cuộc vẫn thất bại! Việc khiêu chiến Hàm Sơn Xích đã kết thúc!” Thanh âm mềm âm trầm từ từ truyền ra tám hướng.

Khoảnh khắc giọng nói kia phát ra, người trong Hàm Sơn Thành lặng im xuống, ngay cả đám Nam Thiên cũng nhíu mày, nhưng liếc núi Phổ Khương, không nói cái gì.

Tô Minh không thèm để ý, vẫn yên lặng tiến lên. Đạp dây xích, đôi mắt hắn nhìn tận cùng đoạn xích thứ bảy, lộ ra khao khát che giấu rất sâu.

“A Công…A Công…” Tô Minh thì thào, bước chân không ngừng.

Ngay lúc này, lòng hắn run lên. Hắn trông thấy điều người ngoài không thấy. Hàm Sơn Xích bốc lên khói đen, khói ngưng tụ chậm rãi hóa thành bóng lưng một ông lão. Bóng lưng kia Tô Minh rất quen thuộc, khiến đôi mắt hắn kích động.

Biết rõ là giả nhưng có thể nhìn A Công một cái, Tô Minh đã rất thỏa mãn.

“Việc khiêu chiến Hàm Sơn Xích đã kết thúc, ngươi đã thất bại. May mắn không chết, khuyên ngươi nhanh chóng rời đi, nếu còn tiếp tục sẽ coi là khiêu khích uy nghiêm Phổ Khương bộ lạc ta…” Thanh âm mềm âm trầm lại cất lên, lời nói mềm mại nhưng ẩn chứa âm độc.

Thanh âm đến từ Phổ Khương bộ lạc khiến cả Hàm Sơn Thành hoàn toàn tĩnh lặng. Mọi người im lặng, đối mặt Phổ Khương bộ lạc là một trong ba chủ nhân Hàm Sơn Thành, người đi vào thành này bất lực phản kháng.

Quy tắc không phải họ định ra, dù có thay đổi cũng không thể theo họ. Dù việc này hơi ngược với lúc ban đầu khiêu chiến Hàm Sơn Xích, nhưng dù sao Tô Minh đã thất bại một lần. Tuy rằng lần thất bại này không phải Hàm Sơn Xích thừa nhận, tuy rằng hắn từ vực sâu đi ra, nhưng nếu Phổ Khương bộ lạc đã nhất quyết thì người ta khó nói cái gì, cũng không tư cách thốt ra.

Nam Thiên có lẽ có chút tư cách nhưng y lựa chọn im lặng.

Kha Cửu Tư chần chờ một lát, lòng thầm than. Y biết chỗ này dù sao là Hàm Sơn Thành, dù sao y là người ngoài trong thành trì thuộc về Phổ Khương, không có quyền phản bác.

Lãnh Ấn nhíu mày, cũng im lặng.

Huyền Luân ở bầu trời phía xa, tay siết chặt lại thả ra, mắt lộ tia sáng lạnh. Y hy vọng Tô Minh từ chối, vậy tương đương với đối đầu Phổ Khương bộ lạc, mình không cần ra tay cũng diệt được hắn!

Mỗi người đều im lặng, Hàn Phỉ Tử cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

Núi Nhan Trì, núi An Đông, khi núi Phổ Khương phát ra giọng nói mềm âm trầm kia thì cũng im lặng.

Thế gian bỗng nhiên tĩnh lặng, ngay cả sấm cũng không xuất hiện tại đây.

Từng ánh mắt trong Hàm Sơn Thành đều tập trung vào người Tô Minh. Chủ nhân từng ánh mắt muốn biết Tô Minh sẽ lựa chọn thế nào.

Nhưng họ không biết là, bây giờ Tô Minh không thèm để ý thanh âm mềm âm trầm kia, mắt hắn đã bị thân hình ông lão do sương khói biến thành chiếm hết.

Thân hình hắn run rẩy, giọt lệ trong mắt lại tuôn trào, nhìn ông lão chậm rãi xoay người nhìn mình, giọng Tô Minh khàn khàn.

“A Công…”

Ông lão này chính là Ô Sơn Man Công, Mặc Tang!

Ông vẫn mặc quần áo như trong trí nhớ lần cuối Tô Minh thấy. Bây giờ thấy Tô Minh, biểu tình ông hơi mê mang, phức tạp, ngơ ngác, nhìn Tô Minh, nhìn đứa trẻ mình nuôi nấng từ nhỏ đến lớn.

Dường như ông muốn nói cái gì nhưng không thốt ra thanh âm. Trong mắt ông sự mê mang và phức tạp dần bị nhu hòa, hiền lành thay thế, còn có chút khen ngợi, dường như rất rất vừa lòng Tô Minh hiện giờ.

Tô Minh nhìn A Công, nước mắt không ngừng trào ra. Dù hắn lớn hơn nữa, có học được lạnh lùng và cô độc, giết nhiều người hơn nữa, trải qua nhiều việc hơn nữa, nhưng tất cả trong khoảnh khắc nhìn thấy A Công đều biến mất. Dường như hắn vẫn là đứa con nít vô tư dưới Ô Sơn, có Tiểu Hồng làm bạn, có A Công bao dung, chờ ngày mưa đi lấy nước miếng Ô Long, chờ bộ lạc dấy lên đống lửa, vòng quanh A Công vui vẻ cười.

Lúc đó trời rất xanh, mây thật trắng, nhưng hắn có chút không nhớ ra nổi.

“A Công…tôi nhớ nhà…” Tô Minh tiến lên trước, muốn tới gần nhìn A Công, dù điều này có lẽ là hư ảo nhưng hắn không quan tâm.

A Công nhìn Tô Minh, ánh mắt nhu hòa làm lòng hắn run rẩy, khiến đầu óc hắn không thể kiềm chế hiện ra ký ức vui sướng thuở thiếu niên.

Càng tới gần, khi Tô Minh đứng trước mặt A Công do sương khói ngưng tụ thì nước mắt chảy càng nhiều. Hắn nhìn ông lão tóc bạc trắng, nhìn quần áo như trong trí nhớ, nhìn ông, Tô Minh nặn ra nhụ cười.

“A Công, Lạp Tô đã lớn rồi, người xem, tôi cao lên không ít…”

A Công mỉm cười nhìn Tô Minh, hình như khẽ thở dài, ánh mắt nhu hòa lại bị phức tạp thay thế. Trong phức tạp có tia thương hại, có ẩn ý Tô Minh xem không hiểu.

Cuối cùng, Tô Minh nhìn thấy A Công biểu tình lộ kiên quyết. Hắn thấy đôi mắt A Công bắn tia sáng kỳ lạ. Ánh sáng lao vào đầu Tô Minh khiến não hắn chấn động.

Cùng lúc đó, hắn nghe đến thanh âm chỉ tồn tại trong ký ức!

‘Tô Minh…ngươi…’

Tô Minh giật bắn người, nhưng thanh âm kia mới xuất hiện, không đợi hắn nghe xong thì thân hình A Công bỗng chấn động biến mất. Sương khói như bị lực lượng cường đại từ phía sau đánh tan, khiến mọi thứ biến mất trước mặt Tô Minh!

Sương khói biến mất, A Công tan biến, ngay cả thanh âm kia cũng thành dư âm yếu ớt mơ hồ, khiến hắn không nghe rõ. Tất cả không phải vì Tô Minh đạp hư không, không phải vì Hàm Sơn Xích xảy ra vấn đề, mà vì lúc này có lực trùng kích cường đại rít gào xông đến.

Lực trùng kích mạnh mẽ này là cái vòng xương đen. Vòng xương đen từ núi Phổ Khương bay xé gió thẳng đến Tô Minh. Chính nó chấn động Hàm Sơn Xích, khiến ảo ảnh trên dây xích biến mất.

Đôi mắt Tô Minh đỏ lên. Vốn hắn đã học được bình tĩnh, học sẽ không xúc động, nhưng có một số việc hắn không thể nhẫn nhịn, hắn tuyệt không thể nhịn xuống!

Trong những chuyện đó có A Công!

Vòng xương lao đến tán loạn sương mù ngưng tụ A Công, đánh tan tốt đẹp và vui sướng thời thiếu niên hiện ra trong lòng Tô Minh. Hình ảnh này tựa như khi hắn đi trên con đường máu ngoài chỗ tổ tiên Hàm Sơn bế quan. Nhìn Ô Sơn cuối cùng bị một bàn tay to bóp nát, lộ ra ánh mắt.

Vòng xương và chủ nhân của nó xúc phạm lằn ranh Tô Minh không để người đụng vào, khiến hắn…điên cuồng!

Một tiếng gầm đã rất lâu không phát ra từ miệng Tô Minh, vang vọng quanh trời đất, dung hợp với tiếng sấm truyền đến từ bầu trời. Giống như hắn giận tương đương với trời gầm.

Trong tiếng rống này, Tô Minh mạnh ngẩng đầu, đôi mắt có bóng huyết nguyệt. Đối mặt vòng xương bay đến, Tô Minh sải một bước dài, cả người bộc phát khí huyết hình thành lực lượng kinh người, có thật nhiều ánh trăng nhanh chóng giáng xuống, thậm khí Khắc Ấn thuật cũng vào lúc này bùng phát. Ánh sáng xanh chợt lóe giữa trán, kiếm nhỏ xanh hóa thành luồng sáng xanh, ngưng tụ lực lượng toàn bộ sợi máu của Tô Minh, ngưng tụ bóng huyết nguyệt, ngưng tụ Khắc Ấn thuật, ánh sáng xanh chợt lóe!

Ánh sáng chói mắt, không có tia chớp, nhưng trời đất vào lúc này thoáng chốc bị ánh sáng xanh chiếu sáng. Tiếng sấm ầm vang, ánh sáng xanh bay thẳng đến vòng xương, đụng vào nó, chém xuyên qua!

*Oành!* một tiếng nổ, trời đất chấn động, động đất. Tô Minh hộc ra búng máu, liên tục lùi ra sau vài bước, nhưng mỗi đạp một bước đều chính xác đạp trên dây xích.

Ánh sáng xanh tan biến quay trở lại, dung nhập vào người Tô Minh. Ánh sáng xanh từ khi xuất hiện đến lúc kết thúc chỉ trong khoảnh khắc, căn bản không ai nhìn ra nó rốt cuộc là cái gì!

Trước mặt Tô Minh, vòng xương không động đậy, mặt trên xuất hiện khe hở nhỏ, bỗng nhiên trực tiếp vỡ thành hai nửa rơi xuống vực sâu!

Bây giờ trên núi Phổ Khương, người đàn ông mập mạp chấn động thân hình, hộc búng máu, mặt trắng bệch. Thậm chí là thân thịt béo cũng quái lạ rút nhỏ hơn phân nửa.

“Ngươi thật to gan, đã cảnh cáo rồi ngươi còn đi tiếp, muốn khiêu khích Phổ Khương bộ lạc ta sao. Lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức lùi lại! Ngươi, thất bại!” Người đàn ông mập mạp truyền ra thanh âm mềm âm trầm suy yếu.

“Ta, không đồng ý!” Tô Minh lau vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn núi Phổ Khương, bây giờ hắn đã bình tĩnh trở lại.

“Ngươi không đồng ý? Ngươi có tư cách gì không đồng ý việc này? Ngươi chẳng qua là người ngoài Hàm Sơn, việc Hàm Sơn do ba bộ lạc ta làm chủ! Ba giây sau nếu ngươi còn không lùi thì đừng nghĩ đi nữa!” Nói chuyện không phải người đàn ông mập mạp mà một ông lão khác đứng cạnh Phổ Khương Man Công. Ông lão vẻ mặt kiêu ngạo, cười nhạt mang theo khinh thường.

Lời vừa nói ra, người đàn ông mập mạp lập tức cau mày, muốn nói gì nhưng rốt cuộc không lên tiếng.

Còn về Phổ Khương Man Công thì từ đầu đến cuối không nói lời nào, nhưng ánh mắt lạnh lẽo nói rõ tâm tình.

Tô Minh im lặng.

Người trong Hàm Sơn Thành có người siết chặt nắm tay. Họ cũng là người ngoài Hàm Sơn. Dù ở lại Hàm Sơn Thành nhiều năm, nhưng thành này thuộc về ba bộ lạc, không phải tộc nhân ba bộ lạc thì đều là người ngoài!

Họ đích thật không tư cách phản bác, nhưng ngày càng nhiều người ánh mắt nhìn hướng Phổ Khương bộ lạc ẩn chứa lạnh lùng. Đối với Tô Minh thì dần trào dâng cảm giác đồng cảm, vì họ cùng là người ngoài.

Ba người Nam Thiên, Kha Cửu Tư, Lãnh Ấn sau khi nghe câu này cũng lạnh lùng nhìn núi Phổ Khương, nhưng họ vẫn lựa chọn im lặng.

“Vậy lão bà ta có tư cách hay không?”